Chương 1115 Không Ngờ
Tránh ra, nhiều người vây công sư tôn như vậy, ta muốn đi giúp sư tôn!
Trong hộ sơn đại trận của Tề Vân tông, trường kiếm treo ngược của Mông Tiểu Nguyệt phát ra kiếm khí trùng thiên, lại bị mấy vị phong trưởng lão gắt gao ngăn cản, chỉ là mỗi người đều mang vẻ mặt sầu khổ.
- Tiểu Nguyệt, chưởng môn sớm nói qua đã có sắp xếp.
- Sắp xếp gì, sư tôn và chưởng môn bọn họ đều sắp bị vây diệt, còn…
Không chờ Mông Tiểu Nguyệt nói xong, gần trăm vạn đệ tử Tề Vân tông ngước nhìn phong thái của Liêu Phi Bạch, đột nhiên đồng thời kinh ngạc thốt lên.
- Nhìn, ngọn lửa kia, mau nhìn, ngọn lửa kia!
Giữa bầu trời, một đoàn tử diễm bình thường như Lưu Tinh từ trong hư không bắn nhanh ra như điện, đang nhằm phía Quách Kỳ Kinh, trực tiếp oanh trọng thương một vương giả Khai Phủ cảnh ngũ trọng!
Tử Diễm Tinh Quang nổ tung, trong hư không, phấn màu xám trắng bắn đầy trời rơi xuống!
- Tro cốt!
- Chỉ một đòn đã thiêu thành tro!
Thời khắc một vị trong đám trưởng lão phong kinh ngạc thốt lên, Mông Tiểu Nguyệt lập tức bình tĩnh lại, con mắt mở thật to, nhìn chòng chọc vào bầu trời.
Trong nháy mắt tiếp theo, Mông Tiểu Nguyệt lại như hài tử bình thường kinh ngạc thốt lên lên.
- Diệp đại ca, là Diệp đại ca trở về!
Sắc mặt tất cả trưởng lão phong cùng nhau biến đổi, dán mắt vào phương hướng Mông Tiểu Nguyệt đang nhìn, nơi đó, có một bóng người đang từ trong hư không bước chậm ra.
Người kia không phải người khác, chính là Diệp Chân.
Lúc này Diệp Chân, cầm trong tay hạ phẩm Hồn khí Tử Diễm Kim Đăng, một bước bước ra, bấm tay khẽ gảy hướng về một phía, sẽ có một đóa Tử Tinh Diễm Quang nhanh như tia chớp bay ra, trong phút chốc sẽ bao phủ một vương giả Khai Phủ cảnh ngũ trọng.
Mặc kệ tên vương giả Khai Phủ cảnh ngũ trọng kia giãy giụa như thế nào, liều mạng điên cuồng làm sao, ném ra toàn bộ bảo mệnh bảo bối tích góp mấy trăm năm.
Thế nhưng cũng không ngăn nổi Tử Tinh Diễm Quang đốt cháy hừng hực.
Tử Diễm Kim Đăng trong tay Diệp Chân, đã không phải Tử Diễm Kim Đăng trong tay Chử Ương, đã được sửa chữa, Diệp Chân đã lấp vào toàn bộ mấy vạn viên vạn năm Hỏa Ngọc còn có hơn trăm cân Địa Tâm Hỏa Cao mà Địa Tâm Hỏa Soái để lại cho hắn.
Không chỉ có triệt để sửa được Tử Diễm Kim Đăng, còn tăng cấp bậc của hỏa diễm trong Tử Diễm Kim Đăng từ Thiên giai hạ phẩm tăng lên tới Thiên giai thượng phẩm, thiếu một chút, chính là linh diễm.
Phải biết, Địa Mạch Thiên Hỏa của Diệp Chân cũng chỉ là Thiên giai hạ phẩm hỏa diễm mà thôi, nhưng nhờ có Tử Diễm Kim Đăng tăng lên, uy lực so với trước đâu chỉ tăng lên mấy lần.
Nếu không phải vì thủ pháp luyện chế, dựa vào ngọn lửa này và vật liệu, đừng nói là trung phẩm Hồn khí, ngay cả thượng phẩm Hồn khí cũng có thể.
Nguyên bản, Diệp Chân dựa vào tu vi Chú Mạch Cảnh thất trọng, thôi thúc Tử Diễm Kim Đăng này khá mất công sức. Nhưng Diệp Chân dùng Địa Mạch Thiên Hỏa thôi thúc Tử Diễm Kim Đăng đã giảm bớt tiêu hao, bằng không, Diệp Chân làm sao có thể ung dung thôi thúc Tử Diễm Kim Đăng như vậy!
Trong hư không, Diệp Chân bộ đạp hư không, ngón trỏ gảy liên tục, mỗi một lần bấm tay khẽ gảy, thì có một đóa Tử Diễm Tinh Quang bay ra, lập tức thì có một vương giả Khai Phủ Cảnh tứ, ngũ trọng hóa thành tro bụi.
Bóng dáng ngón tay của Diệp Chân như huyễn. Diễm quang bay lượn, không ngừng có vương giả Khai Phủ cảnh hóa thành tro bụi.
Trong phút chốc, tiếng kêu thảm thiết giữa bầu trời không dứt bên tai!
- Diệp Chân?
- Diệp Chân dĩ nhiên trở về?
Liêu Phi Bạch nhìn về phía Hoa quản gia quay đầu lại, một mặt kinh hãi gần chết.
Uy danh của Diệp Chân, hắn lại quá là rõ ràng, vốn dĩ việc này muốn tránh Diệp Chân làm, nhưng hắn có nằm mơ cũng chẳng ngờ, Diệp Chân dĩ nhiên sẽ trở về.
Theo tình báo, Diệp Chân không phải còn ở Thiên Dực Đảo tiềm tu sao?
Làm sao sẽ xuất hiện ở đây?
Nhưng lúc này, cũng không phải thời điểm cân nhắc vấn đề này.
Hoa quản gia không phải người ngu, rất rõ ràng một khi Diệp Chân trở về, ngày hôm nay muốn bắt giữ Quách Kỳ Kinh, tuyệt đối là chuyện không thể.
Thoáng chốc, trong đầu Hoa quản gia hiện ra trăm nghìn ý nghĩ!
Làm người chủ sự chuyện lần này, Hoa quản gia vô cùng rõ ràng tầm quan trọng của nó, lần hành động này nếu thất bại, như vậy sau này muốn tìm cơ hội, cũng quá khó khăn.
Nhìn dáng vẻ của Diệp Chân rất bình tĩnh. Hoa quản gia cảm thấy, Diệp Chân là đúng dịp trở về, cũng không có phát hiện bọn họ đã bắt giữ cha mẹ của hắn.
Lúc này, Hoa quản gia vui mừng có thể tưởng tượng được, may mà nhóm bọn họ cực kỳ cẩn thận, nếu như theo Hoa Minh Hạo nói tàn sát Vũ an quận, e rằng không chờ bọn họ giết tới Tề Vân tông, mấy người Diệp Chân đã đuổi giết tới.
Như vậy nếu Diệp Chân không biết cha mẹ hắn đang trong tay lão, vậy thì rất dễ hành sự.
Theo bản năng, Hoa quản gia quay đầu lại nhìn về phía Hoa Ngũ bắt cha mẹ của Diệp Chân, lập tức đã có chủ ý.
- Không được, Diệp Chân trở về, trốn, chạy mau!
Hoa quản gia điên cuồng hét lên một tiếng, nhưng trong âm thầm, dùng thần hồn truyền âm cho Hoa Ngũ một câu.
- Nhân dịp loạn đào tẩu, nhất định phải thành công mang cha mẹ của tặc tử Diệp Chân này về trên đảo, làm cho kế hoạch của đại nhân có thể thực thi!
Vốn dĩ Diệp Chân đột nhiên xuất hiện, một đạo Tử Diễm Tinh Quang giết chết một người đã để đám vương giả Khai Phủ cảnh này vì linh tinh mà đến sợ hãi vạn phần.
Theo một tiếng hống của Hoa quản gia, hơn hai mươi người may mắn còn sống sót, lập tức đã tan tác như chim muông, kết bạn trốn về phía bốn phương tám hướng, bao gồm Hoa Ngũ.
Cùng một giây, Hoa quản gia nhìn Huyền Băng tiên kiếm đang phủ đầu bổ tới, xuất ra đại ấn rồi lại đón nhận, đồng thời trực tiếp xoay người trốn mất dép.
Sáu vương giả Khai Phủ cảnh theo hắn tiến công, mỗi người phiền muộn muốn thổ huyết.
Đây là như thế nào, vừa còn kêu gào muốn gà chó không tha, bây giờ lại bị giết đến tè ra quần.
Càng kỳ lạ chính là, đè giết cho bọn họ tè ra quần chỉ là một vương giả Khai Phủ cảnh tứ trọng và một võ giả Chú Mạch Cảnh thất trọng mà thôi.
Nhưng, đồng bọn trước đó trực tiếp bị thiêu thành tro cốt, đã tận mắt nhìn thấy.
Sau khi mỗi người run lên đã xoay người bỏ chạy.
Nhưng vấn đề là, trốn là chuyện của bọn họ, thả bọn họ đào tẩu hay không lại là chuyện của Diệp Chân.
Liếc mắt nhìn Hoa Ngũ vội chạy trốn lẫn trong đám người, Diệp Chân cười lạnh một tiếng, trên trán hiện lên ánh chớp của Lôi Quang Châu, mấy chục đạo ánh chớp lớn bằng vại nước đột nhiên đánh về bốn phương tám hướng.
Ngay sau đó, thì có bốn vương giả Khai Phủ cảnh tu vi chỉ có tứ trọng, trực tiếp bị Lôi Xà Oanh đánh tan hộ thể linh giáp, trực tiếp bị oanh thành tro bụi, trong đó bao gồm Đào Dịch Diệp Chân cứu trên đường.
Những người khác không bị oanh thành than cốc, nhưng cũng không khá hơn chút nào.
Mỗi người cả người bốc khói, quanh thân Điện Xà run rẩy, thời khắc linh lực hỗn loạn, từng tên kêu thảm thiết từ giữa bầu trời.
Vương giả Khai Phủ Cảnh thất trọng kia vừa xoay người muốn trốn cũng gặp một đòn như thế, còn không chờ hắn phản ứng lại, một Tử Diễm Tinh Quang đã bao vây lấy hắn, trong phút chốc tiếng kêu thảm thiết đã vang lên.
Răng rắc!
Hoa quản gia gắng gượng đón đỡ Huyền Băng tiên kiếm, sau khi liên tiếp chịu đựng ba mươi sáu lần đánh chém của Huyền Băng tiên kiếm, cũng không còn cách nào chịu đựng được uy lực kia, giống như viên băng bình thường lập tức rạn nứt.
Chớp mắt thượng phẩm linh khí bị phá nát, tư duy của Hoa quản gia rung bần bật, trong miệng máu tươi phun dài.
- Lão tặc, muốn chạy sao?
Liêu Phi Bạch nhanh chóng truy đuổi bay lên, một Huyền Băng tiên kiếm nổ ra.
Khả năng vì khoảng cách quá xa, một chiêu Huyền Băng tiên kiếm này của Liêu Phi Bạch chỉ nhẹ nhàng làm thương Hoa quản gia một chút.
Nhưng lúc này, thời khắc thần hồn của Hoa quản gia gặp phải phản phệ, không có sức chống cự, quanh thân bị Huyền Băng sát khí trong Huyền Băng tiên kiếm xâm nhập, hơn một nữa thân thể đã không còn tri giác, trong nháy mắt này, cả người đã biến thành băng cứng.
Sắc mặt Hoa quản gia thảm biến, trước đó từng chứng kiến kết cục của Hoa Thất, lúc này lại không có cách toàn lực thôi thúc linh lực chống lại, hắn biết rõ kết cục của hắn là cái gì.
Nhưng Hoa quản gia cũng là kẻ hung hãn, cắn răng một, chớp mắt thần hồn đã ổn định lại, đầu óc xoay tròn một trận, trực tiếp mang theo Tiên Thiên thần hồn phá tan sọ não, cuốn lấy chiếc nhẫn trữ vật của hắn, hướng về tầng trời thấp bỏ chạy.
Cảm thấy Hoa quản gia trốn không xa, vì truy sát những người khác, Liêu Phi Bạch quát một tiếng, đã truy sát vương giả Khai Phủ cảnh khác.
Điều này làm cho Hoa quản gia thở phào nhẹ nhõm, đồng thời vội vã đánh ra mấy đạo linh phù, linh quang bao vây hắn, nhanh chóng bỏ chạy.
Bỏ chạy, nhìn Hoa Ngũ đi xa, thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ cần Hoa Ngũ đào tẩu, nhiệm vụ cũng xem như thành công, nếu hắn có thể thành công quay về, dựa vào thủ đoạn của đại nhân, một lần nữa tìm cho hắn một bộ thân thể mới căn bản không thành vấn đề.
Mấy tức sau đó, tiếng kêu thảm thiết và tiếng đánh nhau gần đó dần dần giảm xuống.
Cho đến khi tổng cộng ba mươi lăm tên võ giả, ngã xuống tại chỗ hai mươi chín, Hoa Minh Hạo dẫn người đến đây báo thù và người dẫn đường thần bí kia đều bị
Diệp Chân dùng Kinh Hồn Thiên Lôi oanh kích, trực tiếp bắt giữ.
Ngoài ra, có bốn người khác chạy trốn.
Đương nhiên, Diệp Chân cũng có tính toán, nhưng sau khi hỗn loạn bắt đầu, ai cũng không có chú ý tới Diệp Chân đã vô thanh vô tức biến mất.
Tiên Thiên thần hồn của Hoa quản gia đang chạy trốn, tính cả Hoa Ngũ, có ba người khác chạy trốn.
Nhưng Hoa quản gia có nằm mơ cũng chẳng ngờ, Hoa Ngũ và hai gã vương giả Khai Phủ cảnh khác chạy trốn là Diệp Chân hết sức để cho chạy, chính là để cho chạy ngay trước mặt Hoa quản gia.
Nhân dịp loạn cào, đào tẩu, bốn người rất bình thường, nhưng dưới hỗn loạn, chỉ có đào tẩu một mình Hoa Ngũ, sẽ rất dễ thấy.
Nhưng tình cảnh của mấy người này đào tẩu, cũng chỉ để Hoa quản gia nhìn mà thôi.
Khi Hoa quản gia trốn xa, hổ trảo từ trong mây khói đập xuống, Hoa Ngũ đang bay nhanh về phía xa chưa kịp phản ứng lại, đầu đã bị đập thành thịt vụn, thậm chí ngay cả Tiên Thiên thần hồn cũng không kịp chạy ra, đã bị đánh giết!
Tình cảnh này để hai vương giả Khai Phủ cảnh ngũ trọng thuận thế đào tẩu cũng bị kinh ngạc đến ngây người.
Nhưng còn không chờ bọn họ phản ứng lại, tiếng hổ gầm của Vân Dực Hổ Vương Tiểu Miêu đã vang lên, hai vương giả Khai Phủ cảnh ngũ trọng trực tiếp bị đập thành viên thịt.
Thân thể tuy chết, nhưng Tiên Thiên thần hồn của cả hai trốn thoát.
Tiên Thiên thần hồn chạy ra, khiến cho hai người có một loại cảm giác sống sót sau tai nạn, dù sao một mình yêu thú không có cách nào đối phó Tiên Thiên thần hồn của bọn họ.
Ầm ầm ầm!
Tiếng sấm gió xé gió từ đằng xa vang lên khiến sắc mặt Tiên Thiên thần hồn của hai người đại biến.
Thiên Ưng Phá Phong Dực từ trong hư không hạ xuống, đầu ngón tay của Diệp Chân lóe lên ánh sáng, đã phong cấm Tiên Thiên thần hồn của hai người này.
Sau đó, Diệp Chân dùng thần niệm bám vào lên thủy linh lực tản ra, xác nhận trong chu vi trăm dặm không người, đồng thời thần niệm của Diệp Chân hơi động, chỉ cho Tiểu Miêu phương hướng Tiên Thiên thần hồn của Hoa quản gia đào tẩu.
- Đi, ở ngoài trăm dặm xa, theo dõi hướng đi của hắn là được rồi, không nên bị phát hiện!
Nói xong, Thiên Ưng Phá Phong Dực sau lưng Diệp Chân rung lên tạo ra tiếng xé gió thê thảm, Diệp Chân đã mang theo hai tử sĩ giả trang cha mẹ hắn, bắn về phía phương hướng Tề Vân tông.
Kế hoạch đã thuận lợi triển khai!