Chương 1018 Điểm Có Người
Thời gian bảy ngày, đảo mắt đã trôi qua.
Trong bảy ngày này, hai người Diệp Chân và Liêu Phi Bạch tình như keo như sơn, cả ngày triền miên.
Nhưng khi thời gian vừa tiến vào ngày thứ tám, Diệp Chân và Liêu Phi Bạch đều không hẹn mà cùng quên đi thời hạn bảy ngày, quên đi độc tố trong cơ thể Liêu Phi Bạch đã được hóa giải sạch sẽ, hai người tiếp tục ngầm hiểu lẫn nhau tiếp tục trải qua cuộc sống thêm dầu vào mật.
Nhưng sau bảy ngày đó, hai người lại đều tự giác tiết chế một chút, mỗi ngày định thời gian tu luyện, luận bàn võ kỹ, thỉnh thoảng cọ sát ra ân ái hỏa hoa!
Trong nháy mắt, hắn đã trở lại Thiên Dực Đảo đã được một tháng, một ngày này, thanh âm ung dung của Phá Hải Đại Thánh vang vọng trong đại điện Trấn Hải.
- Tứ đệ, nếu các ngươi cứ tiếp tục ân ái như vậy, thưởng đan đại hội trên Thủy Lệ Đảo chúng ta sẽ không cần đi nữa!
Liêu Phi Bạch vừa lột một hạt bồ đào trong suốt sáng long lanh đưa đến miệng Diệp Chân thì nghe được thanh âm này, một đôi kiếm lông mày lập tức dựng lên.
- Phá Hải, ngươi dám nhìn trộm?
Vừa quát xong, thân hình Liêu Phi Bạch đã như tia chớp ra ngoài cửa sổ, Huyền Băng tiên kiếm tản ra băng sát chi khí vô biên đổ ập về phía Phá Hải Đại Thánh trên bầu trời!
- Giết người, lão tứ, cứu mạng!
Tiếng kinh hô khoa trương vang lên, kèm theo đó là Phá Hải Đại Thánh chạy trối chết.
Mà Diệp Chân, nhìn trong Trấn Hải đại điện nháy mắt đã phủ kín bằng sương lạnh thật dày, nở nụ cười khổ, sư tỷ chắc lần này lập uy, còn thật là có thể!
Mấy hơi sau, Liêu Phi Bạch quay lại Trấn Hải đại điện, tức giận đỏ cả mặt.
- Gia hỏa Phá Hải này, da mặt thật dày, mấy ngày nay đã quấy rối chúng ta mấy lần?
- Ách, chắc hắn chỉ vô tình đi ngang qua.
Diệp Chân có chút oan uổng thay cho Phá Hải Đại Thánh.
- Trong lúc vô tình mới là lạ!
Bất mãn hừ lạnh một tiếng, thu hàn khí quanh người, Liêu Phi Bạch nhếch miệng hướng về phía ngoài cửa sổ nói.
- Bọn hắn đang chờ ngươi ở Thiên Dực Điện đấy, ngươi đi đi!
Diệp Chân không lập tức rời khỏi, mà mắt đầy sốt ruột nhìn về phía Liêu Phi Bạch.
- Sư tỷ, đại ca bọn hắn tìm ta. Hẳn là mấy ngày nay sẽ phải xuất phát tiến về
Thủy Lệ Đảo.
- Ngươi cũng chuẩn bị một chút, đến lúc đó, chúng ta cùng lúc xuất phát!
- Ta?
Liêu Phi Bạch do dự một chút, sau đó lắc đầu.
- Ngươi tiến về Thủy Lệ Đảo chủ yếu là cạnh tranh đan dược, mà lại có mấy tên kia tùy hành, hẳn sẽ không nguy hiểm gì, ta thì không đi được!
- Sư tỷ. Tỷ hiểu rõ ta ý tứ, ta muốn ở cùng một chỗ với nàng.
- Ở cùng một chỗ với ta?
Thần sắc Liêu Phi Bạch đột ngột biến thành phức tạp, sau khi trầm tư nửa ngày, thần sắc đột ngột chuyển sang lạnh lẽo, kiên định lắc đầu.
- Sư đệ, chúng ta nên tỉnh!
Nghe vậy, thần sắc của Diệp Chân bỗng nhiên biến đổi.
- Sư đệ, chuyện này từ khi vừa rồi bắt đầu thật ra đã rất bất đắc dĩ. Là một sai lầm! Mà chúng ta, không ngờ lại có lòng tham để sai lầm như thế kéo dài gần một tháng, bây giờ, độc trong cơ thể ta đã hóa giải hoàn toàn, chúng ta hẳn là…
- Không!
- Sư tỷ, độc của tỷ đã được hóa giải, nhưng lại hóa không xong tình cảm giữa chúng ta, đây không phải mộng, chúng ta không cần tỉnh!
Bỗng nhiên Diệp Chân tiến lên, ôm vai Liêu Phi Bạch, vội vàng rống to.
- Đây quả thật không phải là mộng, nhưng nếu ngươi ở với ta. Thải Y làm sao bây giờ? Lục La làm sao bây giờ? Còn có Phong Khinh Nguyệt kia làm sao bây giờ?
Liêu Phi Bạch liên tục hỏi.
Diệp Chân chỉ run lên một khắc, thần sắc đã trở nên vô cùng kiên nghị!
- Sư tỷ, vấn đề này ta đã sớm nghĩ tới, không có gì mà bây giờ! Bất kỳ một người nào trong các ngươi ta cũng sẽ không từ bỏ! Tuyệt đối không!
Có vết xe đổ của Địa Tâm Hỏa Soái. Trên loại chuyện tình cảm này, Diệp Chân lựa chọn tương đương minh xác, trừ phi Diệp Chân nguyện ý đạp vào vết xe đổ của lão.
- Ngươi một người đều không buông bỏ, ngươi muốn thu hết, thế nhưng ta để ý! Ta để ý chia sẻ với người khác, cho nên, cùng sau khi để ý, không bằng sớm một chút…
Nói đến đây, thần sắc Liêu Phi Bạch đột nhiên trở nên có chút thống khổ.
- Sư tỷ, không nên rời bỏ ta được không? Thải Y đi, ta bây giờ còn đang tìm nàng, ta không muốn ngươi cũng rời xa ta!
Thần sắc của Diệp Chân đột ngột biến thành vô cùng thống khổ.
Bình tĩnh nhìn thần tình thống khổ của Diệp Chân nửa ngày, Liêu Phi Bạch đột nhiên cười khúc khích.
- Đồ ngốc, lúc nào ta nói muốn rời khỏi ngươi?
- Thật?
Diệp Chân đột ngột đại hỉ, cưỡng ép ôm Liêu Phi Bạch vào trong ngực, nhưng còn chưa kịp ôm chặt đã bị Liêu Phi Bạch tránh thoát!
- Nhưng sư đệ, tính cách của ta ngươi vẫn hiểu rõ! Ta tuyệt đối không nguyện ý cùng nhau chia sẻ ngươi với người khác!
Nghe vậy, sắc mặt Diệp Chân lần nữa biến đổi.
- Nhưng để cho người khác đến thay nhau hưởng ngươi, vậy thì không quan trọng!
Liêu Phi Bạch vừa cười vừa nói.
Diệp Chân lại một mặt mơ hồ.
- Sư tỷ, lời này của nàng có ý tứ gì, sao ta có chút làm không hiểu? Cái gì mà có thể với không thể?
- Ngươi không rõ sao? Ngẫm tác phong làm việc của lại sư tỷ của ngươi đi?
Liêu Phi Bạch cười nói.
- Tác phong làm việc?
- Ừm, giữa ngươi và ta không giống giữa ngươi và những người khác! Giữa ngươi, Lục La còn có Thải Y, ngươi là người chiếm hữu các nàng!
- Nhưng giữa ta và ngươi, ta mới là người chiếm hữu ngươi, hiểu chưa?
Nghe Liêu Phi Bạch nói kiểu này, Diệp Chân bừng tỉnh đại ngộ, không khỏi nở nụ cười khổ, sư tỷ Liêu Phi Bạch bưu hãn, thật đúng là không có chút nào ít hơn năm đó.
Nói như vậy Diệp Chân cũng có thể tiếp nhận, thật ra chính là Liêu Phi Bạch nói chỉ như vậy chỉ để an ủi tâm lý của mình mà thôi.
- Khi ta muốn gặp ngươi, tự nhiên sẽ phát phù tấn cho ngươi, hoặc tới tìm ngươi, nếu ngươi dám không đến thì đợi bị trừng phạt đi!
- Còn như vậy? Vậy lúc ta nghĩ tới tỷ?
Diệp Chân hỏi.
- Ngươi đương nhiên có thể phát phù tấn cho ta hoặc tới tìm ta, đương nhiên, về phần ta có nguyện ý gặp ngươi hay không, có muốn gặp ngươi hay không thì phải xem tâm tình của ta! Bởi vì đối với người thì ta mới là người chiếm hữu!
Liêu Phi Bạch một mặt bốc đồng nói.
Diệp Chân lại nở nụ cười dâm đãng, nói.
- Ta nghĩ, buổi tối hôm nay, chắc chắn sư tỷ sẽ không từ chối chứ?
- Muốn ăn đòn!
Liêu Phi Bạch quát một tiếng, làm bộ muốn đánh, nhưng thân hình Diệp Chân lóe lên, trực tiếp lóe ra khỏi Trấn Hải đại điện.
- Hừ, buổi tối hôm nay, ngươi tự ở một mình đi!
Liêu Phi Bạch ngoài miệng đang mắng nhưng trên gương mặt xinh đẹp lại tràn đầy ý cười.
- Đại ca, để cho các ngươi phải đợi lâu, có phải muốn xuất phát tiến về Thủy Lệ
Đảo hay không?
Trong Thiên Dực Điện, ba người Tịnh Hải Đại Thánh, Phúc Hải Đại Thánh, Phá Hải Đại Thánh đã sớm chờ ở nơi đó.
- Đúng vậy, Tứ đệ, thưởng đan đại hội của Thủy Lệ Đảo sẽ chính thức mở ra sau nửa tháng nữa. Nhưng theo tình báo chúng ta nhận được, từ hôm qua đã có thế lực khắp nơi lần lượt đến Thủy Lệ Đảo.
- Thời gian tiến về Thủy Lệ Đảo ít nhất cũng phải bốn năm ngày, cho nên ngày mai sẽ phải xuất phát!
Tịnh Hải Đại Thánh nói!
- Thưởng đan đại hội nữa tháng nửa mới bắt đầu, vì sao sớm như vậy đã có người tới?
Diệp Chân cau mày nói.
- Tứ đệ, nguyên nhân thật nhiều võ giả đến sớm thì đường xá xa xôi thật ra chỉ là thứ yếu, chủ yếu vẫn là thưởng đan đại hội này thật ra cũng không hoàn toàn là thưởng đan đại hội!
Tịnh Hải Đại Thánh nói.
- Cũng không hoàn toàn là thưởng đan đại hội, có ý gì? Xin đại ca nói rõ?
Diệp Chân nghi ngờ nói.
- Muốn nói rõ ràng cho ngươi điểm này, trước phải nói từ lai lịch của Thủy Lệ cư sĩ!
Tịnh Hải Đại Thánh nói.
- Lai lịch? Làm sao, rất không bình thường sao?
- Đúng vậy, cái này trước phải nói từ tên hiệu của Thủy Lệ cư sĩ.
Tịnh Hải Đại Thánh nói chuyện này thẳng tắp nói gần nửa canh giờ, mới khiến cho Diệp Chân hiểu rõ mọi chuyện.
Dùng Tịnh Hải Đại Thánh nói, Thủy Lệ cư sĩ không phải tồn tại cường đại nhất của ngoại vực Tử Hải nhưng lại tuyệt đối là tồn tại có uy vọng nhất ngoại vực Tử
Hải, không có người thứ hai!
Uy vọng của Thủy Lệ cư sĩ đến từ bản sự giữ nhà của hắn.
Bản sự giữ nhà của Thủy Lệ cư sĩ tự nhiên là luyện đan, nhưng vào bốn trăm năm trước, Thủy Lệ cư sĩ vừa xuất đạo chỉ bốn mươi năm đã có đại danh dược si.
Luyện chế đan dược xác xuất thành công phi thường cao không nói, còn liên tục thu thập các loại trân quý dược liệu và đan phương cổ quái.
Thường xuyên ra giá cao thu mua những vật này, vì thu mua những vật này, Thủy Lệ cư sĩ cố ý luyện chế đại lượng đan dược bình thường để kiếm Linh Tinh. Sau đó thu mua dược liệu trân quý đến nếm thử những đan phương cổ quái kia.
Thời gian dần trôi qua, tên tuổi của Thủy Lệ cư sĩ không đường vang xa, càng ngày càng nhiều người tìm tới cửa mời Thủy Lệ cư sĩ khai lò luyện đan giúp bọn họ, chỉ trăm năm Thủy Lệ cư sĩ đã thành Đan Vương thực chí danh quy của Huyền Quang Vực, tu vi cũng đạt tới Khai Phủ cảnh ngũ trọng.
Giống rất nhiều vương giả Khai Phủ cảnh. Một khi tu vi tăng lên chậm chạp sẽ đến ngoại vực Tử Hải này phát triển.
Tịnh Hải Đại Thánh còn nhớ rõ tình huống ba trăm năm trước Thủy Lệ cư sĩ lập đảo trên ngoại vực Tử Hải.
Trọn vẹn hơn một trăm vương giả Khai Phủ cảnh hộ tống đến, không có một người nào tu vi thấp hơn Khai Phủ cảnh ngũ trọng.
Khi đó, Thiên Dực Đảo lập đảo chưa đến năm mươi năm, thực lực thấp, còn tưởng rằng đây là cái thế lực nào muốn tới diệt Thiên Dực Đảo bọn hắn.
Bị trận thế kia dọa đến trong lòng run sợ, nhiêu đó đã lo lắng đề phòng mấy năm.
Sau này mới hiểu được, tất cả những võ giả đó đều là xin Thủy Lệ cư sĩ luyện đan, hoặc là Thủy Lệ cư sĩ có ân đối với bọn hắn.
Sau khi Thủy Lệ cư sĩ lập đảo trên ngoại vực Tử Hải, bởi vì thực lực có hạn, võ giả đến đây cầu đan ít hơn một số lớn, nhưng vẫn không ít, mỗi một người cầu đan, kém nhất đều là vương giả Khai Phủ cảnh.
Tính thích nghiên cứu đan đạo của Thủy Lệ cư sĩ, vẫn vô cùng phiền phức, thế là lập xuống quy củ, mỗi mười năm mở một lần thưởng đan đại hội, trong lúc thưởng đan đại hội, ngoại trừ bán ra đan dược hắn đã luyện chế tốt thì sẽ còn ngoài định mức tiếp nhận ba thỉnh cầu luyện đan.
Mười năm, mới có thể tiếp nhận ba lần thỉnh cầu luyện đan, đây đối với những võ giả cần đỉnh cấp đan dược bảo mệnh cứu mạng thì là quá ít.
Nhất là dược liệu cần thiết để luyện chế những đan dược đỉnh cấp đó vô cùng khó tìm, ai dám cho luyện đan sư đến chà đạp.
Nếu thật chà đạp, chà đạp rơi khi không phải dược liệu, mà là tính mệnh và tu vi của những đại năng đó.
Cho nên, yêu cầu Thủy Lệ cư sĩ luyện đan được các đại năng rất để mắt!
Mươi năm sau khi Thủy Lệ Đảo lập đảo ba, cũng chính là hai trăm bảy mươi năm trước, tông chủ Kim Quang tông - đại thế lực đệ nhất Huyền Quang Vực luyện công ra tai hoạ ngầm, cần Thủy Lệ cư sĩ hỗ trợ luyện chế cổ phương đan dược hóa giải bảo mệnh.
Nhưng vận khí phi thường kém chính là khi đó, thưởng đan đại hội vừa qua một năm, lần thưởng đan đại hội tiếp theo còn chờ chín năm sau, tông chủ Kim Quang tông đó lại đợi không được chín năm sau!
Thế là,Kim Quang tông tông chủ mang theo đại lượng môn nhân vây quanh xung quanh Thủy Lệ Đảo, muốn cưỡng bức Thủy Lệ cư sĩ luyện đan.
- Tứ đệ, ngươi đoán cuối sẽ có kết quả gì?
Nói đến đây, Tịnh Hải Đại Thánh đột nhiên thừa nước đục thả câu!