Chương 879 Tiếng Cười Của Giản Thiên Hùng
Kim đại sư, chẳng lẽ ngươi đang sợ ta, một tên mao đầu tiểu tử học luyện khí chưa đến một năm?
Nhìn thấy Kim Mộc nhìn Giản Thiên Hùng với ánh mắt nhờ giúp đỡ, Diệp Chân khẽ nở nụ cười.
- Kim đại sư, nếu ngươi sợ thì cũng không sao cả, chỉ cần nhận thua là được rồi!
Sau đó xin lỗi vì đã mắng ta rồi bồi phí thuốc men cho Vương tổng quản, như vậy thì việc này coi như bỏ qua.
Diệp Chân đưa ra đề nghị.
Sắc mặt Kim Mộc đột ngột biến đổi, nếu làm như vậy thì có khác nào là hắn nhận thua đâu chứ? Sau này đừng nói là tại Nhật Nguyệt thần giáo, cho dù là hắn rời khỏi nơi này thì sợ là không thể lăn lộn được nữa.
Chuyện này căn bản sẽ là sự sỉ nhục đi theo hắn suốt cả cuộc đời.
Nhưng Kim Mộc chú định phải thất vọng rồi, lúc này giáo chủ Giản Thiên Hùng đang nhắm mắt lại, tựa như đã ngủ, căn bản không nhìn thấy ánh mắt của hắn, hoặc có thể đây là biểu hiện không thèm để ý.
Cái này cũng do ngày thường Kim Mộc quá phách lối, thần giáo an bài hắn luyện khí thì hắn phải làm đi làm lại ba, bốn lần, hơn nữa mỗi lần lấy vật liệu đều nhiều hơn mấy lần tiêu chuẩn.
Ví dụ như khi luyện chế một món Linh khí hạ phẩm, hắn chỉ cần dùng ba đến năm phần tài liệu là đã có thể luyện chế thành công một món Linh khí hạ phẩm rồi, nhưng mà thần giáo thường thường phải chuẩn bị số lượng vật liệu nhiều hơn hai, ba phần thì hắn mới ra tay luyện chế.
Về phần thêm ra thì tất nhiên là chui vào túi riêng của hắn!
Tra xét? Tra như thế nào?
Đó chỉ là hao tổn do luyện khí thất bại mà thôi!
Còn nếu như ngươi dám phái người theo dõi hắn luyện khí, như vậy hắn sẽ thật sự luyện chế thất bại nhiều lần cho ngươi xem!
Cho nên dù có bất mãn thì Giản Thiên Hùng cũng chỉ có thể mở một con mắt nhắm một con mắt đối với Kim đại sư khó hầu hạ này.
Cho nên hiện tại hắn mới bày ra loại thái độ này.
Đương nhiên, trước đó thì Giản Thiên Hùng vẫn còn có chút lo lắng, vì vậy hắn đã hỏi Diệp Chân một câu.
- Ngươi nắm chắc chứ?
- Ngươi cứ ngồi đó mà nhìn trò hay đi!
Bởi vì có được đáp án khẳng định của Diệp Chân cho nên Giản Thiên Hùng mới bày ra tư thái kia, bằng không thì hắn cũng không dám yên tâm làm cho Diệp Chân đề nghị đọ sức.
Nếu tổn thất một luyện khí đại sư thì có thể dùng Linh Tinh làm cho chiêu gọi một người mới, nhưng mà dạng thiên tài võ giả như Diệp Chân thì lại độc nhất vô nhị.
Quan trọng nhất, Diệp Chân chính là người yêu của Phong Khinh Nguyệt, nữ nhi của hắn.
Thật ra thì bản thân Kim Mộc cũng minh bạch mấy phần nguyên nhân trong đó, nhưng mà hắn vẫn không nhịn mà bạo nộ!
Hắn cũng không tin, mình đắm chìm trong con đường luyện khí hơn bảy mươi năm mà lại không thể sánh bằng một tên mao đầu tiểu tử mới học luyện khí chưa tới một năm này?
- Hừ, so thì so, ta há sợ ngươi sao?
- Tốt, sảng khoái!
Diệp Chân giơ ngón cái về phía Kim Mộc.
- Đã như vậy, Kim đại sư, hai ta hẳn nên phát lời thề Thần Hồn trước mặt giáo chủ và chư vị đường chủ ở đây?
Nghe Diệp Chân nói như vậy, Kim Mộc đã nảy sinh muốn rút lui, một khi đã phát lời thề Thần Hồn thì coi như hắn đã không còn đường trở về nữa.
Nhưng lúc này tên đã trên dây, không phát không được, Kim Mộc cũng chỉ có thể liều một lần!
- Phát thì phát, còn chưa biết ai xử trí ai đâu!
Diệp Chân và Kim Mộc lập tức phát lời thề Thần Hồn ngay trước mặt giáo chủ Giản Thiên Hùng và các cao tầng thần giáo, một lời thề liên quan đến trận đấu luyện khí này!
- Tốt! Thề cũng đã thề rồi, ngươi nói xem cuộc đọ sức luyện khí này nên làm như thế nào? Luyện khí tại chỗ hay cái gì khác?
Sau khi phát lời thề Thần Hồn thì Kim Mộc cũng tiến vào trạng thái.
- Xin hỏi Kim đại sư, tỷ lệ thành công luyện chế Linh khí trung phẩm của ngươi là bao nhiêu, tổng cộng đã luyện chế được bao nhiêu Linh khí trung phẩm rồi?
Diệp Chân hỏi!
Nghe Diệp Chân hỏi như vậy, trên mặt của Kim Mộc lập tức lộ ra một tia ngạo nghễ, sau đó hắn chắp tay về phía bầu trời xa xa.
- Nhờ có trời cao chiếu cố, lão phu luyện khí đã hơn bảy mươi năm, tổng cộng đã luyện chế thành công hai món Linh khí trung phẩm, có một món là lão phu đã luyện chế trước khi gia nhập Nhật Nguyệt thần giáo.
- Món thứ hai là sau khi lão phu gia nhập Nhật Nguyệt thần giáo, chuyện này thì giáo chủ là người rõ ràng nhất.
Ánh mắt của Kim Mộc lại nhìn về phía Giản Thiên Hùng, ý muốn giáo chủ chứng thực chuyện này.
- Không sai, từ sau khi gia nhập Nhật Nguyệt thần giáo thì Kim đại sư đã hao hết tâm huyết làm cho luyện chế ra một món Linh khí trung phẩm cho thần giáo của chúng ta!
Giáo chủ Giản Thiên Hùng nói sự thật.
- Mặt khác, Kim đại sư xác thật có một món thành phẩm là Linh khí trung phẩm.
Nghe thấy giáo chủ Giản Thiên Hùng khẳng định, Kim Mộc càng thêm ngạo nghễ.
- Trừ những thứ đem này ra, mỗi năm lão phu đều luyện chế ra hai đến ba món Linh khí hạ phẩm cho thần giáo!
- Về phần xác suất thành công luyện khí, khi lão phu luyện chế Linh khí hạ phẩm thì xác suất cao tới ba đến bốn phần, thường thường chỉ cần ba, bốn phần tài liệu là đã có thể luyện chế thành công một món Linh khí hạ phẩm.
- Về phần Linh khí trung phẩm, lão phu có chút hổ thẹn, trước mắt thì xác suất thành công cũng chỉ là hai phần!
Nhưng mà toàn bộ Thanh Lam võ đô cũng chỉ có hai lão gia hỏa ở Vân Gia Bảo là có xác suất luyện chế Linh khí trung phẩm thành công cao hơn ta, những người khác thì….
Kim Mộc không nói tiếp nhưng mà tất cả mọi người đều đã minh bạch ý của hắn ta, rõ ràng là hắn đang nói về địa của mình trong giới luyện khí.
- Giáo chủ, lão phu có nói ngoa nửa câu nào không?
- Không sai, Kim đại sư nói hoàn toàn chính xác!
Giản Thiên Hùng lạnh nhạt trả lời một câu, có điều trong mắt mấy cao tầng Nhật Nguyệt thần giáo, nhất là quản kho Vương tổng quản thì lại hiện lên một tia khinh thường!
Đúng rồi, không nói ngoa nửa câu, chỉ nói ngoa nhiều hơn thế mà thôi.
Kim Mộc xác thực là đã nói chính xác xác suất thành công của hắn, nhưng mà đợi đến khi hắn chân chính ra tay luyện khí thì vật liệu yêu cầu cũng không phải là con số này.
Mỗi khi Kim Mộc luyện chế một món Linh khí hạ phẩm thì yêu cầu ít nhất là năm phần vật liệu, hơn nữa thường thường có rất nhiều vật liệu trân quý không liên quan.
Về phần Linh khí trung phẩm, Vương tổng quản nhớ rõ ràng, khi Kim Mộc luyện chế món Linh khí trung phẩm duy nhất kia thì hắn vẫn luôn chờ đợi thần giáo chuẩn bị cho hắn tám phần vật liệu thì mới ra tay luyện chế.
Đương nhiên Vương tổng quản chỉ dám càm ràm trong lòng mà thôi, ai cũng không dám nói trước mặt!
Rất khó làm cho nuôi dưỡng một luyện khí sư, một luyện khí đại sư thì càng khó mời hơn nữa!
Diệp Chân chỉ ừ nhẹ một tiếng.
- Linh khí trung phẩm có hai phần xác suất thành công, tổng cộng là hai món đúng không?
- Không sai!
Trong giọng nói của Kim Mộc tràn đầy tự tin.
- Nếu đúng là như vậy thì tại hạ sẽ cho Kim đại sư xem một ít thành quả luyện khí của ta mấy ngày nay!
Diệp Chân cười nói.
- Tốt, lão phu rửa mắt mong chờ!
Không chỉ Kim Mộc mà những người khác, kể cả giáo chủ Giản Thiên Hùng, đều nhìn chằm chằm Diệp Chân, vẻ mặt ai cũng hiện lên vẻ hiếu kỳ.
Lần này Diệp Chân trở về còn chưa tới mười ngày, như vậy thì hắn ta sẽ có thể có thành quả luyện khí gì chứ?
Trước ánh nhìn soi mói của mọi người, Diệp Chân nhẹ nhàng nhìn về phía Phong Khinh Nguyệt, ánh mắt chuyên chú kia khiến khuôn mặt nàng đột nhiên có chút phát sốt!
- Khinh Nguyệt, khiến nàng lo lắng trong đoạn thời gian này rồi, vì vậy ta đã chuẩn bị hai món lễ vật cho nàng, hi vọng nàng sẽ thích chúng!
Diệp Chân giơ một tay lên, trong tay hắn lập tức hiện lên một đoàn ánh sáng màu bạc rồi chậm rãi trôi về phía Phong Khinh Nguyệt.
- Đây là….
- Linh khí, đó là Linh khí trung phẩm!
Khi ánh sáng màu bạc rơi vào trong tay Phong Khinh Nguyệt, Linh Lực tán đi, khí tức triệt để toát ra tới thì tất cả mọi người ở đây đều kinh hô.
Nhìn chuôi đao tiểu xảo hình nguyệt nha trước mắt, Phong Khinh Nguyệt lấy tay che miệng kinh ngạc không thôi.
- Đây là Linh khí trung phẩm có tên Yểm Nguyệt Ngân Quang Luân, tốc độ nhanh vô cùng, càng ẩn chứa duệ kim chi lực, nguyệt hoa sát khí, uy lực kinh người!
- Hơn nữa trải qua luyện chế đặc thù của ta, lực lượng Thần Hồn và Linh Lực tiêu hao khi thôi động đã được giảm mạnh, tu vi của Khinh Nguyệt cũng có thể thôi động toàn lực mấy chục lần phi thường nhẹ nhõm!
- Trên cơ bản, có chuôi Yểm Nguyệt Ngân Quang Luân này thì không võ giả Chú Mạch cảnh cùng cấp bậc nào là địch thủ của Khinh Nguyệt. Ngay cả người vừa mới tiến vào Khai Phủ cảnh vương giả thì cũng nên cẩn thận một chút!
Mặc dù Diệp Chân đã nói rất khiêm tốn nhưng mà vẫn khiến mọi người khiếp sợ.
Trực tiếp đưa ra một thanh Linh khí trung phẩm, Diệp Chân quả nhiên vô cùng hào phóng, ngay cả giáo chủ Giản Thiên Hùng cũng có chút ngoài ý muốn.
Đôi mắt của Kim Mộc đã trừng lớn, hắn nhìn chòng chọc vào chuôi Yểm Nguyệt Ngân Quang Luân trên tay Phong Khinh Nguyệt, thần niệm quét tới quét lui không chút khách khí, muốn nghiệm chứng xem đây là đồ thật hay giả!
Có điều Diệp Chân còn chưa có nói xong, hắn lại vung tay lên lần nữa, lại một đoàn ánh sáng được Linh Lực bọc lấy trôi về phía Phong Khinh Nguyệt!
- Đây là….
Phong Khinh Nguyệt nhìn về phía Diệp Chân, ánh mắt có chút nghi hoặc.
- Mở ra nhìn đi, đây là một món lễ vật khác ta chuẩn bị cho nàng!
Diệp Chân phất tay!
Ngón tay nhỏ nhắn gảy nhẹ, Phong Khinh Nguyệt mang theo chờ mong chạm vào đoàn sáng kia, sau đó lấy ra một món linh giáp!
- Linh giáp trung phẩm!
Giáo chủ Giản Thiên Hùng đứng bật dậy, khuôn mặt hiện rõ vẻ ngoài ý muốn!
Vừa nhìn thấy Ô Tàm Linh Ti Giáp, Phong Khinh Nguyệt lại lấy tay che miệng lần nữa, thậm chí còn khẽ hô một tiếng. Nàng hoàn toàn không ngờ Diệp Chân lại đưa cho mình một món Linh khí trung phẩm!
Hơn nữa còn là một món linh giáp trung phẩm!
Thân là Võ giả Chú Mạch cảnh, nàng biết một võ giả có được một món linh giáp trung phẩm có ý nghĩa như thế nào!
Thứ này vô cùng có giá trị!
Có thể nói, hai món Linh khí trung phẩm tính công kích cũng chưa chắc đổi được một món linh giáp trung phẩm!
Trong thoáng chốc, toàn trường đều là tiếng thốt và tiếng hít hà vì kinh ngạc, tất cả mọi người đều đưa ánh mắt nhìn chằm chằm Ô Tàm Linh Ti Giáp trong tay Phong Khinh Nguyệt, không ai có cách nào rời mắt được!
Có Yểm Nguyệt Ngân Quang Luân và Ô Tàm Linh Ti Giáp, Phong Khinh Nguyệt lập tức trở thành sự tồn tại nổi bật nhất Nhật Nguyệt thần giáo, thậm chí còn là đại biểu cho chiến lược vũ lực.
Có hai món Linh khí trung phẩm này, Phong Khinh Nguyệt tuyệt đối có thể ứng đối công kích của Khai Phủ cảnh nhị tam trọng vương giả!
- Khinh Nguyệt, nàng mau luyện hóa hai thứ này đi! Xóa thần niệm ta lưu lại trong đó khi luyện chế!
Diệp Chân nhắc nhở.
Chủ yếu là Diệp Chân bị dọa sợ bởi ánh mắt của các cao tầng thần giáo ở đây, ánh mắt của giáo chủ Giản Thiên Hùng cũng giống như sói đói. Diệp Chân sợ bọn họ sẽ yêu cầu Phong Khinh Nguyệt giao hai thứ này ra, cho nên dứt khoát bảo Phong Khinh Nguyệt luyện hóa ngay tại hiện trường!
Phong Khinh Nguyệt vội vàng khoát tay áo đi tới trước mặt Diệp Chân, nàng đưa Ô
Tàm Linh Ti Giáp cho hắn, nói.
- Không, Ô Tàm Linh Ti Giáp này quá quý giá, ta không thể nhận! Hơn nữa người cần thứ này nhất chính là ngươi, tên của ngươi đang ở trên đầu ngọn sóng, hẳn là nên dùng nó làm cho hộ thân!
Diệp Chân lại chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.
- Khinh Nguyệt, nàng cảm thấy một luyện khí sư như ta có thể thua thiệt mình sao?
- Đây là lễ vật ta đưa cho nàng, hãy nhận nó đi, nhớ là phải sử dụng nó! Nàng bình an chính là lễ vật lớn nhất của ta!
- Nghe ta, lập tức luyện hóa!
Diệp Chân nói vô cùng chân tình tha thiết, khuôn mặt Phong Khinh Nguyệt ửng hồng, nàng vô cùng cảm động, chỉ còn biết gật đầu đồng ý!
Ngay sau đó, Phong Khinh Nguyệt tựa như một con mèo nhỏ ngoan ngoãn, nàng nghe theo lời của Diệp Chân mà khoanh chân ngồi xuống rồi luyện hóa ngay trước ánh mắt soi mói của mọi người.
- Kim đại sư có hai món phải không? Nếu ta thêm một món nữa thì có thể siêu việt kỷ lục của ngươi rồi?
Diệp Chân nói một cách ngạo nghễ.
Hai mắt Kim Mộc đã triệt để trừng lớn, Yểm Nguyệt Ngân Quang Luân thì cũng thôi đi, nhưng mà Ô Tàm Linh Ti Giáp này gần như là hoàn mỹ!
Dưới sự khiếp sợ, Kim Mộc theo bản năng mà gật đầu.
- Đúng vậy!
Khi Kim Mộc vừa gật đầu, trước ngực Diệp Chân lại bay ra một đoàn ánh sáng bạc rồi trôi về phía giáo chủ Giản Thiên Hùng.
- Tài liệu luyện chế Linh khí đều là do giáo chủ ban tặng, cho nên món Ô Tàm Linh Ti Giáp này là thuộc hạ cố ý hiến cho giáo chủ!
Giản Thiên Hùng ngẩn người, sau đó bắt đầu cười to. Tiếng cười của hắn rung trời, chấn động đến cả mái đại điện!
Trong tiếng cười lớn của Giản Thiên Hùng, Kim Mộc tựa như hóa đá, ngây ra như phỗng!