Chương 1079 Cửu Đại Phúc Địa
Diệp Chân, ngươi... Ngươi lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn, ngươi dùng loại thủ đoạn này để bắt sống ta, ta không phục.....
- Thôi đi! Lãnh Cang, ngươi coi ta là đứa con nít ba tuổi? Mơ tưởng lợi dụng ta trẻ tuổi nóng tính, bị ngươi khích bác hai câu sẽ thả ngươi?
Không đợi Lãnh Cang nói xong, Diệp Chân đã cười lạnh một tiếng.
Linh Lực đè ở cổ họng Lãnh Cang lại trầm xuống lần nữa, nó hóa thành một lưỡi đao vô thanh vô tức tiến thêm nửa tấc, một vệt máu tươi lập tức chảy ra.
- Muốn chết hay sống thì phải coi cái miệng của ngươi!
Diệp Chân cười lạnh.
Thủ đoạn của Diệp Chân cũng không tính là ra tay ác độc, nhưng mà toàn thân Lãnh Cang đã chảy mồ hôi như tắm.
Máu từ phần cổ tuôn ra, còn có thanh âm ho khan do máu tươi chảy ngược ra vết cắt ở khí quản, mọi thứ đều khiến cho Lãnh Cang cảm nhận được sự uy hiếp chưa từng có của tử vong.
Chẳng sợ với tình huống trước mắt thì mấy cái thương thế này cũng không tính là cái gì.
Nhưng mà Lãnh Cang cũng rất rõ ràng, chỉ cần Diệp Chân nguyện ý thì hắn có thể lấy cái mạng nhỏ của mình trong nháy mắt.
Mà hắn tin tưởng, Diệp Chân có lý do để giết hắn.
Không bàn tới đủ loại xung đột giữa hắn và Diệp Chân trước kia, chỉ bằng việc hắn động tay động chân đối phó Niêm Giao lần đó thì cũng đủ để Diệp Chân giết hắn mấy lần.
Huống chi, hắn còn đang thăm dò ở bên trong Thượng Cổ Di Phủ, cho dù hắn có chết thì cũng là lặng yên không một tiếng động, thậm chí sẽ không có bất kỳ ai hoài nghi cái chết của hắn có liên quan tới Diệp Chân.
Tất cả mọi người đều sẽ cho rằng hắn chết trong đàn Thụ Yêu hàng trăm hàng ngàn kia.
Đối với loại tình huống này, cho dù bối cảnh hay thân phận của hắn có cường đại tới đâu đi nữa thì cũng sẽ không tạo thành bất cứ sự uy hiếp nào cho Diệp Chân.
Huống chi, cái thân phận thiếu cung chủ Huyền Thủy Cung của hắn chưa chắc sánh bằng thân phận Trấn Hải Đại Thánh Thiên Dực Đảo của đối phương.
Cho nên, sau vài giây cân nhắc lợi và hại, Lãnh Cang gật đầu không chút do dự.
- Ngươi muốn biết cái gì?
- Thông minh!
Diệp Chân giơ một ngón tay cái về phía Lãnh Cang.
- Ta muốn biết bí mật của mộc bia, hơn nữa ta còn rất tò mò, tại sao vừa rời khỏi cửa vào thì ngươi đã đi thẳng đến Thông Linh Điện?
- Có phải ngươi đã sớm biết Hồi Xuân Phúc Địa?
Diệp Chân truy vấn.
Nghe vậy, Lãnh Cang đầu tiên ngẩn ra.
- Ngươi theo dõi ta? Từ lúc ở cửa vào thì ngươi đã theo dõi ta rồi?
Trên mặt Lãnh Cang hiện lên sự nghi hoặc rồi lại có một tia không hiểu.
- Điều đó không thể nào! Ta đã rất cẩn thận, lực lượng Thần Hồn của ta vẫn luôn bao trùm phạm vi năm dặm quanh người, hơn nữa còn rẽ trái lượn phải, ngươi không thể nào...
- Không có gì là không thể!
Diệp Chân lại đè lưỡi đao Linh Lực xuống một chút, lại lần nữa đánh gãy Lãnh Cang:
- Ta không muốn nghe ngươi nói nhảm, chỉ muốn biết đáp án!
- Ngươi phải biết, sự kiên nhẫn của ta là có hạn, sưu hồn sẽ nhanh hơn nhiều việc đứng ở đây lãng phí thời gian với ngươi!
Diệp Chân quát.
Vừa nghe hai chữ "Sưu hồn", Lãnh Cang lập tức rùng mình một cái, hắn liên tục ho khan rồi nở nụ cười khổ.
- Ta nói, ngươi có thể đặt lưỡi đao Linh Lực sang một bên được không? Như vậy ta không tiện nói chuyện cho lắm ….
- Nói!
- Thật ra bên trong mộc bia có cụ thể cái gì thì ta cũng không rõ lắm ….
Xoẹt một tiếng, lưỡi đao Linh Lực của Diệp Chân lại đặt ở cổ họng Lãnh Cang lần nữa.
- Đừng ép ta sử dụng sưu hồn với ngươi….
- Đừng, đừng nóng vội! Ngươi nghe ta nói cho hết đã....
Lúc này Lãnh Cang đã hoàn toàn không có một chút khí độ của thiếu cung chủ, nếu không phải hành động bị hạn chế, lúc này chỉ sợ hắn đã bắt đầu cầu xin tha thứ.
Diệp Chân xem như đã nhìn ra, Lãnh Cang có thể là nhân vật hung ác, nhưng hắn lại là loại người được nuông chiều từ bé hiếm khi liều mạng, rất sợ chết.
- Ta sẽ trả lời hai vấn đề của ngươi, ngươi đừng nóng vội!
- Sở dĩ ta đi thẳng đến Thông Linh Điện là bởi vì bí lục mà Huyền Thủy Cung chúng ta truyền thừa từ ngàn năm trước. Phần bí lục đó chỉ có cung chủ và thiếu cung chủ mới có tư cách nhìn thấy.
- Kỳ thật thì thứ ghi lại bên trong bí lục cũng không phải cái gì khó lường, chỉ có một chút truyền thuyết Thượng Cổ mà thôi.
- Truyền thuyết kể rằng trong ngoại vực Cửu Hải có tổng cộng Cửu Đại Phúc Địa.
- Mà đại đa số Cửu Đại Phúc Địa đều đã xuất thế, hơn nữa Linh Lực đã tiêu hao gần như cạn kiệt. Giống như Huyền Thủy Cung chúng ta, bên trong Huyền Thủy Cung có một con suối, trước kia nghe nói có thể ngưng tụ ra Thiên Nhất Huyền Thủy, nhưng từ lúc ta chủ chưởng cung vụ đã sáu mươi năm mà vẫn chưa nhìn thấy được một giọt nào.
- Âm Dương Đảo cũng là một trong Cứu Đại Phúc Địa, ta còn nghe nói tổng bộ Long Đảo của Long Minh cũng là một trong số đó. Đại bộ phận Cửu Đại Phúc Địa đều đã xuất thế, thậm chí còn có việc sau khi xuất thế lại bởi vì phân tranh mà bị phá hủy, giống như Nhật Miện Đảo.
- Chờ một chút, tổng bộ Long Đảo của Long Minh? Nó ở đâu? Tại sao Long Đảo lại có thể trở thành phúc địa? Rốt cuộc thì nó có điểm gì đặc biệt?
Diệp Chân đột nhiên cắt ngang.
- Ta không biết Long Đảo ở đâu, nơi đó vẫn luôn là cơ mật tối cao của Long Minh, nghe nói chỉ có Cửu Vực Long Vương, minh chủ và mấy vị Long Minh trưởng lão biết được.
- Về phần Long Đảo tại sao có thể trở thành phúc địa thì ta cũng không rõ ràng lắm, truyền thuyết nói rằng Long Đảo là nơi tụ tập đầy đủ long mạch trời sinh, còn những chuyện khác thì ta hoàn toàn không biết.
Lãnh Cang trả lời.
Diệp Chân lạnh lùng nhìn chằm chằm Lãnh Cang, hắn đột nhiên có một loại xúc động muốn sưu hồn hắn, cái tên này này thật sự biết được không ít tin tức.
Ngẫm lại cũng đúng, Lãnh Cang là thiếu cung chủ của Huyền Thủy Cung, mà Huyền Thủy Cung là một trong thế lực truyền thừa võ đạo cực kỳ lâu đời ở ngoại vực Tử
Hải, hơn nữa nếu bàn về truyền thừa thì còn xa xưa hơn Thiên Dực Đảo và Long Minh nhiều.
Thiên Dực Đảo cũng chỉ mới thành lập hơn ba trăm năm mà thôi, mà truyền thừa của Huyền Thủy Cung nghe nói là cũng có ít nhất một ngàn năm rồi.
Như vậy có thể nghĩ, bí mật mà thiếu cung chủ Lãnh Cang biết chắc chắn không phải số ít.
Nếu Diệp Chân sưu hồn, cho dù chỉ là một nửa ký ức thì thu hoạch cũng là rất lớn.
Hình như nhận ra sự ác ý của Diệp Chân, Lãnh Cang bỗng nhiên rùng mình một cái, hắn vội vàng nói.
- Đại bộ phận Cửu Đại Phúc Địa đều đã hiện thế, nhưng mà vẫn còn có hai Đại Phúc
Địa chưa từng xuất hiện. Trong ghi chép của Huyền Thủy Cung chúng ta, một trong hai Đại Phúc Địa đó chính là Hồi Xuân Cung, cũng chính là Hồi Xuân Phúc Địa trước mắt.
- Cái thứ hai là Uẩn Linh Hải Nhãn, đây là nơi thần bí nhất, trên cơ bản thì vẫn chưa có ai biết được chỗ thần kỳ của nó, dù sao thì trong ghi chép của Huyền Thủy Cung của chúng ta là không có bất kỳ thông tin nào.
- Nhưng mà Hồi Xuân Phúc Địa thì lại được đề cập một ít.
Lãnh Cang nói.
- Ghi chép gì?
Diệp Chân truy vấn.
- Đầu tiên là địa hình, Cửu Đại Phúc Địa năm đảo ba cung, bố cục kiến trúc trong ba cung là giống nhau từ ngàn năm trước.
- Nghe nói Cửu Đại Phúc Địa chính là hành cung đặt chân do chủ nhân ngoại vực Tử
Hải xây dựng vào thời Thượng Cổ, cho nên bố cục kiến trúc trong ba cung là giống nhau.
- Mấy năm nay thì Huyền Thủy Cung chúng ta cũng đã xây thêm không ít kiến trúc, nhưng là cách cục tổng thể không thay đổi, cho nên ta mới có thể nhanh chóng tìm tới Thông Linh Điện.
- Hửm? Vậy rốt cuộc thì bên trong Thông Linh Điện có cái gì?
Diệp Chân hỏi.
Nghe vậy, Lãnh Cang lắc đầu, vẻ mặt mờ mịt.
- Ta thật sự không rõ lắm, bên trong ghi chép chỉ nói Thông Linh Điện chính là nơi quan trọng nhất của Hồi Xuân Cung, nếu như có ngày phát hiện Hồi Xuân Cung thì nhất định phải khống chế Thông Linh Điện trước tiên, sau đó mới có thể thu hoạch được quyền khống chế Hồi Xuân Phúc Địa.
- Trước đó ta vẫn luôn coi phần ghi chép này là một câu chuyện cười, chưa từng tin tưởng, nhưng không ngờ lần này lại thật sự phát hiện Hồi Xuân Phúc Địa.
- Cho nên sau khi đi vào đây, vừa có cơ hội thì ta lập tức đi thẳng đến nơi này!
Lãnh Cang nói.
- Chuyện kế tiếp thì ngươi cũng thấy rồi đấy, ta khống chế thứ này không được, ngược lại còn bị nó chấn thương, bằng không cũng sẽ không như thế....
- Lãnh Cang lộ ra thần sắc khóc không ra nước mắt.
Diệp Chân lâm vào trầm tư, những gì mà Lãnh Cang nói hình như khá hợp tình hợp lý.
Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, Diệp Chân đột nhiên vươn tay chụp vào đầu Lãnh Cang, lực lượng Thần Hồn phun ra nuốt vào, giống như giây tiếp theo sẽ lập tức sưu hồn đối phương.
Cái này khiến Lãnh Cang hét ầm lên.
- Không!
- Đừng mà, Diệp Chân! Không, Trấn Hải Đại Thánh, Đại Thánh, xin dừng tay!
- Đại thánh, Đại Thánh gia gia! Đừng có giết ta, ta đã nói hết rồi, ta thật sự đã nói hết rồi! Lãnh Cang bị dọa sợ đến mức thanh âm đã trở nên run rẩy, khuôn mặt trắng bệch không có chút máu.
Làm một vị vương giả Khai Phủ cảnh cửu trọng, hắn quá rõ ràng hậu quả của việc bị sưu hồn.
Không những chết cực đoan thống khổ, hơn nữa, là chân chân chính chính Thần Hồn bị câu diệt.
Một tia vết tích cũng sẽ không lưu lại trên đời này.
- Vậy ngươi còn dám gạt ta?
Diệp Chân lạnh lùng nói.
- Trước khi có ý định điều khiển mộc bia thì ngươi đã sớm có chuẩn bị, ngay cả
Thất Diệp Hoàn Hồn Thảo cũng đã chuẩn bị xong. Điều này nói rõ ngươi biết mộc bia có mê hoặc, cho nên mới chuẩn bị thứ này! Nói, rốt cuộc thì ngươi che giấu cái gì?
Diệp Chân nổi giận quát lớn.
Trên mặt Lãnh Cang lại hiện lên một nụ cười khổ.
- Thì ra là bởi vì cái này, ngươi làm ta sợ muốn chết!
- Ngươi tự cảm ứng một chút đi, đừng tiếp xúc, chỉ cần dùng Thần Hồn cảm ứng là được, sau đó ngươi sẽ hiểu vì sao ta lại phải chuẩn bị Thất Diệp Hoàn Hồn Thảo.
- Hửm?
Thần niệm của Diệp Chân thong thả chạm vào mộc bia, sau đó thần sắc của hắn đột nhiên khẽ động.
Đúng là giống với những gì Lãnh Cang đã nói, chỉ cần thần niệm xông qua là có thể cảm ứng được một lượng lớn lực lượng Thần Hồn bên trong mộc bia.
- Lúc ấy ta vội vã khống chế mộc bia, biết rõ dùng Thần Hồn khống chế thì ta cũng sẽ bị thương, cho nên đã chuẩn bị Thất Diệp Hoàn Hồn Thảo trước, quyết tâm liều mạng bị thương cũng phải khống chế được nó.
- Không ngờ ta vừa mới nuốt Thất Diệp Hoàn Hồn Thảo vào bụng thì ngươi đã tiến đến.
Lãnh Cang lộ ra vẻ mặt uể oải.
- Đúng là như vậy!
Nhìn thấy Diệp Chân gật đầu, gánh nặng trong lòng Lãnh Cang như được gỡ bỏ.
- Ngươi xem đi, ta nói không có gạt ngươi là thật sự không có gạt ngươi!
- Ừm, như vậy ngươi đã nói hết những gì mình biết về Thông Linh Điện và Hồi Xuân Phúc Địa, không có che giấu bất kỳ cái gì, đúng không?
Diệp Chân hỏi.
Lãnh Cang gật đầu thật mạnh.
- Tuyệt không có một chút ẩn tàng, nếu có thì cho ta chết không được tử tế!
- Rất tốt!
Khóe miệng Diệp Chân đột nhiên hiện lên một nụ cười tàn nhẫn, lực lượng Thần Hồn phun ra nuốt vào ở lòng bàn tay lại bao trùm lên đầu Lãnh Cang lần nữa.
- Nếu đã như vậy, bây giờ ta sẽ tiễn ngươi lên đường! Nể tình ngươi nói hết những gì mình biết một cách thống khoái như vậy, khi sưu hồn ta sẽ nhanh một chút, tận lực cho ngươi một cái thống khoái!
Dứt lời, lực lượng Thần Hồn nơi lòng bàn tay Diệp Chân giống như đâm mạnh vào linh phủ của Lãnh Cang.
Lãnh Cang đầu tiên là ngẩn người, sau đó hắn lập tức hoảng sợ kêu to.
- Không muốn, không thể! Diệp Chân, ngươi không thể, ngươi đã đáp ứng ta!
- Không, ngươi không thể....
- Không, ta không muốn chết! Chờ một chút, bí mật! Diệp Chân, ta biết một bí mật quan hệ với sự sinh tử của ngươi! Một đại bí mật, đổi ta một mạng!
Trong lúc nóng nảy, Lãnh Cang bắt đầu có chút nói năng lộn xộn, nhưng cũng thành công khiến cho Diệp Chân đình chỉ động tác sưu hồn.