← Quay lại trang sách

Chương 989 Thắng thua như thế nào?

Được rồi! Diệp Chân, bản thánh đã giải quyết phiền phức cho ngươi, hiện tại tới lúc giải quyết chuyện của chúng ta!

Phúc Hải Đại Thánh trầm giọng nói.

Nghe vậy, Diệp Chân lại hiện lên vẻ mặt kinh ngạc.

- Đại Thánh, ta không rõ, cái gì mà vấn đề giữa chúng ta? Giữa chúng ta có vấn đề gì sao?

Phúc Hải Đại Thánh ngây ra một lúc sau đó cười lạnh.

- Diệp Chân, đừng nói ngươi đã quên rồi? Ngươi giết Thiên Dực Lệnh Sứ của Thiên Dực Đảo chúng ta, phạt ngươi sung làm Phúc Hải Vệ, lập công chuộc tội!

- Cho đến khi ngươi có thể lên tới chức vạn vệ trưởng Phúc Hải Vệ thì mới có thể được phóng thích! Nếu ngươi đã quên cả chuyện này thì có cần bản thánh nhắc nhở ngươi một chút không?

- Không cần, ta nhớ việc này!

Diệp Chân phất tay áo.

- Nhưng Đại Thánh, làm người không thể vong ân phụ nghĩa! Cái gọi là công cao không quá cứu chủ, hôm nay ta mạo hiểm cả tính mệnh làm cho giúp ngươi chém giết tám Bạch Long Lệnh Sứ và Kim Hồng Long Vương kia, chưa kể Linh Tinh bỏ ra cũng đã có hơn năm trăm vạn. Ta nỗ lực nhiều như thế chẳng lẽ chưa đủ làm cho chuộc tội? Đại Thánh, làm người cũng không thể quá vô sỉ!

Diệp Chân nói một cách vô cùng nghiêm trang.

- Nói hươu nói vượn, rõ ràng là ta cứu ngươi một mạng, ngươi còn….

- Đại Thánh, ta rất kỳ quái, ta đang yên đang lành ẩn núp dưới đáy biển, là ai khiến ta kinh động phải chạy ra?

- Là ai giúp ngươi chém giết tám Bạch Long Lệnh Sứ? Hơn nữa còn quấy nhiễu Kim Hồng Long Vương bằng những gì đã nói, trợ giúp cho ngươi?

- Trong lúc ngươi và Kim Hồng Long Vương đánh bất phân thắng bại, ai là người cam nguyện mạo hiểm ra tay giúp ngươi chiến thắng?

- Ngươi….

Ba câu hỏi liên tiếp của Diệp Chân khiến cho Phúc Hải Đại Thánh á khẩu, lồng ngực hắn phập phồng kịch liệt.

Cẩn thận ngẫm lại, lời của Diệp Chân thật không sai!

Nhưng Phúc Hải Đại Thánh là người trong cuộc, cho nên hắn phi thường rõ ràng, cái này chỉ là Diệp Chân nói một cách khác để chiếm lý mà thôi.

Trên thực tế, từ lúc Diệp Chân chủ động vọt lên không trung thì hắn đã hiểu rõ mọi chuyện, hắn bị Diệp Chân tính kế, bị hố một vố.

Có điều hắn không đọ lại nổi tên Diệp Chân nhanh mồm dẻo miệng này thôi!

- Hừ, đến cùng là ai cứu ai thì trong lòng ngươi rõ ràng. Bản thánh không muốn tranh luận với ngươi! Hiện tại ngươi chỉ cần cùng ta về Thiên Dực Đảo là được, ngươi không cần phải làm cho ý đến những chuyện khác!

Phúc Hải Đại Thánh trực tiếp lộ ra mặt bá khí cực kỳ của mình!

Thần sắc Diệp Chân đột ngột biến đổi.

- Đại Thánh, nếu như ta không trở về thì sao?

- Không trở về? Ngươi cứ thử xem?

Phúc Hải Đại Thánh cười lạnh một tiếng, hào quang trên đỉnh đầu hắn đột nhiên đại phóng, sát khí tỏa ra, ý tứ không thể rõ ràng hơn được nữa. Nếu như Diệp Chân không chịu phối hợp thì hắn sẽ cho Diệp Chân xem chút nhan sắc!

Diệp Chân lại không chút sợ hãi, hắn liếc Phúc Hải Đại Thánh một rồi nói.

- Đại Thánh, ngươi có từng nghe về Diệt Ma Nguyên Nhung chưa? Không biết nếu bị mười viên Hắc Thủy Linh Tinh cực phẩm biến thành Diệt Ma Linh Tiễn oanh kích thì ngươi có thể chống đỡ nổi hay không?

Diệp Chân vừa dứt lời thì Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu lập tức hóa thành một vệt sáng màu xám. Trên lưng nó chở Liêu Phi Bạch chạy trốn ra xa, trên tay Liêu Phi Bạch là Diệt Ma Nguyên Nhung to lớn tản ra khí tức lạnh lẽo, hết sức bắt mắt!

Phúc Hải Đại Thánh nhìn về phía Liêu Phi Bạch đang giấu ở trong các tầng mây không biết tung tích, sắc mặt hắn đột ngột biến đổi.

- Tính hù ta sợ? Ngươi coi Hắc Thủy Linh Tinh cực phẩm là cục đá à, muốn nhặt thì nhặt, còn nói cái gì mà một lần mười viên, ngay cả Thiên Dực Đảo chúng ta….

Nhưng không đợi Phúc Hải Đại Thánh nói cho hết lời thì mười viên Hắc Thủy Linh Tinh cực phẩm đã lập tức xuất hiện trong lòng bàn tay Diệp Chân, sắc mặt Phúc Hải Đại Thánh trở nên vô cùng khó coi.

- Cho dù ngươi có, nhưng ngươi sẽ không cơ hội sử dụng nó. Khi mà nàng ta còn chưa kịp ra tay thì bản thánh đã….

Cùng lúc đó, đầu vai Diệp Chân nhoáng lên một cái, bốn Diệp Chân khác chợt tách ra khỏi cơ thể Diệp Chân, sau đó cả năm chạy về hướng khác nhau.

- Đại Thánh, tốc độ ngươi nhanh tới đâu hả? Ngươi nhưng tìm được chân thân của ta không? Hay là ngươi có thể đồng thời bắt được năm người bọn ta?

Năm Diệp Chân đồng thời mở miệng khiến Phúc Hải Đại Thánh khiếp sợ không thôi.

Mới chớp mắt một mà khoảng cách giữa năm người kia đã có hơn năm dặm!

Cho dù Phúc Hải Đại Thánh hắn có lợi hại như thế nào đi nữa thì cũng không cách nào một hơi bắt được năm Diệp Chân!

Càng quan trọng hơn là, cho tới bây giờ, dù cho Phúc Hải Đại Thánh phóng xuất lực lượng Thần Hồn như thủy triều thì cũng không thể nào nhận ra được đâu là chân thân của Diệp Chân!

Diệp Chân cười lớn, năm thân hình khẽ nhúc nhích rồi tụ lại một chỗ, trong chớp mắt thì năm người đã hợp lại làm một. Lúc này thì Lôi Quang Châu trên trán Diệp Chân thoáng hiện ra, lấp lóe lôi quang, sau đó toàn thân Diệp Chân cũng bắt đầu lấp lóe!

- Đại Thánh, ngày đó ngươi áp chế ta, bắt ta phải chấp nhận yêu cầu của ngươi, làm ta không thể không gia nhập Phúc Hải Vệ, đơn giản là vì ngươi có được thực lực mạnh mẽ thôi.

- Hôm nay ta muốn có được tự do, chi bằng hai người chúng ta làm một trận ngay ở chỗ này đi? Qua hết trận này thì chúng ta lại bàn chuyện khác, được chứ?

Diệp Chân đột nhiên đề nghị.

Nghe thấy đề nghị này, Phúc Hải Đại Thánh đầu tiên là khẽ giật mình, sau đó lập tức cười nhạo.

- Ngươi muốn đánh một trận với ta? Diệp Chân, bản thánh thừa nhận, chiến lực của ngươi xác thực phi phàm, nhưng nếu muốn chiến thắng bản thánh thì luyện thêm một trăm năm nữa rồi nói sau!

- Không không không, Đại Thánh, ngươi hiểu sai ý của ta rồi!

Diệp Chân lắc đầu.

- Ta làm sao dám phân thắng bại với Đại Thánh? Tu vi giữa chúng ta kém quá nhiều, trừ phi đầu của ta bị lừa đá, bằng không sẽ không đời nào làm ra quyết định như vậy!

- Làm một trận ở đây có nghĩa, ngươi toàn lực truy sát ta, mặc kệ ta dùng phương pháp gì, chỉ cần ta có thể kiên trì qua hai mươi hơi thì lúc đó chúng ta ngồi xuống, nói chuyện bình đẳng với nhau một chút, ngươi thấy thế nào?

Diệp Chân hỏi.

Cuối cùng, Diệp Chân lại bổ sung một câu.

- Chỉ cần có đầy đủ Linh Tinh cực phẩm thì trong vòng mười hơi, Diệt Ma Nguyên Nhung có thể ngưng tụ ra mười đạo Diệt Ma Linh Tiễn có thể oanh kích vương giả

Khai Phủ cảnh cửu trọng đỉnh phong!

- Đương nhiên, hơn một nghìn vạn Linh Tinh trung phẩm cũng có thể đập chết một vương giả Khai Phủ cảnh cửu trọng đúng không?

- À, đương nhiên, Đại Thánh là Nhập Đạo cảnh!

Nghe thấy mấy câu lầm bầm lầu bầu của Diệp Chân, sắc mặt Phúc Hải Đại Thánh không khỏi biến ảo liên tục.

Hắn xem như biết rõ ý đồ của tên nhãi ranh này. Diệp Chân đang cố ý nhắc nhở hắn, nếu hắn không tiếp thu lời đề nghị của Diệp Chân thì hắn cũng không thể làm gì được, hơn nữa rất có khả năng trọng thương, thậm chí mất đi tính mạng!

Dù sao thì dùng mười viên Linh Tinh cực phẩm thúc giục Diệt Ma Nguyên Nhung cũng không phải nói giỡn, cái này thật sự là dùng Linh Tinh kếch xù làm cho đập người!

Nói một cách khác, với thái độ tự tin như bây giờ của Diệp Chân, nếu Phúc Hải Đại Thánh hắn không đồng ý thì hắn và Diệp Chân sẽ triệt để trở mặt.

Hơn nữa, cẩn thận suy nghĩ một chút, với thực lực mà Diệp Chân biểu hiện ra trước đó, nếu chạy trốn thì cũng không phải không thể chống đỡ nổi thời gian hai mươi hơi thở.

Nhưng vấn đề là, chuyện kia quan ngại quá trọng đại, bọn hắn không thể chịu đựng ra thêm bất kỳ một điểm ngoài ý muốn nào.

Nhìn thấy Phúc Hải Đại Thánh đang tự hỏi, Diệp Chân mở miệng lần nữa.

- Đại Thánh, thật ra lần này ngươi gấp gáp tới tìm ta, thậm chí vì ta mà không tiếc khai chiến với Long Minh, xem như đã bỏ ra cái giá cực lớn.

- Ta đã biết ngươi bỏ ra đại giới lớn như vậy là toan tính cái gì!

Diệp Chân đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi.

- Hửm?

Phúc Hải Đại Thánh hơi kinh ngạc.

Diệp Chân giơ tay véo nhẹ một, giữa ngón tay hắn nhanh chóng xuất hiện một ấn phù toả ra khí tức cực kỳ nguy hiểm, nó là do tiên thiên hồn quang thuần túy ngưng tụ mà thành.

- Đây là bạo hồn ấn, Đại Thánh hẳn nhận ra nó?

- Ngay từ lúc ta bước chân ra khỏi bí cảnh dị không gian kia, ta đã gieo ba đạo hồn ấn như vậy ngay tại trong tiên thiên Thần Hồn của mình!

- Chỉ cần một loại bí phát như sưu hồn thuật được thực hiện trên người của ta thì tiên thiên Thần Hồn của ta sẽ lập tức vỡ nát! Các ngươi sẽ không chiếm được cái gì cả!

Câu nói và hành động của Diệp Chân khiến cho Phúc Hải Đại Thánh lại bị giật mình, đồng thời thì thần sắc cũng trở nên vô cùng thận trọng.

- Đương nhiên, ngươi cũng đừng đánh chủ ý của mình lên đồng bạn kia của ta. Một viên Huyết Hồn Phù do chính tay nàng ấy tự tay luyện chế đang được dán trong lòng ngực, một khi thấy chuyện không đúng, chỉ cần một chút xíu Linh Lực cũng đủ chấn vỡ Huyết Hồn Phù!

- Đương nhiên, mọi việc đều xây dựng trên điều kiện tiên quyết là các ngươi có thể bắt sống được ta! nếu chúng ta may mắn chạy ra ngoài, ừm, ta tin tưởng rằng cho dù Âm Dương Đảo hay Hổ Sa Đảo, hoặc Hắc Sát Đảo đều sẽ cảm thấy hứng thú vô cùng đối với tình huống trong bí cảnh dị không gian!

Diệp Chân cười nói.

Lần này Phúc Hải Đại Thánh cũng không cách nào giữ vững trấn định được nữa, thần sắc hắn lập tức đại biến.

- Diệp Chân, ngươi đang uy hiếp bản thánh?

- Cả đời bản thánh ghét nhất bị người khác uy hiếp, mà thứ không chịu đựng nhất cũng chính là bị người khác uy hiếp…..

- Không phải uy hiếp, Đại Thánh, ta chỉ muốn dùng những thủ đoạn này làm cho thu hoạch được quyền đối thoại bình đẳng giữa chúng ta mà thôi!

Diệp Chân lạnh nhạt nói.

- Ngươi thật sự đã tiến nhập bí cảnh dị không gian kia mà không phải thông đạo?

Lôi Thánh thì sao?

Phúc Hải Đại Thánh đặt câu hỏi.

- Đương nhiên là sự thật, nếu Đại Thánh không tin thì ta có thể dùng tiên thiên Thần Hồn phát thề! Về phần Lôi Thánh? chẳng lẽ Đại Thánh không nhìn thấy Lôi Quang Châu trên đỉnh đầu của ta?

Diệp Chân đáp.

- Đương nhiên là bản thánh thấy được, Lôi Quang Châu có thể tới trong tay ngươi thì tám, chín phần là Lôi Thánh đã chết. Ý của bản thánh là, Lôi Thánh đã chết như thế nào? Bị ai giết chết?

Phúc Hải Đại Thánh quát một tiếng.

Nghe vậy, Diệp Chân lại kiên định lắc đầu.

- Trước khi có được quyền đối thoại bình đẳng thì ta sẽ không nói bất kỳ điều gì liên quan đến bí cảnh dị không gian!

- Hoặc là ta thu hoạch được quyền đối thoại bình đẳng, hoặc là ngươi cưỡng ép động thủ giết chết ta, lại hoặc là ta chạy thoát trốn sang đảo khác!

Thần sắc của Diệp Chân vô cùng kiên quyết!

- Ngươi thật sự tự tin mình có thể kiên trì qua được hai mươi hơi thở dưới sự truy sát của bản thánh?

Phúc Hải Đại Thánh cười nhạo, trên mặt hiện lên vẻ châm chọc.

- Ngươi có thể thử một chút!

- Tốt thôi, nếu ngươi muốn làm một trận, vậy thì bản thánh sẽ làm một trận cùng ngươi! nhưng ta hỏi trước, nếu như ngươi thua thì nên làm như thế nào? Thắng thì lại nên làm như thế nào?

Phúc Hải Đại Thánh hỏi.

- Nếu như ta thắng, vậy thì xin Thiên Dực Đảo cho ta một quyền đối thoại bình đẳng, ta có thể trở về Thiên Dực Đảo cùng ngươi, nhưng ngươi nhất định phải đảm bảo sự an toàn và tự do của ta. Chỉ cần các ngươi có thể thỏa mãn điều kiện và yêu cầu của ta, các ngươi muốn biết cái gì thì ta đều sẽ trả lời!

- Đương nhiên nếu như ta thua, ta tự nhiên ngoan ngoãn quay lại Thiên Dực Đảo cùng với Đại Thánh, tùy các ngươi dò hỏi, ta tuyệt đối sẽ không giấu giếm, biết gì nói nấy!

Diệp Chân nói.

- A, thắng thua này có chút khác nhau, cũng xem như phù hợp, khi ngươi có thành ý! Tốt rồi, nếu đã như vậy thì làm một trận đi!

Phúc Hải Đại Thánh sảng khoái đáp ứng.

- Được thôi, nhưng trước đó còn xin Đại Thánh phát hạ Thần Hồn lời thề đã!

- Hừ, ngươi gian trá như thế, bản thánh còn đang ước gì có thể phát hạ Thần Hồn lời thề cùng với ngươi đây!

Phúc Hải Đại Thánh quát!