← Quay lại trang sách

Chương 1052 Đan Vương Nhân Tình

Thâm Hải Tùng Quả, bốn, mỗi mai hai trăm điểm tích lũy, hết thảy tám trăm điểm tích lũy!

Trần Bì lần nữa la to, bất quá, lần này, mí mắt hắn nhịn không được nhảy mấy lần.

Lại hơn một điểm!

Điểm tích lũy của Diệp Chân không ngờ cao hơn lại Lãnh Cang một điểm!

Liên tiếp bốn lần, điểm tích lũy Diệp Chân mỗi lần đều có thể cao hơn Lãnh Cang một điểm, đây cũng không phải tùy tiện làm được, có dư thừa linh dược mới có thể nhẹ nhõm như thế.

Cái Lịch có chút thất thần, sau khi thất thần, ánh mắt có chút u oán.

Cái này xem như xảy ra chuyện gì, Diệp Chân và Lãnh Cang hai người đấu đến đấu đi, đấu cuối cùng lại đá hắn ra khỏi ba vị trí đầu.

Thật muốn khóc a.

Úc Trường Không đối với đại thủ bút của Diệp Chân cũng có chút kinh dị, bất quá, điểm tích lũy của hắn vẫn như cũ xa xa dẫn trước, chỉ là có chút đồng tình nhìn Cái Lịch bị tai bay vạ gió.

Lãnh Cang nhìn chòng chọc vào bốn Thâm Hải Tùng Quả, khuôn mặt tuấn tú đã đen đến không thể lại đen, khóe mắt sắp lóe ra máu tới.

Mỗi lần đều là lấy một điểm hơn hắn, liên tiếp bốn lần!

Cái này theo Lãnh Cang, đây quả thực là đang ba ba ba đánh mặt hắn, làm cho hắn khó xử!

Đối với Lãnh Cang, trọng điểm của việc này đã không ở chỗ ba vị trí đầu vị trí, mà là mặt mũi của hắn.

Bị Diệp Chân ba lần bốn lượt trêu đùa, đây đối với Lãnh Cang mà nói, quả thực vô cùng nhục nhã.

- Rất tốt, rất tốt!

Lãnh Cang cắn môi hướng về phía Diệp Chân khen tốt.

- Hôm nay việc này, bản công tử nhớ kỹ, ngươi.....

- Ngươi còn nhớ, ngươi nhớ cái chim?

- Ngươi thật sự cho rằng ta cùng ngươi không qua được, ta đây là lưu cho ngươi mặt mũi!

- Đáng tiếc cho ngươi thể diện mà không cần!

Không đợi Lãnh Cang nói xong.

Diệp Chân nổi bão.

Cao hơn ngươi một điểm tính là gì, trợn to mắt chó của ngươi thấy rõ ràng cho ta!

Trong tiếng cười lạnh, lòng bàn tay Diệp Chân lóe lên quang hoa liền đem một gốc linh dược đập tới trước mặt Lãnh Cang.

Ngay sau đó, quang hoa lóe lên lại lóe lên. Một tiếng lại một tiếng, một gốc lại một gốc linh dược liên tục đập vào trước mặt Lãnh Cang.

Mà đại quản gia Trần Bì lúc này không biết là bệnh nghề nghiệp hay cố ý, mỗi khi

Diệp Chân đập một linh dược, liền thuận miệng báo một tiếng tổng điểm tích lũy của Diệp Chân!

5,730 điểm!.

Điểm tích lũy của Trấn Hải Đại Thánh đến 5,990 điểm!.

Điểm tích lũy của Trấn Hải Đại Thánh đến 6,200 điểm!.

Điểm tích lũy của Trấn Hải Đại Thánh đến 6,400 điểm!.

...

Điểm tích lũy tích lũy của Trấn Hải Đại Thánh đến 9,300 điểm!

Mỗi lần Diệp Chân đập linh dược, Trần Bì liền báo một lần điểm tích lũy, thần sắc đám người liền ngốc trệ một chút, sắc mặt Lãnh Cang liền khó coi một chút!

Thế này đâu phải đang gia tăng điểm tích lũy. Đây quả thực là đang đánh mặt, mà so với bốn lần đánh mặt lúc trước, Diệp Chân liên tiếp đánh ra đan dược quả thực là đem mặt Lãnh Cang đánh đến ba ba ba rung động.

Trực tiếp bị đánh sưng!

Cứ như vậy, Lãnh Cang lúc trước thả ra câu ngoan thoại đơn giản trở thành thành điển hình của loại người bụng dạ hẹp hòi!

Ngươi nhìn, Diệp Chân người ta cho ngươi lưu mặt mũi, ngươi còn muốn dọa. Lần này, thật bị đánh mặt, còn bị đánh ba ba vang vọng?

Tất cả đều là do tự ngươi chuốc lấy!

Lãnh Cang cảm giác tám chín phần mười võ giả đang vây xem đều nghĩ như vậy.

Loại ý nghĩ này, so với đánh hắn mặt còn kinh khủng hơn, còn khiến hắn phẫn nộ hơn, đây cũng không phải đang đánh mặt của hắn, mà đang chỉ trích nhân phẩm của hắn!

Về phần Cái Lịch. Đã không có lời có thể nói, thua tâm phục khẩu phục, điểm tích lũy của Diệp Chân, hắn thật so không được!

Phần lớn người khác thì bị Diệp Chân bày ra đại thủ bút dọa sợ ngây người, cả kinh muốn chửi mẹ.

Linh dược là cặn bã à?

Để Diệp Chân ngươi đập dạng này?

Người kinh hãi nhất là Thanh Sam Long Vương Úc Trường Không, hắn cứ như vậy trơ mắt nhìn điểm tích lũy hạng nhất của mình chạy đi, bị Diệp Chân lấy.

Khi điểm tích lũy Diệp Chân hơn hắn, hắn còn muốn lấy thêm ra mấy linh dược trân quý mình chuẩn bị giữ lại liều mạng.

Thế nhưng sau khi xem xét tư thế cyar Diệp Chân liền bỏ đi ý nghĩ này.

Chiếu theo việc Diệp Chân đang đập ra, hắn đem hết linh dược mình mình giữ cũng không đấu lại!

Khi điểm tích lũy của Diệp Chân cao đến chín ngàn điểm, Úc Trường Không lúc này ngoại trừ chấn kinh, vẫn là chấn kinh!.

Thời gian hắn ở đáy biển thu thập linh dược mặc dù không nhiều, nhưng hắn đi đủ sâu, một lần thu hoạch chính là thu hoạch mấy canh giờ của võ giả khác.

Mà sau đó hắn lại dùng hết tích súc của mình thu mua đại lượng linh dược để bảo đảm thứ hạng, còn hướng minh chủ Giải Thiên Hà cầu viện binh.

Thế nhưng Diệp Chân, nhìn qua cái gì cũng không có làm, cứ như vậy dễ dàng cầm đi đệ nhất!

Thật ra bọn hắn không biết, linh dược trong tay Diệp Chân có thể bằng tất cả linh dược trên thân của hơn mười vị cao thủ hợp lại.

Diệp Chân hết thảy chém giết sáu võ giả Vạn Tinh Lâu, một vị Cửu Vực Long Vương, trên thân bảy người này, Diệp Chân thu hoạch không ít.

Thời điểm rời khỏi mặt biển, Diệp Chân lại chém giết bảy vương giả Khai Phủ cảnh chuẩn bị cướp bóc hắn.

Thu hoạch trên người bảy người này lại là một số lớn, huống chi, Diệp Chân đã xâm nhập bốn ngàn dặm dưới đáy biển thăm dò, còn không có lấy ra linh dược chân chính áp đáy hòm đâu.

Cho nên, Diệp Chân kiếm ra hơn chín ngàn điểm điểm tích lũy, không thể bình thường hơn được.

Đừng nói chín ngàn điểm, nếu Diệp Chân nguyện ý, lại kiếm ra tám chín ngàn điểm cũng không phải không thể.

Về phần mấy vị Nhập Đạo cảnh cường giả trên đài cũng nhìn ngây người, gặp qua biến thái, chưa thấy qua biến thái dạng này.

Về phần Phá Hải Đại Thánh, tựa hồ đã thành thói quen.

Tứ đệ này của hắn, nếu không có hành động kinh người, đó mới lạ.

Những thứ này chỉ là ý nghĩ của mọi người, mà Diệp Chân đang một bên hướng về phía Lãnh Cang cười lạnh, một bên vỗ ra một gốc lại một gốc linh dược.

Trần Bì thì đang báo điểm tích lũy.

Điểm tích lũy của Trấn Hải Đại Thánh tích lũy đến 9,700 điểm!.

Điểm tích lũy của Trấn Hải Đại Thánh tích lũy đến 10300 điểm...

Trần Bì đang báo thuận miệng, Diệp Chân đang không ngừng đập linh dược đột nhiên dừng lại, sau đó hướng về phía Trần Bì lộ ra ý cười không tốt.

- Cái này, Trần Đại tổng quản, đập sai a, cái này a. Chính là san hô tử sâm sáu trăm điểm tích lũy này, cầm nhầm, ta thu hồi, ta thu hồi!

Nói xong, Diệp Chân liền cầm san hô tử sâm vừa rồi đập ra trên mặt bàn thu về, đang muốn một lần nữa thả vào trữ vật giới chỉ. Trước mắt lóe lên quang hoa, Thủy Lệ Đan Vương mang theo một thân mùi thuốc đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, ấn tay hắn lại.

- Không thể, cái này không thể nhận về!

Thanh âm Thủy Lệ Đan Vương cực kỳ vội vàng.

- Không thể?

Thần sắc của Diệp Chân đột ngột biến đổi.

- Bành Đan Vương có ý tứ gì? Trước đó ngươi không phải đã nói, đào được linh dược phải chăng xuất ra, đều tự nguyện sao? Chẳng lẽ Bành Đan Vương nói không giữ lời?

Vừa dứt lời ra, sắc mặt mọi người xung quanh đột ngột biến đổi.

Sắc mặt Trần Bì càng trầm xuống, quát to.

- Làm càn!

Thủy Lệ Đan Vương vẫy lui Trần Bì, vội vàng giải thích.

- Là lão phu nói quá gấp!

- Trấn Hải Đại Thánh, cái San Hô Tử Sâm này là một vị linh dược lão phu đau khổ tìm mà không được, phái người mấy lần xuống biển cũng không tìm được! Còn hi vọng Trấn Hải Đại Thánh có thể bỏ thứ yêu thích!

Điểm tích lũy của San Hô Tử Sâm này lấy gấp đôi, không lấy gấp ba mà tính!

Thủy Lệ Đan Vương vội nói.

Thần sắc của Diệp Chân hơi chậm. Nhưng là lắc đầu.

- Bành Đan Vương cảm thấy tại hạ hiện tại thiếu Linh Tinh hay thiếu điểm tích lũy?

- Cái này.....

Thủy Lệ Đan Vương khẽ giật mình, nhìn bộ dáng của Diệp Chân, tuyệt đối không giống như thiếu Linh Tinh, khỏi cần phải nói.

Về phần điểm tích lũy linh dược, Diệp Chân lúc này đã là đệ nhất, mà có hơn hạng nhất rất nhiều, tự nhiên cũng không cần.

Ngụ ý, chính là không đồng ý.

Nghĩ rõ ràng điểm này, Thủy Lệ Đan Vương có chút trầm ngâm một phen, lại nói.

- Là lão phu nghĩ lầm!

- Mặc dù như thế, lão phu hi vọng tiểu hữu có thể bỏ thứ yêu thích San Hô Hải Sâm này cho lão phu, lại nói phương vị chiều sâu ước chừng thu thập được San Hô Hải Sâm này nói cho lão phu, lão phu thiếu tiểu hữu một nhân tình, như thế nào?

Lời vừa ra, hơn vạn võ giả lập tức ồn ào!

Không chỉ có những võ giả bình thường, ngay cả bọn người Giải Thiên Hà, Âu Đột, Dương Bôn, Hắc Thiên trên Thưởng Đan Lâu, trong chớp mắt cũng sợ ngây người.

Phá Hải Đại Thánh càng há to miệng, nước bọt không tự giác rơi xuống.

Nhân tình của Thủy Lệ Đan Vương a!

Đây chính là chỗ tốt rất nhiều người nằm mộng cũng nhớ thương.

Lấy tính cách nhất ngôn cửu đỉnh cùng thực lực nhất hô bách ứng của Thủy Lệ Đan Vương, nhân tình này trân quý cỡ nào liền trân quý cỡ nào!.

Loại chuyện tốt này, ngoại trừ đồ đần mới từ chối.

Đương nhiên, Diệp Chân tuyệt không phải người ngu.

Cho nên, Diệp Chân rất sung sướng đem gốc San Hô Hải Sâm và phương vị đại khái khi thu hoạch nó đưa cho đối phương.

- Nhân tình này của Diệp tiểu hữu, lão phu nhớ kỹ!

Thủy Lệ Đan Vương thay đổi xưng hô.

Ngay khi tiếp nhận San Hô Hải Sâm, Thủy Lệ Đan Vương lập tức đau lòng, linh dược như thế, phương pháp bảo tồn, còn trực tiếp lấy tay cầm, quả thực phung phí của trời.

Trong ánh mắt tràn đầy đau lòng, Thủy Lệ Đan Vương vội vàng xử lý, mới thận trọng thu San Hô Hải Sâm vào trong hộp ngọc, sau đó lại thực hiện tầng tầng phong ấn lúc này mới xem như yên tâm.

- Diệp tiểu hữu, đây là phù dẫn cùng lệnh bài của lão phu! Tiểu hữu lúc nào cần lão phu nhân tình này, có thể bất cứ lúc nào phát phù tấn cho lão phu, hoặc nắm lệnh này bài tự thân lên môn, lão phu sẽ hết sức giúp đỡ!

- Nhưng chỉ có một lần!

Thủy Lệ Đan Vương vươn một ngón tay.

Thoáng chốc, thanh âm nuốt nước miếng liền vang thành một mảnh.

Mặc dù nhân tình này chỉ có một lần, nhưng là vô giá, tuyệt đối là vô giá!

Cũng chỉ định, Diệp Chân tự thân lên môn mới có tác dụng, bằng không, đoán chừng chờ thưởng đan đại hội qua đi, khắp thiên hạ đều sẽ truy sát Diệp Chân.

Đây cũng nhờ Thủy Lệ Đan Vương làm việc lão thành, dưới tình huống tận lực bảo hộ Diệp Chân, mới giao phó như thế trước mặt mọi người.

Bằng không, nhân tình của Thủy Lệ Đan Vương mặc dù vô giá, nhưng phiền phức cũng vô số.

- Đa tạ Bành Đan Vương!

Diệp Chân chắp tay.

- San Hô Hải Sâm này, hái được trong trung đoạn hải sa dưới độ sâu khoảng ba ngàn năm trăm dặm, trước khi tìm thấy, vật này bị hải sa hoàn toàn vùi lấp, bất quá xung quanh hải sa có chút đỏ, phải cẩn thận quan sát.

Nghe Diệp Chân nói ra xuất xứ, Thủy Lệ Đan Vương hơi có chút cảm kích chắp tay, sau đó muốn tìm San Hô Hải Sâm sẽ có phạm vi đại khái, không còn giống con ruồi không đầu tìm kiếm như trước.

Mà điểm đặc thù hải sa đỏ này vô cùng trọng yếu.

Sau khi tạ ơn, Thủy Lệ Đan Vương quay người trở về, bất quá, vừa phóng ra hai bước lập tức liền quay người trở lại, một mặt giật mình đánh giá Diệp Chân.

- Diệp tiểu hữu, ngươi à, ngươi có thể sâu lặn xuống đáy biển ba ngàn năm trăm?

Thủy Lệ Đan Vương lúc này mới phản ứng.

- Ách, miễn cưỡng như thế!

- Vậy có phát hiện Huyền Minh bảo thụ, có phát hiện tung tích Huyền Minh bảo thụ hay không!

Thủy Lệ Đan Vương vội hỏi.

Cái này.....

Diệp Chân do dự!