Chương 994
Phế vật, một đám phế vật! Mấy trăm người tìm kiếm một nữ nhân mà không những mất dấu cô ta, còn mất tích mười người! Phế vật, một đám phế vật!
Ngay khi Diệp Chân và Liêu Phi Bạch giao lưu trên lưng của Tiểu Miêu, ở cách nơi này tương đối xa, trên Âm Dương Đảo, đảo chủ Dương Bôn đang ở trong tĩnh thất nổi trận lôi đình!
Lúc này, Dương Bôn tóc đỏ, lông mày đỏ, râu đỏ, lồng ngực liên tục kịch liệt phập phồng hít thở như ống bễ, vừa tức giận mắng mỏ vừa vung chân đạp một phát vào người của Miêu Đồng đang quỳ sát mặt đất ở trước mặt hắn.
Nhưng quỷ dị chính là, một chân này đạp trúng ngực của Miêu Đồng, nhưng Miêu Đồng ngay cả thân thể cũng chưa từng lung lay một cái, bản thân Dương Bôn lại lảo đảo lùi lại mấy bước, đặt mông ngã ngồi trên mặt đất.
Xuất hiện loại tình huống này để Dương Bôn trở nên vô cùng dữ tợn, phát điên phát rồ gầm hét.
- Khốn khiếp, ngươi muốn tạo phản hay sao? Hả?
- Ngươi sẽ không cho rằng bản đảo chủ trúng độc thì không xử lí được ngươi?
Lúc này khuôn mặt của Miêu Đồng đã khổ sở nhăn lại gần bằng quả mướp khô, hắn quả thực vô cùng oan uổng!
Trời đất chứng giám, vừa rồi hắn thật không dùng một tí xíu Linh Lực nào, ai nghĩ đến đảo chủ nhà mình bị bắn ngược đến nỗi lảo đảo đặt mông té ngồi trên mặt đất!
Xét đến cùng, vẫn là do đảo chủ nhà mình bị trúng độc!
Liên tục không ngừng dập đầu bồi tội, hắn không khỏi âm thầm kinh hãi sự lợi hại của chất độc kia.
Bốn ngày, thời gian từ lúc Dương Bôn bị nữ nhân hắn mang về tên Liêu Phi Bạch ám toán đã trọn vẹn bốn ngày, Thần Hồn của Dương Bôn vẫn còn tê liệt, thân thể không khác gì người thường, nhưng lại không cách nào vận dụng bất kỳ Linh Lực nào!
Phải biết rằng, Dương Bôn là cường giả Nhập Đạo cảnh, thứ độc gì có thể làm cho một cường giả Nhập Đạo cảnh trực tiếp biến thành người bình thường, còn có thể duy trì bốn năm ngày không giảm?
Nhìn Miêu Đồng không ngừng dập đầu, Dương Bôn cũng bình tĩnh lại. Thật ra hắn cũng phi thường rõ ràng, Miêu Đồng không sai, chỉ là độc trong cơ thể hắn chưa hết mà thôi.
Chỉ là hắn tức giận!
Lại bị một nữ nhân tu vi chỉ có Khai Phủ cảnh tam trọng ám toán, hơn nữa bởi vì nữ nhân kia chạy trốn tạo ra xáo động khiến cho tất cả người trên đảo đều biết mình vừa bị nữ nhân này ám toán, còn có mình trúng loại độc vô cùng cổ quái. Làm cho hắn mất hết mặt mũi, mới khiến cho hắn tức giận như thế.
- Còn sững sờ làm gì?
- Chưa mau cút đi ra ngoài tiếp tục tăng người đi tìm kiếm, nếu không tìm được nhẫn trữ vật của bản đảo chủ, ta muốn cái mạng của ngươi…
Còn chưa nói hết lời, tiếng nói của Dương Bôn đột ngột cứng lại, bộ dáng cứng đơ sững sờ tựa như bị bóp cổ, sắc mặt trong tích tắc trở nên vô cùng tái nhợt.
Lồng ngực kịch liệt chập trùng một chút, toàn bộ khuôn mặt Dương Bôn đột ngột từ trắng chuyển đỏ, dòng máu lớn chừng ngón cái đột ngột phun ào ào ra từ trong thất khiếu của hắn, sau đó, toàn thân hắn khẽ run rẩy, ngửa mặt lên trời ngã ngửa.
Một màn này trực tiếp dọa Miêu Đồng sợ, kinh hô một tiếng “đảo chủ”, nhào tới bên người Dương Bôn. Trong lúc kinh hô, vẫn không quên phát ra một đạo phù tấn cầu cứu.
Nếu Nhị đảo chủ Dương Bôn thật sự ở trước mặt hắn xảy ra điều gì không may, vậy hắn cũng đừng hòng sống, nghĩ tới thủ đoạn của Đại đảo chủ Âm Dật, Miêu Đồng không khỏi rét run cả người.
Lại truyền Linh Lực lại rót đan dược, một hồi lâu, Dương Bôn ngất đi mới từ từ tỉnh lại.
- Lão nhị, sao ngươi? Xảy ra chuyện gì rồi?
Dương Bôn vừa rồi tỉnh dậy, một đạo lưu quang đã xông vào trong tĩnh thất, trong nháy mắt Đại đảo chủ Âm Dật xuất hiện, khí tức trong toàn bộ tĩnh thất lập tức trở nên có chút âm lãnh.
- Đại ca, nhẫn trữ vật của ta! Thần Hồn lạc ấn của ta trong nhẫn trữ vật bị người phá hủy, bị người bạo lực phá hủy!
Dương Bôn mới tỉnh lại cơ hồ là mang theo tiếng khóc nức nở nói câu nói này.
Khuôn mặt Âm Dật đột ngột trở nên âm trầm như mây đen trong bão.
- Ngươi nói như vậy, tức là đã tìm được nơi đó? Ở toàn bộ ngoại vực Tử Hải này, những người có thể bạo lực phá mất Thần Hồn lạc ấn trên nhẫn trữ vật của ngươi, có thể đếm được trên hai bàn tay.
- Đại ca, thế nhưng đó là tài sản mà nửa đời người ta mới tích lũy được!
Dương Bôn quả thực khóc không ra nước mắt.
- Lão nhị, việc đã đến nước này, ngươi cũng không cần quá bi phẫn, sớm một chút khôi phục mới là việc đúng đắn! Về phần tài phú ngươi tổn thất, chúng ta có một mảng cơ nghiệp lớn như thế trong tay, chờ thêm vài chục vài trăm năm thì lại có thể góp nhặt lại, chỉ cần người còn sống khỏe thì không sao!
- Đến đây, để ta xem tình hình trúng độc trong cơ thể ngươi!
Âm Dật bắt mạch cho Dương Bôn một hồi, khuôn mặt âm trầm không ngờ lại lộ ra vẻ tươi cười hiếm thấy.
- Mặc dù tu vi của ngươi còn chưa khôi phục, nhưng loại độc tố quái dị trong cơ thể ngươi đã giảm đi một nửa, nhiều nhất chờ thêm vài ngày, ngươi có thể khôi phục hoàn toàn!
Trên mặt Dương Bôn lại không bất kỳ vẻ vui mừng nào.
- Đại ca, tài sản của ta, ta tự nhiên không quan tâm, thế nhưng nửa đời người của ta sưu tập được thiên địa kỳ vật, kỳ trân dị bảo, tất cả ở trong nhẫn trữ vật kia!
- Những thứ đó, chậm rãi vơ vét tìm kiếm lại là được!
- Thế nhưng có một vài thứ ở trên đời này, tuyệt đối là độc nhất vô nhị, nhất là bảo bối năm đó ta từ mang về cực dương chi địa.
Dương Bôn đầy mặt đau lòng.
…
Cùng lúc đó, ở trên lưng Vân Dực Hổ Vương Tiểu Miêu, Liêu Phi Bạch nửa tin nửa ngờ nhận nhẫn trữ vật mà Diệp Chân đưa cho, thần niệm khẽ động, vẻ giật mình rốt cuộc không ngăn được mà trào ra. Nàng dùng một loại ánh mắt rất quỷ dị, không thể hiểu nổi mà đánh giá Diệp Chân giống như chưa từng quen biết hắn.
- Không ngờ lại thật sự mở ra được!
Theo bản năng, Liêu Phi Bạch tràn thần niệm vào trong nhẫn trữ vật của Dương Bôn, trong ngay khi thần niệm tràn vào, nàng lại lần nữa không nhịn được mà kinh ngạc hô to.
- Ông trời của ta, Tinh Linh trung phẩm, chồng chất thành đống như một ngọn núi lớn, đây là chừng hơn ngàn vạn viên?
- Đây là Tinh Linh thượng phẩm, nhiều như vậy? Ông trời của ta, ít nhất cũng có năm mươi vạn viên?
- Cực phẩm Linh Tinh vậy mà cũng có hơn hai ngàn một trăm viên! Tổ tông hắn, còn nhiều hơn tổng cộng số lượng Linh Tinh mà cả một đời ta từng nhìn thấy!
- Phát tài, phát tài, lại còn có nhiều thuộc tính Linh Tinh như vậy! Chỉ Cực phẩm Hắc Thủy Linh Tinh đã có hơn sáu mươi viên! Ha ha, Diệp Chân, lần này không cần lo lắng không chơi được Diệt Ma Nguyên Nhung, nhiều Cực phẩm Hắc Thủy Linh Tinh như vậy, đủ cho lão nương chơi rất nhiều lần!
- Lão gia hỏa này cũng thật giàu có, lão nương ở trên đảo tán tu tốn một tháng mới có thể tìm được mấy viên khoáng thạch, mới đổi được một vạn Tinh Linh trung phẩm, nơi này lại có hơn ngàn viên!
- Phát tài, lần này thật sự là phát tài, một đêm chợt giàu!
Vừa tra xét của nhẫn trữ vật Dương Bôn, Liêu Phi Bạch vừa tựa như nổi điên cười ha hả, nghe được Diệp Chân có chút ghen ghét.
Nghe lời nói của Liêu Phi Bạch, tài sản của Dương Bôn có vẻ còn nhiều hơn Bôn Lôi Long Vương, một trong Cửu Vực Long Vương của Long Minh, thậm chí gấp đôi trở lên.
Chẳng qua, như thế này mới bình thường.
Dù sao Âm Dương Đảo là thế lực lớn nổi danh trên ngoại vực Tử Hải, tương đương với Long Minh, Thiên Dực Đảo và Hắc Sát Đảo, mà Bôn Lôi Long Vương, chỉ là làm chủ chưởng quản một vực hải vực của Long Minh mà thôi, tài phú giữa hai bên tất nhiên là có khác biệt.
- Móa, có mấy chục món hạ phẩm Linh khí, không ngờ trung phẩm Linh khí lại cũng có năm món, giàu to! Cái hộp này?
Sau khi thanh âm kinh ngạc vang lên, Liêu Phi Bạch bèn rút thần niệm ra khỏi nhẫn trữ vật, sau đó chớp mắt với Diệp Chân, cười nói.
- Tiểu tử, ngươi có phải nghe mà thèm chảy nước miếng hay không?
- Đừng lo lắng, bản sư tỷ thế nhưng người hào phóng, dựa theo quy củ trong hắc đạo trên giang hồ, kẻ nào gặp tất có một phần, vật liệu trong nhẫn trữ vật sẽ chia cho ngươi một nửa!
Liêu Phi Bạch quơ nhẫn trữ vật trong tay nói.
Nghe vậy, Diệp Chân lập tức liếc mắt, còn quy củ trong hắc đạo, gặp mặt phân một nửa, đó là quy củ trong giang hồ những kẻ hạ lưu nghĩ ra.
- Không cần, vật liệu trong này, tỷ giữ lại đi! Ta vừa rồi còn được nhẫn trữ vật của một Cửu Vực Long Vương của Long Minh!
Diệp Chân lung lay nhẫn trữ vật của Kim Hồng Long Vương trong tay, nói.
- Ách… Cũng đúng… Đúng rồi, trong nhẫn trữ vật của lão gia hỏa Dương Bôn kia có cái hộp rất là quái dị, ngươi xem một chút!
Trong lúc nói chuyện, một hộp hình vuông có tính chất đặc thù xuất hiện ở trong tay Liêu Phi Bạch, trên cái hộp hình vuông, lít nha lít nhít chồng chất hơn mười mấy tầng Linh Lực phong cấm.
Nhưng cho dù có mười mấy tầng Linh Lực phong cấm, Liêu Phi Bạch cũng không dám dùng bàn tay nâng nó, chỉ dám dùng Linh Lực thật dày ngưng kết ra một Linh Lực bàn tay để cầm nó.
Nhưng cho dù như thế, Linh Lực bàn tay của Liêu Phi Bạch Băng trong chớp mắt cũng bị bao trùm tầng một băng sương rất dày.
- Cái này…
- Vật liệu trong này tiết lộ lực lượng ra ngoài, hình như cũng làm cho Hàn Băng Linh Lực trong cơ thể ta triệt để sôi trào hưng phấn lên, hình như bọn chúng rất ưa thích lực lượng trong này.
Liêu Phi Bạch nhắm đôi mắt xinh đẹp lại, gần như thì thầm than thở nói.
- Chỉ một tia lực lượng tiết lộ ra ngoài cũng có thể làm cho Hàn Băng Linh Lực trong cơ thể tỷ triệt để sôi trào hưng phấn?
Điều này khiến Diệp Chân rất ngoài ý muốn.
- Sẽ là bảo bối gì?
Một sợi tiên thiên hồn quang bốn màu duỗi ra, trong chớp mắt thay thế cái hộp hình vuông lúc trước tầng tầng phong ấn, trong ngay khin xuyên qua hộp, toàn thân Diệp Chân run lên bần bật, không ngờ trên trán, lông mày lại không hiểu ngưng tụ một tầng sương lạnh.
Bởi vì Liêu Phi Bạch vận dụng Linh Lực bàn tay đỡ lấy, đây chính là cách xa mấy mét, hơn nữa chỉ là chỉ Thần Hồn vô hình tiếp xúc, lại có thể khiến cho cái trán của Diệp Chân bao trùm băng sương.
Phải biết, Diệp Chân tu luyện Vô Thường Huyền Hỏa Kinh, nhục thân chịu sự rèn đúc của Huyền Hỏa Linh Lực, đã bắt đầu tiến hành tiên thiên hỏa linh chiến thể nhập môn chuẩn bị, nhục thân đã là băng tuyết khó xâm phạm.
Dù Hàn Băng Linh Lực của Liêu Phi Bạch bao trùm lên trên người Diệp Chân cũng sẽ tự động hòa tan.
Nhưng khí tức hộp hình vuông trước mắt lan ra ngoài, không chỉ có thể làm cho cái trán của Diệp Chân bao trùm băng sương, còn tiếp tục không thay đổi, lại còn có thể làm cho Diệp Chân cảm thấy lạnh lẽo, quả thực vô cùng kỳ quái.
Trong võ đạo truyền thừa của Địa Tâm Hỏa Soái, giới thiệu đủ loại vật phẩm đặc thù, bắt đầu từng cái chảy xuôi trước mắt Diệp Chân, nhất là trong truyền thừa luyện khí của Địa Tâm Hỏa Soái, số lượng ghi chép về thiên tài địa bảo kỳ dị rất nhiều.
Đột nhiên, Diệp Chân trừng mắt, mừng như điên kinh hô lên.
- Huyền Băng Linh Sát được sinh ra điều kiện cực kỳ hà khắc, chỉ có thể tồn tại ở trong cực âm hoặc cực dương chi địa, mới có thể sinh ra Huyền Băng Linh Sát.
Huyền Băng Linh Sát gần như là Tiên Thiên Linh Vật!