← Quay lại trang sách

Chương 1114 Biến Số

Nói thực, tu vi của Diệp Chân đến ngày hôm nay tình trạng này, cũng đã quen nhìn sinh tử, nhưng vẫn như cũ không cách nào thản nhiên nhìn hơn triệu sinh mệnh đang sống vì hắn mà chết.

Huống chi, còn là hương thân phụ lão nhà hắn.

Ban đầu, Diệp Chân định ra kế hoạch này, đã cân nhắc đến điểm này.

Một khi đám người này đắc thủ, hoặc vì che dấu tai mắt người đời, hoặc vì muốn hả giận các loại, rất có thể sẽ tiện tay tàn sát những hương thân phụ lão vô tội xung quanh.

Vì lẽ đó lúc đưa ra kế hoạch, Diệp Chân đã cố ý cân nhắc qua vấn đề này, ngay trong kế hoạch cố ý sắp xếp tử sĩ giả trang vợ chồng Diệp Thiên Thành nhất định phải rời xa Kim Huyền thành, tốt nhất là ở nơi người thưa thớt.

Lúc trước Diệp Chân còn lo lắng yêu cầu này khá khó xử lý, không ngờ hôm nay vừa nhìn thấy, dĩ nhiên Tề Vân tông sắp xếp thiên y vô phùng, đương nhiên, đây cũng có quan hệ rất lớn với nếp sống của vợ chồng Diệp Thiên Thành.

Diệp Chân tưởng rằng kế hoạch thành công không sao rồi, nhưng không ngờ lại Hoa trung kiếm tiên Hoa Minh Hạo đang muốn báo thù, lúc này sẽ đưa ra yêu cầu như thế.

Hơn nữa là đưa ra trước mặt mọi người.

Dù sao ở bề ngoài, Hoa Minh Hạo chính là chủ nhân Hoa quản gia.

Đương nhiên, đi theo vương giả Khai Phủ cảnh đều không ngu ngốc, nếu đến hiện tại lại không nhìn ra Hoa Minh Hạo và Hoa quản gia có vấn đề vậy thì thật sự sống uổng phí.

Nghe Hoa Minh Hạo trước mặt mọi người đưa ra yêu cầu này, một đôi mí mắt của Hoa quản gia lập tức đã gục xuống, buông xuống trong con ngươi, tràn đầy tức giận.

Trong lòng của Diệp Chân tràn đầy nghi ngờ.

Nếu Hoa quản gia thật sự làm theo yêu cầu của Hoa Minh Hạo, hắn thật sự không cách nào trơ mắt nhìn triệu phụ lão hương thân bị tàn sát.

Diệp Chân nhất định sẽ xen vào.

Một khi đưa tay ra quản việc này, kế hoạch của Diệp Chân sẽ gặp sự cố.

Nhưng việc đã đến nước này, Diệp Chân cũng không có cách nào thay đổi, trong lòng chỉ có thể tùy cơ ứng biến.

Lỗ tai khổng lồ hăng hái co rúm mấy lần, lần thứ hai Hoa quản gia nở nụ cười, chắp tay hướng về phía Hoa Minh Hạo.

- Chủ thượng, hiện tại cũng không phải thời cơ tàn sát mấy bình dân!

Nơi này chí ít cách Tề Vân tông một ngày lộ trình. Một khi nơi này bị tàn sát, Tề Vân tông nhất định sẽ có chuẩn bị! Đương nhiên, có chuẩn bị chúng ta cũng không sợ, nhưng để chưởng môn Tề Vân tông Quách Kỳ Kinh chạy trốn thì không tốt.

Chủ thượng, chờ chúng ta bắt giữ được Quách Kỳ Kinh, bắt được thủ ác báo thù huyết hận cho lão chủ nhân, đến lúc đó, chủ thượng ngươi muốn tàn sát toàn bộ

Hắc Long đế quốc, lão nô cũng sẽ bồi tiếp người!

Trên mặt đang cười, nhưng trong mắt Hoa quản gia đầy vẻ giễu cợt. Nhìn vào trong mắt Hoa Minh Hạo, là đang cảnh cáo.

Run lên nửa ngày, sắc mặt Hoa Minh Hạo mới khá khó xử, gật đầu.

- Cũng được, tàn sát mấy tiện dân, cũng không cần vội như vậy!

Nghe vậy, Diệp Chân thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng âm thầm khiếp sợ không thôi, muốn tàn sát toàn bộ mấy trăm tỷ bình dân bách tính của Hắc Long đế quốc, đây là đang xem những sinh linh này như heo chó.

Diệp Chân đã quyết định chủ ý, chờ sau khi kế hoạch triệt để thành công, Hoa quản gia này tuyệt đối không thể giữ lại.

- Dẫn đường, lấy tốc độ nhanh nhất bay về Tề Vân tông.

Hoa quản gia vung tay lên, người dẫn đường thần bí kia lập tức mang theo mọi người bay về hướng đông nam.

Một nhóm ba mươi lăm người một đường bay nhanh, mãi đến tận nửa đêm mới đến trước sơn môn của Tề Vân tông mấy dặm liên miên không dứt.

Trong thời gian một đường đi tới, hai tay của Hoa Ngũ nâng “vợ chồng Diệp Thiên Thành” hôn mê bất tỉnh, vì đề phòng tính mạng bọn họ có quan ngại, thời gian phi hành, thậm chí không tiếc thôi thúc linh lực bảo vệ bọn họ tránh đi cương phong quấy rối.

Nhìn Hoa Ngũ kia che chở vợ chồng Diệp Thiên Thành như vậy, Diệp Chân đã biết, hắn tính toán chuẩn không sai.

Một nhóm gia hỏa đến trả thù, nhưng hắn lại bảo vệ cha mẹ kẻ thù như bảo vật.

Lại không nhìn ra bọn họ đang làm gì, Diệp Chân thật sống uổng phí.

- Chư vị. Đây chính là mục tiêu chuyến này của chúng ta, Tề Vân tông, chờ sau khi bắt giữ được chưởng môn Tề Vân tông Quách Kỳ Kinh. Toàn bộ đế quốc trong Hắc Long, ba ngày không phong đao. Chư vị có thể cướp được bao nhiêu, cướp được cái gì, chỉ cần có thể mang đi, sẽ thuộc về chư vị!

Hoa quản gia dùng ngữ khí cực kỳ hờ hững, truyền đạt một mệnh lệnh cực kỳ tàn khốc máu tanh để Diệp Chân thất kinh tâm không ngớt.

Nếu như hắn không trở lại, Hắc Long đế quốc này, sợ rằng thật sự sẽ bị tiêu diệt.

- Thật chứ?

Trong mắt đông đảo vương giả Khai Phủ cảnh đồng thời dần hiện ra vẻ tham lam, chợt có một chút thương hại tình, cũng trong thời gian ngắn đã bị ham muốn thay thế.

Bởi vì thời điểm này Hắc Long vực cực kỳ cằn cỗi, không thích hợp cho võ giả tu luyện lâu dài, nhưng trăm nghìn năm tích lũy xuống, dù sao vẫn có chút có giá trị, ngược lại linh tinh sẽ không quá ít.

Trước đây không có người đến vì nơi này quá xa, trả giá và thu vào kém xa, nhưng hiện tại đến rồi, lại tay không mà về, vậy thì quá có lỗi với bản thân.

- Lời của lão phu, chưa từng nói đùa!

- Nhưng hiện tại, chuyện quan trọng nhất chính là các ngươi phải bao quanh vây nhốt chủ phong Tề Vân tông, nhớ kỹ linh tượng của người này, ngoại trừ người này, bất kỳ người nào dám chạy trốn, giết hết không tha!

Hoa quản gia đưa ra truyền một vòng quanh linh tượng chưởng môn Tề Vân tông Quách Kỳ Kinh.

- Rõ!

Mọi người dồn dập chắp tay, đồng thời Hoa quản gia giương tay một cái, nhưng khoảnh khắc hắn vung xuống, trong Tề Vân tông, hai đạo khí tức cường hãn phóng lên trời.

- Ha ha, có khách từ phương xa tới, nhưng lão phu không có tiếp đón từ xa!

Quách Kỳ Kinh sang sảng cười lên vang dội.

Cùng một giây, trong từng phong trong Tề Vân tông bay lên từng làn từng làn ánh sáng màu xanh, đặc biệt hộ tông đại trận của Tề Vân tông đã triệt để mở ra.

- Hả?

Sắc mặt Hoa quản gia bất ngờ thay đổi, nhìn về phía người dẫn đường thần bí kia.

- Ngươi làm sao phát hiện chúng ta, đây không thể nào?

- Ha ha, nhiều sói ác như vậy xông vào địa bàn của lão phu nhiều ngày như vậy, nếu lão phu lại không có phát hiện, chẳng khác nào kinh doanh không công?

Ngoài miệng nói như vậy, nhưng Quách Kỳ Kinh nhìn đội hình trước mắt vẫn khiếp sợ không thôi, cũng may có Diệp Chân nhắc nhở, bằng không, làm sao bị người diệt cũng không biết.

Người dẫn đường thần bí vô tội lắc lắc đầu, nhưng trong mắt Hoa quản gia hung quang bùng lên.

- Nếu Tề chưởng môn đã xuất hiện, vậy thì muốn xin Tề chưởng môn uống một chén trà nóng!

- Các ngươi tản ra để ngừa hắn đào tẩu!

Làm thủ hiệu khẽ quát một tiếng, Hoa quản gia hướng về phía Hoa Thất quát lên.

- Lão Thất, đi, xin Tề chưởng môn đi theo chúng ta một chuyến!

- Phải!

Vừa chắp tay, Hoa Thất kia như một tia chớp bình thường nhằm về phía Quách Kỳ

Kinh, nhìn dáng dấp kia, hình như căn bản không để Quách Kỳ Kinh trong mắt.

Ngẫm lại, tu vi chân chính của Hoa Thất là Khai Phủ Cảnh bát trọng, làm sao sẽ đặt một võ giả là một Khai Phủ Cảnh nhất trọng và Khai Phủ Cảnh tứ trọng sơ kỳ trong mắt?

- Muốn chết!

Liêu Phi Bạch đứng bên cạnh Quách Kỳ Kinh, từ trong hàm răng lóe ra hai chữ, ánh kiếm màu xanh lam trước người lạnh lẽo âm trầm đột nhiên xông lên, Huyền Băng tiên kiếm tỏa ra trong trời đêm!

Đồng thời trong phạm vi trăm dặm, xung quanh Huyền Băng tiên kiếm đã biến thành một thế giới băng tuyết, lập tức rơi xuống băng sương khắp núi Tề Vân xanh như ngọc.

Huyền Băng tiên kiếm vừa rồi bay lên, sắc mặt Hoa Thất đã kịch biến không ngớt.

Nhưng trước đó, hắn căn bản không để Liêu Phi Bạch trong mắt, thế đi cực nhanh, lúc này chỉ có thể thôi thúc linh khí thảng thốt kháng cự.

Nhưng không chờ ánh sáng linh khí của hắn tỏa ra quá chói, ánh sáng quanh thân Hoa Thất đã cấp tốc ảm đạm tiêu tan ra.

Trong con ngươi mọi người ở đây, Hoa Thất trực tiếp bị một chiêu của Huyền Băng tiên kiếm của Liêu Phi Bạch chém thành hai đoạn, tu vi của hắn đến trình độ này nên phần eo bị một chiêu kiếm lưỡng đoạn cũng không bị chết.

Nhưng, hai đoạn thân thể từ trời cao nhanh chóng rơi xuống mặt đất, lập tức biến thành vô số vụn băng nhỏ hồng đen xanh.

Cái chết này không thể chết lại lần nữa!

Liêu Phi Bạch dùng một chiêu dễ như ăn bánh diệt địch, trực tiếp để vương giả

Khai Phủ cảnh ở đây hít vào một ngụm khí lạnh, ngay cả Hoa quản gia cũng chứng kiến đến choáng váng, Hoa Minh Hạo một lòng báo thù nhưng trực tiếp tận mắt thấy lại sững sờ.

Nhưng âm thanh vang nhất chính là trăm vạn đệ tử co rút nhanh trong đại trận hộ sơn, sau khi hút vào hơi lạnh, rất nhiều người nhìn Huyền Băng tiên kiếm của Liêu Phi Bạch, con mắt đều sáng lên.

Nhưng tình cảnh này, Diệp Chân không có chút bất ngờ.

Một năm trước, trên Âm Dương Đảo, Liêu Phi Bạch dựa vào Huyền Băng tiên kiếm và tu vi Khai Phủ Cảnh tam trọng đã có thể một chiêu chém giết một vương giả Khai Phủ Cảnh cửu trọng trung kỳ.

Huống chi hiện tại là một năm sau, không nói tu vi đã đột phá đến Khai Phủ Cảnh tứ trọng, thôi thúc lên Huyền Băng tiên kiếm, càng là tùy ý sở dục, hiển nhiên ôn dưỡng càng lợi hại.

Chớ nói chi Hoa Thất lại bất cẩn khinh địch.

- Liêu Phi Bạch? Ngươi chính là sư tỷ Liêu Phi Bạch kia của Diệp Chân, ngươi trở về lúc nào?

Hoa quản gia phản ứng lại có chút giật mình.

- Hừ, ngươi quản ta lúc nào trở về, dám phạm vào Hắc Long đế quốc chúng ta, sao không hỏi trước một chút kiếm trong lòng bàn tay ta có đáp ứng hay không?

Liêu Phi Bạch quát lên.

Hoa quản gia xoa tay một trận, hắn cũng không ngờ, cuộc đời luôn đầy những bất ngờ, dĩ nhiên sẽ xuất hiện biến số như Liêu Phi Bạch.

- Hừ, có chút bản lĩnh, nhưng ngươi mạnh hơn, cũng chỉ một người mà thôi! Dưới tình huống hơn mười người vây công, vậy thì như thế nào?

Hoa quản gia cười lạnh nói.

- Vậy thì thử xem!

Ánh sáng của Huyền Băng tiên kiếm của Liêu Phi Bạch toả sáng trong trời đêm, chiếu rọi hơn sắc mặt của ba mươi vị vương giả Khai Phủ khác nhau.

- Còn sợ ngươi không được!

- Dư huynh là Khai Phủ Cảnh thất trọng, còn có năm vị Khai Phủ Cảnh lục trọng, các ngươi sáu người..

Lời của Hoa quản gia còn chưa dứt, sau khi hắn phát hiện mấy vị cao thủ bị điểm tên có hơi lùi, rất nhiều ngươi đang có tâm lý sợ chiến.

Hiển nhiên, bọn họ bị uy phong một chiêu kiếm vừa rồi của Liêu Phi Bạch dọa sợ.

Dừng một chút, khí thế Khai Phủ Cảnh bát trọng của Hoa quản gia bão táp bay lên.

- Do lão phu chủ chiến, sáu vị các ngươi từ bên cạnh hiệp trợ đồng thời đối phó nữ tử này với ta, những người khác..

Ngừng nói, Hoa quản gia chỉ về Quách Kỳ Kinh.

- Những người khác, sau khi bắt giữ lão thất phu này, tàn sát Tề Vân tông, chó gà không tha!

- Giết, sau trận chiến này, ba ngày không được ngừng đao kiếm!

Theo một tiếng quát lớn của Hoa quản gia, Hoa quản gia trước tiên nhằm về phía Liêu Phi Bạch, đồng thời sau đầu bay ra một đại ấn, vô biên linh quang lập loè nắp hướng về phía Liêu Phi Bạch.

Cùng một giây, sáu vị Khai Phủ Cảnh bị Hoa quản gia điểm tên, đồng thời mỗi bên ra tay, nhằm phía Liêu Phi Bạch.

Cùng lúc đó, hai mươi ba vương giả Khai Phủ Cảnh tứ, ngũ trọng khác, vừa nghe đến câu nói ba ngày không phong đao, con ngươi đều có chút đỏ lên, quanh thân linh quang bùng lên chớp mắt, đã thành hình quạt nhằm phía Quách Kỳ Kinh!

Cùng lúc đó, trong hộ sơn đại trận của Tề Vân tông, cũng bị quấy rối một ít!