Chương 1113 Tàn Sát?
Hoa Minh Hạo cầm đầu một đội ngũ nhỏ, dù cho có ba vị vương giả Khai Phủ cảnh bát trọng, cũng không dám ở ngoại vực Tử Hải đấu đá lung tung.
Đàng hoàng dựa theo từng chỗ ngoặt trên hải đồ nhiễu nhiễu tiến lên, cho đến mấy ngày cuối sắp lại gần Hắc Long vực, lúc này mới dám thẳng tắp đi tới.
Từ Trường Phong đảo xuất phát, sau mười ba ngày cuối cùng đã đến Hắc Long vực, sau khi một nhóm ba mươi lăm người bay ra khỏi Vượt Hải Toa, đều thở phào nhẹ nhõm.
Bị bức bách trong khoang thuyền liên tiếp mười mấy ngày, ngoại trừ lúc chiến đấu mới có thể đi ra ngoài đón gió, tư vị thật sự không dễ chịu.
- Từ giờ trở đi, đã bước lên Hắc Long vực, trên mảnh đất này, trên căn bản không có sự tồn tại uy hiếp đến chư vị ở đây! Nhưng vì bảo mật, từ giờ trở đi, nếu có võ giả dám thu phát phù tấn, giết không tha!
- Dám lấy bất kỳ phương thức nào với liên lạc võ giả bên ngoài, giết không tha!
- Bất kỳ võ giả nào dám rời khỏi đội ngũ, giết không tha!
- Nếu bất kỳ võ giả ở đội ngũ nào ngoài phát hiện hành tung của chúng ta, giết không tha!
Liên tiếp năm chữ ‘giết’ vang lên, làm cho toàn bộ bầu không khí của đội ngũ trở nên túc sát không ngớt, đối diện, Hoa Minh Hạo là chủ sự được tôn sùng có khuôn mặt hung tợn dữ dằn, trong con ngươi tràn đầy chờ mong báo thù.
Từ ngay khi bước lên vùng đất này, Diệp Chân đã nhận ra nơi này là nơi nào, nơi này hẳn là bờ biển ở phía Đông Huyễn Thần đế quốc, từ nơi này xuất phát, dựa vào tốc độ của vương giả Khai Phủ cảnh, chỉ cần thời gian năm ngày là có thể tiến vào cương vực của Hắc Long đế quốc.
Đối với Diệp Chân đã từng làm thống soái đông chinh, toàn bộ địa hình chung của Hắc Long vực, hắn rõ như lòng bàn tay.
Nhưng Hoa Minh Hạo đã đưa ra lệnh cấm, lại không có lập tức lên đường, sau khi phát ra một phong phù tấn, vẫn luôn chờ đợi, mãi cho đến khi có một vị võ giả quanh thân bị linh quang bao trùm không thấy rõ thân hình đến.
Hiển nhiên, đây là người tiếp ứng.
- Xuất phát!
Chỉ trò chuyện hai câu, Hoa Minh Hạo đã vung tay lên, hơn ba mươi vương giả Khai Phủ cảnh thuấn địa xông lên trên không, hướng về phía tây, cực tốc lao tới.
Nguyên bản, dựa vào tốc độ phi hành bình thường của Diệp Chân, sẽ không theo kịp mấy vương giả Khai Phủ cảnh, nhưng Diệp Chân có Địa Lực Từ Trường trong bóng tối phụ trợ, đuổi theo cũng không khó.
Dọc theo đường đi, Diệp Chân đều sẽ dùng thần niệm bám vào thủy linh lực khá dày đặc trên bầu trời, cẩn thận từng li từng tí một kéo dài ra. Yên lặng nhìn chằm chằm động tĩnh của ba người đầu lĩnh.
Vị tiếp ứng giả thần bí kia, Hoa Minh Hạo, Hoa quản gia ba người này.
Dọc theo đường đi, ba người trò chuyện cực nhỏ, chỉ là khi vừa bắt đầu bay đi, có vô cùng đơn giản giao lưu vài câu.
- Mục tiêu bình thường sao?
- Tất cả bình thường! Vị trí vẫn luôn bị chúng ta giám sát.
- Hộ vệ nhân thủ quanh thân thì sao?
- Không có, cũng chỉ có hai người mục tiêu!
- Làm sao không ai hộ vệ? Này không quá bình thường chứ?
Hoa quản gia nghe được đáp án này có chút không rõ.
- Đây. Ngươi đến rồi sẽ biết, chỉ có thể nói, phi thường bình thường!
Nghe được mấy câu nói này, trong lòng Diệp Chân nghi ngờ. Bên này kế hoạch báo thù của Hoa Minh Hạo đang tiến hành từng bước, còn hắn ra lệnh cho Tiểu Miêu, không biết đến cùng có chấp hành hay không?
Nhưng Diệp Chân cũng không vội vã, ngược lại hắn ngay ở trong đội ngũ, nếu có biến cố gì, bất cứ lúc nào cũng có thể ứng phó.
Hơn nữa, khoảnh khắc khi hắn bước lên Hắc Long vực, cũng đã mơ hồ cảm ứng được phương vị của Tiểu Miêu, tương tự, Tiểu Miêu cũng đã cảm ứng được hơi thở của hắn, đang hăng hái chạy tới.
Vì không muốn gây chuyện, không muốn bại lộ hành tung, một đám ba mươi lăm vị vương giả Khai Phủ cảnh đều phi hành trên không khá cao, vì lẽ đó trên đường ít gặp phải võ giả Hắc Long vực.
Chỉ có hai kẻ Hồn Hải cảnh xui xẻo đang ác đấu, trong lúc vô tình giết tới trên không, phá vỡ hành tung của mọi người, nên cuối cùng chết như thế nào cũng không biết.
Nhưng vương giả Khai Phủ cảnh cũng không chịu nổi bay liên tục ngày đêm không ngừng nghỉ, linh lực trong cơ thể tiêu hao rất nhiều, khí tức bất ổn không nói, còn phải duy trì sức chiến đấu nhất định.
Vì lẽ đó, từ khi đổ bộ tới nay, cứ phi hành được ba ngày hai đêm, sẽ tìm một đỉnh núi nghỉ ngơi một đêm, để mọi người dành thời gian khôi phục.
Buổi tối đầu tiên nghỉ ngơi, có rất nhiều mây mù che khuất ánh trăng và ngôi sao, một đoàn mây mù chậm rãi rơi vào vị trí của Diệp Chân, trong thời gian ngắn đã tiến vào trong lồng ngực của Diệp Chân.
Chính là Tiểu Miêu, trong miệng còn ngậm một thẻ ngọc.
Thần niệm quét qua, liếc mắt nhìn nội dung thẻ ngọc, Tề Vân tông đã bắt đầu làm theo kế hoạch của Diệp Chân, mười ngày trước đã bố trí kỹ càng tất cả.
Nghỉ ngơi một đêm, bắt đầu xuất phát lần thứ hai.
Về phía thời gian ngày thứ năm, chính thức đặt chân đến biên cương của Hắc Long đế quốc, vì trước đó, Diệp Chân đã nghe trộm được kế hoạch của bọn họ, biết bọn họ bay thẳng đến thành Kim Huyền, quận Vũ An, phía tây Hắc Thủy quốc, cũng chính là quê nhà của Diệp Chân, còn phải đi qua một đoạn đường mới đến.
Nhưng vào ngày thứ mười, một toà thành trì khổng lồ, vô cùng khí thế lấy màu đen làm chủ chớp mắt xuất hiện trong mắt mọi người, Hoa Minh Hạo dẫn đầu, vung tay lên, toàn bộ đội ngũ dừng lại.
- Đây chính là Hắc Thủy vương thành của Hắc Thủy Đế Quốc!
Nhìn xuống Hắc Thủy vương thành, trong mắt Hoa Minh Hạo tràn đầy điên cuồng, quanh thân sát khí phân tán.
Hoa quản gia hình như hiểu rõ ý của Hoa Minh Hạo, tiến lên khom người nói.
- Chủ thượng, trước tiên cầm thủ ác báo cừu, đã tới nơi này hả giận tiết hỏa, miễn đánh rắn động cỏ!
Tuy rằng ngữ khí cung kính, nhưng Diệp Chân có thể nghe ra trong miệng của Hoa quản gia đang cảnh cáo.
Một lúc lâu, Hoa Minh Hạo mới thu hồi ánh mắt.
- Chờ qua một đoạn thời gian, ta muốn diệt toàn bộ Hắc Thủy vương thành, chôn cùng Hoa gia ta!
- Chủ thượng yên tâm, diệt Hắc Thủy vương thành này, chỉ như trở bàn tay!
Hoa quản gia thấp giọng đáp.
Lần thứ hai xuất phát, đoàn người càng thêm cẩn thận, lão Thất kia và lão Ngũ bay phía sau đội ngũ, đang nhìn chòng chọc, Diệp Chân dám khẳng định, nếu trên người của người nào bay ra một đạo phù quang, bọn họ nhất định sẽ không chút do dự chém giết.
Một đám võ giả không cho phép thả ra bất kỳ phù tấn nào, nhưng người dẫn đường bí ẩn kia, tần suất nhận được phù tấn càng lúc càng nhanh, hiển nhiên đang không ngừng liên lạc.
Ngày thứ mười hai bước lên Hắc Long vực, cả đám rất nhanh đã lướt qua một ngọn núi to rất bình thường.
Khi bay qua, khóe mắt Diệp Chân xoay mình nóng lên, một cảm xúc không tên từ trái tim bay lên.
Phiêu bạt nhiều năm như vậy, rốt cục cũng về nhà.
Trước mắt ngọn núi bình thường này, tên là Thanh Ngưu sơn, qua Thanh Ngưu sơn, chính là Vũ An quận.
Diệp Chân nhớ rất rõ ràng, năm đó khoản tài phú đầu tiên của hắn, trữ vật giới chỉ đầu tiên, chính là lên Thanh Ngưu sơn chém giết sơn tặc Quá Sơn phong mà thu được.
Đoàn người tiến vào Vũ an quận, nhưng không có tiến thẳng đến Kim Huyền thành quê nhà của Diệp Chân, ngược lại bay thẳng đến Tú Chi Sơn cách Kim Huyền thành hơn ba trăm dặm.
Giây lát sau, Hoa Minh Hạo vung tay lên, một đám võ giả đã lơ lửng ở trên bầu trời Tú Chi Sơn, theo người thần bí kia dẫn đường chỉ, xa xa nhìn về phía một thung lũng trong Tú Chi Sơn.
Tuy đầu mùa xuân, trong thung lũng cũng tràn đầy xanh biếc, vừa bay dọc hạ xuống, tụ hợp vào trong một toà Bích Thủy Hồ trong thung lũng, được ánh mặt trời chiếu rọi xuống, sương mù trong thung lũng kiêu kiêu bay lên, quả thực như tiên cảnh.
Bên hồ, có mấy gian nhà gỗ đơn sơ, một trung niên võ giả hơi phúc hậu đang ngồi bên hồ thản nhiên thả câu, một phụ nhân khác phong vận dư âm, ngay ở bên bờ nhóm lửa luộc cá, thư thả đến không còn biết trời đâu đất đâu.
Hai người này, không phải ai khác, nhìn tướng mạo, giống như đúc phụ mẫu của Diệp Chân xa cách lâu nay, dù cho trước đó biết rõ, biết rõ hai người này là giả, liếc nhìn dáng dấp hai người này, Diệp Chân đột nhiên một trận mê tít mắt.
Đến nơi, Hoa quản gia và Hoa Minh Hạo không vội động thủ, mà chỉ vào trong thung lũng, hỏi thăm kẻ thần bí dẫn đường về đôi vợ chồng kia.
- Trong thung lũng này, ngoại trừ hai người này, xác thực không có bất kỳ một người ngoài. Thế nhưng, theo tình báo, vì quan hệ của Diệp Chân, địa vị phụ mẫu của hắn ở trong Hắc Long đế quốc cũng có lắm thị phi.
Không chỉ có chưởng môn Tề Vân tông hàng năm đến thăm, mỗi năm Hắc Thủy Đế Quốc đều phái Thái tử đến đây bái kiến, bây giờ chính là một trong những tồn tại tôn quý nhất Hắc Thủy Đế Quốc.
Có thể hiện tại, không chỉ bên người không có người hầu hạ, cơm nước đều muốn tự thân làm, quanh thân vẫn không có bất kỳ ai bảo vệ, này quá không phù hợp theo lẽ thường chứ? Ngươi.. Sẽ không lầm chứ?
Hoa quản gia nhìn về phía người thần bí dẫn đường kia.
Người thần bí dẫn đường nở nụ cười khổ.
- Chuyện lớn như vậy, làm sao có khả năng lầm đây? Ngươi xem, đây là linh tượng của hai người bọn họ.
- Cho tới nay, hai người vẫn sống một mình, chủ yếu là có quan hệ đến tính cách của Diệp Thiên Thành và Mễ Giang Tuyết, hình như hai người này không thích quyền thế, trong ngày thường có ít thời gian, cũng là du sơn ngoạn thủy, như thần tiên quyến lữ.
Bảy năm trước, Diệp gia mua lại Tú Chi Sơn Tú Xuân cốc này, từ sau khi mua lại, hàng năm vào xuân thu, vợ chồng này đều muốn ở lại Tú Xuân cốc một hai tháng.
Hơn nữa mỗi lần tới đều không mang theo bất kỳ người nào!
Tính ra, lần này hai người này ở Tú Xuân cốc đã gần bảy, tám ngày.
- Lúc trước có người bảo vệ, sau khi đông chinh đại chiến, Tề Vân tông đúng là có phái cao thủ ngày đêm canh giữ ở bên người hai người này.
Nhưng trong vòng ba, bốn năm, theo tu vi của Diệp Thiên Thành bước vào Hồn Hải cảnh, hơn nữa Tề Vân tông như mặt trời ban trưa, không ai dám trêu chọc, cũng không có người bảo vệ trong bóng tối, mấy năm qua vẫn như vậy!
Người thần bí kia dẫn đường nói.
- Thì ra như vậy.
Hoa quản gia trầm ngâm một chút, xoay mình quát khẽ.
- Nếu là chính chủ, Hoa Thất, Hoa Ngũ, động thủ, bắt giữ!
Hoa Ngũ và Hoa Thất, chính là lão Ngũ và Lão Thất trong miệng Hoa quản gia.
Hai đạo lưu quang lập tức từ bầu trời lao xuống hướng về phía Tú Xuân cốc.
Tu vi của "Diệp Thiên Thành" là Hồn Hải cảnh nhất trọng, tu vi của "Mễ Giang Tuyết" chỉ là Hóa Linh cảnh tứ trọng, hai người chỉ phát hiện giữa bầu trời có động tĩnh, vừa ngẩng đầu trong nháy mắt, không có chút huyền niệm nào đã bị bắt giữ.
Dù cho Diệp Chân biết rõ này hai người này là tử sĩ thích hợp nhất do Tề Vân tông tìm, biết dùng dung thuật giả trang, nhìn thấy hai người bị tóm, trong đầu Diệp Chân vẫn không khỏi run lên.
- Chủ thượng, Hoa quản gia, đã bắt giữ!
Thời khắc hai người này phục mệnh, ánh mắt của Hoa Minh Hạo nhìn "Phụ mẫu" của Diệp Chân tràn đầy sát khí, Hoa quản gia vẫn nhẹ giọng hạ lệnh.
- Hoa Ngũ, bắt đầu từ bây giờ, do ngươi tự mình trông giữ Diệp Thiên Thành và Mễ
Giang Tuyết, không chỉ không thể để cho bọn họ chạy trốn, càng phải tuyệt đối bảo đảm bọn họ khỏe mạnh sống sót, không có mệnh của ta lệnh, bất kỳ người nào cũng không được tiếp xúc hai người này.
- Bằng không, bắt ngươi tra hỏi!
- Phải!
Hoa Ngũ ôm quyền đáp lời.
- Hoa quản gia, nếu phụ mẫu của Diệp Chân đã bắt giữ, vậy Kim Huyền thành này, sẽ phái mấy người đi qua, tàn sát Kim Huyền thành này, không, phải là tàn sát toàn bộ Vũ an quận!
Hoa Minh Hạo một mặt độc ác ra lệnh trước mặt mọi người.
Nghe vậy, con ngươi của Diệp Chân đột nhiên co rụt lại, thần kinh căng thẳng nhìn về phía chủ sự chân chính – Hoa quản gia, thầm hô không ổn.