Chương 878 Đâm Lao Phải Theo Lao
Giải thích, tốt, ta giải thích cho các ngươi!
Khi Diệp Chân cười sang sảng đang muốn nói cái gì, giáo chủ Giản Thiên Hùng dùng thần hồn truyền âm đột nhiên vang lên trong hồn hải của Diệp Chân.
- Diệp Chân, Kim Mộc chính là thủ tịch luyện khí đại sư Nhật Nguyệt thần giáo chúng ta, không nên làm lớn chuyện này.
- Hơn hai phần ba luyện khí sư Nhật Nguyệt thần giáo chúng ta đều là đồ đệ của Kim Mộc, tám thành sản lượng Bảo khí thần giáo đều xuất từ tay của Kim Mộc hoặc đồ đệ của hắn.
- Hơn nữa, bản nhân Kim Mộc đã từng luyện chế ra qua một kiện trung phẩm Linh khí, còn là một vị luyện khí đại sư duy nhất trong thần giáo có thể ổn định luyện chế ra hạ phẩm Linh khí.
- Không nên giải quyết chuyện này cứng rắn, khiến cho hắn không xuống đài được.
Câu nói này của Giản Thiên Hùng, để Diệp Chân khá ngoài ý muốn.
Không phải ngoài ý muốn Giản Thiên Hùng khuyên can Diệp Chân, thậm chí khuynh hướng nghiêng về Kim đại sư, điểm này Diệp Chân không ngạc nhiên chút nào.
Vì lợi ích thần giáo suy tính, không xen lẫn bất kỳ tình cảm nào, lúc này mới xem như hợp cách của một thượng vị giả, hơn nữa loại chuyện này, Diệp Chân đã thấy nhiều.
Diệp Chân ngoài ý muốn chính là, Giản Thiên Hùng khẳng định hắn sẽ để cho Kim đại sư trước mắt này kinh ngạc xuống đài không được?
Thật ra nếu Diệp Chân biết Giản Thiên Hùng đã điều tra rõ ràng phần lớn chuyện của Diệp Chân ở Hắc Long Vực, lại thêm trong khoảng thời gian này, Diệp Chân nhận nhiệm vụ xử lý tất cả mọi việc của Xích Hỏa võ thành lúc lâm nguy, biểu hiện ra chiến lược năng lực kinh người, nên đưa ra phán đoán như vậy cũng chẳng có gì lạ.
Một vị thống soái đã từng tính trước làm sau, ngay trước nhiều người như vậy hướng về Kim Mộc công khai chống chọi, tuyệt đối là có chuẩn bị.
Mặc dù bản thân của Giản Thiên Hùng cũng nghĩ không thông vì sao Diệp Chân tự tin như vậy, nhưng nghĩ mãi mà không rõ, hắn càng tin tưởng phán đoán của mình.
Nên Giản Thiên Hùng dùng thần hồn truyền âm vài câu, để vốn dĩ Diệp Chân muốn thu thập Kim đại sư lập tức nén trở về.
Nếu thu thập Kim đại sư, làm cho hắn nhục nhã, đối với Diệp Chân hiện tại chỉ là chuyện vài phút.
Diệp Chân lại cân nhắc đến một vấn đề. Mặc dù tốc độ luyện khí của hắn có phần nhanh, nhưng từ trên xuống dưới Nhật Nguyệt thần giáo mấy chục vạn võ giả. Đối với nhu cầu vũ khí số lượng lớn bực nào, tuyệt đối không phải một mình Diệp Chân có thể đáp ứng.
Nếu để cho Kim đại sư xuống đài không được. Trong cơn tức giận bãi công, đó cũng một chuyện làm người khác đau đầu, võ đạo Diệp Chân còn phải tiến quân vô thượng, nhưng không có nhiều thời giờ lãng phí.
Ngẫm nghĩ một chút, Diệp Chân đã đưa ra quyết định.
- Giáo chủ, ngươi cứ yên tâm đi!
Diệp Chân đáp lại một câu thần hồn truyền âm.
Khi Diệp Chân giao lưu với Giản Thiên Hùng đã suy nghĩ kỹ, vì dùng thần hồn giao lưu, ai cũng không rõ ràng, dẫn đến trong đại điện thần giáo trải qua mấy chục hơi thở yên tĩnh.
Những người khác còn dễ nói, Phó giáo chủ Điền Quý Chương lại cười híp mắt nói.
- Diệp thành chủ, mọi người đều đang chờ đợi ngươi giải thích!
- Năm đó thần giáo có một vị luyện khí đại sư đột tử, giáo chủ phải phí hết sức chín trâu hai hổ, mới có thể mời tới Kim Mộc Kim đại sư. Ngươi cũng không thể làm khó giáo chủ!
Câu nói này của Điền Quý Chương dụng tâm cực kỳ ác độc, mặt ngoài đang cân nhắc vì thần giáo, nhắc nhở Diệp Chân.
Nhưng trên thực tế, lại tại mơ hồ châm ngòi quan hệ giữa Diệp Chân và Giản Thiên Hùng, tiếp theo bôi đen Diệp Chân trong suy nghĩ Giản Thiên Hùng Loại bôi nhọ này, lần một lần hai có lẽ tác dụng không lớn, nhưng nhiều lần tích luỹ, khả năng sẽ trên phạm vi lớn thay đổi ấn tượng của giáo chủ Giản Thiên Hùng còn có thần giáo cao tầng về Diệp Chân.
Đương nhiên, loại chuyện này không thể đẩy Diệp Chân vào yếu thế. Nhưng Điền Quý Chương làm như thế, lại đang hại hắn!
Diệp Chân âm trầm nhìn chằm chằm Điền Quý Chương một chút, từ giờ trở đi, Điền Quý Chương đã triệt để đứng ở mặt đối lập hắn, trở thành địch nhân của Diệp Chân.
Ngẫm lại kinh lịch giữa Diệp Chân và Điền Quý Chương, thật đúng là làm cho người khác thổn thức.
Từ lúc ban đầu, nhãn tinh nhìn thấy Diệp Chân là anh tài, kêu gọi hắn gia nhập Nhật Nguyệt thần giáo, sau này trợ giúp Diệp Chân, đôi bên cùng có lợi với Diệp Chân, được Diệp Chân xem là bạn vong niên.
Nhưng bản chất của Điền Quý Chương là chính khách, làm cho quan hệ giữa hắn và Diệp Chân kéo càng xa, từ xa lánh đến người qua đường, hiện tại là đối địch, thật sự làm cho người khác úy thán.
- Điền phó giáo chủ quá lo lắng!
Khi trả lời câu này, Diệp Chân thấy rõ bộ dáng Vương tổng quản quỳ trên mặt đất, đã lập tức có quyết định.
Lúc này, nhìn bộ dáng của Vương tổng quản quả thật có chút thảm, đường đường là võ giả Chú Mạch cảnh ngũ trọng không ngờ lại quỳ gối nơi này, khuôn mặt như bị voi giẫm qua, vết máu đầy mặt, xương mũi đều sập.
Dựa theo nhãn lực kình của Diệp Chân, không khó nhận ra Vương tổng quản bị người dùng tử phiến trực tiếp vả vảo miệng.
Đây là vũ nhục.
Đây nếu đổi thành võ giả Chú Mạch cảnh nhận loại đãi ngộ này, chỉ sợ sớm đã nhảy dựng lên liều mạng, nhưng Vương tổng quản còn thành thật quỳ gối nơi này.
Diệp Chân đã đoán được thân phận Vương tổng quản.
Võ nô!
Vương tổng quản này hẳn là võ nô của giáo chủ Giản Thiên Hùng, cũng chỉ có võ nô, Giản Thiên Hùng mới yên tâm giao Trân bảo khố cho Vương tổng quản.
Mà sau khi xảy ra chuyện, mới có thể để cho Vương tổng quản thẳng tắp quỳ gối nơi này.
- A..., Vương tổng quản, thương thế ngươi là do ai đánh? Ai, ai?
Diệp Chân ra vẻ kinh ngạc đỡ Vương tổng quản.
- Ngươi đường đường là cao thủ Chú Mạch cảnh ngũ trọng, ai dám vũ nhục ngươi như vậy? Mau đứng dậy đi, mau đứng dậy đi!
Diệp Chân đỡ lên, nhưng Giản Thiên Hùng không lên tiếng, Vương tổng quản vẫn quỳ ở nơi đó không dám, dưới tay Diệp Chân có hơi dùng sức, địa từ lực trường hơi động, đã ngạnh sinh sinh đỡ Vương tổng quản lên.
- Thật tốt, một cao thủ Chú Mạch cảnh lại bị đánh thành như vậy, đều do ta làm hại người, Vương tổng quản, là ta không phải, yên tâm, tràng tử này, ta nhất định thay ngươi lấy lại công đạo!
Diệp Chân nói liên tiếp mấy câu, nói đến Vương tổng quản nghẹn ngào, một vị đại hán Chú Mạch cảnh ngũ trọng kém một chút đã rơi nước mắt tại chỗ.
Về phần người đánh hắn, đương nhiên là Kim đại sư, chỉ nghe Diệp Chân nói như vậy, cái đầu đã ngẩng cao hơn, như hươu cao cổ chuẩn bị liều một trận.
- Kim đại sư, chư vị đường chủ, các ngươi đã muốn giải thích, vậy ta cũng chỉ có thể nói thẳng, ta dùng Ô Tàm Linh Ti, vì ta cũng đang học tập luyện khí!
Diệp Chân hướng về phía mọi người nói.
Vừa dứt lời, phản ứng của mọi người không đồng nhất, Kim đại sư nghe vậy, lại khinh bỉ lườm Diệp Chân một chút.
- Ngươi học tập luyện khí? Học tập luyện khí có thể sử dụng Ô Tàm Linh Ti vật liệu luyện khí cao cấp như vậy?
- Ngươi học tập luyện khí mới mấy năm?
- Ngươi đã khắc họa được mấy loại pháp trận?
- Sư phụ của ngươi là ai?
- Ngươi biết phương pháp luyện khí nào?
- Ngươi có biết Ô Tàm Linh Ti trân quý cỡ nào hay không, chính là khi luyện chế trung phẩm Linh khí và thượng phẩm Linh khí, đều cần có nó…
Nghe xong Diệp Chân nói đang học tập luyện khí, trong nháy mắt, Kim đại sư như điên cuồng, liên tiếp cao giọng chất vấn, nếu không phải Diệp Chân tùy ý dẫn động một chút thiên địa nguyên khí trước người, chỉ sợ đã bị nước miếng phun đầy một mặt.
Nhìn Kim đại sư Kim Mộc hắn chính là nhờ vào phương diện luyện khí mới có quyền uy, hơn nữa, Diệp Chân còn quá trẻ.
Luyện khí, nhất là sau khi trở thành Linh Khí Sư, mỗi một điểm tiến bộ, đều cần vô số lần nếm thử đến thôi động, phần lớn luyện khí sư, đừng nói là Linh Khí Sư, ngay cả Bảo khí sư, mỗi một người đều đã có tuổi, tóc bạc phơi.
Ngay cả Kim Mộc hắn, bây giờ cũng đã trăm tuổi, trải qua trăm tuổi, là người dẫn đầu trong Luyện Khí.
Cho nên, vừa nhắc tới luyện khí, đơn giản thao thao bất tuyệt như vậy.
Diệp Chân cũng không vội, lẳng lặng nhìn Kim Mộc ở nơi đó cuồng phún, chờ đến nửa khắc đồng hồ, chờ Kim Mộc nói đến miệng đắng lưỡi khô, lúc này mới chậm rãi nói.
- Tiểu tử bất tài, muốn cùng Kim đại sư tại trên phương diện luyện khí, so một lần cao thấp!
Vừa dứt lời, như một khỏa bom nổ dưới nước, lập tức dẫn nổ các cao tầng Nhật Nguyệt thần giáo.
Vốn dĩ các cao tầng Nhật Nguyệt thần giáo đều yên lặng nhìn Kim đại sư mắng chửi Diệp Chân, không ai lên tiếng hát đệm, chỉ yên lặng lắng nghe mà thôi.
Chủ yếu vì những cống hiến của Diệp Chân đối với thần giáo vẫn còn ở đó, mà vị luyện khí đại sư Kim đại sư này, mặc dù trong thần giáo có địa vị siêu nhiên, nhưng thật sự quá khó hầu hạ.
Ngoại trừ mệnh lệnh của giáo chủ, những người khác đều không bán mặt mũi, ở đây có rất nhiều người muốn mời hắn luyện chế một kiện Linh khí, cũng phải chờ đợi.
- Chỉ dựa vào ngươi? Lại muốn so cao thấp về Luyện Khí với ta?
Kim Mộc chỉ mình, tròng mắt kém chút đã cả kinh rơi ra.
- Diệp thành chủ, ngươi không phải đang nói đùa chứ?
- Diệp thành chủ, Kim đại sư là Luyện Khí sư lâu năm, đã chìm đắm hơn bảy mươi năm về phương diện này, cũng không phải ngươi có thể so sánh?
Rất nhiều cao tầng thần giáo khác cũng bắt đầu khuyên Diệp Chân.
Bởi vì đây là chuyện quá rõ ràng, Kim Mộc tiến vào Luyện Khí nhất đạo đã hơn bảy mươi năm, mà Diệp Chân dù bắt đầu luyện khí từ trong bụng mẫu thân, cũng chỉ hơn hai mươi năm, huống hồ vậy cũng không thể nào.
- Chư vị yên tâm, Diệp Chân ta đường đường là nam tử hán, một lời nói ra, nhất ngôn cửu đỉnh, nói so chính là so, tuyệt không nửa câu nói ngoa!
Diệp Chân chắp tay nói.
- Ngươi cho rằng ngươi là ai?
- Lão phu thừa nhận, trên võ đạo ngươi xác thực có thiên phú, nhưng trên Luyện Khí nhất đạo, ngươi là cái thá gì?
- Ngươi dựa vào cái gì muốn so với lão phu?
- Ngươi có tư cách gì so với lão phu?
- Ngươi lấy cái gì so với lão phu?
Kim Mộc liên tục giận dữ mắng mỏ.
Diệp Chân cũng không giận, từ từ chờ Kim Mộc nói xong, mới nói:
- Ta học được cái gì trên Luyện Khí nhất đạo, Kim đại sư rất nhanh sẽ biết!
- Về phần lấy cái gì so, rất đơn giản, nếu ta thua, ta Diệp Chân chấp nhận mọi điều kiện, vô luận là chính ta, hay tất cả tài phú, đều tùy ý Kim đại sư xử trí!
- Ừm, bổ sung một chút, của cải của ta nói ít cũng có mấy trăm hơn ngàn vạn trung phẩm Linh Tinh, cho nên phương diện này, Kim đại sư ngươi không cần lo lắng ăn thiệt thòi!
- Tê!
Nghe được Diệp Chân bộc bạch, các cao tầng thần giáo ở đây đều hít vào một ngụm khí lạnh, tài phú không ngờ lại cao tới hơn ngàn vạn trung phẩm Linh Tinh, đây thật sự quá kinh người!
Nói xong, ánh mắt Diệp Chân sáng rực nhìn chằm chằm về phía Kim Mộc.
- Kim đại sư, ngươi dám không?
Sáu chữ “Kim đại sư, ngươi dám không?” để sắc mặt các cao tầng Nhật Nguyệt thần giáo ở đây kịch biến.
Ai cũng nghĩ không ra, một trận tranh chấp vật liệu nho nhỏ, không ngờ lại biến thành tình thế hiện tại không thể vãn hồi như vậy.
Ngay cả sắc mặt Kim đại sư cũng biến thành khó nhìn.
Chủ yếu do Diệp Chân quá chắn chắc, gần như chặn lại lời nói toàn bộ một người.
Hơn nữa, Kim đại sư này đã hơn một trăm tuổi cũng không phải sống uổng phí.
Tên tuổi Diệp Chân cũng đã được nghe nói qua, phi thường lợi hại, một thiếu niên lợi hại như thế, vậy mà dám khinh suất đánh cược toàn bộ với hắn.
Không phải Diệp Chân điên rồi, chính là Diệp Chân có niềm tin tuyệt đối!
Nhưng muốn mạng chính là, mặc kệ Kim Mộc suy nghĩ nát óc, cũng nghĩ không ra tại sao Diệp Chân nắm chắc?
Bất luận nhìn thế nào, Diệp Chân đều không phải là một cao thủ luyện khí, hơn nữa, tay nghề luyện khí, đều phải dựa vào tài lực và thời gian tích lũy qua.
Luận thời gian, Diệp Chân mới hai mươi mốt tuổi, luận tài lực, trước khi Diệp Chân gia nhập Nhật Nguyệt thần giáo nghe nói vẫn là một tán tu.
Chỗ chết người nhất chính là, cho dù lúc này Kim Mộc cảm thấy chuyện này không đúng lắm, cũng không thể bôi đen mặt mũi của mình.
Hắn là luyện khí đại sư đứng đầu của Nhật Nguyệt thần giáo, tự nhận là quyền uy luyện khí giới, nếu bị Diệp Chân, tiểu hỏa gia tử này hù dọa, hắn còn lăn lộn như thế nào?
Loại chuyện này, nếu hắn thắng sẽ có rất nhiều chỗ tốt, nhưng nếu thua là chơi một ván lớn!
Dù Kim Mộc cuồng phách lối, nhưng hắn không ngốc, cho nên, ánh mắt của hắn đã nhìn về phía giáo chủ Giản Thiên Hùng!
Ánh mắt của mọi người đều nhìn về giáo chủ, lúc này, có lẽ chỉ có giáo chủ có thể ngăn cản trận đọ sức này diễn ra!