Chương 1118 Hoa Quản Gia Vừa Xui Xẻo Lại May Mắn
Chương Di cũng chính là Hoa quản gia trước đây đang rất sợ hãi.
Lần đầu tiên từ bỏ thân thể lấy Tiên Thiên thần hồn thoát thân, mới phát hiện thế giới này quá nguy hiểm.
Chỉ một ngàn dặm đường ngắn, đã có bốn làn sóng yêu thú, ba làn sóng võ giả muốn đánh chủ ý lên Tiên Thiên thần hồn của hắn, ánh mắt nhìn về phía Tiên Thiên thần hồn của hắn như chó nhìn thấy xương thịt, con mắt đều sáng rực.
Vui mừng chính là những năm nay Hoa quản gia tích lũy được tầng tầng lớp lớp thủ đoạn bảo mệnh, không phải lợi dụng bùa chú mê hoặc hoặc bắt giữ đối thủ, thì thôi thúc bảo mệnh linh khí gia tốc thoát đi.
Nhưng thời điểm này, ánh sáng của thần hồn cũng trở nên có chút ảm đạm.
Đó là vì bị hai võ giả Chú Mạch Cảnh nhị trọng đi ngang qua oanh một chiêu, điều này làm cho trái tim của Hoa quản gia đều đang chảy máu.
Hai võ giả Chú Mạch Cảnh nhị trọng công kích Thần Hồn, đã thương tổn đến thần hồn bản nguyên của hắn, sau này vào thời điểm có thể đoạt xác phục sinh sống tiếp, tuổi thọ của hắn sợ cũng sẽ giảm bớt khoảng trăm năm.
Nhưng dù cho liên tục gặp nạn như vậy, Hoa quản gia vẫn tin chắc mình có thể sống tiếp.
- Nhanh, lập tức tới ngay!
Lúc này, Hoa quản gia quản tâm sinh tử của Hoa Ngũ không, cũng không có năng lực quản, hiện tại mục tiêu của Hoa quản gia là trước tiên chạy tới phân đà trong phân lâu Vạn Tinh Lâu Hắc Long vực.
Chỉ cần chạy tới nơi đó, lấy ra thân phận, thì sẽ có người hộ tống hắn đến nơi của lâu chủ phân lâu Vạn Tinh Lâu Hắc Long vực, sau đó, lấy thân phận của hắn, tuyệt đối sẽ không tiếc bất cứ giá nào giúp hắn an an toàn toàn quay về Tinh đảo.
Đến khi đó, tìm một thân thể thích hợp, căn bản không phải vấn đề gì.
Vì lẽ đó, chỉ cần chạy tới gần chỗ phân đà, hắn sẽ an toàn, thậm chí hắn có thể chỉ huy nhân thủ tìm hiểu tăm tích của Hoa Ngũ, thậm chí có thể thông qua phân lâu nơi này điều động nhân mã tìm kiếm hoặc tiếp ứng Hoa Ngũ mang theo con tin quan trọng.
Một phút sau đó, chạy tới nơi cứ điểm, Hoa quản gia há hốc mồm.
Bởi vì trong cứ điểm, giờ khắc này tiếng hò giết đang vang đến trùng thiên, thời khắc khói đặc cuồn cuộn, có thể nhìn thấy rất nhiều võ giả thân mang trang phục của Vạn Tinh Lâu kêu thảm thiết rồi chết đi.
- Mau nhìn, nơi đó có người!
- Tiên thiên hồn quang, rất có thể là cá lọt lưới khi đào tẩu!
Giữa lúc Hoa quản gia ngẩn ra, thì có võ giả mắt sắc đã phát hiện một đoàn ánh sáng thần hồn bồng bềnh ở trên bầu trời.
Thoáng chốc, thì có bảy, tám tên võ giả nhanh chóng đuổi đến đây.
Đầu lĩnh chính là một lão già Chú Mạch Cảnh tứ trọng, những người khác đại đa số đều là võ giả Chú Mạch Cảnh nhất nhị trọng và Hồn Hải cảnh ngũ trọng.
Nếu là trong quá khứ, võ giả có tu vi này, hắn chỉ cần một tát có thể đập chết một trăm.
Nhưng hiện tại hắn chỉ sót lại Tiên Thiên thần hồn hiếm hoi chạy trốn đi, sức chiến đấu của bản thân đã giảm rất nhiều, thật nhiều thủ đoạn đều dùng không được.
Chỗ chết người nhất chính là đã mất thể xác này, linh lực khôi phục chầm chậm không nói, nếu sức mạnh thần hồn dùng một ít, cũng không cách nào khôi phục.
Nếu dùng hết sức mạnh thần hồn, hắn cũng chỉ có chờ một con đường chết!
Vì lẽ đó, hắn dùng bảo mệnh linh khí hiếm hoi còn sót lại, lúc này căn bản không dám dùng, chỉ có thể trốn một bên đánh ra lượng lớn phù quang bảo mệnh.
Bất đắc dĩ chính là, trước đây một đường trốn đến, mấy bùa chú uy lực khá lớn đã dùng hết để đối phó với yêu thú, bây giờ dùng bùa chú tất cả đều là loại phòng ngự.
Dù sao trước đó cũng chỉ chuẩn bị bảo mệnh tùy tiện, ai có thể nghĩ tới hắn sẽ có ngày hôm nay, bùa chú đều là để phòng ngự làm chủ.
Bùa chú phòng ngự làm chủ không sai, đỡ không ít công kích cho hắn, nhưng dựa vào tốc độ phi hành Tiên Thiên thần hồn của hắn, căn bản chạy không thoát vài tên võ giả Chú Mạch cảnh kia.
Cũng không lâu lắm, đã bị đuổi kịp.
Nhìn chuẩn cơ hội, Hoa quản gia ném ra mấy viên thuỷ lôi trước đây ngưng luyện, cắn răng một cái tiêu hao một tia thần hồn sức mạnh làm nổ nó.
Ầm!
Ánh sáng màu xanh nước biển nổ tung, hai võ giả Hồn Hải cảnh ngũ trọng bỏ mình tại chỗ, bốn tên võ giả Chú Mạch Cảnh nhất nhị trọng mỗi người thổ huyết trọng thương, rơi xuống từ giữa bầu trời.
Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, biểu lộ của Hoa quản gia trở nên cực kỳ cay đắng. Tên võ giả Chú Mạch Cảnh tứ trọng kia có một linh giáp hộ thân, dựa vào linh giáp này, chỉ ói ra một ngụm máu tươi, đã gào thét đuổi theo.
Giống như biết trong tay Hoa quản gia có rất nhiều phòng ngự linh phù. Khi đuổi theo, võ giả Chú Mạch Cảnh tứ trọng trực tiếp công kích Thần Hồn.
Tuy rằng hắn chỉ là võ giả Chú Mạch Cảnh tứ trọng nên dùng công kích Thần Hồn cũng không thể đưa hắn vào chỗ chết, hắn hoàn toàn có thể chịu được, nhưng đòi mạng chính là, mỗi một công kích đối phó với Thần Hồn, Tiên Thiên thần hồn của Hoa quản gia sẽ ảm đạm một phần. Sức mạnh thần hồn của hắn sẽ bị tiêu hao mất một phần.
Bây giờ, hắn cũng không có thân thể làm cái xác, thần hồn sức mạnh càng dùng càng ít, lượng lớn thần hồn sức mạnh đều dùng để bảo vệ Tiên Thiên thần hồn chủ yếu nhất.
Một khi thần hồn sức mạnh tiêu hao tới trình độ nhất định, không cần người khác động thủ, hắn sẽ Hồn Phi Phách Tán.
Mười lăm kích qua đi, so với trước đó, Tiên Thiên thần hồn của Hoa quản gia đã ảm đạm gần một nửa, theo tốc độc giảm xuống rất nhanh của thần hồn sức mạnh, phi hành đều đã trở nên loạng choà loạng choạng.
Nhưng đáng trách chính là, tên võ giả Chú Mạch Cảnh tứ trọng vẫn theo sát không nghỉ, công kích Thần Hồn liên tiếp không dứt.
Sau khi, lại trúng ba đòn công kích Thần Hồn, Hoa quản gia loạng choà loạng choạng càng bay càng thấp, trong lòng đã tràn ngập tuyệt vọng.
Vốn dĩ, hắn là tồn tại Khai Phủ Cảnh bát trọng, thời điểm Tiên Thiên thần hồn trốn đi, cũng không đến nỗi kém cỏi như vậy.
Nhưng trong chiến đấu trước đó, Liêu Phi Bạch trực tiếp đánh nát thượng phẩm linh khí Tam Thái Ấn của hắn, thượng phẩm linh khí bị vỡ nát mang đến phản phệ, đầu tiên đánh trọng thương thần hồn của hắn.
Bằng không, một võ giả Chú Mạch Cảnh tứ trọng, nếu hắn liều mạng dùng một đạo công kích Thần Hồn cũng có thể quyết định.
Có thể hiện tại....
Hoa quản gia quả thực khóc không ra nước mắt.
- Lẽ nào Chương Di ta thật sự phải mệnh tuyệt tại đây.....
Chính trong thời khắc Hoa quản gia đang tuyệt vọng, một bóng người nổi lên phía dưới, một chưởng đã oanh tên võ giả Chú Mạch Cảnh tứ trọng từ bầu trời rơi xuống mặt đất, trong nháy mắt không còn khí tức.
Hoa quản gia chưa kịp phản ứng lại, hắn đã bị một bàn tay lớn nắm lấy, chớp mắt mắt tối sầm lại, càng thêm tuyệt vọng.
- Ta đang sắp bị người cầm đi luyện hồn đan sao? Sớm biết như vậy, còn không bằng bị một chiêu đánh giết cho thật thoải mái.....
Cảm giác bên cạnh gió thổi lạnh lẽo, sau mấy chục tức, đột nhiên đã yên tĩnh lại, quanh thân buông lỏng, Hoa quản gia lập tức thấy lại ánh sáng.
Chỉ liếc mắt nhìn, Hoa quản gia đã vui mừng khôn xiết:
- Địch Khoát Hải, là ngươi?
Lời còn chưa dứt, biểu hiện của Hoa quản gia đã trở nên cực kỳ cảnh giác.
Trong trận chiến trước đó, Địch Khoát Hải đều nghe hắn điều động, nhưng hiện tại, nhìn dáng vẻ ham sống sợ chết của hắn, chỗ chết người nhất chính là trong thần hồn sức mạnh còn mang theo trữ vật giới chỉ, chỉ sợ này Địch Khoát Hải giết hắn cướp của!
- Hoa quản gia. Ngươi không sao chứ?
Đứng bên một hốc cây, một bên hỏi, Địch Khoát Hải cực cảnh giác núp ở một bên động quan sát phía ngoài.
- Địch Khoát Hải, ngươi.... tại sao ngươi lại ở chỗ này?
Hoa quản gia còn chưa hỏi xong. Xoay chuyển ánh mắt, đã nhìn thấy trong hốc cây có một đôi vợ chồng trung niên vẫn như cũ hôn mê, biểu hiện lần thứ hai cả kinh.
- Bọn họ, bọn họ làm sao sẽ ở nơi này của ngươi?
Hai người đang nói chuyện, ngay lúc trước võ giả Chú Mạch Cảnh tứ trọng bị đánh chết nằm trên mặt đất, sau khi nằm nửa ngày, đã mở mắt ra, sau đó nhe răng nhếch miệng vò nổi lên ngực.
- Tên tiểu khốn kiếp này, ra tay đủ độc ác!
Trong hốc cây, Diệp Chân mạo danh Địch Khoát Hải đã giải thích cho Hoa quản gia.
- Ngươi nói, nữ nhân họ Liêu kia điên cuồng đuổi theo Hoa Ngũ không tha, Hoa Ngũ đã nhân cơ hội ủy thác một đôi vợ chồng trung niên đến trong tay ngươi, hắn chủ động đánh lạc hướng?
Sau khi nghe xong Hoa quản gia hỏi.
Diệp Chân gật đầu.
Nghe vậy, biểu hiện của Hoa quản gia hơi lạ, chuyện này, hình như rất hợp lý, dù sao bị nữ nhân họ Liêu kia nhìn chằm chằm, Hoa Ngũ vẫn không có khả năng chạy trốn.
Dưới nguy cơ, ủy thác mục tiêu cũng tức vợ chồng "Diệp Thiên Thành" đến trên người Địch Khoát Hải, rất nhiều khả năng.
So với tính mạng của hắn mà nói, đôi mục tiêu này càng quan trọng hơn!
Trong nháy mắt tiếp theo, Tiên Thiên thần hồn của Hoa quản gia lên ngưng hiện, trong tròng mắt bắn mạnh ra hàn quang.
- Không đúng!
- Ngươi chỉ có tu vi Khai Phủ Cảnh tứ trọng. Ngươi làm sao có khả năng chạy thoát từ tràng hỗn chiến kia? Dưới thủ đoạn của Diệp Chân kia, dù ngươi muốn chạy trốn cũng không có năng lực trốn đi!
- Nói, đến cùng đã xảy ra chuyện gì?
Một tiếng ở trên cao nhìn xuống nổi giận quát, Hoa quản gia lập tức nhớ tới tình cảnh bây giờ của mình, khí thế đột nhiên hạ xuống.
Không ngờ, Địch Khoát Hải nhưng không có bất kỳ tức giận, trái lại trên mặt còn nở nụ cười.
- Hoa quản gia, ta nói ngươi đừng nóng giận!
- Ngươi nói, ta không tức giận!
Ngược lại lúc này, Hoa quản gia hắn sao dám tức giận sao?
- Là như vậy, ta thấy Hoa Thất bị một chiêu kiếm của nữ nhân dũng mãnh chém giết, ta đã cảm thấy chuyện không đúng lắm, khả năng phải gặp, vì lẽ đó, sớm.....
Thật không tiện cười, quanh thân Diệp Chân xoay mình bay lên vô số hơi nước.
- Ha, con người ta nhát gan, vì lẽ đó, hỗn chiến còn chưa bắt đầu, trước hết ta đã độn thổ! Lúc khai chiến các ngươi, ta đã xuất hiện lại trên mặt đất, sau đó một đường thoát thân, không ngờ dĩ nhiên đụng tới Hoa Ngũ!
- Càng bất hạnh chính là, vừa tiếp nhận hai người này đã gặp phiền toái, nhìn thấy có nhóm lớn người hướng về gần đó giết tới, ta đã vội vàng trốn đến trong hốc cây này, sau đó, đã nhìn thấy ngươi, còn lại ngươi đã biết rồi!
Diệp Chân nói.
- Ngươi cũng thật là.... Nhát gan...
Hoa quản gia có chút im lặng, đây cũng là phúc của người ta, nếu người này không nhát gan cẩn thận, sợ là cũng không sống được tới giờ, trước đây lúc hỗn chiến, sớm bị đánh giết.
Nhưng tình huống như thế mới hợp với thực tế, Hoa quản gia tin tưởng lời giải thích của Địch Khoát Hải.
Sau đó, con ngươi Hoa quản gia hơi động, lập tức có ý nghĩ, người trước mắt này nhát gan như vậy, nói không chắc có thể để cho hắn thuận lợi lợi dụng một phen đây.
Đột nhiên, Diệp Chân đột ngột đứng dậy, trong tay nhấc theo một thanh trường kiếm, đi đến một bên cuối cùng trong hốc cây.
Hoa quản gia căng thẳng một hồi, hỏi vội.
- Ngươi... Ngươi muốn làm gì?
- Hoa quản gia, gia hỏa kia bắt giữ hai người này, chính là một đại phiền toái!
Thả bọn họ ở đây, sợ sẽ bạo lộ hành tung của chúng ta, không bằng một chiêu dọn dẹp sạch sẽ, miễn liên lụy chúng ta!
Nói xong, Diệp Chân nâng kiếm muốn đâm!
Hoa quản gia thoáng chốc đã bị dọa đến run rẩy.
- Đừng, đừng, dừng tay, mau dừng tay! Không thể giết?
- Không thể giết? Không thể giết bọn họ, Hoa quản gia còn muốn mang theo một cặp phiền toái này?
Trong mắt Địch Khoát Hải lóe lên hung quang.
- Không chỉ có không thể giết, còn phải bảo đảm bọn họ sống sót! Chỉ cần có thể mang hai người này về Trường Phong đảo, tiền đồ của ngươi và ta quả thực không thể đo lường!
Hoa quản gia nói.
- Tiền đồ?
Địch Khoát Hải hơi nghi hoặc một chút.
- Ngươi là tán tu?
Hoa quản gia hỏi.
- Phí lời, không phải tán tu, ai tới kiếm tiền từ loại chuyện bán mạng này?
Địch Khoát Hải giả bộ tức giận, không vui nói.
- Vậy thì đúng rồi, ngươi có muốn có một tiền đồ tốt đẹp hay không? Giống như gia nhập và hiệu lực một thế lực lớn nào đó?
Hoa quản gia dụ dỗ.
Nghe vậy, Diệp Chân âm thầm nở nụ cười, chỉ chờ câu nói này của ngươi, đương nhiên, chuyện này, không thể đáp ứng nhanh như vậy, phải từ chối sau đó mới chấp nhận.
Ngay sau đó, thấy Diệp Chân có ý định, Hoa quản gia càng thêm ra sức nói.
Ngô, vì tiền đồ, cũng vì cái mạng nhỏ của hắn!