← Quay lại trang sách

Chương 981 Huyết Hồn Phù

Trong Nguyệt Ảnh Khóa Hải Toa, Diệp Chân nhìn miệng vết thương to bằng miệng chén trước ngực Liêu Phi Bạch, có chút phát sầu!

Có thể bởi vì trúng độc nên huyết nhục xung quanh vết thương lúc này đã biến thành màu đen hư thối, mà vết thương tương tự như vậy trên dưới quanh người Liêu Phi Bạch có mấy chỗ.

Bước đầu tiên chữa thương chính là làm sạch vết thương!

Mà làm sạch vết thương như vậy cho Liêu Phi Bạch nhất định phải cởi y phục xuống. Nếu những người khác, Diệp Chân căn bản sẽ không để ý.

Thế nhưng đối mặt Liêu Phi Bạch, Diệp Chân lại có một loại tình cảm khác, năm đó giữa hắn và Liêu Phi Bạch hoặc nhiều hoặc ít từng có một tia mập mờ, mà Liêu Phi Bạch nói chuyện sinh không kiêng kị cũng gây nên rất nhiều mơ màng cho Diệp Chân.

Bây giờ đột nhiên phải cởi y phục Liêu Phi Bạch, không ngờ trái tim Diệp Chân lại bất tranh khí cuồng loạn hai lần.

Nhưng mà, Diệp Chân cũng chỉ mơ màng hơi một chút mà thôi, nháy mắt sau, linh lực giữa ngón tay Diệp Chân lan ra, linh lực như lưỡi đao linh xảo lập tức cắt bỏ y phục bao quát thiếp thân áo trong của nàng.

Vết thương lớn chừng miệng chén, lần nữa làm cho Diệp Chân có chút xót xa.

Vụt vụt vụt, thanh âm vang lên không ngừng.

Diệp Chân cơ hồ là dùng thủ pháp tinh xảo nhất, đang nhanh như gió gọt lấy thịt nhão trên vết thương của Liêu Phi Bạch.

Mỗi một đao cắt xuống, trong hôn mê, thân thể Liêu Phi Bạch sẽ không tự chủ được run rẩy một chút, phát ra một tiếng rên thống khổ, thấy Diệp Chân đau lòng không thôi.

Mỗi khi có máu đỏ tươi chảy ra, Trường Sinh Phiên bồng bềnh trên đỉnh đầu Diệp Chân sẽ phun ra từng đạo lực lượng sinh cơ lục sắc, rơi vào trên vết thương.

Năng lực khôi phục nhục thân của bản thân võ giả vô cùng cường đại, máu tươi rất nhanh ngừng lại, lực lượng sinh cơ lục sắc từ Trường Sinh Phiên hạ xuống, vết thương vừa cầm máu xong, mầm thịt lập tức lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được bắt đầu nhúc nhích, vết thương bắt đầu nhanh chóng khôi phục!

Chỉ hơn nửa canh giờ, Diệp Chân đã xử lý xong ngoại thương cho Liêu Phi Bạch, nói thật, vóc dáng Liêu Phi Bạch rất khá, nhưng lúc này trên thân thể mềm mại khắp nơi là lỗ thủng động nhãn, tuyệt đối không đẹp mắt chút nào.

Nhưng mỗi khi ánh mắt đảo qua chỗ uyển chuyển. Trong lòng Diệp Chân vẫn sẽ nhịn không được rung động hai lần.

Lấy ra một bộ y phục của mình đắp lên cho Liêu Phi Bạch, sau đó, Diệp Chân lại tự mình động thủ dẫn đạo Trường Sinh Phiên lực lượng sinh cơ lục sắc tiến vào ngũ tạng lục phủ của nàng.

Bắt đầu trị liệu nội thương.

Không thể không nói, lực lượng sinh cơ lục sắc của Trường Sinh Phiên vô cùng cường đại.

Trị liệu lên thương thế, hiệu quả đơn giản mạnh đến không hợp thói thường, thương thế nội phủ võ giả khó giải quyết nhất, lực lượng sinh cơ lục sắc của Trường Sinh Phiên vòng vo vài vòng đã có chuyển biến tốt đẹp.

Sau sáu canh giờ, thương thế của ngũ tạng lục phủ Liêu Phi Bạch đã tốt sáu thành, kinh mạch đứt gãy cũng đã được Diệp Chân nối liền toàn bộ.

Đồng thời, Diệp Chân dùng Thận Long Châu luyện hóa ra lực lượng thần hồn cực kỳ tinh thuần, đưa vào trong cơ thể Liêu Phi Bạch, bổ ích lực lượng thần hồn hao tổn quá độ gần như khô kiệt của nàng.

Một ngày sau, thương thế của Liêu Phi Bạch đã gần như khỏi hẳn, vết thương lớn chừng miệng chén ở chỗ ngực đã hoàn toàn tốt.

Chỉ nhìn thoáng qua đã làm cho Diệp Chân đỏ mặt tai nóng, ngoại thương hoàn toàn khôi phục thân thể mềm mại của Liêu Phi Bạch vô cùng có lực sát thương.

Thật nhanh đắp lên y phục, Diệp Chân lại lần nữa nhíu mày khổ tư.

Thương thế của Liêu Phi Bạch không sai biệt lắm, nhưng độc trong người nàng thì Diệp Chân lại hoàn toàn không có cách nào thanh trừ.

Một loại độc tố quái dị chiếm cứ trong ngũ tạng lục phủ của nàng, ngay cả lực lượng sinh cơ lục sắc của Trường Sinh Phiên cũng vô pháp khu trừ.

Độc này độc tính cũng không mạnh, chỉ là đang không ngừng phá hư cơ năng ngũ tạng lục phủ của Liêu Phi Bạch, trình độ cũng không mạnh, trong vòng một canh giờ tạo thành tổn thương chỉ cần mấy đạo lực lượng sinh cơ lục sắc của Trường Sinh Phiên cũng có thể trị hết.

Nhưng làm cho Diệp Chân bất an là theo không ngừng phá hư ngũ tạng lục phủ của Liêu Phi Bạch, chất độc tại không ngừng tăng cường.

Mỗi khi tăng cường một chút, phá hư đối với ngũ tạng lục phủ của Liêu Phi Bạch sẽ lớn hơn một chút.

Theo tốc độ tăng cường trước mắt này, nhiều nhất trong vòng ba tháng, loại độc này tính sẽ tăng trưởng đến một trình độ cực kì kinh khủng, chỉ cần phát tác một lần sẽ triệt để phá hư cơ năng ngũ tạng lục phủ của Liêu Phi Bạch.

Khi đó, chính là thần tiên cũng khó có thể cứu Liêu Phi Bạch trở về.

Càng làm cho Diệp Chân bất đắc dĩ là chất độc này hình như dung hợp làm một thể với ngũ tạng lục phủ của Liêu Phi Bạch, căn bản không cách nào bóc ra.

Tựa như lạc ấn của Phúc Hải Đại Thánh ở trên trán Diệp Chân, nếu muốn bóc ra, trừ phi rút khô huyết dịch Diệp Chân, đốt cháy sạch sẽ huyết nhục Diệp Chân, mới có thể đi rơi khỏi ấn ký này.

Muốn triệt để giải hết loại độc tố này, trước mắt phương pháp duy nhất Diệp Chân có thể tìm được chính là triệt để thiêu huỷ ngũ tạng lục phủ của Liêu Phi Bạch.

Nhưng cái này rõ ràng không thể nào.

- Xem ra, chỉ có chờ Liêu giáo tập đã tỉnh lại, hỏi một chút tại sao trúng độc, mới có thể lại tìm cách giải độc!

Nỉ non một tiếng, Diệp Chân xếp bằng ở bên cạnh Liêu Phi Bạch, lẳng lặng nhìn nàng.

Trong lúc nhất thời, Diệp Chân vô cùng chờ đợi Liêu Phi Bạch tỉnh lại, chỉ cần Liêu Phi Bạch tỉnh lại, Diệp Chân có thật nhiều vấn đề muốn hỏi Liêu Phi Bạch.

Phụ mẫu ở Hắc Long Vực có khỏe không?

Có tin tức của Thải Y hay không?

Tề Vân tông có tốt không?

Chưởng giáo Quách Kỳ Kinh có khỏe không?

Hiện tại, Kim Nguyên Bảo thế nào?

Tại sao nàng lại bị thương, đủ loại lo lắng nổi lên trong lòng Diệp Chân.

Đáng tiếc là Liêu Phi Bạch hao tổn quá độ, mặc dù thương thế cơ bản đã được Diệp Chân chữa trị, nhưng vẫn như cũ còn đang ngủ say.

Liêu Phi Bạch thì ngủ say, Diệp Chân thì cứ lẳng lặng nhìn nàng.

Đột nhiên, ánh mắt Diệp Chân rơi vào trong tay trái của Liêu Phi Bạch, trước đây, lúc hắn chữa thương không có chú ý, thẳng đến lúc này mới phát hiện tay trái của Liêu Phi Bạch không ngờ lại siết thật chặt, hình như nắm chặt thứ gì.

Có chút tốn sức tách nắm tay trái của Liêu Phi Bạch ra, ánh mắt Diệp Chân khẽ giật mình, sau đó, ánh mắt trở nên vô cùng băng hàn, lửa giận lần nữa nổi lên hai mắt Diệp Chân.

- Âm Dương Đảo!

Diệp Chân đột ngột từ trong hàm răng lóe ra ba chữ.

Trong lòng bàn tay của Liêu Phi Bạch siết chặt, rõ ràng là một Huyết Hồn phù.

Huyết Hồn phù, một loại lấy thần hồn và máu tươi của bản thân làm dẫn, sau đó sinh sinh phân ra một tia tiên thiên thần hồn, lại lấy cấm pháp luyện chế thành phù.

Đứng trước sống chết ngang nhiên dẫn bạo, Huyết Hồn phù sẽ trực tiếp phóng ra máu tươi và thần hồn thiêu đốt hóa thành linh lực kinh khủng nhất, sau đó dẫn động linh lực trong đan điền nổ tung, có thể gây sát thương võ giả tu vi mạnh hơn mình.

Nhưng tác dụng quan trọng nhất của loại Huyết Hồn phù này cũng không phải tự bạo sát thương địch nhân.

Mà là triệt để thiêu đốt thần hồn và nhục thân của mình, làm cho mình triệt để biến mất ở trong thiên địa này, để cho địch nhân không có bất kỳ khả năng nào vũ nhục mình.

Mà lại loại Huyết Hồn phù này phát tác cực kỳ nhanh chóng, một khi bóp nát, cho dù võ giả cường đại tới đâu cũng không cách nào ngăn cản.

Bởi vì tác dụng đặc biệt này, lúc luyện chế Huyết Hồn phù có chút thống khổ, thường thấy nhất là trên người nữ võ giả một mình hành tẩu giang hồ.

Toàn bộ quần thể nữ võ giả tư nguyên khan hiếm, bản thân tốc độ tu luyện của nữ võ giả khác mấy với nam võ giả.

Nhưng trên đời này có rất nhiều tà công bí pháp lấy nữ võ giả làm đỉnh lô, dùng âm dương giao hợp thải bổ chi đạo nhanh chóng tăng lên công lực.

Càng có thật nhiều tồn tại cường đại, coi nữ võ giả là đồ chơi trong hậu cung, cho nên số lượng nữ võ giả có thể trưởng thành rất ít.

Huyết Hồn phù thành bảo bối mà những nữ võ giả cường đại duy trì tôn nghiêm cuối cùng của mình.

Có thể tưởng tượng, tình cảnh lúc ấy của Liêu Phi Bạch nguy hiểm đến trình độ nào.

Nếu vận khí kém một chút, hoặc là Diệp Chân đến chậm một chút nữa, Liêu Phi Bạch thật sẽ bóp nát Huyết Hồn phù.

Đến lúc đó chân chính không lưu một chút vết tích.

Hoàn toàn biến mất ở trong thiên địa này!

- Âm Dương Đảo, chuyện này với các ngươi chưa xong đâu!

Diệp Chân hừ lạnh một tiếng, trước đây giao chiến nói đôi câu vài lời, Diệp Chân cũng ước chừng có thể đoán được một chút ngọn nguồn, vốn chỉ là người qua đường Âm Dương Đảo, lập tức bị Diệp Chân xếp vào danh sách địch nhân!

Ách, ánh sáng màu xanh lam bỗng nhiên lóe lên trước mắt Diệp Chân, trong lúc kinh ngạc, Diệp Chân mới phát hiện là ấn ký Phúc Hải Lam Giao trên trán của hắn đang lóe lên.

- Động tĩnh của ấn ký trên trán lúc này càng lúc càng lớn, nói như vậy, Phúc Hải Đại Thánh hẳn đang dùng bí pháp nào đó liên lạc ấn ký Phúc Hải Lam Giao để tìm kiếm ta, mà hẳn là cách ta không phải quá xa.

Từ khi Diệp Chân đi ra khỏi dị không gian bí cảnh kia, ấn ký Phúc Hải Lam Giao trên trán đã bắt đầu có động tĩnh, ngay từ đầu phát nhiệt, bây giờ lại bắt đầu lấp lóe lam quang, không cần nghĩ, Diệp Chân cũng hiểu rõ là xảy ra chuyện gì.

Nếu trước đó, Diệp Chân có thể sẽ có bao xa trốn bao xa.

Dù sao loại chuyện bị người khác khống chế tự do này rất khó chịu.

Nhất là bây giờ Diệp Chân còn có rất nhiều chuyện muốn làm, Diệp Chân không nguyện ý mất đi tự do.

Nhưng hiện tại nha, sau khi trải qua đạt hiệp hải vực sinh tế và quần hùng hỗn chiến, Diệp Chân lại có càng nhiều ý nghĩ.

Mặc dù đại chiến lúc trước, Tịnh Hải Đại Thánh và Bôn Lôi Long Vương chạy tới nói chuyện với nhau, chỉ có loe que mấy câu nói, nhưng lại tiết lộ cho Diệp Chân rất nhiều tin tức.

Giống như, quan hệ giữa Thiên Dực Đảo và Long Minh.

Bất hòa, thậm chí có khả năng còn là địch nhân!

Ngẫm lại cũng như thế, Long Minh và Thiên Dực Đảo là hai thế lực cường đại trên ngoại vực Tử Hải, làm sao có thể bình an vô sự.

Nhất là Thiên Dực Đảo là lấy yêu tộc làm chủ.

Mà điểm này, vừa lúc có thể giải thích lúc trước vì sao Tịnh Hải Đại Thánh ngăn cản Phúc Hải Đại Thánh giết chết mình!

Dù sao, dưới Long Minh truy nã, tiêu chí Vân Dực Hổ Vương của Diệp Chân quá chói mắt.

Phúc Hải Đại Thánh và Tịnh Hải Đại Thánh không có đạo lý nhận không ra.

Nhưng hai người này lại không giết Diệp Chân, còn lấy ấn ký Phúc Hải Lam Giao trói buộc Diệp Chân.

Có ý tưởng này, Diệp Chân thậm chí có một phỏng đoán đại khái nội dung thần hồn giao lưu của Phúc Hải Đại Thánh và Tịnh Hải Đại Thánh nên xử lý hắn thế nào lúc đó.

Dưới loại tình huống này, Diệp Chân có một ý nghĩ cực kỳ to gan.

- Đầu ta, ta đang ở đâu? Ngươi, ngươi là Diệp Chân?

Một tiếng duỗi ngâm vang lên, ngón tay Liêu Phi Bạch có chút tốn sức giật giật, cái này khiến thần sắc của Diệp Chân một mực nhìn Liêu Phi Bạch đột ngột biến đến vô cùng kinh hỉ, bỗng nhiên cầm tay Liêu Phi Bạch.

- Liêu giáo tập, nàng đã tỉnh?

- Liêu giáo tập, là ta, bây giờ nàng cảm giác thế nào?

Diệp Chân liên tục hỏi vài câu!