Chương 1080 Nội Gian Không Tưởng Tượng Được
Đại bí mật có liên quan tới sinh tử của ta?
Diệp Chân đánh giá Lãnh Cang.
Lãnh Cang gật đầu như gà con mổ thóc, hắn sợ Diệp Chân không cao hứng ra tay sưu hồn, lúc đó hắn coi như triệt để xong đời.
- Là thật! Ta thật sự biết!
- Để ta đoán thử xem!
Diệp Chân thu hồi bàn tay phải lại, sau đó ôm tay cười lạnh.
- Ngươi nói đại bí mật kia có phải liên quan tới Âu Đột đúng không?
- Ngươi và hắn ta có ước định bí mật nào đó? Cả hai hợp tác muốn dí ta vào chỗ chết?
- Thậm chí còn đã tính tới việc chia cắt vật liệu trên người ta, nói không chừng ngươi còn sẽ được cho thù lao?
Diệp Chân hỏi.
Nghe vậy, Lãnh Cang gật đầu một cách mãnh liệt.
- Không sai, xác thực đúng là như thế, nhưng mà những gì mà ngươi đoán được chỉ mới là một phần nhỏ!
- Một phần nhỏ?
Thần sắc của Diệp Chân khẽ nhúc nhích.
- Âu Đột có tiếng là cáo già, hắn muốn đẩy ta vào chỗ chết thì chắc chắn sẽ không chỉ hợp tác với một mình ngươi. Sợ là chỉ cần kẻ nào đối địch với ta thì hắn đều sẽ liên lạc! Đương nhiên, điều kiện kèm theo là thực lực của những người đó cũng phải vào được mắt hắn.
- Giống như Dương Bôn?
- Lại giống như Giải Thiên Hà?
- Úc Trường Không?
- Mấy vị này nhất định có mặt phải không?
- Nói không chừng đảo chủ Hắc Sát Đảo Hắc Thiên cũng biết. Ta nói đúng không?
Diệp Chân hỏi.
Lãnh Cang lại gật đầu lần nữa.
- Suy đoán của ngươi hẳn là hoàn toàn đúng, ta đoán rằng mấy người mà ngươi vừa nói rất có thể cũng đã được mời chào.
- Nhưng mà có một điểm cực kỳ mấu chốt mà ngươi lại phỏng đoán sai lầm rồi!
- Điểm rất mấu chốt?
Diệp Chân cúi đầu trầm tư một chút, sau đó ngẩng đầu lên hỏi.
- Chỗ nào?
Rất rõ ràng, lần này Lãnh Cang đã rút kinh nghiệm, hắn đã học thông minh, đối mặt với câu hỏi của Diệp Chân thì cũng không vội vàng mở miệng trả lời.
- Trấn Hải Đại Thánh, chỉ cần ngươi phát lời thề Thần Hồn thả ta một con đường sống, như vậy ta sẽ lập tức nói điểm mấu chốt cho ngươi!
Lãnh Cang ra điều kiện.
- Nằm mơ!
Khuôn mặt Diệp Chân trầm xuống, lòng bàn tay lại bao trùm đầu của Lãnh Cang lần nữa, lực lượng Thần Hồn bắt đầu phun ra nuốt vào, lại bày ra dáng vẻ giây tiếp theo sẽ sưu hồn đối phương.
Mặc dù Lãnh Cang biết có lẽ đây là Diệp Chân đang đe dọa mình, nhưng hắn cũng không dám ứng đối qua loa, bởi vì chỉ cần sơ ý một chút thì thứ hắn mất chính là cái mạng nhỏ của mình, mà Diệp Chân chỉ bỏ qua một điểm sai lầm không đáng kể mà thôi.
Hắn không đánh cuộc nổi chuyện này.
Ngay sau đó, Lãnh Cang lại hét ầm lên lần nữa.
- Đại Thánh xin bớt giận, Đại Thánh bớt giận!
- Đại Thánh, ta chỉ nghĩ cầu một con đường sống mà thôi, ngươi nói điều kiện đi, rốt cuộc thì ta phải làm thế nào thì ngươi mới chịu buông tha cho ta? Chỉ cần ngươi xác định thả ta một con đường sống thì bất kỳ điều kiện nào ta cũng có thể đáp ứng!
Lãnh Cang lớn tiếng cầu xin.
- Hửm?
- Điều kiện nào cũng có thể đáp ứng? Ngươi nói thật chứ?
Diệp Chân vốn dĩ quyết tâm muốn sưu hồn Lãnh Cang để diệt trừ hậu hoạn về sau, lúc này lại bị câu nói của tên này đả động.
- Thật! Chỉ cần Đại Thánh có thể tha cho ta một con đường sống, đừng phế tu vi của ta thì điều kiện ra sao ta đều có thể đáp ứng! Cho dù bắt ta bán đứng Huyền Thủy Cung thì cũng không thành vấn đề, ta có thể phát lời thề Thần Hồn!
Lãnh Cang bảo đảm.
Diệp Chân có chút cạn lời, cái tên Lãnh Cang vì mạng sống, thật đúng là chuyện gì cũng có thể làm được.
Nhưng Diệp Chân thật đúng là thích như vậy.
Bởi vì nếu không phải như thế, hắn phải đi nơi nào để tìm một vương giả Khai Phủ cảnh cửu trọng làm võ nô đây?
- Võ nô, thả ra Thần Hồn của ngươi, ta sẽ dùng thuật Tỏa Hồn Khôi Lỗi độc nhất vô nhị khống chế tiên thiên Thần Hồn của ngươi, ngươi sẽ trở thành võ nô của ta, như vậy ta sẽ thả ngươi một con đường sống!
Diệp Chân nói.
Nghe vậy, Lãnh Cang ngây người vài giây, sau đó đột nhiên kinh hô.
- Võ nô? Điều này không thể nào, thân phận của ta làm sao có thể làm võ nô? Làm sao ta có thể làm võ nô hầu hạ người khác được?
Diệp Chân đã thu phục vài võ nô cho nên hắn biết phản ứng của Lãnh Cang rất là bình thường, nhưng...
Đây cũng nguyên nhân căn bản nhất mà đại đa số võ giả lựa chọn cái chết giữa việc làm võ nô và tử vong.
Tôn nghiêm của vương giả Khai Phủ khiến bọn hắn tuyệt đối sẽ không cúi đầu đi hầu hạ người khác, làm một giới gia nô.
Sự chênh lệch thân phận quá lớn.
Năm đó Diệp Chân thu phục Huyễn Trận Vương Trần Sí và Băng Sát Vương La Thù cũng đã giải quyết loại chuyện như vậy rồi, hiện tại đã biết cách xử lý.
Rất dễ dàng, chỉ cần lôi đạo lý năm đó ra nói lại lần nữa.
- Ngươi nói thật?
Cũng giống như mấy người Huyễn Trận Vương, Lãnh Cang vẫn có chút nghi hoặc.
- Đương nhiên rồi!
- Ngươi cảm thấy ta để ngươi bưng trà dâng nước rất có cảm giác sao? Có rất nhiều thị nữ mỹ mạo chờ đợi để hầu hạ ta, ta cần gì phải nhất quyết sai bảo ngươi? Đặc biệt là bây giờ ngươi đối với ta mà nói là có tác dụng phi thường lớn.
- Ta bảo đảm trong một đoạn thời gian rất dài, ta sẽ tuyệt đối không để cho người khác biết quan hệ giữa ta và ngươi, dù ngươi có muốn nói thì ta cũng không cho phép!
- Ta tin tưởng ngươi cũng không phải người ngu, ngươi suy nghĩ kỹ một chút thì sẽ rõ ràng ý định thật sự của ta khi thu ngươi làm võ nô.
Diệp Chân nói thẳng.
Đúng như những gì Diệp Chân nói, Lãnh Cang không phải người ngu, chỉ mới ngẫm nghĩ vài giây thì hắn đã ngẩng đầu lên.
- Đại Thánh, ý của ngươi là muốn ta xen lẫn trong đám người muốn đối phó ngươi, sau đó âm thầm truyền tin tức ra ra, liên thủ với ngươi hố bọn hắn?
Lãnh Cang hỏi.
- Thông minh!
Diệp Chân giơ một cái ngón tay cái cho Lãnh Cang.
Đây mới là nguyên nhân thực sự mà Diệp Chân lưu lại một mạng cho Lãnh Cang, bởi vì nếu hắn thu Lãnh Cang làm võ nô, như vậy thì tác dụng của hắn quả thực là khó mà tưởng tượng, đây chính là nội gian mà không ai hoài nghi nhất.
Chưa nói trước đây Diệp Chân và Lãnh Cang có đủ loại xung đột, chỉ bằng việc chém giết Niêm Giao, Lãnh Cang đã dùng hành động của mình để chứng minh mình đứng ở trận doanh nào.
Chắc chắn sẽ không ai nghĩ tới, vừa mới tiến vào Hồi Xuân Phúc Địa chưa đến nửa canh giờ thì thân phận của Lãnh Cang đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất như vậy.
Nếu sau này đám người Âu Đột phát hiện trong bọn hắn có người để lộ tin tức thì tuyệt đối sẽ không thể nào hoài nghi đến trên đầu Lãnh Cang.
Tưởng tượng đến khả năng này, Diệp Chân có một loại xúc động muốn cười ra tiếng.
Nếu sau này đám người Âu Đột biết Lãnh Cang chính là nội gián thì sẽ có biểu lộ như thế nào đây?
- Thế nào, trở thành võ nô, hay là tử vong, ngươi mau lựa chọn đi!
Diệp Chân quát.
Lúc này Lãnh Cang lại trở nên vô cùng cẩn thận.
- Đại Thánh, ngươi có thể phát lời thề Thần Hồn trước được không? Thề rằng sau này ta trở thành võ nô của ngươi thì ngươi sẽ không tước đoạt đất của ta.....
- Ngươi cảm thấy bây giờ mình còn có tư cách cò kè mặc cả sao? Ngươi cảm thấy đối với ta, một gia nô bên cạnh mình hay là một thiếu cung chủ thì cái nào hữu dụng hơn?
- Còn có, sau này nếu ngươi có biểu hiện tốt, nói không chừng ta cũng có thể giúp ngươi trở thành cung chủ chân chính của Huyền Thủy Cung!
Diệp Chân đưa ra mồi nhử.
Nghe tới đây, trong mắt Lãnh Cang bắt đầu lóe sáng, sau vài giây, hắn đột nhiên hạ quyết tâm.
- Chết tử tế không bằng tồn tại, một thiếu cung chủ tuyệt đối hữu dụng hơn nhiều so với một giới gia nô, chỉ bằng ngươi câu nói này, ta đồng ý!
- Tốt, thả Thần Hồn của ngươi ra, làm theo những gì ta nói, nhớ kỹ, không được có bất kỳ sự không nguyện ý nào, nếu không thì không chỉ thuật Tỏa Hồn Khôi Lỗi không thành công mà Thần Hồn của ngươi cũng sẽ tiêu tán!
Diệp Chân nhắc nhở.
Lãnh Cang lại hăng hái gật đầu lần nữa.
Diệp Chân đã quá quen thuộc với thuật Tỏa Hồn Khôi Lỗi, hơn nữa khi tu vi Thần Hồn của hắn càng ngày càng cường đại thì thuật Tỏa Hồn Khôi Lỗi cũng càng ngày càng nhẹ nhàng, chỉ cần đối phương phối hợp thì gần như là không hề có khả năng thất bại.
Điều duy nhất phải tính toán chính là sự uy hiếp đến từ ra.
Ngay khi thần niệm lan ra như gợn nước, một sợi lực lượng Thần Hồn của Diệp Chân thò vào trong tiên thiên Thần Hồn của Lãnh Cang.
Một khắc sau, khi tiếng hét thảm thiết như bò rống của Lãnh Cang dần dần nhỏ lại, điều này đại biểu cho thuật Tỏa Hồn Khôi Lỗi đã thành công lần nữa, cũng đại biểu cho việc Diệp Chân lại thu được một vị võ nô có chiến lực cường đại và thân phận khá cao.
May mắn là một khắc này không có người đến đây quấy rầy, hẳn là bởi vì Hồi Xuân Phúc Địa quá lớn mà người đi vào lại rất ít.
Sau khi thuật Tỏa Hồn Khôi Lỗi thành công, Diệp Chân dứt khoát rút ra mấy chục con ma linh u hồn từ Ma Hồn Điện treo trên ngực rồi dùng Thận Long Châu luyện hóa. Cái này không chỉ chữa trị thương thế Thần Hồn của Lãnh Cang mà còn khôi phục lực lượng Thần Hồn của hắn ta hơn tám, chín phần.
Thủ đoạn vô cùng thần kỳ này khiến cho Lãnh Cang kinh ngạc hô to, hưng phấn không thôi.
Nhưng trong nháy mắt tiếp theo Lãnh Cang lại hét thảm một tiếng vô cùng thê lương.
Đây là do Diệp Chân thúc giục cấm thuật trong thuật Tỏa Hồn Khôi Lỗi, hắn muốn cho Lãnh Cang nếm thử một chút sự lợi hại của thuật này.
- Nhớ kỹ, sau này ngươi dám thực hiện qua loa nhiệm vụ mà ta giao cho ngươi, ta bảo đảm sẽ khiến ngươi sống không bằng chết! Nhưng chỉ cần ngươi nghe lời, làm việc đến nơi đến chốn thì tự nhiên sẽ không thiếu chỗ tốt!
Diệp Chân quát một tiếng rồi nhìn về phía Lãnh Canh, lúc này khuôn mặt hắn ta tái nhợt, toàn thân tuôn mồ hôi như mưa.
- Vâng.... Thuộc hạ nhất định cẩn tuân.... mệnh lệnh của chủ thượng!
Lãnh Cang thở mạnh một hơi, vẻ mặt vẫn còn hiện lên sự thống khổ.
- Tốt, đứng lên đi, không cần gọi ta là chủ thượng! Trước mặt người khác thì ngươi muốn làm thế nào thì làm, ngươi vẫn là thiếu cung chủ Lãnh Cang của Huyền Thủy Cung.
- Mà ta là tử địch của ngươi, Diệp Chân, lúc trước công kích, mắng chửi như thế nào thì bây giờ cứ tiếp tục như thế đó, ngươi hiểu rõ chứ?
Diệp Chân nói.
- Chủ thượng yên tâm, thuộc hạ hiểu rõ! Thuộc hạ biết phải làm thế nào!
Nghe được câu này, Lãnh Cang mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, chỉ cần Diệp Chân nói là sự thật thì sau này hắn vẫn còn có đường ra, xem ra cái giá mà vừa rồi mình trả rất xứng đáng.
- Hiểu rõ thì tốt, hiện tại ngươi có thể nói điểm mấu chốt kia rồi chứ?
Diệp Chân hỏi.
- Chủ thượng, thật ra đại bộ phận ngươi đã đoán đúng rồi, chỉ sai một điểm mà thôi. Chính là về chủ sự liên lạc mọi người, tên đó không phải Âu Đột mà là minh chủ Long Minh Giải Thiên Hà!
Lãnh Cang đáp.
- Giải Thiên Hà?
Diệp Chân nhíu mày.
- Không sai, nhưng hai người bọn hắn lại có xung đột về thái độ đối với ngươi!
Lãnh Cang tiếp tục nói.
- Xung đột gì?
- Thái độ của Âu Đột rất đơn giản, chính là chỉ cần giết chết chủ thượng thì vạn sự đại cát, nhưng mà Giải Thiên Hà hình như nhất định phải bắt sống chủ thượng cho bằng được! Vì vậy hai người cũng không phải rất phối hợp với nhau.
Lãnh Cang nói những gì mình biết.
Diệp Chân nhẹ gật đầu, đây cũng là một tin tức hữu dụng, nếu có cơ hội thì nói không chừng hắn còn có thể lợi dụng chút ít.
Diệp Chân đưa ánh mắt về phía mộc bia đặt ở trung tâm Thông Linh Điện.
- Đúng rồi, ngươi có còn có giấu giếm chuyện về mộc bia không?
- Không có!
- Tuyệt đối không có! Ta thật sự không có lừa gạt chủ thượng!
Lãnh Cang lắc đầu kịch liệt, trông hệt như cái trống lúc lắc.
- Không có thì tốt rồi, ngươi canh giữ ở cổng, hộ pháp thay ta! Ta muốn xem coi, đến tột cùng thì thứ đồ chơi này có mê hoặc gì?
Diệp Chân vừa dứt lời, Lãnh Cang nhanh chóng vọt tới cửa đại điện Thông Linh Điện, mà Diệp Chân thì phun ra tiên thiên hồn quang tứ sắc từ lòng bàn tay, chậm rãi bao trùm về phía mộc bia nằm chính giữa!