← Quay lại trang sách

Chương 1119 Thu Được Tín Nhiệm

Địch Khoát Hải, ta nói thẳng với ngươi! Trước mắt cơ hội này, chính là ngàn năm một thuở, bỏ qua lần này, sẽ không có lần sau! Ngày hôm nay, ta tán dương lòng tốt của ngươi, nếu như bình thường, chính là một vương giả Khai Phủ Cảnh thất, bát trọng, cũng chưa chắc có cơ hội này!

Dù cho Hoa quản gia hao hết môi lưỡi, trước mắt, Địch Khoát Hải hình như vẫn còn chút do dự.

- Làm sao, ngươi chẳng lẽ không tin ta? Ta có thể ở ngay trước mặt ngươi phát xuống Thần Hồn Lời Thề, hơn nữa, thời điểm ta chết rồi, ngươi có phù tấn của ta, có được chỉ điểm địa điểm đưa đến đối vợ chồng này, đồng ý của ta, cũng không chút nào suy giảm!

Hoa quản gia lại vội nói.

Trầm ngâm nửa ngày, Địch Khoát Hải mới ngẩng đầu lên.

- Hoa quản gia, ta không ngốc! Có lợi ích lớn như vậy, thì có vô số nguy hiểm!

Nhưng ta cũng rõ, cõi đời này, ngươi không bán mạng, cũng đừng nghĩ bắt được chỗ tốt! Nhưng, ngươi cũng phải cho ta biết thân phận của đôi vợ chồng này đi, còn có, ngày hôm nay chúng ta tao ngộ cao thủ khủng bố kia, đến cùng là ai? Thân phận gì? Sau khi biết rồi, ta mới có thể tính toán cho chúng ta thoát thân lúc đối mặt với nguy hiểm, cũng không đến nỗi để ta chết không rõ ràng!

Không thể không nói, Diệp Chân cải trang rất giỏi.

Do dự một chút, Hoa quản gia cảm thấy Địch Khoát Hải nói có lý, sau đó nói ra thân phận vợ chồng Diệp Thiên Thành cho Địch Khoát Hải nghe.

Trong nháy mắt tiếp theo, Địch Khoát Hải rất phối hợp hít vào một ngụm khí lạnh.

- Nói như vậy, lấy sức ảnh hưởng của họ Diệp kia, nếu phát hiện phụ mẫu hắn bị chúng ta bắt đi rồi, thậm chí có thể phát động hơn một nữa cao thủ và võ giả bình thường ở Hắc Long vực đến tìm kiếm chúng ta?

Địch Khoát Hải hỏi.

Nghe vậy, Hoa quản gia nở nụ cười khổ.

- Xác thực như vậy!

Đồng thời, lỗ tai của Diệp Chân hơi động, ló đầu nhìn về phía ngoài động, khá lắm. Giữa bầu trời cao có lít nha lít nhít võ giả đang phi hành thấp ở phía xa như con ruồi bình thường bay qua, tiện tay lôi Hoa quản gia liếc mắt nhìn, Tiên Thiên thần hồn của Hoa quản gia ngưng tụ ra bản thể trở nên cực kỳ khó coi.

- Xem trận thế này, Diệp Chân đã phát hiện phụ mẫu hắn bị bắt…

Diệp Chân không có đáp lời, làm bộ cúi đầu trở nên trầm tư. Trầm tư đến nỗi làm cho trong lòng Hoa quản gia rất khó chịu.

Chỉ lo Diệp Chân e ngại, trực tiếp phản bội bán hắn.

- Hoa quản gia, xem ra chúng ta muốn chạy trốn, cũng chỉ có thể đi ngược lại con đường cũ!

Diệp Chân bỗng nói.

- Đi ngược lại con đường cũ? Có phương pháp kháng cự?

- Bọn họ là võ giả, chúng ta hóa trang bình dân, dựa vào hai chân đào tẩu được không?

Diệp Chân nói.

- Nhưng, một khi bị lục soát trước mặt, khí tức tu vi của ngươi và ta, lại không cách nào che giấu?

Hoa quản gia nghi ngờ nói.

- Không sao, trong Hắc Long vực, này ta chỉ sợ Diệp Chân, Liêu Phi Bạch, còn có con Vân Dực Hổ Vương kia, võ giả bình thường lục soát trước mặt của ta, chết như thế nào cũng không biết!

Diệp Chân tự tin nói.

- Này cũng đúng! Làm theo ngươi nói đi, cái mạng này của lão phu, đã giao cho trong tay ngươi!

- Yên tâm, chỉ cần Hoa quản gia không quên hứa hẹn của mình là được!

Sau nửa canh giờ, Diệp Chân đã làm xong một cái khuông, hai đầu khuông có tay cầm cho hai người khiêng. Trong khuông tự nhiên là vợ chồng "Diệp Thiên Thành’ bị hạn chế hôn mê bất tỉnh.

Cho tới khi Hoa quản gia dùng Tiên Thiên thần hồn, trực tiếp ẩn nấp trong lồng ngực Diệp Chân.

Phương pháp này, để Hoa quản gia than thở không ngớt, vì chỉ mới ra ngoài hai ngày, võ giả trên trời tìm kiếm bay tới bay lui, người lăng không đến hạ xuống hỏi Diệp Chân hóa trang thành nông phu.

Nhưng, nếu như cứ tiếp tục bình thường, vậy thì không hợp với kế hoạch của Diệp Chân.

Theo kế hoạch của Diệp Chân, một đường đi ra ngoài, nhất định phải đạt được tín nhiệm tuyệt đối của Hoa quản gia, kế hoạch của hắn mới có thể tiếp tục.

Không bao lâu. Một đội võ giả phi hành mệt mỏi nghỉ ngơi ven đường, trong lúc vô tình kiểm tra Diệp Chân hóa trang thành nông phu, lập tức đã phát hiện kẽ hở, vì trong sọt cất giấu hai người.

Nhưng chưa kịp chiến đấu, đã bị Diệp Chân đưa ra tay đập chết.

Nhưng một chiêu này lại chọc phải tổ ong vò vẽ, hình như võ giả khắp nơi, đều tụ tập về hướng này, làm cho Hoa quản gia sợ hãi đến không dám thở mạnh một miệng.

Tụ tập tới càng nhiều võ giả, cơ hội bạo lộ càng lớn.

Rất nhanh, Diệp Chân giả trang nông phu đang đi tới, bắt đầu lưu vong.

Đương nhiên, trận lưu vong này, chỉ là một hồi kịch do Tề Vân tông phối hợp diễn mà thôi.

Đương nhiên, ngoại trừ Diệp Chân và Quách Kỳ Kinh và Đại trưởng lão sắp xếp sự vụ, võ giả khác, căn bản không biết là đang diễn trò, từng tên đều ra sức rất hăng hái.

Dưới tình huống này, Diệp Chân quả thực bị truy từ trên trời tới xuống đất, chết đi sống lại.

Có một lần, vì bảo vệ Tiên Thiên thần hồn của Hoa quản gia hiếm hoi còn sót lại, Diệp Chân trực tiếp dùng cánh tay ngăn cản một đao bổ về phía ngực.

Vì tránh né truy binh, Diệp Chân trực tiếp tiến vào một rãnh nước bẩn nấp một ngày một đêm, mà Hoa quản gia được linh lực của Diệp Chân bao vây, không hư hại chút nào.

Một lần nguy hiểm nhất, là bị Vân Dực Hổ Vương đuổi theo.

Lần đó, Hoa quản gia hồn đều sắp bị doạ không còn, uy danh Vân Dực Hổ Vương của Diệp Chân, ai không biết!

Vốn tưởng rằng hẳn phải chết, nào nghĩ đến Diệp Chân liều mạng đứt đoạn mất sáu xương sườn, xung quanh Vân Dực Hổ Vương bày xuống một đạo huyễn ảnh phù trận.

Cấp bậc ảo ảnh phù trận kia không cao, nhưng vây khốn được Vân Dực Hổ Vương một phút lại không vấn đề.

Kết quả là, lần thứ hai chạy thoát!

Dọc theo đường đi, tình cảnh nguy hiểm tầng tầng lớp lớp, nhiều lần Hoa quản gia liều mạng muốn ra tay, lại bị Diệp Chân ngăn cản, nói tình hình hiện tại của Hoa quản gia, vừa ra tay không làm được gì mà thần hồn sẽ tan vỡ, thần mất hồn tán.

Tình cảnh kia, khiến cho Hoa quản gia cảm động muốn rơi lệ.

Lần đầu tiên, Hoa quản gia cảm thấy, Địch Khoát Hải này thật sự bảo hộ hắn, thật sự dùng mệnh hắn bảo hộ hắn.

Hơn nữa không chỉ có thể liều mạng, dọc theo con đường này cơ biến chồng chất, hữu dũng hữu mưu, càng phi thường chuyên về tùy cơ ứng biến chi đạo, thậm chí đều mạnh hơn mấy phần so với hắn.

Hoa quản gia cảm thấy, nếu thu người này về đến tay, ngày sau khi hắn làm việc cho chủ thượng, tuyệt đối sẽ càng thêm đắc lực.

Hơn nữa, nếu như lần này hắn thành công bắt ‘vợ chồng Diệp Thiên Thành’ về, dựa theo tác phong của chủ thượng có công tất thưởng, hắn nhất định có thể thăng chức.

Lần thứ hai thăng chức, nói không chừng hắn có thể tọa trấn một phương.

Đến lúc đó, Địch Khoát Hải này chính là tâm phúc trong tâm phúc của hắn.

Không có giao tình gì thân thiết hơn so với mệnh tình.

Vì lẽ đó, mỗi một lần hiểm Diệp Chân gặp nguy hiểm, Hoa quản gia đều âm thầm phát một lần thề, nhất định phải sống sót trở lại, sau khi trở về, nhất định phải thu người này ở lại bên cạnh mình.

Bay tán loạn trong toàn bộ Hắc Long vực hơn hai mươi ngày, bản thân bị dằn vặt mệt bở hơi tai, cuối cùng Diệp Chân cũng tìm được lúc thở phào nhẹ nhõm, bởi vì cuối cùng cũng giả vờ giả vịt chạy trốn tới gần biển rộng.

Nhưng nhìn biển rộng, Diệp Chân một mặt vẻ buồn rầu, liên tiếp thở dài.

Điều này làm cho Hoa quản gia hơi nghi hoặc một chút.

- Trước đó, nhiều gian nan hiểm trở như vậy chúng ta đều đã chạy thoát, mắt vừa thấy biển, ngươi than thở cái gì, sợ cái gì? Là sợ không có thuyền vượt biển?

- Ta biết ngươi có thuyền vượt biển! Thế nhưng, trước đây trên đại lục, đấu với người ta, ta dựa vào đầu óc và vận may, còn có thể miễn cưỡng thoát thân! Nhưng đến trên biển rộng này, bước vào trong ngoại vực Tử Hải gặp phải yêu thú, dù có dùng não tính toán cũng không có tác dụng! Dựa vào tu vi ta, đừng nói là một đám, dù cho là gặp phải bốn, năm đầu Linh giai yêu thú, ta cũng sẽ xong đời.

Biển rộng mênh mông, yêu thú đâu chỉ ngàn vạn, dựa vào tu vi của ta, mang theo ngươi vào biển, chính là muốn chết!

Diệp Chân nói.

Nghe vậy, Hoa quản gia vẫn nở nụ cười.

- Điểm ấy ngươi yên tâm, bản lĩnh an toàn trên biển, vẫn có mấy phần!

Nói xong, Hoa quản gia trực tiếp lấy ra một cái sừng yêu thú dáng dấp cực kỳ hung tợn dữ dằn đưa cho Diệp Chân.

- Một hồi điều khiển thuyền vượt biển, dùng linh lực thôi phát khí tức thú giác này, bảo đảm ngươi bách thú lui tránh, trong ngoại vực Tử Hải đấu đá lung tung cũng không có bất cứ vấn đề gì!

- Ừ?

Điều này làm cho Diệp Chân có chút ngạc nhiên.

Sau đó mấy tức, chớp mắt linh lực đã đưa vào thú giác, một đạo khí tức linh lực cực kỳ khủng bố đã lan ra, một ít thú biển cấp thấp ngoài mấy dặm, thậm chí trực tiếp liếc mắt.

Cảm ứng một hồi, thứ này toả ra khí tức, hình như uy thế tuyệt diệu có hiệu quả như Hắc Long của Diệp Chân, không giống chính là, Hắc Long linh mạch toả ra chính là uy thế Hắc Long.

Mà thú giác này tắc toả ra là một loại khí tức cực kỳ khủng bố, chỉ có trên người yêu thú.

Có phát hiện này, Diệp Chân thở phào nhẹ nhõm.

Nguyên nhân rất đơn giản, nếu không có thứ này, Diệp Chân mang theo Hoa quản gia vượt biển, vì càng thêm chân thực không lộ kẽ hở, trời mới biết phải gặp bao nhiêu nguy hiểm, phải động bao nhiêu tâm tư, nói không chắc còn có thể gặp phải nguy hiểm đến tính mạng.

Hiện tại, có thú giác này, một đường có thể đi thẳng, chỉ cần vận may không phải quá xấu là tốt rồi, so với trước kia, ung dung hơn vô số lần.

- Hoa quản gia, vậy bây giờ chúng ta đi Trường Phong đảo?

Diệp Chân hỏi.

Trầm ngâm một chút, Hoa quản gia từ chối.

- Không thể, Trường Phong đảo không thể đi!

- Diệp Chân kia cũng đi qua ngoại vực Tử Hải, khẳng định biết sự tồn tại của Trường Phong đảo, một khi không tìm được chúng ta ở Hắc Long vực, rất có thể sẽ giết tới Trường Phong đảo truy chúng ta, nếu chúng ta đi qua, khẳng định là tự chui đầu vào lưới!

Hoa quản gia nói.

- Vậy biển rộng mênh mông này, chúng ta đi nơi nào?

Diệp Chân nghi ngờ nói.

- Ngươi yên tâm có thể chính là, hiện tại có thời gian, ta có thể liên hệ với chủ thượng của ta, tin tưởng rất nhanh hắn sẽ phái người tới tiếp ứng chúng ta!

Khi nói chuyện, Hoa quản gia đã từ trong trữ vật giới chỉ lấy ra một bộ tiểu na di trận bàn, khảm nạm cực phẩm linh tinh vào, rồi chỉ Diệp Chân làm sao khởi động tiểu na di trận này.

Sau khi làm xong, Diệp Chân hầu ở một bên.

Điều này làm cho Hoa quản gia không khỏi tán dương thêm một chút, đây là điểm của Địch Khoát Hải mà hắn thưởng thức nhất.

Biết rõ hắn mang theo trữ vật giới chỉ, bên trong có vô số bảo bối, càng có năng lực trừng trị hắn, nhưng không có nổi lên lòng tham.

Rất nhanh, trong ánh sáng lấp loé, thẻ ngọc ở trung tâm tiểu na di trận bàn đã biến mất!

Một phút sau đó, trên Tinh đảo, một võ giả đang trong coi mấy chục tiểu na di trận đang ngủ gật trên bàn, ánh mắt đột nhiên ngẩn ngơ, tiểu na di trận bàn cố ý đặt ở trước người đột nhiên sáng lên.

Khi một tấm thẻ ngọc bỗng dưng hiện lên, trên mặt võ giả kia hiện lên một tia kinh sợ.

- Mất liên lạc nhiều ngày như vậy, đã có tin tức truyền đến, cũng thật là mạng lớn!

- Nếu bộ trận bàn này có tin tức, lập tức đưa lên, nếu chậm hơn một tức, ta lột da của ngươi ra!

Đây là nguyên văn một tháng trước Tam lâu khôi bàn giao, nhớ tới lời này, võ giả lập tức bay ra ngoài!