Chương 1025 Gan Lớn Và Da Mặt Dày
Chủ trì của Nhất Tiếu Lâu là một lão giả mặc áo xanh, toàn thân thoang thoảng mùi thuốc, nhìn qua là biết là cư sĩ hoặc là tôi tớ dưới trướng Thủy Lệ, nhưng mơ hồ phát ra khí tức của vương giả Khai Phủ cảnh cửu trọng khiến cho Diệp Chân âm thầm giật mình không thôi!
- Hai người các ngươi… Muốn quyết đấu?
Sau khi biểu lộ mục đích đến nơi này, vị chủ trì của Nhất Tiếu Lâu này rõ ràng có chút giật mình. Bởi vì sự chênh lệch về tu vi giữa Diệp Chân và cung chủ
Thanh Dương Cung Chử Ương có chút lớn!
Chẳng qua, không đợi Diệp Chân và Chử Ương trả lời, vị chủ trì áo xanh này phi thường công thức hoá nhìn Diệp Chân, hỏi:
- Ngươi xác nhận ngươi không bị người bức hiếp, hoặc là bị cưỡng chế tới Nhất
Tiếu Lâu luận võ?
Ngữ khí của câu hỏi này tương đối nghiêm túc, là nhìn Diệp Chân hỏi.
- Không phải!
Diệp Chân lắc đầu, khá là ngoài ý muốn; hắn không ngờ, nơi này Thủy Lệ Đan Vương lại cân nhắc chu toàn như thế, muốn lên Nhất Tiếu Lâu một lần, còn phải hỏi thăm một hồi.
Thấy Diệp Chân lắc đầu, vị chủ trì áo xanh bình tĩnh nhìn Diệp Chân một cái, sau đó nhìn về phía cung chủ Thanh Dương Cung Chử Ương, lại đối với Chử Ương hỏi vấn đề giống như trước.
Chẳng qua, thái độ của vị chủ trì áo xanh này rất rõ ràng là đang qua loa cho xong chuyện. Hiển nhiên, hắn cho rằng Chử Ương là tuyệt đối không thể nào bị bức ép.
- Được rồi, các ngươi lưu lại tin tức cơ bản của các ngươi vào trong hai viên ngọc phù này, chờ khách tứ phương đến thăm đặt cược hoàn tất, các ngươi sẽ có thể khai chiến!
Nói xong, chủ trì áo xanh nhìn về phía Chử Ương:
- Chẳng qua, theo lệ cũ, bất kì võ giả nào muốn lên Nhất Tiếu Lâu để quyết đấu, cư sĩ đều có một câu nói muốn ta chuyển lời cho các ngươi!
- Làm người phải lưu một đường, lui một bước, trời cao biển rộng!
Diệp Chân xem như đã hiểu ra, rất rõ ràng, những lời này là nói với Thanh Dương Cung cung Chử Ương.
- Đa tạ cư sĩ đã nhắc nhở, đây là phần thưởng của lần quyết đấu này của hai người chúng ta!
Nói xong, Chử Ương chủ động đưa ra Tử Diễm Kim Đăng, mà Diệp Chân cũng lấy ra Vạn Năm Hỏa Ngọc.
Chủ trì áo xanh đăng ký cho bọn họ, sau đó bảo hai người tự giữ lại vật liệu của mình. Điều này khiến cho Diệp Chân cảm thấy có chút kỳ quái:
- Vị chủ trì này, ngươi không cần chúng ta đặt phần thưởng ở chỗ của ngươi sao?
Chủ trì áo xanh ngạo nghễ nhìn Diệp Chân một, nói:
- Trên Thủy Lệ Đảo, còn không có bất kỳ kẻ nào dám trêu chọc cư sĩ!
- Mời hai vị bước lên luận võ đài, lại đợi thêm một khắc đồng hồ!
Tùy theo vị chủ trì áo xanh làm ra tư thế xin mời, trong nháy mắt tiếp theo, giọng nói bình thản thường thường của chủ trì áo xanh vang vọng mỗi một trúc lâu quan chiến trong phạm vi năm mươi dặm!
- Thanh Dương Cung Chử Ương và Nhật Nguyệt thần giáo Diệp Chân, sẽ quyết đấu sau một khắc đồng hồ nữa ở Nhất Tiếu Lâu!
Chử Ương, tu vi Khai Phủ cảnh thất trọng, chính là Chân Linh Vực đệ nhất đại thế lực cung chủ Thanh Dương Cung. Diệp Chân chỉ có tu vi Chú Mạch cảnh lục trọng đỉnh phong, chẳng qua, nhưng lại có chiến tích chém giết vương giả Khai Phủ cảnh ngũ trọng!
Chủ trì áo xanh đơn giản giới thiệu một chút, về phần nhắc tới chiến tích của Diệp Chân, là do chủ trì áo xanh chủ động hỏi thăm Diệp Chân.
- Quy củ cũ, từ Thủy Lệ Đảo chúng ta làm nhà cái, cho các vị thêm việc vui; Thủy Lệ Đảo chúng ta một xu cũng không lấy, tất cả Linh Tinh đều là theo tỉ lệ đặt cược trả cho người thắng.
- Về phần tỉ lệ tiền cược, sẽ theo thay đổi tùy theo tỉ lệ đặt cược vào hai bên.
Thời gian đặt cược chỉ có trong vòng một khắc đồng hồ, mời các vị mau chóng!
Tùy theo lời của chủ trì áo xanh nói, võ giả quan chiến ở bốn phương tám hướng lập tức như ong vỡ tổ ồn ào thảo luận. Rất nhiều võ giả vốn dĩ đã biết tu vi giữa hai bên quyết đấu có sự chênh lệch phi thường lớn, nhưng là không ngờ mức độ chênh lệch lại lớn như thế; bọn họ càng không có nghĩ tới, tu vi Diệp Chân chỉ có Chú Mạch cảnh lục trọng đỉnh phong, lại có chiến tích từng chém giết vương giả Khai Phủ cảnh ngũ trọng.
Người có thể đến nơi này, đều là cường giả đỉnh cao trong các thế lực lớn, đại đa số đều là những nhân vật kinh tài tuyệt diễm, cho nên sau khi nghe chủ trì áo xanh nói xong, lại không có bất kỳ kẻ nào vội vã đặt cược. Tất cả đều đang âm thầm dựa vào tin tức ít ỏi trước mắt để phân tích ra các loại khả năng.
Trong một tòa lầu trúc ở hướng nam, một võ giả toàn thân mang theo một loại quý khí tự nhiên mà thành, ngồi ngả trong ghế trúc, tay đong đưa quạt xếp, phía sau đứng ba vị lão giả khí tức quanh người cường đại, đang không ngừng đánh giá Diệp Chân đứng trên sân đấu võ.
- Thú vị! Vừa tới Thủy Lệ Đảo đã nhìn thấy trận chiến đấu thứ nhất ở Nhất Tiếu Lâu, thật là thú vị, Chú Mạch cảnh lục trọng quyết đấu với Khai Phủ cảnh thất trọng. Một kẻ lá gan khá lớn, một kẻ da mặt hơi dày, thật sự là quá thú vị.
Cái Lịch cười vẻ kỳ quái, nói.
- Đại phủ chủ, vị này cung chủ Thanh Dương Cung Chử Ương, thế nhưng người có danh tiếng trong tình báo của Cái gia chúng ta. Hắn chính là cung chủ của Thanh Dương Cung, thế lực lớn bậc nhất của Chân Linh Vực.
Mặc dù hắn không phải đệ nhất cao thủ của Chân Linh Vực, nhưng thực lực của hắn ở trong Chân Linh Vực, tính cả những lão gia hỏa ẩn thế kia, cũng có thể tính vào hai mươi vị trí đầu.
Một lão giả đứng sau lưng Cái Lịch nói.
Cái Lịch là đại phủ chủ của Cái gia, võ lâm thế gia đệ nhất của ngoại vực Tử
Hải. Bởi vì Cái gia là gia tộc thế lực, cho nên chỉnh thể thế lực ở trong ngoại vực Tử Hải cũng không quá mạnh, nhưng thực lực của xét về cá nhân thì tuyệt đối có thể xếp hàng đầu trong ngoại vực Tử Hải.
Cái gia lão tổ tông, thế nhưng một trong mấy cường giả sớm nhất Nhập Đạo cảnh của ngoại vực Tử Hải.
- Vậy tên Diệp Chân này đâu, gia tộc có tình báo về hắn không?
Cái Lịch hỏi.
- Tạm thời không có!
Lão giả đứng sau lưng nói.
Đột nhiên, một lão giả họ Ô đứng sau lưng Cái Lịch đột nhiên khẽ thay đổi thần sắc:
- Mấy tháng trước, Thiên Dực Đảo phát ra thông cáo, Thiên Dực Đảo mới thêm vị thánh thứ tư, Trấn Hải Đại Thánh, họ Diệp tên Chân!
Nghe vậy, Cái Lịch đột ngột cười nhạo:
- Ô lão, một võ giả Chú Mạch cảnh lục trọng là vị thánh thứ tư của Thiên Dực Đảo, loại chuyện này có khả năng sao?
- Là đầu óc ngươi bị nước vào? Hay là đầu óc của Tam Thánh Thiên Dực bị hỏng hết rồi?
Sắc mặt của lão giả họ Ô trở nên có chút xấu hổ:
- Thuộc hạ chỉ là nghe nói như vậy. Một võ giả Chú Mạch cảnh lục trọng lại có chiến tích chém giết vương giả Khai Phủ cảnh ngũ trọng, lại có dũng khí nghênh chiến vương giả Khai Phủ cảnh thất trọng, tất nhiên không phải là người bình thường!
Cái Lịch không thèm để ý, phất phất tay:
- Ngươi nói không sai, chỉ dựa vào dũng khí này thì hắn quả thực không phải là người bình thường. Người bình thường thật đúng là không dám lên đài, mà người này dám lên đài, tất nhiên là có chỗ dựa vào!
- Như vậy…đại phủ chủ, trận đấu này có chút quỷ dị, chúng ta cược hay không cược?
Lão giả họ Ô dò hỏi.
- Cược, vì sao lại không cược?
- Vậy ý của phủ chủ là cược tên Diệp Chân này thắng?
Cái Lịch lại là khoát tay áo:
- Cược Diệp Chân? Cái Lịch ta có ngốc, cũng sẽ không ném Linh Tinh đi để chơi?
Tỉ lệ thắng của Chử Ương cao tới bảy thành thậm chí tám thành trở lên, chuyện dễ như nhặt được Linh Tinh này, đi nơi nào tìm? Cược Chử Ương thắng, cược mười vạn viên Tinh Linh thượng phẩm!
Cái Lịch nói.
- Được rồi, thuộc hạ lập tức đi xử lý!
Một màn tương tự cũng xảy ra ở trong một tòa trúc lâu ở góc Tây Bắc. Nhân vật chính trong tòa trúc lâu này là một vị mỹ nam tử toàn thân mặc áo trắng thuần, đang được mấy mỹ nữ hầu hạ, uống rượu ngon ướp lạnh, ăn hoa quả mà những bàn tay ngọc ngà của các mỹ nữ lột vỏ sẵn, thỉnh thoảng dùng đầu lưỡi xẹt qua ngón tay ngọc của đám mỹ nữ, khiến cho đám thị nữ sau lưng cười vui không ngừng.
Đây là thiếu cung chủ Lãnh Cương của Huyền Thủy Cung ngoại vực Tử Hải. Mặc dù mang danh là thiếu cung chủ, nhưng tuổi tác của hắn cũng tuyệt đối trên năm mươi, chỉ là bởi vì lão cung chủ phía trên vẫn còn sống, cho nên hắn được mọi người gọi là thiếu cung chủ.
Chẳng qua dù ở tuổi này, hắn vẫn phong lưu như cũ. Cùng mấy nữ võ giả dung mạo thanh lệ bên người cười đùa không dứt.
- Thiếu cung chủ, trận đầu quyết đấu hôm nay, chúng ta cược hay là không cược?
- Cược! Chuyện dễ như nhặt Linh Tinh này, tại sao không cược?
Lãnh Cương cười nói.
- Ý của thiếu cung chủ là cược Chử Ương thắng ư? Chẳng qua, thiếp thân cảm thấy, tên Diệp Chân kia cũng không đơn giản...
Không đợi nữ võ giả sau lưng nói xong, Lãnh Cương trước hết lên giọng mỉa mai:
- Một kẻ giả vờ giả vịt mà thôi! Hàng năm ở nơi này dùng loại phương thức này để tạo danh tiếng, có vô số kẻ như thế!
- Huống hồ, cho dù hắn thật có chút năng lực, nhưng chỉ dựa vào tu vi Chú Mạch cảnh lục trọng của hắn, bị vương giả Khai Phủ cảnh thất trọng chọc một liền chết ngay tức khắc. Cược cho hắn, đây không phải là ngại Linh Tinh quá nhiều hay sao?
- Đi cược Chử Ương! Mặc dù tỉ lệ đặt cược thấp, nhưng cũng có một bồi một phẩy một, dù sao cũng một chút tiền lời; cho ngươi, mang tất cả Linh Tinh trong cái trữ vật giới chỉ này đi cược hết!
Lãnh Cương tiện tay ném ra một chiếc trữ vật giới chỉ.
- Tông chủ, chúng ta cược người nào?
Trong một trúc lâu khác, Thiên Nhật tông trưởng lão, đệ nhất đại tông phái của Huyền Quang Vực, khom người xin chỉ thị tông chủ Hạ Hầu Diệm.
- Chử Ương đi!
- Chử Ương người này, mười bốn năm trước ta từng gặp hắn một lần; mặc dù chưa từng giao thủ với hắn, nhưng ta đã từng thấy hắn giao thủ với người khác. Hắn làm người giảo quyệt hay thay đổi, chuẩn bị ở sau rất nhiều; một tiểu tử Chú Mạch cảnh lục trọng không có danh tiếng gì muốn chiến thắng hắn, quá khó khăn!
- Tông chủ, đoạn thời gian trước, Thiên Dực Đảo truyền ra thông tin vị thánh thứ tư Trấn Hải Đại Thánh, hình như gọi là Diệp Chân! Người này có thể là… hay không?
- Không! Tuyệt đối không phải!
Hạ Hầu Diệm tự tin lắc đầu:
- Trừ phi Thiên Dực Tam Thánh mắt bị mù mới có thể khiến cho một tiểu tử Chú Mạch cảnh lục trọng làm huynh đệ của bọn hắn.
Đây chẳng phải là đưa nhược điểm của của mình cho kẻ thù của bọn hắn sao? sau khi có người muốn đối phó Thiên Dực Đảo, trực tiếp thu thập Trấn Hải Đại Thánh chẳng phải xong?
- Chẳng qua, nhìn bộ dáng thanh thản ổn định của tên tiểu tử họ Diệp này, hình như cũng không phải là muốn đi tìm cái chết!
- Đi, cược Chử Ương mười vạn viên Tinh Linh thượng phẩm, lại cược Diệp Chân một vạn viên Tinh Linh thượng phẩm, đặt cọc hai đầu thửn xem!
Hạ Hầu Diệm nói.
- Tông chủ, loại tình huống này khả năng mang lại ích lời...
- Ích lợi không quan trọng! Quan trọng là trận chiến đấu này, ngươi nhìn dáng vẻ tự tin của tên tiểu tử này! Ta chưa từng nhìn thấy một võ giả Chú Mạch cảnh lục trọng có thể ở trước mặt vương giả Khai Phủ cảnh thất trọng bình thản ung dung như thế!
- Năm vạn viên, đi, tăng tiền cược trên người Diệp Chân lên năm vạn viên Tinh Linh thượng phẩm!
- Vâng!
.....
Một màn tương tự không ngừng diễn ra ở trong các tòa trúc lâu bốn phương tám hướng xung quanh. Tỉ lệ đặt cược do linh lực ngưng tụ ra trên không Nhất Tiếu Lâu cũng đang thong thả biến hóa!
Ban đầu tỉ lệ đặt cược là Diệp Chân một phẩy bảy, Chử Ương một phẩy bảy, mới đầu thì hai bên bằng nhau. Thời gian dần trôi qua, tỉ lệ đặt cược vào Diệp Chân thoáng chốc ào lên một phẩy tám, một phẩy chín, mà tỉ lệ đặt cược của Chử Ương thẳng tắp ngã xuống một phẩy một. Điều này nói rõ, đại đa số người đều xem trọng Chử Ương.
- Móa nó, tỉ lệ đặt cược cũng quá khó coi đi!
Diệp Chân xổ một câu nói tục.
- Ha ha, điều này nói rõ các phương cao nhân đối thực lực của bản cung vẫn là tương đối xem trọng!
- Diệp Chân, để tránh cho ngươi thống khổ mất đi Vạn Năm Hỏa Ngọc, nếu không ngươi cũng cược một chút đi, ừm, cược lão phu thắng được rồi!
Tỉ lệ đặt cược 1:1,1 mặc dù ít, nhưng ổn kiếm không lỗ, lão phu đều cược một ngàn vạn viên Tinh Linh trung phẩm đâu!
Chử Ương đang đợi khai chiến hơi có chút tự tin nói.
- Tự mình cũng có thể cược?
- Đương nhiên!
Trong nháy mắt tiếp theo, thân hình Diệp Chân lóe lên, bay về phía chủ trì áo xanh đang đứng, tiện tay lấy ra một chiếc trữ vật giới chỉ:
- Ta cược chính ta chiến thắng!
- Úc, được thôi!
Chủ trì áo xanh hơi sững sờ tiếp nhận trữ vật giới chỉ của Diệp Chân, hắn nhìn lướt qua, thần sắc đột ngột giật mình:
- Cược nhiều như vậy?
Diệp Chân cười hắc hắc:
- Người chết chim hướng lên trời, chết rồi thì những vật này cũng toàn bộ cho không kẻ khác, không bằng lấy ra cược hết!
- Ây.... Tốt thôi!
Trong nháy mắt tiếp theo, đám võ giả quan chiến ở bốn phương tám hướng vừa hạ chú, thần sắc đồng thời ngẩn ngơ!