Chương 1117 Thường Về Thăm Nhà Một Chút
Phải thanh trừ toàn bộ cứ điểm Vạn Tinh Lâu ở Hắc Long vực, nhân thủ hạt nhân lần này, không có bất cứ vấn đề gì! Nhưng dựa vào thực lực của Vạn Tinh Lâu, lại phái cao thủ đến thành lập phân lâu, có Phi Bạch ở đây, sẽ không có vấn đề gì.
Quách Kỳ Kinh có chút lo lắng.
- Chưởng môn không cần phải lo lắng, có vật đó ở đây, trừ phi Vạn Tinh Lâu phái cường giả Nhập Đạo cảnh tới nơi này thành lập phân lâu, bằng không, có bao nhiêu cao thủ đến, thì diệt bấy nhiêu!
Nói xong, Diệp Chân dùng một thanh cự nỏ phân tán linh quang đưa cho Quách Kỳ
Kinh.
- Đây là..
- Diệt Ma Nguyên Nhung, một lần bắn mười tên, chỉ cần lắp vào thượng phẩm linh tinh, một đòn có thể ung dung đánh giết võ giả Hồn Hải cảnh đỉnh phong, lắp vào cực phẩm linh tinh, vương giả Khai Phủ cảnh cửu trọng cũng sẽ bị trọng thương.
Nếu lắp vào Linh Tinh thuộc tính thượng phẩm, hoặc lắp vào một hai viên Linh Tinh thuộc tính cực phẩm, ngay cả Khai Phủ Cảnh cửu trọng đỉnh phong cũng sẽ bỏ mình tại chỗ! Chưởng môn, vật ấy, sau này sẽ làm trấn tông chi bảo của Tề Vân tông ta!
Diệp Chân nói.
Trong mắt Quách Kỳ Kinh tràn đầy kinh hỉ, dựa vào tu vi của hắn, cũng có thể cảm ứng được trong Diệt Ma Nguyên Nhung tràn ngập sát khí.
Tuy rất vui mừng, nhưng Quách Kỳ Kinh vẫn có chút do dự.
- Diệp Chân, ngươi xông xáo bên ngoài, cần nhất vẫn là bảo vật hộ thân, hay là ngươi..
- Chưởng môn, trước đây ta xác thực cần, cũng xác thực dùng nó như bảo vật hộ thân, nhưng bằng vào sức chiến đấu của ta bây giờ, bảo vật này đã không dùng được: không cần, vẫn nên ở lại tông môn đi!
- Mặt khác, trong trữ vật giới chỉ này là một ít đồ chơi nhỏ ta lấy được trên người rất nhiều võ giả từ mấy vực khác còn có ngoại vực Tử Hải, có công pháp, có đan dược, còn có linh khí, chưởng môn có thể xét ban thưởng, mau chóng tăng lên thực lực tông môn!
Những thứ đồ này, chính là vật Diệp Chân chuẩn bị cho Tề Vân tông, Tề Vân tông thiếu nhất, kỳ thực chính là công pháp và linh khí.
Những năm nay, Diệp Chân chém giết vô số võ giả, thu thập được vô số công pháp.
Nhưng vì công pháp Diệp Chân tu luyện chính là thượng cổ Địa Tâm Hỏa Soái, thu được công pháp này cũng không lọt nổi mắt xanh của hắn, nhưng đối với Tề Vân tông, lại vô cùng tốt, trong đó không thiếu một ít Thiên giai công pháp.
Bây giờ, một mạch mang tới Tề Vân tông.
Tâm tình của Quách Kỳ Kinh đã không cách nào hình dung. Chỉ liếc mắt nhìn trữ vật giới chỉ này đã chấn kinh rồi, thực sự là đồ vật do Diệp Chân mang đến quá nhiều.
Hơn ba ngàn bộ công pháp, hơn bốn trăm kiện trung hạ phẩm linh khí.
Phải biết, hiện tại Tề Vân tông, linh khí trên dưới cả tông, tính toán vẫn không hơn một trăm kiện.
- Chưởng môn, phụ mẫu ta bọn họ ở nơi nào?
Diệp Chân hỏi.
- Lão phu thu xếp cho bọn họ thanh tu phía sau nhà tre trong núi, tuyệt đối cực kỳ an toàn. Ta mang ngươi tới đi!
Quách Kỳ Kinh nói.
- Chưởng môn, ta tự mình đi qua!
Suy nghĩ một chút, Diệp Chân mới rời khỏi đại điện, đi về phía sau núi Tề Vân phong.
Bước vào phía sau núi, trong tầm mắt, Diệp Chân đã thấy nhà tre nhưng không có vận dụng linh lực, trực tiếp từng bước từng bước đi, từ phương hướng của nhà tre, đã truyền đến tiếng vang.
- Lão Diệp, ngươi nói Quách chưởng môn làm ra động tĩnh lớn như vậy. Đem toàn gia chúng ta đến ở nơi này, có phải đứa lớn đã xảy ra chuyện gì?
Đây là âm thanh của mẫu thân Mễ Giang Tuyết.
- Ai, ta hỏi qua Quách chưởng môn, hắn cũng không nói, thực sự là gấp chết rồi, tiểu tử thúi này. Đi ra ngoài nhiều năm như vậy, cũng không trở về nhà nhìn!
Trong thanh âm của phụ thân Diệp Thiên Thành tràn đầy lo lắng.
- Phụ thân, mâu thân, mau nhìn, ta bắt được một Tước nhi nè!
- Ô.. Ô..
Là âm thanh của một bé trai, nhưng một tiếng khóc bé gái theo sát phía sau vang lên.
- Mẫu thân, là ta bắt được, ca ca cướp của ta..
- Ngươi dám giành đồ vật của muội muội, có ai làm huynh như ngươi chứ?
Diệp Thiên Thành rít lên một tiếng, âm thanh đùng đùng đùng đùng đánh cái mông đã vang lên.
Đồng thời, nam hài kia đã gào khóc thảm thiết.
- Làm gì vậy, dừng tay cho lão nương!
- Tiểu hài tử ồn ào, ngươi cũng ra tay, trời mới biết tay của ngươi nặng đến bao nhiêu, nếu ngươi đánh bị gì, lão nương sẽ xử đẹp ngươi!
Mễ Giang Tuyết vừa nổi dóa, âm thanh đánh mông đã ngừng lại.
- Híc, ta này không phải đang dạy gia hỏa này làm huynh như thế nào sao? Nhớ năm đó, nếu đại ca của nó phạm lỗi thật, bị đánh cũng đều không khóc một tiếng, làm sao nó yếu đuối như thế?
- Ngươi khi đó một năm ở ngoài, có thể ở nhà mấy lần, hiện tại gia hỏa này bị ngươi đánh mỗi ngày…
Khi nói chuyện, Mễ Giang Tuyết đột nhiên rít lên một tiếng, Diệp Thiên Thành hô kinh quay đầu lại, sau đó thất thần.
Nhìn thấy một thiếu niên anh khí bừng bừng, đang ngoài cửa chậm rãi quỳ xuống.
- Phụ thân, mẫu thân hài nhi bất hiếu, để nhị vị lo lắng!
Mễ Giang Tuyết một bước đã vượt ra ngoài, liều mạng lau đến trong lồng ngực của Diệp Chân, xoa loạn một trận.
- Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi!
Lại là một trận cười gạt nước mắt.
Một lúc sau, thấy nương tử và nhi tử không thể làm gì, Diệp Thiên Thành đột nhiên rung bàn một cái.
- Thằng lớn từ xa trở về, còn không cho làm cơm đi, sững sờ làm gì?
- Đúng đúng đúng, để ta mau mau!
Lau sạch nước mắt, dáng vẻ Mễ Giang Tuyết chạy hướng về phía nhà bếp, Diệp Thiên Thành khẽ mỉm cười.
- Hừ, còn không cho chúng ta biết thời gian.
- Thằng lớn, lại đây, đến, hai chúng ta tâm sự, nói cho ta nghe một chút những năm nay ngươi làm sao lăn lộn? Mấy ngày trước, Liêu thủ tọa sang đây xem chúng ta, đều sắp đem ngươi tung đến bầu trời!
- Đây là đệ đệ đệ muội muội?
Diệp Chân một bên ôm một đứa, ngồi xuống bên cạnh phụ thân Diệp Thiên Thành, một bên đùa với đứa còn lại, một bên mở ra máy hát.
Nhưng Diệp Chân trải qua quá nhiều, huống hồ, Diệp Chân chỉ có thói quen nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, tự nhiên là kể hết chuyện tốt.
Kết nghĩa với ba đại ca Thiên Dực Tam Thánh, tự nhiên vô cùng vui vẻ nói lại.
Nhắc tới ba vị đại ca này, Diệp Chân đưa qua lễ vật do tam ca đại ca chuẩn bị cho nhị đệ, nói.
- Phụ thân, đây là một điểm tâm ý ba vị đại ca ta hiếu kính nhị vị.
- Hừm, lễ này nhận, lúc đi, để mẫu thân ngươi mang chút lễ đi qua, nếu kết bái đại ca, cũng không thể ngạo mạn!
Nói xong, Diệp Thiên Thành đã thuận liếc mắt nhìn trữ vật giới chỉ.
- Ồ, bốn quả trứng lớn là thứ gì?
- Phụ thân, thứ này là ba vị đại ca chuẩn bị cho các ngươi, còn có yêu thú cho đệ đệ muội muội, chính là trứng của Linh giai trung phẩm yêu thú Truy Vân Tuyết Yến, ưa thích công kích, tốc độ lại cực nhanh.
- Ở trong này còn có phương pháp nhận chủ và ấp, phụ mẫu các ngươi còn có đệ đệ muội muội tự mình ấp rồi nuôi lớn, chờ đến lúc trưởng thành, khắp thiên hạ này, võ giả có thể uy hiếp đến các ngươi cũng sẽ không hơn nhiều.
- Thời điểm có võ giả uy hiếp đến các ngươi, dựa vào tốc độ đào tẩu của Truy Vân Tuyết Yến, cũng không có bất cứ vấn đề gì.
Này là trứng của bốn con linh thú, sau đó Diệp Chân mới phát hiện, không thể không nói, Thiên Dực Tam Thánh cân nhắc phi thường chu đáo, nhưng nói đi nói lại, lễ vật như vậy. Cũng chỉ có ba người bọn hắn mới có thể chậm rãi thu thập, những người khác, muốn đưa cũng đưa không ra.
- Thứ tốt, đúng là bảo bối, ngươi có hay không…
Cười tủm tỉm lại nói nửa, sắc mặt của Diệp Thiên Thành biến đổi, đột nhiên lại hiểu ý trong đó.
- Vì sao ngươi lại đem mấy quả trứng về bảo vệ chúng ta, ngươi lại muốn ngốc bên ngoài một quãng thời gian dài à? Lại muốn đi?
Ngay khi biểu hiện của Diệp Chân có hơi biến hóa. Diệp Thiên Thành lại thở dài một tiếng, phất phất tay nói.
- Ta hiểu rõ, hài nhi lớn rồi, chung quy phải đi con đường của mình, chúng ta cũng không ngăn cản ngươi, nhìn tiền đồ của ngươi, ta và mẫu thân ngươi rất cao hứng! Có hai đứa nhóc này bồi tiếp. Hai chúng ta không đến nỗi cô đơn. Nhưng sau này, ngươi có thời gian, nên thường trở về thăm mẫu thân ngươi!
Nói xong, Diệp Thiên Thành hỏi.
- Đúng rồi, lần này trở về, ngươi dự định ở bao lâu?
Nghe vậy, Diệp Chân lập tức nở nụ cười khổ.
Bất đắc dĩ, Diệp Chân mới kể lại chuyện mấy ngày nay còn có trọng điểm kế hoạch, nói.
- Cái gì? Ngồi một hồi rồi đi? Kế hoạch kia nhất định phải làm? Rất quan trọng?
Diệp Thiên Thành hỏi.
Diệp Chân chỉ trỏ tầng tầng.
- Rất quan trọng, nếu không giải quyết vấn đề này, không nói Hắc Long vực, mấy trăm tỷ sinh linh của Hắc Long đế quốc đều có khả năng bị tàn sát?
- Kinh khủng như vậy? Gặp nguy hiểm không?
Hỏi xong, Diệp Thiên Thành lần thứ hai phất phất tay.
- Lão đại, chúng ta không cầu ngươi danh dương thiên hạ, không cầu ngươi làm đại anh hùng gì, bình an là tốt rồi, khi nào về, ôm một đại tôn tử trở về cho chúng ta thì càng tốt!
- Trên căn bản không có nguy hiểm gì.
Thấy Diệp Chân nói lời trong lòng, Diệp Thiên Thành cũng rõ ràng tính tình nhi tử, phất tay không nói gì, lại xông lên trong rống lên một cổ họng.
- Ta nói này lão nương, nhi tử đến rồi mà sao tay nghề lâu vậy? Nhanh lên một chút làm vài món thức ăn, ta muốn cùng thằng lớn uống vài chén!
- Ai!
Mễ Giang Tuyết đứng ở sau cửa, nghe xong một hồi chà xát nước mắt, vội vàng đáp một tiếng dài, vội vàng đi xuống.
Thừa dịp khi phụ thân rót rượu, Diệp Chân lại lấy ra một thanh Diệt Ma Nguyên Nhung, còn có một trữ vật giới chỉ khác, giao cho Diệp Thiên Thành.
- Phụ thân, cách dùng đồ chơi này trong ngọc giản có, nhưng đồ chơi này quá mức bá đạo, nhớ kỹ, nếu không gặp phải hủy gia diệt môn, giống như Linh Chu ngày đó, tuyệt đối không thể lấy ra cho người khác thấy!
Đương nhiên, trong trữ vật giới chỉ này, Diệp Chân đã sớm chuẩn bị mười mấy loại tinh tuyển công pháp và hộ bảo linh giáp có uy lực mạnh mẽ, linh khí công kích các loại hình!
Bao gồm năm mươi vạn viên Tinh Linh thượng phẩm, còn có mấy trăm bình đan dược phụ trợ tu luyện, các loại vật tư tu luyện, trong đó bao gồm một ít đan dược tăng cao tu vi trước đó xin Thủy Lệ Đan Vương luyện chế.
Nhưng con số nhiều nhất vẫn là hàng vạn bùa chú bảo mệnh và công kích Diệp Chân cầu ba người Thiên Dực Tam Thánh đồng loạt ra tay luyện chế.
Có những tấm bùa này, dù vương giả Khai Phủ Cảnh trung hậu kỳ cũng có thể đánh chết mấy vị.
- Yên tâm đi, phụ thân ngươi đã đi lăn lộn hơn nửa đời người trên giang hồ, việc tiền của không lộ ra ngoài, vẫn biết!
Rất nhanh, Mễ Giang Tuyết dùng tốc độ nhanh nhất làm một bàn món ăn, thậm chí Diệp Chân cảm ứng được, vì tăng nhanh tốc độ, Mễ Giang Tuyết trực tiếp dùng linh lực trong cơ thể để thổi lửa nấu cơm.
Trên bàn cơm, ai cũng không đề cập tới việc Diệp Chân sắp đi, chỉ là hung hăng gắp cho Diệp Chân, còn nhị lão chỉ nhìn Diệp Chân ăn.
Diệp Chân cũng không nói nhiều, ăn rất nhanh, thỉnh thoảng bồi cha cụng vài chén rượu.
Cuối cùng, một bàn lớn món ăn toàn bộ bị quét vào trong bụng một mình hắn, khi Diệp Chân ngẩng đầu, trong mắt Mễ Giang Tuyết đã tràn ngập nước mắt.
- Thật gấp như vậy sao? Không thể ở lâu thêm mấy ngày?
- Câm miệng, nữ tắc (chuẩn mực đạo đức phụ nữ) nhân gia biết cái gì, con nó có việc, hắn còn phải đi giải quyết, nam nhân sao có thể thường xuyên ở nhà?
Không chờ Mễ Giang Tuyết nói xong, Diệp Thiên Thành đã lên tiếng.
Lúc này tâm tình của Diệp Chân đã không cách nào hình dung, lại bồi tiếp mẫu thân nói một hồi, còn muốn nói thêm, Diệp Thiên Thành đã xô đẩy Diệp Chân ra ngoài.
- Phải đi mau, bớt ở chỗ này chọc giận mẫu thân ngươi gạt lệ!
Đứng ở ngoài cửa, tầng tầng dập đầu ba cái, Diệp Chân lại ôm ôm đệ đệ và muội muội.
- Phụ mẫu bảo trọng, sau này nhi tử chắc chắn về thường xuyên!
Nói xong, đã bay lên trời cao.
Chủ yếu là Tiên Thiên thần hồn của Hoa tổng quản đã đào tẩu hai canh giờ, lại muộn, nói không chắc sẽ có biến cố, vậy sẽ phải ảnh hưởng toàn bộ kế hoạch, bằng không, Diệp Chân cũng muốn ở lại thêm một lúc.
Phía ngoài nhà tre, Mễ Giang Tuyết nhìn Diệp Chân rời khỏi mà rơi lệ không ngừng, Diệp Thiên Thành an ủi.
- Khóc cái gì khóc, nhi tử đâu phải không trở về, khỏe mạnh, gặp mặt là được!
Khóc sướt mướt, không phải để lão đại lo lắng sao? Đi, đi vào trong nhà.
Lúc xoay người, ống tay Diệp Thiên Thành lơ đãng lau con mắt một cái.
Diệp Tiến nghịch ngợm kêu to.
- Phụ thân tu tu, phụ thân tu tu, ngươi còn khóc.
- Ranh con muốn bị đánh, lão tử là gió bay vào mắt, khóc bao giờ, muốn ta đánh cho mẫu thân ngươi ngươi đều không nhận ra ngươi..
Âm thanh lão nhị gào khóc thảm thiết lần thứ hai vang lên.
Ẩn trong tầng mây, Diệp Chân nhìn tình cảnh này, lại nở nụ cười, xác thực, có đệ đệ muội muội bên cạnh phụ mẫu, hắn cũng yên tâm.