Chương 1133 Các Ngươi Làm Được, Sao Ta Lại Không Thể?
Là ai, là ai, lăn ra đây cho lão tử!
Âu Đột giống như điên, trường đao trong tay hắn bổ ra từng ánh đao, qua thời gian mấy hơi thì đã bổ ra một vết nứt sâu hơn ngàn mét ở trong sân!
- Lăn ra đây! Có gan thì lăn ra đây cho lão tử!
Âu Đột vừa tức giận mắng vừa vung đao một cách điên cuồng, qua mười mấy hơi thở thì toàn bộ đại viện đã bị cắt thành mảnh nhỏ.
Cái Quân, Hoàng Đàn, Diêm Vô Địch, Ninh Sĩ Dị cũng không đi ra khuyên Âu Đột mà là lơ lửng giữa trời, thần niệm như nước tỏa ra bốn phương tám hướng, tìm tòi tất cả những chỗ khả nghi.
Thật ra thì Âu Đột phát điên là có lý do.
Mới có nửa canh giờ ngắn ngủn mà huyết mạch dòng chính của Âu gia đã có hai người mất tích, bốn người bị giết, sáu người đã chết.
Đối lập với tình huống của con cháu Âu gia thì sáu người này không coi là nhiều, nhưng đòi mạng chính là sáu người này đều là thiên tài của Âu gia.
Sau khi phát tiết một trận, Tam Lâu Khôi Âu Đột nhanh chóng bình tĩnh trở lại, chỉ có điều trên mặt hắn vẫn vô cùng tái nhợt.
- Ta đã biết kẻ nào làm ra tất cả những chuyện này!
- Ai?
Vừa nghe tới đây, ánh mắt của Cái Quân, Hoàng Đàn, Ninh Sĩ Dị lập tức nhìn về phía Âu Đột, khóe miệng Diêm Vô Địch thì lại cong xuống.
Trong vòng nửa canh giờ này thì Diệp Chân đã ra tay tổng cộng mười hai lần, chém giết mười một huyết mạch dòng chính của Ngũ gia và ba mươi sáu vương giả Khai Phủ Cảnh.
Nhưng ngoại trừ mấy trận ban đầu thì diệt sạch toàn bộ, mấy tràng tập kích phía sau thì Diệp Chân chỉ kịp chém rớt một phần võ giả đã phải chui xuống lòng đất.
Có người sống, như vậy đặc thù của kẻ ra tay càng rõ ràng.
Lôi Xà Oanh, Tử Diễm Kim Đăng, một con hổ nho nhỏ, những đặc thù này tụ hội cùng nhau quả thật là vô cùng sống động.
- Diệp Chân!
- Kẻ gây ra những chuyện này chính là tên khốn Diệp Chân mà chúng ta bày ra trăm phương ngàn kế đối phó!
Âu Đột nắm chặt hai tay, từng khớp xương kêu răng rắc.
- Cái gì?
- Diệp Chân? Không thể nào!
- Không phải hắn ta còn đang chạy tới hoang dã đảo sao? Làm sao mà xuất hiện ở đây được chứ?
Mọi người kinh hô.
- Chẳng lẽ các ngươi chưa từng xem tình báo của Diệp Chân?
Câu hỏi của Âu Đột khiến cho mọi người lặng ngắt như tờ.
Trong nháy mắt tiếp theo, khuôn mặt Âu Đột hiện lên một trận vặn vẹo, hắn nhanh chóng chộp lấy túi Linh Thú ở bên hông rồi lôi một tên nam võ giả từ bên trong ra. Người nam nhân đó không phải ai khác, hắn chính là tử sĩ mà lúc trước Chương Di chộp tới để giả dạng thành Diệp Thiên Thành - phụ thân của Diệp Chân.
Âu Đột chọc vài cái trên người "Diệp Thiên Thành" làm cho hắn tỉnh lại, sau đó hắn vận sức xé rách một cánh tay của ‘Diệp Thiên Thành’ xuống, đối phương lập tức kêu lên một tiếng thảm thiết.
- Diệp Chân, ngươi mau lăn ra đây cho lão tử! Nếu ngươi không lăn ra đây thì lão tử sẽ lăng trì phụ mẫu ngươi trước mặt mọi người!
Âu Đột gào thét.
Diệp Chân đang ẩn nấp dưới lòng đất, nghe vậy thì con ngươi đột nhiên co rụt lại. Dù cho hắn biết phụ thân kia chỉ là do tử sĩ giả trang, nhưng mà trái tim hắn cũng không khỏi trở nên căng thẳng.
- Âu tặc, ngươi dám thử một chút xem! Ta không tin người nhà của Diệp Chân ta nhiều hơn người Vạn Tinh Lâu các ngươi!
Thanh âm của Diệp Chân vang lên từ khắp bốn phương tám hướng.
Khi âm thanh vang lên trong chớp mắt, Cái Quân, Hoàng Đàn, Ninh Sĩ Dị, Diêm Vô Địch đồng thời dựng lỗ tai thẳng lên, ý đồ nhận ra vị trí phát ra tiếng nói.
Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, vẻ mặt ai nấy đều hiện lên sự bối rối.
Đúng là bọn họ đã xác định được vị trí phát ra thanh âm, nhưng không phải là một mà là mấy chục, mấy trăm vị trí. Hình như âm thanh của Diệp Chân đã cùng lúc phát ra từ hơn trăm phương hướng.
Nói giỡn, âm thanh của Diệp Chân được phát ra thông qua hoa cỏ cây cối mà Tiểu Yêu điều khiển, bọn họ có thể tìm ra hắn mới là lạ.
Cả đám đồng thời lắc đầu, đột nhiên có một tiếng kêu thảm thiết vang lên ở một nơi xa trong Âu phủ.
- Không ổn rồi!
Tiếng kêu thảm thiết đó khiến cho sắc mặt Âu Đột thảm biến, hắn ta nhanh chóng vọt về phía hậu trạch.
Mấy hơi thở sau, mấy người Cái Quân, Âu Đột trừng mắt há hốc mồm. Bên trong hậu trạch, mấy người con còn chưa tới hai mươi tuổi, tu vi còn chưa tới Hồn Hải Cảnh của Âu Đột đã phơi thây tại chỗ!
Hiển nhiên là vừa mới bị chém giết!
- Diệp Chân tặc tử!
Hai mắt Âu Đột đỏ ngầu như máu, hai tay hắn dùng sức xé cánh tay còn lại của
"Diệp Thiên Thành" xuống.
- Hừ, Âu tặc, là do Vạn Tinh Lâu các ngươi phá hoại quy củ trước! So về thực lực thì ta không đấu lại các ngươi, nhưng nếu bàn về ám sát, với bản lãnh của ta, trên đời này ta nhận số hai thì không ai dám nhận số một!
Âm thanh của Diệp Chân lại vang lên từ khắp bốn phương tám hướng, đồng thời, tiếng thét, tiếng kêu thảm thiết và tiếng đánh nhau truyền tới từ phía đông phủ
Cái gia.
- Không ổn rồi!
Cái Quân hét lớn một tiếng, hắn chạy như bay về phía hậu viện phía đông phủ Cái gia, trong tình thế cấp bách, mọi người tự nhiên là cùng nhau chạy tới.
Nhưng mà khi sắp chạy đến Cái phủ, Cái Quân đột nhiên kinh hô một tiếng.
- Không tốt!
- Ai về nhà nấy, dàn xếp hậu viện!
Lúc này mấy người Hoàng Đàn, Ninh Sĩ Dị, Diêm Vô Địch sốt ruột đến mức choáng váng mới bừng tỉnh, bọn họ nhanh chóng trở về nhà mình chuẩn bị sắp xếp hậu viện.
Từng người tập trung người nhà của mình lại, nhưng phần lớn người nhà ở hậu trạch đều có tu vi thấp kém, thậm chí có người còn không có tu vi, cho nên bọn hắn cũng không để ý nhiều.
Ở tình huống bình thường, khi kẻ địch tấn công thì cũng sẽ không ra tay với mấy kẻ yếu như giun dế này.
Vì lẽ đó, cho dù bọn hắn có phòng bị, nhưng không có chuẩn bị cao thủ bảo vệ.
Lúc này từng người sốt ruột đến nóng cả mắt, mọi người vội vã trở về chuẩn bị sắp xếp cao thủ bảo vệ.
Nhưng cũng đã chậm.
Hậu viện nam phủ Hoàng gia gần đông phủ truyền ra tiếng kêu cực kỳ thảm thiết.
Cao thủ canh giữ ở Hoàng phủ vội vàng tập trung về phía hậu viện.
- Diệp tặc, ngươi quá độc ác....
- Phụt!
Nhị Lâu Khôi Hoàng Lăng nhìn thấy tình cảnh trước mắt, tức khắc ngửa mặt lên trời phun ra một ngụm máu tươi.
- Hừ, ngươi nói ta độc ác sao? Là do các ngươi phá hoại quy củ trước!
- Là do các ngươi muốn ra tay với người nhà của ta trước, lẽ nào chỉ cho các ngươi làm mà ta thì lại không thể?
Âm thanh của Diệp Chân lại vang lên lần nữa.
Câu nói này khiến cho Âu Đột như bị sét đánh, thân hình của mấy vị Lâu Khôi đang nhanh chóng chạy về phía hậu viện cũng khẽ cứng, ánh mắt mọi người nhìn về phía Âu Đột trở nên hết sức phức tạp.
- A.... Điều nhi...
Diêm Vô Địch vừa mới trở về Diêm gia lập tức kêu lên một tiếng cực kì bi thiết.
Huyền tôn tôn tử của hắn, thiên tài mới tròn mười sáu tuổi, vừa bắt đầu tu luyện đã có bát mạch, tôn tử mà hắn cực kỳ yêu thương đã bị một đoạn cành lá từ chậu lan trồng trong nhà đâm xuyên đầu, tử trạng cực thảm!
- Đau lòng sao?
- Diệp Chân ta từ trước đến giờ không ra tay với lão nhược, đây là do các ngươi ép ta!
Tiếng nói lạnh lùng của Diệp Chân lại vang lên khắp nơi.
Hầu như là đồng thời, trong đình viện của Ngũ gia liên tiếp vang lên vô số tiếng kêu thảm thiết.
Đại đa số đều là một ít võ giả tu vi thấp bị hoa cỏ mình chăm sóc ở trong phòng giết chết.
Trong lúc nhất thời, tiếng thét chói tai, tiếng kêu rên thảm thiết trong Ngũ phủ
Vạn Tinh Lâu vang lên không dứt.
- Nhanh lên! Đập nát.... Không, phá huỷ mấy thứ hoa cỏ bên người các ngươi, mau chóng rời xa chúng nó, nhanh lên! Lập tức rời xa hoa cỏ cây cối!
Cái Quân bị thủ đoạn của Diệp Chân bức điên rồi, hắn thôi thúc lực lượng thần hồn điên cuồng hét lên.
- Mọi võ giả tu luyện công pháp hệ Hỏa nghe lệnh, mau đốt cháy toàn bộ cây cối hoa cỏ ở trong đảo, không chừa lại một thứ gì!
Phóng hỏa thiêu cháy tất cả đi!
Cái Quân phát hiện một chút đầu mối, lập tức điên cuồng mệnh lệnh mọi người làm theo.
Hắn thực sự sắp bị Diệp Chân làm cho điên rồi, cho dù hắn tìm kiếm thế nào thì cũng không tìm thấy bóng dáng Diệp Chân đâu, nhưng Diệp Chân lại có thể xuất hiện ở bất cứ đâu, bất kỳ lúc nào rồi muốn mạng của bọn hắn.
Đặc biệt là những tộc nhân có tu vi thấp.
Trong Vạn Tinh Lâu, không phải người có tu vi thấp thì sẽ bị coi là vô dụng.
Những võ giả không cách nào tu luyện hoặc thiên phú cực thấp, bọn họ sẽ được an bài làm việc khác, tinh thông nghiên cứu, quản trướng, phân tích tình báo, nói tóm lại một câu: Vạn Tinh Lâu không có rác rưởi.
Nhưng hiện tại, những nhân vật tinh anh này lại chết đi một cách không hiểu ra sao.
Như vậy làm sao mà Cái Quân không điên cho được?
Thực sự là không có biện pháp, hắn chỉ có thể dùng phương pháp cực đoan như vậy.
Bằng không, đừng nói là ngủ, ngay cả bước đi thì bọn họ cũng phải lo lắng đề phòng!
Năng lực chấp hành của Vạn Tinh Lâu phi thường biến thái.
Sau một trăm hơi thở, mỗi nơi trên Tinh đảo đều bùng lên từng ngọn lửa lớn.
Nhưng mà Cái Quân đã đánh giá thấp uy lực của các ngọn lửa này, gió biển thổi một hơi, các phòng ốc, kiến trúc nhanh chóng bị lửa bao vây, tiếp theo lại là một hồi cứu hoả náo loạn, trên đảo càng thêm hỗn loạn.
Mà trong lúc hỗn loạn đó, tiếng kêu thảm thiết vẫn tiếp tục vang lên không ngớt.
Thỉnh thoảng, nơi nào đó sẽ thình lình bay ra một tia sét hoặc bay ra một ánh lửa.
Đến cuối cùng, Diệp Chân trực tiếp nổi lửa.
Hắn tìm một góc yên lặng rồi chui ra, bấm tay khẽ bắn Tử Diễm Kim Đăng ra, từng tảng diễm quang màu tím lớn lập tức bay ra, trong phút chốc oanh thành một biển lửa!
Khi mà mặt trời nhô ra khỏi mặt biển, Tinh Đảo mới dần an ổn trở lại.
Có điều sau một đêm biến cố, Tinh đảo đã không còn là tiên cảnh hoa thơm chim hót như trước nữa.
Khắp nơi đều là cảnh tượng đổ nát thê lương, ở đâu cũng là một mảnh cháy đen.
Nếu như từ trên không trung nhìn xuống, toàn bộ Tinh đảo đã là một vùng đen kịt.
Mọi võ giả tuần tra hay là làm việc đều mặc vào Linh giáp hộ thể, e sợ mình sẽ gặp phải đánh lén, chết không rõ ràng.
Hết cách rồi, trải qua một buổi tối đã có quá nhiều đồng liêu chết một cách không rõ ràng.
Rất nhiều người sớm triệu hồi ra Linh giáp hộ thể mới may mắn tránh thoát một kiếp.
Sau đó thì toàn bộ Tinh đảo đã trở thành loại dáng vẻ như bây giờ.
Lúc này, Âu Đột đứng trước hai cỗ thi thể rách nát, vẻ mặt hồn bay phách lạc.
Trong cơn tức giận, Âu Đột đã ra tay sưu hồn "phụ mẫu" Diệp Chân ngay tại chỗ.
Mà kết quả sưu hồn lại phi thường buồn cười.
Giả mạo!
Người mà hắn chộp tới lại chỉ là đồ giả, "phụ mẫu Diệp Chân" chỉ là hai tên tử sĩ.
Buồn cười nhất chính là hắn lấy danh nghĩa của Hắc Long Vực Thiên Nam Hoa Gia thành lập đội ngũ báo thù, thế mà còn chưa bước tới Hắc Long Vực thì Hắc Long Vực đã làm ra bố trí tương ứng.
Điều này làm cho Âu Đột luôn luôn tự phụ tính toán không một chỗ sai sót phi thường khó có thể tiếp thu, phi thường bị đả kích!
- Tất cả đều là do ngươi, chính ngươi là người đã ra chủ ý xấu!
Hai mắt Ngũ Lâu Khôi Diêm Vô Địch tràn đầy tơ máu, toàn thân lây dính khói đen, lúc này hắn tức giận chỉ vào Âu Đột hồn bay phách lạc mà chỉ trích.
- Cái gì mà đoán chắc nhân tính, chỉ cần bắt được phụ mẫu Diệp Chân thì có thể trừ được mối hoạ lớn này! Hiện tại thì hay rồi, đối phương không thèm nói quy củ, sào huyệt nhà mình bị lật tung! Chính ngươi xem đi, mở to hai mắt của ngươi mà nhìn kìa, lúc này mới có mấy ngày mà Tinh Đảo của chúng ta đã biến thành như thế này rồi!
Rốt cục thì oán khí tức giận tích lũy lâu ngày như vậy đã bộc phát.
Hoàng Đàn, Ninh Sĩ Dị nhìn Tinh đảo gần như biến thành một vùng đất khô cằn, trên mặt lộ ra vẻ bi thương.
Đối mặt sự chỉ trích của Diêm Vô Địch, khóe miệng Âu Đột giật giật mấy cái, chỉ là khi nhìn Tinh đảo bị tàn phá khắp nơi, hắn lại ngậm miệng không nói gì.
- Nói đi chứ!
- Không phải tính toán của ngươi không có chút sai sót nào sao?
- Không phải ngươi là cáo già sao?
- Hiện giờ sao không tính nữa đi? Sức mạnh mà ngày xưa ngươi giáo huấn chúng ta đi đâu rồi?
Diêm Vô Địch càng mắng càng hăng hái, càng mắng càng bi phẫn.
Tình cảnh này khiến cho Cái Quân nhìn không nổi nữa, Diêm Vô Địch mắng Âu Đột vài câu thì còn được, nếu tiếp tục mắng nữa thì tuyệt đối sẽ xảy ra nội chiến, như vậy thì quá mất mặt.
- Vô Địch, đủ rồi!
Cái Quân gào to một tiếng, ngăn Diêm Vô Địch còn đang tiếp tục mắng chửi.
Cái Quân nhìn Tinh đảo nơi nơi đều là một mảnh tàn tạ, thở dài một tiếng.
Bên trong tiếng thở dài tràn đầy bất đắc dĩ!
Đối mặt với kẻ địch trơn trượt như Diệp Chân, hắn đã không còn thủ đoạn đối phó nào nữa, chí ít tạm thời là như vậy.
Trong nháy mắt tiếp theo, Cái Quân sử dụng đồng thời lực lượng thần hồn và linh lực thôi phát âm thanh giống như hoàng chung đại lữ, vang dội tới từng ngóc ngách Tinh đảo.
- Diệp Chân, việc đã đến nước này rồi, chúng ta nói chuyện đi!
Vừa dứt lời, sắc mặt của Hoàng Đàn, Ninh Sĩ Dị, Diêm Vô Địch, Âu Đột, Cái Tri Thế, Ninh Kỳ, Hoàng Miện trở nên cực kỳ khó coi, thậm chí là có chút bi phẫn!
Chịu thua!
Lần đầu tiên sau mấy trăm năm, Vạn Tinh Lâu mở miệng chịu thua!Tạo Hóa Chi Vương
-