← Quay lại trang sách

Chương 949 Diệp Chân Phản Kích

Trong lòng Diệp Chân quanh quẩn cảm giác nguy cơ, thần kinh hắn lập tức căng cứng.

- Muốn, nhanh lên chút!

Diệp Chân âm thầm thúc giục Thạch Bị, giao toàn quyền mua hải đồ cho hắn ta.

Thạch Bị cũng là tay già đời nơi này, phi thường giỏi về phỏng đoán lòng người, nhìn mặt người khác mà nói chuyện.

Hắn không nói nhảm gì nữa, cò kè mặc cả vài câu sau đó nhanh chóng đi theo Diệp Chân rời khỏi chợ đen dưới lòng đất.

- Chủ thượng, ngươi có chút nóng vội rồi, nếu lại cho ta thêm nửa khắc nữa thì ta nhất định có thể ép giá hải đồ xuống một phần.....

Khi ra cửa, Thạch Bị vẫn còn đang phàn nàn, Diệp Chân giơ tay làm một cái thủ thế im lặng, thần sắc có chút khẩn trương nhìn về phía bầu trời.

Chỉ trong chốc lát mà cảm giác nguy cơ quanh quẩn trong lòng Diệp Chân đã tăng cường gần gấp đôi, hơn nữa vẫn còn đang tiếp tục gia tăng nhanh chóng.

Thạch Bị nhìn chằm chằm Diệp Chân, với nhãn lực độc ác của mình, hắn hình như đã nhìn ra một chút gì đó.

Trên bầu trời xuất hiện ba vệt sáng khiến cho thân hình Diệp Chân hơi chấn động một chút, hai mắt hắn đột ngột bạo phóng thần quang.

Nhưng mà tia sáng trong mắt chỉ hiện lên trong chốc lát rồi vụt tắt.

Diệp Chân nhìn lướt qua một cái sau đó thu hồi ánh mắt, chỉ là không ngừng dùng khóe mắt quét truy tung ba vệt sáng trên bầu trời.

Xen lẫn trong ba vệt sáng đó là một tia sáng màu đen, rất bắt mắt.

Hắc Long Lệnh Kỳ!

Diệp Chân đã cắn nuốt năm mặt Hắc Long Lệnh Kỳ, cho dù cách thật xa thì cũng có thể cảm ứng được nơi đó có ba mặt Hắc Long Lệnh Kỳ.

Ba mặt Hắc Long Lệnh Kỳ, cũng tức là ba vị Bạch Long Lệnh Sứ đang ở gần đây, đó là nguyên nhân khiến cảm giác nguy cơ trong lòng Diệp Chân bạo tăng gấp đôi.

Phát hiện này cũng khiến Diệp Chân thở phào một hơi.

Mấy hơi sau, ba vị Bạch Long Lệnh Sứ đã biến thành vệt sáng rơi vào phía nam Cổ

Yêu Thành, chớp mắt đã biến mất không thấy gì nữa.

- Đi thôi!

Diệp Chân khẽ quát một tiếng sau đó lập tức đi về hướng ba vị Bạch Long Lệnh Sứ rơi xuống.

Ngoài ý muốn chính là, lần này Thạch Bị không những không đi mà còn ngăn cản Diệp Chân, Diệp Chân khẽ chau mày nhìn hắn.

- Chủ thượng, toàn bộ thành nam chính là nơi có nguyên khí thiên địa dày đặc nhất trong Cổ Yêu Đảo. Đồng thời, toàn bộ phía nam Cổ Yêu Thành đều thuộc về phạm vi phủ đảo chủ, bất kỳ võ giả nào cũng không được xâm nhập khi chưa có lệnh!

Thạch Bị giải thích.

- Phủ Đảo chủ?

- Có thể nghe ngóng bọn hắn đi vào đảo chủ phủ làm gì không?

Diệp Chân hỏi.

- Cái này… để ta thử một chút!

Thạch Bị do dự.

- Không cần phải miễn cưỡng, ngàn vạn không thể khiến người khác chú ý!

Diệp Chân híp mắt, trong đôi mắt lóe ra tia sáng nguy hiểm!

- Vâng!

Thần sắc của Thạch Bị run lên, hắn bước nhanh rời đi. Diệp Chân cũng không nhàn rỗi, hắn tùy tiện tìm một cửa hàng gần đó rồi mua lương khô, hoa quả, nước ngọt, số lượng còn không ít.

Ba Bạch Long Lệnh Sứ đến đây khiến Diệp Chân có loại dự cảm, Cổ Yêu Đảo mà hắn vừa mới tới sẽ không ở được bao lâu.

Đương nhiên, coi như ba vị Bạch Long Lệnh Sứ này không đến thì Diệp Chân cũng sẽ không ở trên Cổ Yêu Đảo này quá lâu, chỉ có điều là thời gian hiện tại đã bị rút ngắn lại.

Thạch Bị trở về rất nhanh, tin tức mà vị địa đầu xà này mang tới cũng không nằm ngoài dự kiến của Diệp Chân.

Ba vị Bạch Long kia đột nhiên đến đây để xem xét vài tên võ giả Chú Mạch cảnh tứ trọng khả nghi mà mấy ngày nay Cổ Yêu Đảo đã thẩm vấn và lựa chọn ra.

- Có biết bọn hắn khi nào thì đi không?

Diệp Chân đột nhiên hít sâu một hơi hỏi.

Thạch Bị lắc đầu.

- Cái này ta cũng không rõ ràng lắm, nhưng mà gần đây Long Minh làm ra động tĩnh rất lớn. Bạch Long Lệnh Sứ lại là lực lượng trung kiên của Long Minh, hẳn là sẽ không ở đây lâu đâu.

- Ngươi còn có vướng bận gì trên Cổ Yêu Đảo này không?

Diệp Chân đột nhiên hỏi một câu không liên quan.

Nghe vậy, Thạch Bị theo bản năng lắc đầu.

- Người như ta sao có thể có vướng bận cái gì chứ? Nếu có gia đình thì chỉ sợ đã bị đám người có thù oán với ta nhớ thương từ lâu….

Mới nói được một nửa thì Thạch Bị bỗng nhiên ngẩng đầu, giống như hiểu ra được cái gì, hắn giật mình nhìn Diệp Chân.

- Chủ thượng, ngươi muốn rời khỏi nơi này sao? Ngươi đã nói lúc rời đi Cổ Yêu Đảo sẽ trả tự do cho ta, chẳng lẽ ngươi muốn đổi ý?

- Dù sao ngươi cũng không có vướng bận gì, không phải sao?

- Huống hồ ta chỉ đáp ứng cho ngươi tự do trong một trình độ nhất định, cho ngươi một cái tôn nghiêm của võ giả mà không phải biến ngươi thành một tên nô lệ bị người nắm quyền sinh sát trong tay.

Diệp Chân nói.

Nghe được câu này, khuôn mặt Thạch Bị đột ngột xụ xuống. Hơn nửa ngày nay, Thạch Bị ngoan ngoãn nghe lời, vì Diệp Chân suy nghĩ nhiều như thế, ngoại trừ bị uy hiếp bởi Tỏa Hồn Khôi Lỗi thuật thì chủ yếu là vì muốn đưa tiễn tên ôn thần Diệp Chân này nhanh chóng rời đi, trả lại tự do cho mình.

Bây giờ không có hi vọng này, loại sức mạnh thân thiện kia cũng triệt để biến mất.

Nhìn thấy dáng vẻ của Thạch Bị, Diệp Chân buông tay.

- Ngươi xem đi, ta vẫn rất tôn trọng ngươi, vẫn biết hỏi thăm ý kiến của ngươi, đối đãi với ngươi như đồng bạn.

- Không đến vạn bất đắc dĩ thì ta cũng không nguyện ý vận dụng Khôi Lỗi thuật để uy hiếp ngươi!

Nghe được mấy chữ "vận dụng Khôi Lỗi thuật", trong miệng Thạch Bị trở nên khô cằn. Hắn đã nếm được hương vị của sự khủng bố khi bị Diệp Chân khống chế bằng Tỏa Hồn Khôi Lỗi thuật.

Mà điều làm cho Thạch Bị nghĩ mãi không ra chính là, Diệp Chân chỉ là một võ giả

Chú Mạch cảnh tam trọng, thế mà lực lượng thần hồn lại biến thái tới như vậy, còn mạnh hơn cả vương giả Khai Phủ cảnh ngũ trọng như hắn.

- Huống chi ngươi vẫn luôn cuộc sống trong Cổ Yêu thành, chẳng lẽ chưa từng cảm thấy chán ngấy? Không muốn ra ngoài tìm một chút kích thích sao?

Giọng nói Diệp Chân có chút dụ dỗ.

Sỡ dĩ Diệp Chân nói như vậy chủ yếu là vì mấy ngày trước khi khống chế Nguyệt Ảnh Khóa Hải Toa, hắn phát hiện một chuyện, một người khống chế quá mệt mỏi, thần kinh vẫn luôn trong trạng thái căng cứng, căn bản là không thể buông lỏng bất cứ giây phút nào.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, cho dù người có tu vi thần hồn mạnh mẽ như Diệp Chân thì cũng chống đỡ không nổi.

Diệp Chân yêu cầu cấp bách một đồng bạn đáng tin cậy.

Như vậy thì Thạch Bị, người bị hắn khống chế bằng Tỏa Hồn Khôi Lỗi thuật chính là lựa chọn tốt nhất.

Dưới ánh nhìn chăm chú của Diệp Chân, Thạch Bị bất đắc dĩ buông tay nở nụ cười khổ.

- Chủ thượng đã nói như vậy thì ta làm sao còn có thể cự tuyệt được nữa đây?

- Có điều đúng là cũng nên thay đổi cuộc sống mấy chục năm như một ngày này rồi....

- Vậy thì tốt, chúng ta đi thôi!

- Đi nơi nào?

- Chỉ cần đi theo ta là được!

- Chủ thượng, vừa rồi ta quan sát, khi Bạch Long Lệnh Sứ vừa đến thì thần sắc của ngươi lập tức có chút không đúng. Có phải ngươi dính líu gì tới Long Minh?

Hay người mà Long Minh đuổi bắt mấy ngày nay có liên quan gì tới ngươi?

Sau khi quyết định rời khỏi đây, Thạch Bị lập tức hỏi ra nghi vấn trong lòng mình.

- Đừng nóng vội, chờ một hồi thì ngươi sẽ biết!

Diệp Chân quay đầu rồi nở một nụ cười thần bí với Thạch Bị.

Hai người nhanh chóng đi ra khỏi khu vực cấm bay của Cổ Yêu thành, Diệp Chân giống như một con chim lớn được phóng lên tận trời, Thạch Bị tự nhiên đi sát theo sau.

Điều khiến Thạch Bị ngoài ý muốn chính là sau khi xông vào không trung thì Diệp Chân cũng không rời xa, mà bay xoay quanh phụ cận tìm kiếm phương hướng. Rất nhanh, Diệp Chân mang theo Thạch Bị ẩn núp trong tầng mây phía đông Cổ Yêu Thành.

- Chủ thượng, ngươi muốn làm gì vậy, tầng mây này rất mỏng, hơn nữa nó vẫn luôn chuyển động...

- Đừng hỏi, ngươi chỉ cần nhìn là được!

Một lát sau, hai mắt Thạch Bị đột ngột trừng lớn, thậm chí hắn còn lấy tay che miệng vì giật mình.

Bởi vì hắn nhìn thấy con thú nhỏ lớn chừng nắm tay bay ra từ trong ngực Diệp Chân, đôi cánh thịt của chúng nó chấn động rồi ngưng tụ vô số khí trắng, trong chốc lát thì tầng mây mỏng này đã dày đặc và rắn chắn hơn trông thấy.

Mặc dù mấy con thú nhỏ kia khá xinh xắn, nhưng mà Thạch Bị vẫn nhận ra đó là Vân Dực Hổ!

Vừa nghĩ đến đây, sắc mặt Thạch Bị lại biến đổi lần nữa.

- Yêu phó Vân Dực Hổ Vương, chủ thượng, ngươi.... chẳng lẽ ngươi chính là người mà Long Minh đuổi bắt...

Bởi vì chấn kinh cho nên Thạch Bị lắp bắp cả buổi vẫn chưa nói hoàn chỉnh được một câu.

Trong chớp mắt, Thạch Bị lập tức minh bạch rốt cuộc mình đã bước lên con thuyền hải tặc lớn đến mức nào.

- Biết rồi? Có muốn đi tới Long Minh lĩnh thưởng ba tòa hải đảo kia không?

Diệp Chân nhìn Thạch Bị rồi âm trầm cười một tiếng.

Thạch Bị vội vàng giơ hai tay lên tỏ vẻ đầu hàng.

Nói đùa.

Đừng nói là dám làm, chỉ cần hắn dám có chút suy nghĩ thì vị chủ nhân này sẽ có thể cho hắn sống không bằng chết!

Sau khi nếm thử thuật cấm Tỏa Hồn Khôi Lỗi, hắn tin chắc sẽ không ai muốn nguyện ý nếm thử lần thứ hai!

- Ai dà, lấy chồng thì đi theo chồng, gả chó thì đi theo chó, tìm con khỉ thì chạy khắp rừng, gặp được một chủ thượng như ngươi, còn bị ngươi dùng vũ lực chèn ép, ta đành nhận mệnh vậy, ai.....

Thạch Bị thở dài một tiếng, lại hỏi.

- Chủ thượng, rốt cuộc thì ngươi giấu trong tầng mây này là muốn làm gì?

Diệp Chân không khỏi liếc mắt người bên cạnh một cái, tên Thạch Bị này thật đúng là to gan, nhanh như vậy mà đã nhận mệnh rồi, tâm tính như vậy quả đúng là một nhân tài.

- Làm gì? Long Minh truy sát ta khắp thiên hạ, dù sao thì ta cũng phải cho bọn hắn một chút sắc mặt để xem chứ!

Diệp Chân hung ác nói.

Đương nhiên, cái này cũng không phải hoàn toàn những gì Diệp Chân suy nghĩ trong lòng, hắn sẽ không nói mục đích căn bản nhất của mình cho Thạch Bị nghe.

Ngoại trừ trả thù Long Minh, mục tiêu chân chính của Diệp Chân chính là Hắc Long Lệnh Kỳ!

Đây là thứ có thể giúp Diệp Chân giải phóng Hắc Long võ mạch!

Đương nhiên, nguyên nhân quan trọng nhất vẫn là phe bên kia chỉ có ba vị!

Chỉ có ba vị Bạch Long Lệnh Sứ đi ra ngoài, bản thân cái này đã là thời cơ rất tốt cho Diệp Chân, bây giờ còn được Thạch Bị, võ giả Khai Phủ cảnh ngũ trọng vương giả hỗ trợ. Nếu Diệp Chân còn không ra tay thì quá có lỗi đối với cơ hội tốt mà ông trời đã ban tặng!

Thần sắc Thạch Bị lại biến đổi lần nữa.

- Chủ thượng, đừng nói là ngươi muốn….

- Không sai, chờ ba vị Bạch Long Lệnh Sứ rời đi thì chúng ta sẽ phục sát bọn hắn ngay tại chỗ! Nếu bọn hắn tới từ hướng này tới thì lúc về hẳn là cũng đi theo đường cũ.

Diệp Chân nói dự tính của mình ra.

Khuôn mặt Thạch Bị lập tức trở nên trắng bệch.

- Ai..... Ta quả là đủ xui xẻo..... Dịch dung ta một chút đi, miễn cho sau khi thất thủ bị bọn hắn truy sát khắp thiên hạ. Chủ thượng, ngươi có muốn cũng dịch dung một chút không.....

- Ta không cần, có ngươi hỗ trợ thì sẽ không đến mức phải thất thủ khi phục sát ba vị Bạch Long Lệnh Sứ kia!

Diệp Chân nói với vẻ mặt tự tin.

Nghe vậy, Thạch Bị lập tức kinh ngạc, khuôn mặt hắn hiện lên một chút quẫn bách, ngập ngừng nói.

- Chủ thượng, mặc dù thuộc hạ có tu vi Khai Phủ cảnh ngũ trọng nhưng mà có chỉ tiếng mà không có miếng. Từ nhỏ khi lựa chọn công pháp võ kỹ đã luyện lệch.

- Chạy trốn thì còn tốt, khi dễ võ giả Khai Phủ cảnh ngũ trọng trở xuống thì cũng được nhưng mà bảo ta đối phó võ giả Khai Phủ cảnh lục trọng vương giả, đừng nói hỗ trợ, ta có thể không kéo chân sau của ngươi cũng đã thắp nhang cầu nguyện!

Thạch Bị vội vàng giải thích.

- Không phải ta tham sống sợ chết, mà sợ chậm trễ mưu tính của chủ thượng, làm cho sắp thành lại bại...

Diệp Chân chỉ lạnh lùng liếc Thạch Bị một cái.

- Ta sớm biết ngươi sẽ nói như vậy, có điều ta cũng không cần ngươi động thủ, ngươi chỉ cần dùng tốt cái này là được!

Nói xong, Diệp Chân tiện tay ném một bảo bối cho Thạch Bị!

Thoáng chốc, hai mắt Thạch Bị lại trợn tròn lần nữa!