Chương 1017 Giải Độc
Thiên Dực Đảo, đại điện Trấn Hải.
Trong tĩnh thất, Liêu Phi Bạch đang cẩn thận bôi ngọc cao bạch sắc lên vết thương trước ngực Diệp Chân.
Mỗi lần thoa xong một lớp ngọc cao thì Liêu Phi Bạch sẽ dùng Linh Lực thôi hóa cho đến khi ngọc cao biến thành màu tím nhạt, sau đó nàng ta sẽ lau chỗ ngọc cao bị biến sắc kia đi rồi lại tiếp tục thoa lên một lớp ngọc cao mới. Cứ thế lặp lại ba lần mới xem như hoàn tất!
Sau khi chữa trị cho vết thương của Diệp Chân xong thì đã qua hai canh giờ.
- Sư tỷ, việc này hoàn toàn không cần ngươi đích thân làm, thị nữ có tu vi Hóa Linh cảnh cũng có thể!
Diệp Chân cười khổ nhìn Liêu Phi Bạch bắt đầu thanh lý thân thể của mình.
Nghe vậy, Liêu Phi Bạch đột nhiên nhướng mày, quát khẽ.
- Ngươi có ý gì? Cái này không cho ta làm, cái kia cũng không cho ta làm, ngươi đang chê ta làm không tốt phải không? Hay là ngươi muốn ta phải thiếu nhân tình của ngươi cả đời?
Diệp Chân bị mắng ngốc, hắn chỉ có thể một lần nữa cười khổ.
- Tốt tốt, ta không nói nữa, sư tỷ cứ tiếp tục đi! Nhưng chốc nữa ta phải dùng Thủy Linh Tán mà nhị ca ngưng tụ để tắm rửa tiêu độc, tỷ có muốn.....
Bang!
Liêu Phi Bạch giơ tay tát một vào lưng Diệp Chân, mạnh tới mức khiến Diệp Chân phát ra một tiếng hét thảm, sau đó ánh sáng lóe lên, Liêu Phi Bạch biến mất!
- Tưởng bở, nằm mơ đi!
Diệp Chân chỉ có thể bất đắc dĩ nở nụ cười khổ, tất cả đều do lão già Dương Bôn làm hại!
Hắn trúng hỏa độc của Lưu diễm màu tím, mấy ngày nay vẫn chưa thanh trừ hết, tất cả vết thương cũng không thể hồi phục. Theo như Tịnh Hải Đại Thánh nói, trong đó ẩn chứa đạo văn lực lượng của Dương Bôn, cho nên lấy tu vi của Diệp Chân thì cực kỳ khó để có thể thanh trừ sạch sẽ, cần chữa trị chậm rãi.
Có điều trong cảm giác của Diệp Chân, ngọn lửa tím của Dương Bôn lại mơ hồ hiện ra một cỗ lực lượng cực kỳ bá đạo và tà dị, thứ lực lượng tà dị này như giòi trong xương, vứt không được!
Ngay cả lực lượng sinh cơ lục sắc của Trường Sinh Phiên cũng không có hiệu quả gì mấy đối với nó, vết thương có khôi phục nhanh thế nào thì cũng sẽ bị phá hủy lần nữa!
Thậm chí Diệp Chân còn sử dụng Huyền Hỏa Linh Lực để luyện hóa mà tiến độ cũng phi thường chậm chạp.
Có điều sau khi sử dụng tiêu độc do ngọc cao đặc chế để bôi, tiếp theo lại dùng Thủy Linh Tán mà Phúc Hải Đại Thánh luyện chế để chữa trị vết thương thì hiệu quả đã hiện rõ!
Diệp Chân đoán khoảng một, hai ngày nữa thì hắn sẽ có thể khôi phục hoàn toàn!
Chuyện đáng nói là mấy ngày qua Liêu Phi Bạch vẫn luôn hầu hạ hắn. Bị vị sư tỷ xưa nay vẫn luôn có tiếng cực kỳ cao lãnh này hầu hạ, trong lúc nhất thời Diệp Chân còn có chút không quen.
Nhưng giống như Liêu Phi Bạch đã nói, nếu như Diệp Chân thật sự không cho nàng ấy làm cái gì, chẳng lẽ hắn phải để nàng ấy gánh phần nhân tình này cả đời?
Cho nên Diệp Chân dứt khoát mặc kệ, có mỹ nữ hầu hạ thì luôn là chuyện tốt.
Mặc dù đôi khi mỹ nữ này hơi thô bạo một chút!
Trong nháy mắt ba ngày đã trôi qua, các vết thương khi Diệp Chân còn ở Âm Dương Đảo đã khôi phục hoàn toàn, có điều Liêu Phi Bạch vẫn bận trước bận sau trong đại điện Trấn Hải!
- Đến đây sư đệ, đây là cháo hạt sen Bạch Ngọc mà sư tỷ tự mình chế biến, hiệu quả trừ khử hỏa độc của nó không còn gì tốt hơn!
Liêu Phi Bạch bưng mâm đồ ăn đặt trước mặt Diệp Chân.
- A? Sư tỷ, tỷ biết nấu cháo từ khi nào vậy?
Bị Diệp Chân trêu chọc, Liêu Phi Bạch làm bộ muốn đổ.
- Ngươi có uống hay không? Không uống thì ta đổ!
- Uống! Uống!
Diệp Chân tiếp nhận chén cháo, uống ừng ực mấy ngụm là đã thấy đáy bát, lúc này hắn mới hỏi.
- Sư tỷ, tại sao cháo này lại có một cỗ mùi thơm kỳ quái, tỷ bỏ thêm cái gì vào à?
- Không có gì?
Liêu Phi Bạch không nói chuyện nữa, nàng bưng một bát cháo hạt sen Bạch Ngọc lên định uống, nhưng mà đúng lúc này thì đầu ngón tay của nàng ta lại run rẩy, cháo trong bát như muốn đổ cả ra ngoài.
Cái này khiến Diệp Chân kinh hãi, hắn vội vàng nắm lấy cổ tay của Liêu Phi Bạch rồi hỏi.
- Sư tỷ, tỷ làm sao thế? Chẳng lẽ tỷ còn chưa trừ khử độc trong cơ thể?
Nghe thấy bốn chữ "Độc trong cơ thể", thần sắc Liêu Phi Bạch đột nhiên trở nên ngưng trọng, một lúc sau, như đã hạ quyết tâm, ánh mắt nàng dần dần tràn đầy sự kiên quyết. Liêu Phi Bạch đột nhiên tránh thoát khỏi tay của Diệp Chân, nhanh chóng cầm bát cháo hạt sen Bạch Ngọc lên rồi uống một hơi cạn sạch.
- Sư tỷ, tỷ đang làm gì vậy?
Không thích hợp!
Diệp Chân theo bản năng mà cảm thấy Liêu Phi Bạch không thích hợp.
Hôm nay, biểu lộ của nàng ta hình như có chút khác thường.
- Xem ta này, mấy ngày nay bận rộn nên đã quên mất, sư tỷ, độc trong cơ thể của tỷ đã giải như thế nào rồi?
Diệp Chân vội hỏi thăm.
- Độc trong cơ thể ta sắp xong rồi!
Liêu Phi Bạch đáp.
- Sắp là có ý gì? Là sắp giải trừ hay là sắp luyện chế xong giải dược rồi?
Diệp Chân hỏi.
- Sắp giải trừ!
Nghe vậy, Diệp Chân thở phào nhẹ nhõm một hơi.
- Vậy là tốt rồi, chỉ cần có thể giải độc thì ta an tâm!
Đột nhiên, Liêu Phi Bạch dùng một loại ánh mắt trước nay chưa từng có nhìn chằm chằm hắn, sau đó nàng chậm rãi mở miệng.
- Sư đệ, ta có một việc muốn hỏi ngươi!
- Sư tỷ cứ nói!
Diệp Chân đáp.
- Ngươi có thích ta không?
Liêu Phi Bạch đột nhiên hỏi một câu không ai ngờ tới!
- Cái gì?
Diệp Chân theo bản năng giật giật lỗ tai, kinh ngạc và nghi hoặc nhìn đối phương.
- Sư tỷ vừa nói cái gì?
- Ta hỏi ngươi có thích ta hay không?
Liêu Phi Bạch nói với ngữ khí khẳng định cực kỳ.
- Cái này...
Trong nháy mắt, trong đầu Diệp Chân lập tức trở nên lộn xộn, hắn không rõ tại sao Liêu Phi Bạch lại đột nhiên hỏi loại vấn đề này!
Hơn nữa, đây hiển nhiên là loại vấn đề khó trả lời.
- Nói! Ngươi phải cho ta câu trả lời ngay lập tức, hơn nữa phải là lời thật lòng!
Liêu Phi Bạch thúc giục.
- Cái này.... Nếu ta nói thì sư tỷ sẽ không đánh ta chứ?
Diệp Chân hỏi dò.
- Đúng rồi, tại sao sư tỷ lại hỏi ta cái này? Có phải….
- Ta sẽ không đánh ngươi, mau trả lời vấn đề của ta đi!
Liêu Phi Bạch vô cùng thô bạo đánh gãy lời nói của Diệp Chân.
- Ây..... Nếu như phải nói thật thì ta đúng là có thích sư tỷ!
Diệp Chân nhanh chóng nói một câu sau đó lập tức bày ra tư thế phòng ngừa bị đánh!
Mặc dù nghe giống như đang nói đùa nhưng mà đó lại là lời thật lòng của hắn.
Tuy Liêu Phi Bạch có đôi khi hơi thô bạo một chút, nhưng mà khi nàng ấy không mắng chửi người thì không thể không thừa nhận, bất kỳ ai nhìn thấy nàng ấy thì trái tim đều sẽ đập thình thịch.
Nghe thấy câu trả lời Diệp Chân, Liêu Phi Bạch lập tức nhoẻn miệng cười, nàng cười đến rạng rỡ.
- Nếu như ngươi thích ta vậy thì ta yên tâm rồi. Diệp Chân, ngươi phải thông cảm cho ta, chuyện hôm nay cũng do sư tỷ bất đắc dĩ!
- Hơn nữa, nếu như ngươi nhập môn sớm mấy năm thì có thể ta sẽ ….
Liêu Phi Bạch còn chưa nói xong thì thần sắc của Diệp Chân đã đột ngột biến đổi, hắn ôm bụng kinh hô một tiếng.
- Sư tỷ, ngươi đã bỏ thứ gì vào trong cháo?
- Tại sao ta lại cảm thấy cả người nóng bức vô cùng, toàn thân khô khốc, còn có….
Diệp Chân lúng túng nhìn thoáng qua nửa người dưới của mình, sau đó có chút quẫn bách kẹp chặt hai chân!
Diệp Chân chỉ mới nói một nửa thì phát hiện khuôn mặt trắng nõn của Liêu Phi Bạch lúc này đã ửng hồng. Hơn nữa không chỉ gương mặt mà ngay cả phần cổ của nàng ta cũng lan tràn màu đỏ hồng, quanh người tản mát ra một loại hơi thở vô cùng mê người.
Ngay cả hô hấp cũng trở nên dồn dập, bộ ngực nàng ta phập phồng kịch liệt, thậm chí Diệp Chân còn có thể ngửi mùi thơm kì dị trong bát cháo kia từ trong hơi thở của Liêu Phi Bạch!
- Sư tỷ, rốt cuộc là....
Diệp Chân kinh ngạc phát hiện, lúc này toàn thân hắn như bị nướng trên lửa, thân thể không tự chủ được nhào về phía Liêu Phi Bạch. Diệp Chân run rẩy giơ tay nắm lấy đầu ngón tay của Liêu Phi Bạch, trong nháy mắt, hắn có một loại xúc động muốn ôm Liêu Phi Bạch vào lòng mình!
Vào giây phút này, Diệp Chân cảm thấy hơi thở từ trong lỗ mũi của mình cũng như biến thành hỏa diễm!
Lực ý chí cường đại ngăn cản Diệp Chân ôm chầm lấy Liêu Phi Bạch, hắn nhìn Liêu Phi Bạch rồi dùng giọng nói run rẩy hỏi.
- Sư tỷ, rốt cuộc thì tỷ.... Đã cho ta.... Ăn.... Cái gì? Còn có, tại sao....
Tại sao tỷ lại thay đổi.... Biến thành như thế này rồi? Đến tột cùng là tỷ….
Muốn làm cái gì?
Lúc này thì ngay cả đầu ngón tay của Liêu Phi Bạch cũng đã biến thành màu hồng phấn:
- Sư đệ, ngươi vẫn còn chưa rõ sao?
- Ta đã hạ độc trong bát cháo kia!
- Hạ độc?
- Đúng vậy, ta đã bỏ xuân dược vào trong cháo, đó là loại xuân dược mà ngay cả vương giả Khai Phủ cảnh cũng chống cự không được!
- Xuân.... Vì sao?
Diệp Chân triệt để mơ hồ.
Sư tỷ muốn làm gì?
Nàng ấy muốn dùng sức mạnh với hắn sao?
Nàng ấy có mưu đồ gì?
Nhưng mà mưu đồ gì mà phải làm như vậy?
- Giải độc!
- Ta làm vậy vì để giải độc! Ngươi có biết Dương Bôn.... Lão ác ôn kia đã dùng Thần Hồn truyền âm cho ta phương pháp giải độc là cái gì không? Chính là nam nữ.....
Nói tới đây thì Liêu Phi Bạch ngậm miệng không nói nữa.
- Nhưng mà.... Nhưng mà nếu như ngươi thật sự cần ta… hỗ trợ thì cũng không đến mức…. Thành... Như vậy!
Diệp Chân đã có chút không thể khống chế bản thân.
- Vậy ngươi nói ta phải làm như thế nào? Muốn ta làm sao bây giờ đây? Tìm người khác, hay trực tiếp nói cho ngươi?
- Làm sao ta dám mở miệng nói chứ? Hơn nữa nếu không nói thì lại thế nào….
Nói đến đây, Liêu Phi Bạch đột nhiên cười ha ha.
- Thật ra ta làm như vậy chỉ là vì thuận tiện mà thôi, như vậy thì ngươi và ta sẽ không đến mức quá xấu hổ, ngươi xem đi, không phải bây giờ ngươi đã....
Diệp Chân cúi đầu nhìn xuống, sau đó thần sắc hắn trở nên cực kỳ lúng túng, thì ra trong lúc nói chuyện thì hắn đã kéo Liêu Phi Bạch vào lòng ngực mình không biết từ khi nào, hơn nữa còn ôm chặt đối phương không buông!
Diệp Chân đổ mồ hôi đầy đầu, độ bưu hãn của sư tỷ đúng là không phải để trưng cho đẹp!
- Ây, cái này cũng đúng........
Lúc này, Diệp Chân cũng không thể nhịn nổi nữa, hắn cúi người xuống áp lên đôi môi đỏ kia!
Trong lúc nhất thời, mảnh vụn y phục bay múa nơi trong tĩnh thất, không gian yên lặng, chỉ còn lại tiếng thở dốc liên tục.....
.....
Về mối quan hệ nam nữ, một khi đột phá cửa ải kia thì quan hệ của hai người sẽ có thể tiến thêm một bước.
Sau một canh giờ, Diệp Chân và Liêu Phi Bạch ôm nhau nằm xuống. Khuôn mặt Diệp Chân tràn đầy thỏa mãn, hai gò má của Liêu Phi Bạch thì ửng hồng tựa như hoa đào, vô cùng xinh đẹp.
Hồi lâu sau, Diệp Chân mới chậm rãi mở mắt, sau đó nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trên trán Liêu Phi Bạch.
- Sư tỷ, độc trong cơ thể tỷ đã giải trừ chưa?
- Chưa đâu!
Nghe vậy, Diệp Chân lập tức nổi giận.
- Độc vẫn chưa giải xong? Lão già Dương Bôn kia lừa gạt chúng ta....
- Đừng nóng vội, nghe ta nói hết đã, chính xác thì độc còn chưa được giải trừ hoàn toàn!
- Theo phương pháp giải độc mà Dương Bôn nói, chúng ta còn cần phải làm loại việc này liên tục bảy ngày thì mới có thể triệt để đánh tan loại độc song tu kia. Ta nhưng cảm ứng được, vừa rồi độc tố trong cơ thể đã được giải trừ một phần….
Càng nói thì thanh âm của Liêu Phi Bạch càng nhỏ, cuối cùng chỉ còn lại là thanh âm nhỏ như tiếng muỗi vo ve.
Thấy thế, Diệp Chân bật cười, không ngờ hung hãn như Liêu Phi Bạch cũng có lúc xấu hổ?
Hơn nữa, phải làm liên tục bảy ngày?
Diệp Chân cười hạnh phúc!