← Quay lại trang sách

Chương 982 Đại Gia Hỏa Sắp Đến

Không ngờ, người mà trước khi ta hôn mê nhìn thấy thật đúng là tiểu tử ngươi!

Lấy lại bình tĩnh, Liêu Phi Bạch nhìn chằm chằm Diệp Chân vài lần, thần sắc mới lộ ra một tia nhẹ nhõm.

- Lần này cũng may gặp được tiểu tử ngươi, bằng không, ngươi có thể sẽ không gặp được ta nữa, phù của ta đâu?

Ngữ khí của Liêu Phi Bạch rất bình tĩnh, giống như đang nói một chuyện bình thường, thế nhưng nghe vào trong tai Diệp Chân lại tràn đầy kinh động tâm phách.

- Phù ở chỗ ta!

Diệp Chân nói.

- Lấy ra!

Liêu Phi Bạch bỗng nhiên ngồi dậy, định cầm lại Huyết Hồn phù, nhưng dùng sức quá mạnh, y phục phủ trên người lập tức trượt xuống, lập tức xuân quang đại tiết.

Con mắt Diệp Chân nháy một chút, vội vàng nhắm mắt lại.

Liêu Phi Bạch lại tùy tiện cười một tiếng:

- Còn nhắm mắt, tiểu tử ngươi cứ giả bộ, lúc ta hôn mê, đã sớm thấy hết?

Vừa nói, Liêu Phi Bạch vừa thoải mái mặc y phục trước mặt Diệp Chân.

Đầu Diệp Chân lại lắc như trống lúc lắc, lời này gốc rạ, hắn thật không dám nhận.

Lấy hiểu rõ của hắn đối với Liêu Phi Bạch, nếu Diệp Chân hắn mà dám nhận, đoán chừng Liêu Phi Bạch ít nhất phải rút kiếm đuổi giết hắn ba trăm dặm!

- Tốt, mở mắt ra đi, mặc kệ ngươi nhìn thấy hay không, xem ở phân lượng ngươi đã cứu ta, ta sẽ không so đo với người, đưa Huyết Hồn phù cho ta!

- Trước khi ra khỏi Hắc Long Vực, ta còn cảm thấy Huyết Hồn phù này không có tác dụng gì, lúc luyện chế thống khổ nói, lúc đó ta còn muốn ân cần thăm hỏi mười tám đời tổ tông của Quách chưởng môn.

- Không ngờ, thật là có một ngày dùng tới!

- Ngươi nói mấy nam nhân ở ngoại vực Tử Hải, một người giống như cùng chưa từng thấy nữ nhân, từng người phát hiện ta đều đỏ mắt.

- Ta đoạn đường này diệt sát đã bảy tám vương giả Khai Phủ cảnh, không ngờ hay cắm đến trong tay Âm Dương Đảo!

Liêu Phi Bạch lầm bầm lầu bầu.

- Liêu giáo tập, đúng, sao nàng lại đến ngoại vực Tử Hải? Còn có, trong nhà cũng còn tốt chứ?

Diệp Chân hỏi vội.

Nghe vậy, Liêu Phi Bạch trợn nhìn Diệp Chân một chút.

- Còn không bởi vì tiểu tử ngươi đột nhiên không có tin tức, dùng Vạn Tinh Bàn làm sao liên hệ cũng không liên lạc được ngươi!

Sau khi liên hệ với Hải Lạc Sương một chút, nàng nói ngươi chọc phải tổng bộ Vạn Tinh Lâu, có đại phiền toái. Có thể đã xảy ra chuyện, lại nhiều hơn nữa nàng cũng không nói.

- Chưởng môn lo lắng cho ngươi, thương lượng một trận, ta đã đi ra!

Diệp Chân cảm thấy yết hầu của mình run run. Có loại nói không ra lời cảm giác, mình rời khỏi lâu như vậy, chưởng môn bọn họ còn lo lắng cho mình, thậm chí không tiếc nguy hiểm để Liêu Phi Bạch đi ra ngoài tìm mình.

- Nhưng ngươi khoan hãy nói, ngoại vực Tử Hải này thật là một nơi tốt, đến cái này ngoại vực Tử Hải không đến một năm, ta đã đột phá đến Khai Phủ cảnh, bây giờ, tu vi đã cao tới Khai Phủ cảnh tam trọng.

- Tu vi của lão già chưởng môn kia bây giờ còn bị nhốt ở Chú Mạch cảnh lục trọng, chờ ta trở về, xem hắn lấy cái gì giáo huấn ta! Ha ha, ngẫm lại đã cảm thấy sảng khoái!

Liêu Phi Bạch không tự chủ được cười ha hả.

Nhắc đến tu vi, cảm động trĩu nặng đặt trong lòng Diệp Chân lập tức phân tán, cảm giác nghẹn ngào ở yết hầu chuyển biến tốt đẹp.

- Mới một năm, ngươi đã từ Chú Mạch cảnh tam trọng đột phá đến Khai Phủ cảnh, Liêu giáo tập, ngươi đến cùng là đột phá thế nào?

Diệp Chân gương mặt giật mình.

- Quên nói với ngươi, ta rời khỏi Hắc Long Vực lúc. Cũng đã là Chú Mạch cảnh đỉnh phong!

Nói đến đây, khóe miệng Liêu Phi Bạch lộ ra một nụ cười khổ.

- Tiểu tử ngươi sẽ không quên số lượng thiên phú huyết mạch của ta chứ?

- Ta giống như ngươi, thiên phú huyết mạch chỉ có bốn mạch. Tu vi, cao nhất chỉ có thể đến Chú Mạch cảnh tứ trọng đỉnh phong!

- Thì ra tưởng rằng đời này vô vọng với Khai Phủ, không ngờ chém giết một trận trên ngoại vực Tử Hải lại thuận thế đột phá, cũng coi như niềm vui ngoài ý muốn!

Nói đến đây, Liêu Phi Bạch ngừng nói. Mà hỏi.

- Đúng rồi, ngược lại là tiểu tử ngươi, lúc trước ta nhớ được ngươi cũng chỉ có tứ mạch thiên phú huyết mạch? Tu vi của ngươi là thế nào làm đến Chú Mạch cảnh lục trọng?

Nghe Liêu Phi Bạch nói như vậy, nghi hoặc vì sao tu vi của Liêu Phi Bạch bão táp tiến mạnh, trong lòng Diệp Chân hiểu rõ.

Nhưng một tu vi võ giả nhiều nhất là Chú Mạch cảnh tứ trọng đỉnh phong, lại có thể Khai Phủ thành công, cũng coi như một kỳ tích.

Ngay sau đó, Diệp Chân kể lại chuyện mình lấy được võ đạo truyền thừa và chuyện chú mạch lúc thần tế cho Liêu Phi Bạch nghe, Liêu Phi Bạch nghe vậy đáng tiếc không thôi.

- Đáng tiếc, nếu ta tới ngoại vực Tử Hải này sớm một năm, sớm tìm tới ngươi, nói không chừng cũng sẽ từ bỏ Khai Phủ, ý nghĩ trước đó tăng thêm mấy đạo thiên phú huyết mạch lại nói.

- Nhưng ta cũng đã mãn nguyện, có thể Khai Phủ, đời này đã không tiếc! Mà lại có thể lấy tu vi Khai Phủ cảnh tam trọng, chém giết vương giả Khai Phủ cảnh tứ trọng, trọng thương vương giả Khai Phủ cảnh ngũ trọng, có loại chiến lực hung hãn này, dù thiên phú không đủ, ta cũng thấy đủ.

Liêu Phi Bạch thở dài.

Nghe vậy, Diệp Chân vội vàng hỏi tới vài câu, giữa vương giả Khai Phủ cảnh, tu vi giữa một trọng chênh lệch phi thường lớn, Liêu Phi Bạch bốn mạch đúc thành linh phủ, cũng không thế nào.

Mà Liêu Phi Bạch dùng hạ phẩm Linh khí, rất bình thường, Diệp Chân rất muốn biết, làm thế nào Liêu Phi Bạch có được chiến lực hung hãn như thế.

Sau một trận tìm tòi nghiên cứu, Diệp Chân chỉ biết liên tục tán thưởng, chỉ có thể nói vận khí của Liêu Phi Bạch quá tốt.

Liêu Phi Bạch yêu quý kiếm đạo, thờ phụng đạo lý tiến công là cách phòng thủ tốt nhất, đồng thời, bởi vì số lượng thiên phú huyết mạch của mình có phần ít, chú mạch lựa chọn có phần ít.

Dứt khoát dùng bốn đạo thiên phú huyết mạch toàn bộ đúc thành kiếm mạch công kích cực mạnh, mà thần thông võ kỹ của bốn đạo kiếm mạch không phải hàn băng thì chính là Thủy hệ kiếm pháp.

Sau khi cơ duyên xảo hợp khai phủ, không ngờ lại ngoài ý muốn đúc thành hàn băng kiếm phủ!

Trong võ đạo truyền thừa của Địa Tâm Hỏa Soái, hàn băng kiếm phủ là một trong mười đại linh phủ có lực công kích mạnh nhất, lấy lực công kích mà nói, phải mạnh hơn một mảng lớn so với âm dương ngũ hành linh phủ trước mắt Diệp Chân đang chuẩn bị!

Kết quả là Liêu Phi Bạch liền có chiến lực cực kỳ khủng bố như bây giời.

Diệp Chân biết được, truy binh Âm Dương Đảo truy sát Liêu Phi Bạch, nguyên bản có mười một người, một đường vừa đánh vừa lui, dưới mười một người vây công, Liêu Phi Bạch đánh rơi mất hai vương giả Khai Phủ cảnh tam trọng và một vương giả Khai Phủ cảnh tứ trọng của đối phương.

Chiến lực có thể xưng bưu hãn.

- Tốt, tiểu tử ngươi, đừng mãi nói về ta, nói một chút về ngươi đi! Ngươi nói ta mạnh, ta làm sao nhìn ngươi so ta còn biến thái! Tám vị cường giả đem ta một Khai Phủ cảnh tam trọng vương giả truy sát đến không đường có thể trốn lại bị ngươi xử lý như bổ dưa thái rau, hơn nữa còn lông tóc không thương!

- Cái này còn muốn biến thái hơn ngươi năm đó tại Hắc Long Vực? Nói một chút, ngươi làm như thế nào?

Liêu Phi Bạch tò mò hỏi.

Liêu Phi Bạch truy vấn, Diệp Chân tự nhiên giải thích một chút, Liêu Phi Bạch nghe vậy thì ngẩn người một chút.

- Xem ra, chết trong Hắc Long Vực thật đúng là không tiền đồ gì! Ngươi xem, ngươi đi ra ngoài mới mấy năm đã trở nên khủng bố như thế, lại nói ta, đi ra không đến ba năm đã có thành tựu, còn hơn chưởng môn cố gắng mấy chục năm.

- Nhưng nguy hiểm cũng là thật, không nói trước kia, nếu hôm nay ngươi không gặp phải ta, đời ta cũng triệt để chơi xong!

Liêu Phi Bạch thở dài!

Hai người trò chuyện xong võ đạo. Dưới truy vấn của Diệp Chân, lại trò chuyện lên tình huống Hắc Long Vực.

- Yên tâm đi, trước khi đến đây, mỗi ngày ta đều đến gặp cha mẹ của ngươi một lần, ngoại trừ có chút nhớ nhung ngươi ra, thời gian kia trôi qua cực kỳ dễ chịu, nhất là sau khi ngươi dùng những linh dược kia điều trị thân thể cho bọn hắn.

- Ngươi trước khi đi không phải cho ngươi thêm đệ đệ sao? Không phải sao, hai năm trước lại cho ngươi thêm một người muội muội, một ngày cũng không có nhiều thời gian nghĩ ngươi.

- Về phần thân thể, rất nhiều đan dược của tông môn đại lực duy trì, trước khi ta đi ra ngoài thì cha ngươi đã đột phá đến Hóa Linh cảnh, tu vi mẹ ngươi cũng sắp đột phá đến Hóa Linh cảnh.

Vừa vào Hóa Linh, bách bệnh không sinh, mà ại thọ nguyên cũng sẽ gia tăng, sống thêm cái tám mươi một trăm năm không phải vấn đề lớn, ngươi cũng không cần lo lắng!

- Úc, chưởng môn tên kia cũng sống rất thoải mái. Bây giờ là hộ quốc Võ Tôn, hắn thả cái rắm, toàn bộ Hắc Long đế quốc đều gặp địa chấn.

- Nhưng hắn vẫn còn có chút tác dụng. Mặc dù không nhúng tay vào quốc chính, nhưng dưới hắn ước thúc, Hắc Long đế quốc tốt hơn so với trước kia nhiều.

- Trước kia, ta đi ra ngoài một chuyến, trên đường đi không giết tới trăm tám mươi tên ác ôn cường đạo, chưa hết giận. Khi ta rời khỏi, đi ra ngoài một chuyến không ngờ lại tìm không thấy mấy cường đạo ác ôn để giết!

Liêu Phi Bạch nói.

Lời này, Diệp Chân nghe xong thổn thức không thôi, không ngờ lại căn cứ có cường đạo giết người hay không để phản đoán quốc chính tốt xấu, nhưng mà ngẫm lại tác phong Liêu Phi Bạch hung hãn kia cũng bình thường trở lại.

- Lục La cũng không tệ, tu vi đột nhiên tăng mạnh, nghe nói đã trở thành trưởng lão cường thế nhất trong Thanh La tông. Nhưng mà tiểu cô nương này không tệ, hàng năm đều sẽ đi nhà ngươi gặp lão nương ngươi hơn một tháng.

- Thuận tiện sẽ còn mang đến đại lượng linh dược từ Thanh La tông, cho mẹ ngươi tẩm bổ đến giống như tiểu nương hơn hai mươi tuổi, thủy nộn trắng nỏn!

Nghe vậy, trong lòng Diệp Chân run lên, đối với Lục La, trong lòng hắn một mực còn có thua thiệt.

Khó được chính là, Lục La đã còn có thể thay hắn tận hiếu trước mặt phụ mẫu, cái này khiến Diệp Chân vô cùng cảm kích.

- Huynh đệ Kim Nguyên Bảo ngươi nhờ ta chiếu cố, bây giờ đã thành hoàng thương của Hắc Long đế quốc, mập đến chảy mỡ.

- Khi ta tới, hắn làm việc không quá kiểm điểm, còn bị ta chà xát ba mươi cân thịt mỡ để cánh cáo!

- Về phần tông môn, mấy năm này thiên tài tầng tầng lớp lớp, đã có hơn danh tiếng của Huyễn Thần tông năm đó, trên cơ bản không có phiền phức gì lớn!

Liêu Phi Bạch nói thêm.

Nghe được lời này, Diệp Chân hít vào một ngụm khí lạnh, nhưng Diệp Chân rất tin tưởng Liêu Phi Bạch, nếu nàng muốn thu thập cảnh cáo Kim Nguyên Bảo, vậy Kim Nguyên Bảo nhất định có chỗ làm không đúng.

Mà có lẽ xem ở trên mặt mũi Diệp Chân hắn, bằng không, lấy tính tình căm ghét như thù của Liêu Phi Bạch chỉ sợ Kim Nguyên Bảo bị chặt không chỉ riêng là thịt béo.

Nhưng câu nói sau cùng của Liêu Phi Bạch lại đưa tới Diệp Chân chú ý.

- Trên cơ bản không có phiền phức gì lớn, có ý tứ gì? Có chút phiền phức nhỏ?

Bị Liêu Phi Bạch xưng là phiền phức cũng không nhiều, lúc này Diệp Chân mới có chút coi trọng.

Mà sở dĩ Diệp Chân coi trọng như vậy là bởi vì Tề Vân tông chính là ngôi nhà của hắn, cơ bản đảm bảo bằng hữu an cư lạc nghiệp. Nếu Tề Vân tông xảy ra vấn đề, người nhà của hắn chỉ sợ cũng sẽ không thể an tâm.

Nghe vậy, Liêu Phi Bạch nhìn thoáng qua Diệp Chân.

- Thật ra, việc này có chút quan hệ với ngươi, nghe nói là sau lưng của Huyễn Thần tông làm ra!

- Có liên quan với ta?

Diệp Chân hơi nghi hoặc một chút.

- Còn nhớ rõ Hoa Vương Cốc Hoa gia bị ngươi diệt môn sao? Nghe nói, Huyễn Thần tông đang tìm cốc chủ Hoa Vương Cốc mấy đời trước tiến về ngoại vực Tử Hải truy cầu võ đạo, nhưng mà tạm thời còn không thấy!

Thần sắc của Diệp Chân đột nhiên lạnh lẽo.

- Cốc chủ mấy đời trước của Hoa Vương Cốc, Huyễn Thần tông! Hừ, xem ra, gia hỏa Phù Đông Hưng này một mực không an phận.

- Chờ chuyện chỗ này xong, ta phải trở về một chuyến, triệt để giải quyết hết cái phiền toái này!

- Còn cần đến ngươi, ngươi cho bây giờ ta ăn chay hả?

Liêu Phi Bạch liếc Diệp Chân một cái nói.

- Trên cơ bản, tình hình trong nhà chỉ như vậy, ngươi thì sao, nói một chút, ta làm sao nghe nói ngươi lẫn vào rất thảm, Trịnh Phù Vân, hình như toàn bộ ngoại vực Tử Hải đều đang truy nã ngươi phải không?

Liêu Phi Bạch cười nói.

Diệp Chân cũng không trả lời Liêu Phi Bạch ngay, mà nhìn chằm chằm Liêu Phi Bạch hỏi.

- Trong nhà chỉ chút chuyện này

Ánh mắt Diệp Chân có chút thất lạc.

Nghe vậy, thần sắc Liêu Phi Bạch cũng biến thành ảm đạm.

- Ta biết ngươi muốn hỏi điều gì, nhưng xác thực không có tin tức, ta đi ra ngoài gần đây ba năm qua, thỉnh thoảng cũng thông qua Vạn Tinh Bàn liên hệ với tông môn, cũng một mực không có.

Nhìn vẻ mặt thất vọng của Diệp Chân, câu nói kế tiếp Liêu Phi Bạch không đành lòng nói.

- Ai, là ta hy vọng xa vời, thật ra ta hiểu rõ.

- Ngươi cũng không cần quá thương tâm, có lẽ Thải Y có nỗi khổ tâm gì thì sao?

Hoặc không có cách nào trở về thì sao? Nói không chừng qua mấy năm nữa có lẽ sẽ trở về.

Liêu Phi Bạch an ủi.

- Lấy tộc nhân cường đại của Thải Y, cho dù không cách nào đưa Thải Y trở về thì truyện một tin tức hẳn không có vấn đề! Bây giờ tin tức của Thải Y đều không có, ta đoán rất có thể Thải Y đã gặp phải phiền toái!

- Thải Y rời khỏi, bao gồm chuyện thượng giới thần sứ Trường Sinh giáo, còn có thế giới ghi lại trong võ đạo truyền thừa đều để ta hiểu rõ, ngoài thế giới này của chúng ta còn có thế giới càng lớn càng đặc sắc hơn.

- Nếu có thể, chờ tu vi ta càng cường đại, ta cũng muốn đi ra khỏi thế giới này nhìn một chút, xông vào một lần, thuận đường đi tìm Thải Y!

Diệp Chân dùng một loại ngữ khí gần như kiên định nói.

- Ta cũng muốn đi!

Liêu Phi Bạch cơ hồ là theo bản năng nói câu nói này, nói ra xong mới cảm giác có chút là lạ.

Diệp Chân thì không nghĩ nhiều như vậy, chỉ nặng nề gật đầu nói.

- Tốt, đến lúc đó có cơ hội thì cùng đi!

- Tốt, hiện tại nói cho ta nghe một chút đi, vì sao ngươi lại bị cả ngoại vực Tử

Hải truy nã? Trong một tháng này, ta tổng cộng đi qua ba đại đảo, ở trên mỗi đảo, đều đang truy nã một gia hỏa gọi Trịnh Phù Vân!

Lúc đó ta đã có dự cảm gặp được ngươi, không ngờ, thật nhìn thấy ngươi!

Liêu Phi Bạch hỏi.

- Cái này, nói đến thì không biết ea sao, thật ra có chút quan hệ với một đạo võ mạch trong cơ thể ta, còn nhớ rõ Hắc Long Bí Cung chứ?

Diệp Chân hỏi.

- Ừm, nhớ kỹ?

Đột nhiên thần sắc, Liêu Phi Bạch bỗng nhiên biến đổi, chỉ vào cái trán Diệp Chân hoảng sợ nói.

- Ấn ký trên trán của ngươi đang phát sáng, còn đang tỏa sáng? Xảy ra chuyện gì?

Diệp Chân chậm rãi nhắm hai mắt, sau khi thần niệm chìm vào ấn ký của Phúc Hải trên trán cẩn thận cảm ứng một chút, đột nhiên mở ra hai mắt.

- Hắn tới, gia hoả kia cũng sắp tìm tới ta.

Nỉ non một câu, Diệp Chân giao ngọc phù khống chế Nguyệt Ảnh Khóa Hải Toa cho Liêu Phi Bạch.

- Liêu giáo tập, có một đại gia hỏa sắp đến, tận dụng thời cơ, ta có mưu đồ, phải thừa dịp cơ hội này thử một chút, nàng trước lái Nguyệt Ảnh Khóa Hải Toa tránh xa một chút, chờ xong việc, ta đi tìm nàng!

Thần sắc của Diệp Chân trở nên vô cùng ngưng trọng.

Nhưng làm cho Diệp Chân không dự liệu được chính là, mặt Liêu Phi Bạch tối sầm lại, trực tiếp xù lông.

- Ngươi có ý gì? Lúc này đuổi ta đi, cảm thấy ta là phế vật?

Tạo Hóa Chi Vương -