← Quay lại trang sách

Chương 1077 Lãnh Cang Dị Thường

Nếu như lão phu nhận ra không sai, kiểu chữ này hẳn là một loại trong Thượng Cổ linh văn tự? Cảm ngộ đoạt được thiên địa chi thế dung nhập vào trong văn tự, nhưng cách viết này đã sớm thất truyền!

Thủy Lệ Đan Vương chỉ vào tấm biển nói.

Nghe vậy, Âu Đột giơ ngón tay cái lên với Thủy Lệ Đan Vương.

- Đan Vương bác học!

- Làm sao có thể vượt qua hồ tinh như ngươi, lão phu chỉ có thể miễn cưỡng nhận ra cách viết mà thôi, còn ngươi đã nhận ra một chút, lập tức phân cao thấp!

Thủy Lệ Đan Vương cười nói.

Hai người đối thoại để hai mắt đám người Lãnh Cang, Úc Trường Không, Dương Bôn, Diệp Chân không khỏi tỏa ánh sáng.

Ngay cả tấm biển đều là văn tự từ Thượng Cổ, trước mắt Hồi Xuân Phúc Địa này tuyệt đối là Thượng Cổ di phủ.

- Xem ra chư vị cũng đã chờ không kịp, hay chúng ta tiến vào đi?

Thủy Lệ Đan Vương cười rồi lại thu tấm biển rơi trên mặt đất vào trong trữ vật giới chỉ.

- Chư vị, lão phu vẫn luôn đang nghiên cứu Thượng Cổ linh văn tự, tấm biển này, xem như thuộc về lão phu đi!

Nói xong, hai tay Thủy Lệ Đan Vương đẩy vào trong, trong âm thanh cát chảy khó nghe, hai phiến đại môn bị chậm rãi đẩy ra.

Ngay khi đại môn mở rộng, vô số ánh sáng màu bích lục đột ngột từ trong cửa lớn bắn ra, bao phủ trên thân mọi người, cảm giác vô cùng dễ chịu.

Lúc này nước biển đã mất, hít một hơi không khí nơi này, hình như toàn bộ tạng phủ cơ năng đều có chỗ biến đổi, toàn thân nhẹ nhõm không ít.

Ngay khi đó, Thủy Lệ Đan Vương trở nên vô cùng vui mừng.

- Mùi thuốc, nơi này, tràn đầy mùi thuốc! Sa sâm, ít nhất là khí tức Hỏa Hầu Sa Sâm vạn năm trở lên, mười tám đoạn địa hoàng, khí tức mười tám đoạn địa hoàng.....

Thủy Lệ Đan Vương mỗi một lần rút cái mũi, sẽ báo ra tên một loại thuốc, tên mỗi một loại thuốc, đều là loại linh dược có niên hạn cực kỳ kinh người.

Một bên kinh hô, Thủy Lệ Đan Vương đã nhanh chân bước vào trong linh phủ.

Nhưng mặc dù cực kỳ mừng rỡ, Thủy Lệ Đan Vương vẫn vô cùng cẩn thận, thần sắc Phá Hải Đại Thánh cũng ra hiệu cẩn thận với Diệp Chân.

Toàn bộ Hồi Xuân Phúc Địa, không nhìn thấy điểm cuối dù chỉ một chút, đỉnh đầu tràn đầy Linh Lực màu xanh biếc hóa thành mờ mịt.

Toàn bộ Hồi Xuân Phúc Địa được sắp xếp cực kỳ chỉnh tề. Cửa vào là một đầu con đường lớn thẳng tắp, hai bên con đường lớn mọc đầy đại thụ cao vút trong mây, thậm chí còn có đại thụ mười mấy người cùng ôm cũng không xuể.

Hai bên đường đều là dược viên tinh xảo. Có thể do nguyên nhân nhiều năm không có người quản lý, trong dược viên gần như mọc đầy linh dược, tùy ý tìm ra một chi linh dược, cũng là linh dược mấy ngàn năm thậm chí vạn năm.

Mỗi một gốc linh dược, đều làm cho Thủy Lệ Đan Vương cực kỳ hưng phấn.

Dương Bôn muốn ngắt một viên linh dược, lại bị Thủy Lệ Đan Vương hồng quang đầy mặt chặn lại.

- Chư vị, đừng hái, trước đừng hái, linh dược nơi này, nếu thu thập chế biến thoả đáng, đều có thể tái sinh, xem như lão phu thiếu chư vị một nhân tình, linh dược nơi này. Sau khi kết thúc thăm dò các loại, chúng ta chia đều, nếu nguyện ý bán cho lão phu, lão phu thu mua giá cao!

- Không vội, chúng ta tiếp tục đi, nơi này đã có thể được xưng là Hồi Xuân Phúc Địa, bảo bối tuyệt đối không chỉ có linh dược đơn giản như vậy!

Âu Đột cười nói.

Được Âu Đột nhắc nhở, đám người đều chấp thuận trước mắt tiếp tục đi vào thăm dò con đường lớn này.

Đột nhiên, thần sắc của Diệp Chân trở nên có chút quỷ dị. Đằng một tiếng, hộ thể chiến giáp được ngưng tụ từ địa mạch thiên hỏa, đã bao trùm toàn thân.

- Làm sao?

Ánh mắt những người khác đột ngột nhìn về phía Diệp Chân.

- Chư vị, mọi ngươi có một loại cảm giác bị thăm dò hay không? Tại sao ta luôn có cảm giác đang bị người khác thăm dò, mà lại không chỉ một người đang dòm ngó?

Cảm giác hình như bị hơn trăm đạo ánh mắt dòm ngó.

Diệp Chân kinh ngạc nói.

- Bị người ta nhòm ngó? Thần kinh ngươi quá nhạy cảm?

Dương Bôn dùng thần niệm cảm ứng một cái, cười nhạo.

- Nơi này không có một ai, làm sao có người thăm dò? Nhưng ngươi tu vi thấp. Sợ hãi rất bình thường.....

- Hắn nói không sai, lão phu cũng có loại cảm giác bị người khác dòm ngó, nhưng không có mãnh liệt như Diệp Chân nói!

Giải Thiên Hà nhìn thoáng qua bốn phía, thần sắc đột nhiên trở nên vô cùng cảnh giác.

Chỉ một câu nói kia để gương mặt mo của Dương Bôn đỏ bừng.

Hắn vừa rồi chế nhạo Diệp Chân, không ngờ chuyện này lại bị Giải Thiên Hà khẳng định, Giải Thiên Hà phán đoán, tuyệt đối không người nghi vấn.

Nhưng Dương Bôn vẫn còn có chút không phục.

- Giải minh chủ, có người thăm dò, đây không quá....

- Cẩn thận!

- Yêu!

- Là Thụ Yêu!

Tiếng kinh hô của Thủy Lệ Đan Vương, Âu Đột trong nháy mắt này đột ngột vang vọng lên, tiếng xé gió thê lương, cũng trong tích tắc này vang vọng toàn bộ Hồi Xuân Phúc Địa.

Những đại thụ kia mười mấy người cùng ôm không hết, đại thụ che trời, không nhìn thấy một chút điểm cuối, đột nhiên như đã sống tới, ngàn vạn cành như trường tiên, phô thiên cái địa đánh tới hướng về đám người.

Trong chốc lát, hơn ngàn nhánh đại thụ dày đặc hai đầu thông đạo, như sống dậy, các loại công kích cổ quái kỳ lạ đã hướng về đám người khuynh tiết tới.

Có cây trực tiếp như người khác chạy tới, có cây chạy như một ngọn núi lớn đang di động, các nhánh cây rắn chắn đều biến thành lợi khí công kích.

Càng kinh khủng chính là, vô số rễ cây từ lòng đất duỗi ra, như bạch tuộc quấn quanh hướng về phía đám người, bất ngờ không đề phòng, cơ hồ tất cả mọi người đều bị quấn, bị cố định gắt gao ngay tại chỗ.

Nếu không thể thoát khỏi, những cành cây đang phô thiên cái địa oanh đến, chỉ sợ lập tức sẽ oanh đám người thành bánh thịt.

Nhưng lúc này, chiến lực đám người cao thấp xem như đã nhìn ra.

Giải Thiên Hà vừa giẫm chân, sợi rễ quấn quanh người đã băng liệt từng khúc, Linh Lực đen như mực từ trong cơ thể Hắc Thiên rơi ra, sợi rễ quấn quanh trên người hắn đã nhanh chóng biến thành một vũng nước bẩn.

Còn Âu Đột thì là đao quang chớp liên tục, sợi rễ đứt thành từng khúc, Thủy Linh Lực sắc bén như đao từ trong cơ thể Phá Hải Đại Thánh rơi ra, sợi rễ quấn quanh người chớp mắt đã bị cắt ra.

Thoải mái nhất, lại thuộc về ba người Diệp Chân, Thủy Lệ Đan Vương, Dương Bôn, Hỏa Linh Lực quanh người rơi ra, sợi rễ lập tức thành tro.

Tương phản, Thanh Sam Long Vương và Lãnh Cang hai người bị thua thiệt tương đối giống nhau, dưới gầm thét liên tục, mới miễn cưỡng kéo đứt sợi rễ từ lòng đất xông ra.

Cùng khi đó, Thủy Lệ Đan Vương cũng cực kỳ đau lòng kinh hô lên.

- Cẩn thận linh dược, chư vị, cẩn thận linh dược, đừng hủy linh dược.....

Đáng tiếc, Thụ Yêu xông tới phô thiên cái địa, lại không nghe được âm thanh của Thủy Lệ Đan Vương.

Thoáng chốc, chém giết bắt đầu!

Chiến đấu chỉ vừa bắt đầu, Thanh Sam Long Vương đã gặp nạn đầu tiên, quanh người bị nghìn đạo nhánh cây quấn quanh vây chết, nếu không phải Giải Thiên Hà cứu, kém chút đã bị một cây cự mộc xuyên tim.

Rất nhanh, đám người ý thức được những Thụ Yêu trước mắt này kinh khủng đến mức nào!

Giết không chết!

Đương nhiên, cũng không phải giết không chết. Mà là căn bản tìm không thấy bản thể của những Thụ Yêu này, còn cành cây cứ phô thiên cái địa oanh tới, chém vỡ một đợt, lập tức lại có thêm một đợt.

Trên đất sợi rễ cũng giống như vậy. Thiêu huỷ một đợt, lập tức lại có thể mọc ra cái mới.

Diệp Chân dưới trạng thái của Kiếm Tâm Thông Minh, có thể rõ ràng cảm ứng được, ánh sáng màu bích lục kia nhanh chóng rót vào lòng đất, đang chống đỡ ánh sáng màu bích lục này. Hơn ngàn Thụ Yêu trong chớp mắt có thể đưa ra quy mô công kích càng lớn, dù có chỗ tổn thương, cũng có thể lập tức khôi phục.

Chỗ chết người nhất chính là, lục quang lấp lóe nơi xa, càng nhiều Thụ Yêu Đang nhanh chóng hướng về tụ tập nơi này.

- Không được, sát trận này sẽ làm cho toàn bộ chúng ta tiêu hao sạch sẽ Linh Lực, chết ở chỗ này!

Âu Đột quát to.

- Ta không chịu nổi, ta phải thoát đi nơi này!

Thanh Sam Long Vương liên tiếp gặp nạn, thân hình lóe lên, vọt vào trong Thụ Yêu bầy, thân hình lấp lóe mấy lần, đã biến mất ở phương xa.

Thấy thế, đám người có chút ngẩn người, sau đó phản ứng lại, trong âm thanh kinh ngạc thốt lên, nhao nhao triển khai thân pháp chạy về phía nơi xa của Hồi Xuân Phúc Địa.

Thủy Lệ Đan Vương lại buồn bực dậm chân.

Thật ra không phải do Thanh Sam Long Vương chống đỡ nổi, mà đang muốn chia ra để tầm bảo.

Trong Hồi Xuân Phúc Địa này khẳng định có bảo, nhưng đám người tụ tập cùng một chỗ, tuyệt đối không thể nào có thu hoạch lớn, nên trước hết tìm cái cớ rời khỏi.

Theo Thanh Sam Long Vương rời khỏi, những người khác sợ chậm một bước, dựa vào thân pháp chạy về phương xa.

Những Thụ Yêu này mặc dù công kích kinh khủng, nhưng chỉ cần không bị vây kín, dựa vào thân pháp, cũng có thể tiến lên.

- Tứ đệ, nhanh đi tầm bảo, Thụ Yêu nơi này sợ lửa, ngươi có Hỏa Linh Lực hộ thân, có thể sẽ càng thêm nhẹ nhàng.

Thanh âm Phá Hải Đại Thánh vang lên trong đầu Diệp Chân.

Ngay lúc đó, Thủy Lệ Đan Vương cũng thở dài một tiếng.

- Thôi, chư vị cứ việc tầm bảo của mỗi người đi, nếu có vị nào thu hoạch được linh dược, xin hãy bán lại cho lão phu!

Quanh người Diệp Chân bốc lên một tầng địa mạch thiên hỏa thiêu đốt rào rạt, thân hình khẽ động, sau đó thân hóa lưu quang xông về phương xa.

Một đường đi qua, bất kỳ một Thụ Yêu nào dám ngăn cản, đều phát ra tiếng kêu rên thống khổ.

Loại phương thức Diệp Chân mạnh mẽ đâm tới tiến lên, so với những người khác, ngược lại nhanh hơn mấy phần, rất nhanh, đã rời khỏi phạm vi Thụ Yêu bao vây tứ phía, vọt vào trong khu kiến trúc phía sau.

Đột nhiên, phương xa thủy lam sắc quang hoa có chút lóe lên rồi biến mất, trong chớp mắt đã vọt vào phía xa khu kiến trúc.

Ánh mắt Diệp Chân, lại hơi động một chút.

Trong chín người tiến đến, tu luyện Thủy Linh Lực, có ba vị, phân biệt chính là Phá Hải Đại Thánh, Giải Thiên Hà, Lãnh Cang.

Nhưng Giải Thiên Hà Linh Lực lại có Thủy Linh Lực đặc hữu của hắc long, Thủy Linh Lực của Phá Hải Đại Thánh lại có một phần màu đen, chỉ có Lãnh Cang tu luyện là Thủy Linh Lực thuần chính nhất.

Nói một cách khác, người phía trước kia chính là Lãnh Cang.

Tâm niệm vừa động, Diệp Chân đã đuổi theo.

Lãnh Cang trước đó kém một chút đã giết hắn, lúc này nếu Diệp Chân lại không có chút suy nghĩ, tuyệt đối không thể nào.

Trong nháy mắt tiếp theo, lực lượng Thần Hồn của Diệp Chân đã bám vào phía trên Thủy Linh Lực khí ở khắp mọi nơi trong không, nhanh chóng chạy dọc theo năm mươi, sáu mươi dặm phạm vi.

Đây không chỉ có khóa chặt Lãnh Cang đang bay về phía trước chạy, mà tình hình kiến trúc xung quanh, liếc qua cũng thấy ngay.

Quỷ dị chính là, lúc này Lãnh Cang, thần sắc không ngờ lại rất hưng phấn, giống như có mục tiêu rõ rệt, lướt qua thật nhiều kiến trúc cung điện phi thường đại khí, một mực không tiến vào, rẽ trái lượn phải nhanh chóng xâm nhập vào trong.

- Chẳng lẽ tiểu tử này biết cái gì đó?

Phát hiện này để Diệp Chân cảm thấy cổ quái, cũng trực tiếp từ bỏ thăm dò cung điện khác, nhìn chòng chọc vào Lãnh Cang.

Cũng do Diệp Chân có thể dùng lực lượng Thần Hồn lặng yên không tiếng động bám vào phía trên Thủy Linh Lực, bằng không cũng sẽ không canh chừng được Lãnh Cang đang rẽ trái lượn phải trong khu cung điện này.

Ước chừng chạy được nửa khắc đồng hồ, sau khi vòng qua mấy trăm cung điện, thân hình Lãnh Cang bỗng nhiên ngừng lại trước mặt một tòa đại điện.

Khi dùng thần niệm ước chừng thấy rõ ràng tên cung điện kia trên tấm biển, thần sắc của Diệp Chân đột ngột khẽ động, Lãnh Cang này quả nhiên có vấn đề!