← Quay lại trang sách

Chương 1027 Khuyết điểm của Diệp Chân.

Diệp Chân không cho Chử Ương có thời gian thở dốc, hắn ngay lập tức tung ra ba chiêu công kích từ giữa ngón tay và cái trán giống hệt như đợt thứ nhất!

Nhìn kỹ mới thấy, Diệp Chân là tung ra ba chiêu cùng lúc, là cùng một lúc, không phải cơ hồ, không phân chia thứ tự!

Hai cái ba trận Huyền Hỏa Toản, một Lôi Xà Oanh đồng loạt gào thét bay về phía Chử Ương!

Vừa rồi Chử Ương khó khăn lắm chặn được chiêu Lôi Xà Oanh của Diệp Chân, hiện tại thấy cảnh tượng này, hai mắt hắn chợt trừng lớn rồi kinh hô một tiếng. Một tấm chắn hình thoi lớn chừng bàn tay đột ngột bay ra từ phía sau đầu, nghênh hướng hai Cái ba trận Huyền Hỏa Toản kia.

Chử Ương đồng thời lùi về phía sau với tốc độ cực mau, hắn há mồm phun một cái, một Hỏa Long nghênh đón về phía Lôi Xà Oanh sắc bén vô cùng của Diệp Chân.

Tấm chắn hình thoi đột ngột biến lớn, trong chớp mắt đã đỡ được hai Cái ba trận Huyền Hỏa Toản khiến chúng nổ tung. Nhưng cũng chính vì vụ nổ đó mà tấm chắn Linh khí cũng tan biến không còn chút vết tích.

Nhưng mọi chuyện còn chưa kết thúc, ngay lúc Chử Ương vừa chật vật đón nhận xong một đợt công kích của Diệp Chân thì Diệp Chân lại bám riết không tha. Ánh sáng linh lực quanh người hắn loé lên, ba chiêu công kích giống y như đợt trước lại vọt về phía Chử Ương.

Lần này không chỉ có riêng một mình Chử Ương trợn tròn mắt.

Võ giả quan chiến bốn phương tám hướng cũng đều trợn tròn mắt, thậm chí còn có rất nhiều người đứng bật dậy, bọn hắn nhìn Diệp Chân oanh kích Chử Ương không ngừng nghỉ, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc.

Thiếu cung chủ Lãnh Cang của Huyền Thủy Cung cũng không ngoại lệ, lúc này trên mặt hắn ta tràn đầy sự kinh ngạc và nghi ngờ.

Trong đại đa số tình huống, khi một võ giả công kích liên tục và dày đặc, nhìn qua thì như là ra chiêu cùng một lúc, thật ra thì trong mắt các cao thủ vẫn có chút sai lệch về thời gian.

Đối với vương giả Khai Phủ cảnh có tu vi thần hồn cường đại như bọn hắn, nếu trước đó có chuẩn bị thì khi khai chiến vẫn có thể thôi động thần hồn phát ra hai đạo công kích hoàn toàn không giống nhau.

Nhưng nếu bảo bọn hắn làm giống như Diệp Chân, cùng một lúc tung ra ba chiêu, hết đợt này tới đợt khác thì đó là chuyện không thể nào!

Đừng nói là bọn hắn, ngay cả cường giả Nhập Đạo cảnh cũng chưa chắc có thể làm được! Chớ nói chi là phát ra ba chiêu cùng lúc, mà trong đó có hai chiêu lại không giống nhau!

Cái này khiến cho Lãnh Cang và những người quan chiến khác chấn kinh đến rất!

Có điều thứ làm cho bọn hắn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi nhất chính là —— công kích của Diệp Chân!

Bọn hắn không tài nào hiểu nổi, tại sao một võ giả mới chỉ có tu vi Chú Mạch cảnh lục trọng lại có thể phát ra công kích sắc bén như thế!

Đó là sự công kích khiến cho một vị vương giả Khai Phủ cảnh thất trọng phải kiêng kỵ!

Trong tình huống bình thường, nếu một vương giả Khai Phủ cảnh thất bát trọng có được nhiều Linh khí hộ thân, đặc biệt là Linh khí phòng ngự đối đầu với một vị võ giả Chú Mạch cảnh lục trọng thì chính là đánh mà không cần mở mắt!

Mặc kệ nhà ngươi tung ra chiêu gì, ta nhắm mắt lại xông về phía trước là cũng có thể chiến thắng dễ dàng.

Trên cơ bản, các đòn công kích của võ giả Chú Mạch cảnh lục trọng thậm chí còn không thể phá nổi chiến giáp hộ thể của vương giả Khai Phủ cảnh thất trọng.

Cao tay lắm thì cũng chỉ có thể khiến cho chiến giáp của đối phương dao động mấy lần mà thôi!

Thế nhưng các đòn công kích của Diệp Chân lại khiến cho mọi người không khỏi ngạc nhiên, cho dù trước đó bọn hắn đã chuẩn bị tâm lý người này sẽ có chút biến thái!

Nhưng dù vậy thì bọn họ vẫn bị chấn kinh!

Cái tên này đâu chỉ là biến thái bình thường!

Phải nói là phi thường biến thái, biến thái đến cực hạn!

Một đám sống nhiều năm như vậy lại chưa từng nhìn thấy, một vương giả Khai Phủ cảnh thất trọng có ít nhất ba món Linh khí lại bị một vị võ giả Chú Mạch cảnh lục trọng đánh lùi từng bước, cả người chật vật không chịu nổi?

Vốn dĩ mọi người còn cho rằng đây sẽ là một trận chiến giữa lợn rừng hung hãn và mèo hoang, nhưng ai mà ngờ được vừa vào trận thì mèo hoang lại biến thành lão hổ!

Thoáng chốc, rất nhiều võ giả quan chiến không khỏi ôm đầu kêu rên.

- Linh Tinh của ta! Vừa rồi ta đã đặt hai trăm vạn viên Linh Tinh trung phẩm, đây chính là gia tài mà ta tích trữ hơn ba năm!

- Hai trăm vạn viên Linh Tinh trung phẩm là cái thá gì, ta còn đặt cả năm vạn viên Linh Tinh thượng phẩm đây này, giá trị gấp ba lần nhà ngươi, đó là gia tài mà ta tích góp sau nhiều lần vào sinh ra tử mới có được....

.....

Nhìn thấy Chử Ương bị công kích liên tục lùi về phía sau, võ giả quan chiến khắp bốn phương tám hướng lập tức kêu rên không ngừng.

Đương nhiên là cũng có những âm thanh khác biệt.

- Đừng nóng vội, đừng nóng vội! Lúc này còn chưa có phân thắng bại đâu mà?

- Nhưng ngươi không thấy cái tên Chử Ương kia đang bị treo lên đánh à!

- Bị treo lên đánh chỉ là tạm thời mà thôi! Đúng là vị võ giả Chú Mạch cảnh lục trọng kia rất biến thái, chiến lực cường hãn, nhưng cho dù hắn ta có cường hãn hay biến thái đến đâu đi nữa thì cũng có một khuyết điểm không cách nào bù đắp được!

Một vị võ giả nói.

- Khuyết điểm gì?

- Tu vi!

- Có lẽ hắn ta có đủ loại bí pháp để tăng chiến lực, nhưng tu vi giữa hai bên có sự chênh lệch rất lớn, đây là chuyện không cách nào bù đắp được! Hắn công kích cường hãn như vậy chú định là sẽ không thể kéo dài quá lâu!

- Diệp Chân chỉ có tu vi Chú Mạch cảnh lục trọng, linh lực trong đan điền của hắn có thể chống đỡ hắn tiến hành chiến đấu cường độ cao như vậy được bao lâu nữa chứ? Một khắc hay là nửa canh giờ?

- Chờ đến khi linh lực trong người Diệp Chân cạn kiệt thì cũng lúc hắn ta phải thua!

Nghe thấy giải thích này, đám võ giả kêu rên kia lập tức lấy lại một chút lòng tin!

Trong sân đấu, cung chủ Chử Ương của Thanh Dương Cung đang bị Diệp Chân đuổi theo chèn ép cũng có suy nghĩ như vậy!

Sự biến thái của Diệp Chân là nằm ngoài sự dự liệu của hắn.

Nhưng hắn vô cùng tin tưởng, vô luận Diệp Chân có chiến lực cường hãn hơn đi nữa thì cũng không cách nào bù đắp được sự chênh lệch tu vi.

Loại công kích cường độ cao này tiêu hao phi thường lớn, hắn không tin Diệp Chân có thể đánh mãi như thế được!

Bởi vì có suy nghĩ như vậy cho nên Chử Ương đã triệt để từ bỏ công kích, lúc này lấy phòng ngự làm chủ.

Không nói hắn dùng hai món Linh khí dùng để phòng ngự, một khi có tình huống không thể ứng phó nổi thì mấy ngọc phù dùng để bảo mệnh cũng sẽ lập tức bị bóp nát, sau khi chống đỡ được một đợt thì lại cầm sẵn trên tay vài viên!

Ý tưởng của Chử Ương rất đơn giản, chính là kéo dài thời gian tiêu hao lực lượng của Diệp Chân!

Chờ tới khi Diệp Chân bắt đầu sử dụng đan dược thì cũng lúc hắn bắt đầu phản kích!

- Thiếu cung chủ, mấy vị kia nói cũng không phải là không có lý! Chỉ cần tên Chử

Ương này có thể chống đỡ càng lâu thì phần thắng sẽ càng lớn!

Một nữ võ giả sau lưng Lãnh Cang sốt ruột nói, sắc mặt vô cùng khó coi.

Lãnh Cang lại chỉ là khinh thường phất phất tay:

- Thắng thua ta cũng không để ở trong lòng, mười vạn viên Linh Tinh thượng phẩm mà thôi, đối với ta cũng không phải là chuyện gì to tát!

- Nhưng quan trọng là lần này ta vừa rồi tới Thủy Lệ Đảo đặt cược lần đầu mà lại bị tên họ Diệp đó làm cho mất mặt, thật sự là khó chịu!

- Nhìn dáng vẻ thì tên họ Diệp này cũng có chút bất phàm. Nếu hôm nay hắn không chết, sau này nếu có cơ hội thì phải cân nhắc hắn ta một phen...

Lãnh Cang còn chưa nói xong thì đột nhiên ngẩn ngơ, cả người bỗng nhiên đứng bật dậy, trực tiếp đụng bay bình rượu ngon mà tên nữ võ giả sau lưng đưa tới. Lúc này hắn đang nhìn xuống sân đấu võ với một loại ánh mắt khó có thể tin được!

Ba nữ võ giả cũng nhìn theo tầm mắt của Lãnh Cang, sau đó bọn họ lập tức đồng thời kinh hô một tiếng.

Trong sân đấu võ, trận chiến đã gần tới lúc kết thúc!

Một cột sáng màu đỏ đậm tản ra bàng bạc thần hồn khí tức thẳng tắp phủ kín trên ót cung chủ Chử Ương của Thanh Dương Cung.

Mọi người có thể nhìn thấy, Chử Ương vẫn còn sống, chỉ là cả người lại bị cột sáng luyện hồn của Diệp Chân dọa sợ, thân hình không dám có chút nhúc nhích, cho dù hai kiện Linh khí lẳng lặng bồng bềnh trước người thì hắn cũng không dám thôi động chút nào!

Mặc cho tiên thiên thần hồn của bất kỳ ai bị loại công kích thần hồn kinh khủng như vậy nhằm vào thì cũng sẽ giống như Chử Ương mà thôi. Đừng nói là ngón tay, chỉ sợ thở mạnh một cũng không dám.

Không cẩn thận thì sẽ hồn phi phách tán, là tử vong chân chính, triệt để biến mất!

Vừa rồi, ngay lúc Chử Ương tính toán kéo dài thời gian thì Diệp Chân lại mở mắt một lần nữa, sau đó phóng ra một Luyện Hồn Thần Quang!

Chử Ương vẫn luôn đề phòng từng đợt công kích của Diệp Chân, thế nhưng trước thế tấn công liên tục của đối phương thì hắn vẫn là ứng phó có chút luống cuống tay chân, không có tâm lực chú ý cái khác, tự nhiên cũng không để ý Diệp Chân tung ra công kích thần hồn!

Nói cho đúng thì không phải là xem nhẹ, mà là thấy được nhưng đã bất lực, không cách nào né tránh!

Tốc độ công kích của thần hồn quá nhanh, chỉ có thời gian trong chớp mắt để phản ứng, Chử Ương không cách nào trốn tránh được!

Có điều những gì mà Chử Ương chuẩn bị trước vẫn hữu dụng.

Trước khi khai chiến, Chử Ương đã dùng bí pháp thần hồn bày ra hơn mười đạo phòng ngự thần hồn liên tiếp trong linh phủ. Hắn nghĩ thầm, nếu thật sự bị Diệp Chân dùng công kích thần hồn đánh trúng thì hẳn là tổn thương cũng sẽ không quá lớn!

Khi phát hiện Diệp Chân lại có thể đánh ra một Luyện Hồn Thần Quang như đối phó với Chấn Sơn Vương năm đó, Chử Ương đã theo bản năng mà nhanh chóng bày ra hai mươi mốt đạo phòng ngự thần hồn liên tiếp!

Mỗi một đạo phòng ngự thần hồn đều là do hắn dốc toàn lực để bố trí!

Chử Ương cảm thấy, có phòng ngự thần hồn hắn dùng bí pháp tạo ra trước khi chiến đấu làm tiên cơ, lại có thêm hai mươi mốt đạo phòng ngự thần hồn bố trí lâm thời, Luyện Hồn Thần Quang của Diệp Chân có mạnh tới đâu thì mình cũng có thể ngăn lại?

Khi không chặn được thì cũng có thể triệt tiêu phần lớn uy lực, hạ thấp lực công kích thần hồn của Diệp Chân tới mức thấp nhất?

Với suy nghĩ như vậy cho nên khi Luyện Hồn Thần Quang lại lao tới lần nữa thì Chử Ương vẫn rất có lòng tin!

Nhưng khi Luyện Hồn Thần Quang của Diệp Chân lao tới xé rách hai mươi mốt đạo phòng ngự thần hồn tựa như là xé rách một tờ giấy thì khuôn mặt của Chử Ương đã trở nên vô cùng tái nhợt!

Hoặc là nói, khi mà mặt hắn còn chưa kịp tái nhợt thì Luyện Hồn Thần Quang của Diệp Chân đã đánh vào trong linh phủ của hắn, trực tiếp xé nát hai mươi mốt đạo phòng ngự thần hồn mà hắn đã dùng bí pháp ngưng tụ trước khi chiến đấu.

Luyện Hồn Thần Quang của Diệp Chân đã đánh vào trong linh phủ của Chử Ương rồi vọt thẳng tới tiên thiên thần hồn hắn ta!

Ngay lúc này, Chử Ương thậm chí còn không kịp kinh hô, trong đầu hắn chỉ lóe lên một ý niệm:

- Mạng ta xong rồi!

Lần đầu tiên trực diện tử vong gần như thế, trong đầu cung chủ Chử Ương của Thanh Dương Cung lập tức trở nên trống rỗng!

Thậm chí hắn còn không có phản ứng gì khi Luyện Hồn Thần Quang, thứ có thể trực tiếp xé nát tiên thiên thần hồn của bản thân, dừng ở ngay trước mặt!

- Ta.... Còn sống....?

Chử Ương theo bản năng nỉ non một tiếng, nghe thấy tiếng hít hà khắp bốn phương tám hướng, lúc này Chử Ương mới có chút sợ run ý thức được cái gì.

Dưới ánh nhìn chăm chú của Chử Ương, Luyện Hồn Thần Quang tứ sắc của Diệp Chân chậm rãi rời khỏi linh phủ của Chử Ương.

Khi Diệp Chân xoá bỏ khống chế, Luyện Hồn Thần Quang khiến Chử Ương run như cầy sấy nhanh chóng tiêu tán trong không khí.

Lúc này Chử Ương mới phát hiện, Diệp Chân đang híp mắt nhìn mình, ánh mắt tràn đầy sắc bén!

Lúc này cái đầu trống rỗng của Chử Ương mới vận chuyển một chút, sau đó hắn mới hơi rõ ràng rốt cuộc chuyện này là như thế nào!

Diệp Chân đã tha hắn một mạng!