← Quay lại trang sách

Chương 1134 Bức Ra

Diệp Chân, việc đã đến nước này rồi thì chúng ta nói chuyện đi!

Theo Cái Quân nói câu nói này, rất nhiều lão nhân Vạn Tinh Lâu chỉ cảm thấy trong óc vù lên một tiếng, giống như giống như nổ tung vậy, trong thời gian ngắn hai mắt đã trở nên đỏ như máu không ngớt, ngực chập trùng liên tục mấy cái, khó chịu muốn không thở nổi.

Vạn Tinh Lâu Đại trưởng lão Cái Tri Thế cũng là lão nhân một trong số thành viên đó, ở trong trí nhớ của hắn, bốn trăm năm trước Vạn Tinh Lâu khai chiến với Long Minh, năm vị lão lâu khôi ba vị bị trọng thương, tình huống cao thủ Khai Phủ

Cảnh tổn hại một phần ba, cũng không chịu thua!

Vẫn cứ ngăn chặn Long Minh hướng về lục địa mở rộng dã tâm, từ đây cùng Long Minh phân chia địa bạn.

Lần ác chiến kia, trực tiếp để tuổi thọ của hai vị lão lâu khôi giảm nhiều, sau lần đại chiến đó không tới trăm năm, cứ như vậy mà tọa hóa.

Thế nhưng ở tình huống kia, Vạn Tinh Lâu cũng không vì thế mà khuất phục!

Nhưng hiện tại, cái bóng kẻ địch đều chưa thấy, Vạn Tinh Lâu lại khuất phục.

- Lão tổ tông.

Cái Tri Thế mang theo tiếng khóc nức nở cuồng loạn rống lên một tiếng trong cổ họng.

Cái Quân nhìn một chút, biểu hiện có chút bi thảm hướng về phía Cái Tri Thế khoát tay áo một.

Suy nghĩ của Cái Tri Thế, sao hắn lại không biết, chỉ là hắn bây giờ còn có thể lựa chọn được hay sao?

Ngay cả cái bóng kẻ địch đều mò không được, hắn còn lựa chọn được sao?

Sắc mặt bi thảm của Âu Đột, Diêm Vô Địch, Hoàng Đàn nhìn Cái Quân, hình như muốn nói chút gì đó nhưng khóe miệng lại chỉ nhúc nhích mấy lần, cuối cùng vẫn không mở miệng.

- Diệp Chân, việc bắt phụ mẫu của ngươi, đúng là chúng ta phá hoại quy củ! Điểm này, lão phu nhận! Thế nhưng, việc đã đến nước này, ngươi cũng không thể vĩnh viễn ở đây hao tổn nữa. Hay là nói chuyện đi!

Thấy không có người đáp lại lời, Cái Quân lại mở miệng lần nữa, lần này mở miệng, tư thái nhưng lại càng thấp hơn.

Rất nhiều võ giả Vạn Tinh Lâu, bao gồm cả trên mặt mấy vị lâu khôi ai cũng đều hiện lên vẻ khuất nhục.

Tất cả mọi người đều hết nhìn đông tới nhìn tây rồi lại nhìn về phía bốn phương tám hướng, tiền nhậm đại lâu khôi đều có tư thái thả thấp như thế, mà đối diện nhưng không có bất kỳ đáp lại nào, chuyện này quả thật chính là không hề có một tiếng động nhục nhã.

Nhưng cho dù là như vậy, loại nhục nhã không hề có một tiếng động này còn đang kéo dài.

Thời gian từng giây cứ cứ thế đi qua, cho dù ngay cả trên mặt Cái Quân cũng có chút vẻ không nhịn được. Khóe miệng không nhịn được mà co giật lên.

Hắn cân nhắc không phải vấn đề mặt mũi mà là nếu như Diệp Chân không ra, vẫn tiêu hao xuống như vậy, Tinh Đảo bọn họ phải làm sao?

Lẽ nào cứ như vậy hao tổn?

Nhưng cõi đời này, chưa từng có đạo lý ngàn ngày đề phòng cướp!

Còn kéo dài thần kinh căng thẳng như vậy mãi, không phải võ giả Tinh Đảo phát rồ thì chính là bọn họ quyết tâm triệt để từ bỏ một mảnh cơ nghiệp Tinh Đảo này.

Nửa khắc đồng hồ một phút đi qua nửa canh giờ cứ thế đi qua, vẫn như cũ không có bất kỳ đáp lại.

Suy nghĩ mãi, Cái Quân lần thứ hai chắp tay lại, khi đang muốn mở miệng, thì ngũ lâu khôi Diêm Vô Địch tức giận trước tiên nhảy ra chỉ về phía mặt đất gào thét lên.

- Họ Diệp rác rưởi kia, ngươi đây là cho thể diện mà không cần! Giờ mà còn không lăn ra đây thì đừng trách lão tử giết tới Hắc Long vực, triệt để tàn sát Hắc Long vực, xem ngươi…

- Tàn sát Hắc Long vực, rất tốt!

Diệp Chân cười nhạo, âm thanh từ bốn phương tám hướng vang lên,

- Các ngươi đi tàn sát được rồi, mấy trăm ức nhân khẩu ở Hắc Long vực có quan hệ cái chim với lão tử?

- Không sai, lão tử ở Hắc Long vực có chút thân nhân bằng hữu xuất thân sư môn!

Nhưng cho dù các ngươi giết, thân nhân bằng hữu sư môn của lão tử ở Hắc Long vực chết một người nào, lão tử sẽ giết mười thứ rác rưởi Vạn Tinh Lâu đến để đền mạng.

- Đến lúc đó, xem ai chịu thua trước?

Đột nhiên, mọi người lắng nghe âm thanh đột nhiên đi xa sắc mặt mấy người Cái Quân thay đổi, thân hình theo phương hướng âm thanh di động vọt tới.

Nhưng chỉ quá một thời khắc, ngũ lâu khôi Diêm Vô Địch đã nhìn chằm chằm trong hậu viện Diêm phủ trùng thiên bay lên một ánh lửa gào lên đau xót.

- Thập thẩm, tam nương.

Trong tiếng gào đau thương kia, một nhóm năm người Diêm Vô Địch nhanh chóng chạy tới phát hiện tràng xong việc, trong ánh mắt nháy mắt sững sờ ở tại đó.

Trong Diêm phủ một phòng khách lớn, lúc này đã biến thành phế tích, trong phế tích có hơn ba mươi thi thể đủ để đốt thành than cốc, phần lớn đều là tộc nhân tập trung ở đây không tu vi hoặc tu vi thấp.

Hơn mười vị võ giả ở đây bảo vệ những người Diêm gia này lập tức sẽ khóc rống lên.

Bọn họ đã cẩn thận từng li từng tí một bảo vệ mấy người dòng chính gia quyến Diêm gia, đột nhiên cảm ứng được dưới nền đất bay lên một đạo sóng linh lực cực kỳ bàng bạc.

Bọn họ ý thức được không đúng trong chớp mắt, mấy đám ánh lửa màu đỏ tím liền từ dưới nền đất bộc phát ra.

Những người hơi cơ linh kéo đi một hai vị người nhà tránh xa, phản ứng chậm một chút nửa người trực tiếp bị đốt thành than cốc.

Hơn nữa, bởi động tĩnh dưới nền đất rất rõ ràng, những tộc nhân bình thường kia cũng nhanh chóng tách ra, thế nhưng phạm vi ngọn lửa kia bao trùm quá to lớn, tốc độ vừa nhanh, bình thường tộc từ vừa chạy ra một hai bộ đã bị đốt thành tiêu thán!

- Họ Diệp, ta nhất định phải băm thây ngươi thành vạn đoạn!!

Diêm Vô Địch bi thống hét lên.

- Phải băm thây ta thành vạn đoạn, họ Diêm, ta đã ở ngay đây, có bản lĩnh đến đi!

Diệp Chân càn rỡ cất tiếng cười lớn từ bốn phương tám hướng vang lên.

- Vừa rồi ta mới giết ba mươi chín người của Diêm gia các ngươi, theo tỉ lệ một với mười, ngươi yên tâm đi giết người trong sư môn ở Hắc Long vực ta đi! Ngươi giết bốn, năm người thì ta cũng sẽ không chú ý!

- Cho dù giết nhiều thì ta cũng sẽ không chú ý, ngược lại ta sẽ đòi lại gấp mười, ha ha ha ha…

Sắc mặt bốn người Cái Quân, Hoàng Đàn, Ninh Sĩ Dị, Âu Đột trở nên cực kỳ khó coi, trong mắt từng người từng người rốt cục lộ ra một vẻ sợ hãi.

Cái gọi là cường sợ liều mạng, liều mạng sợ không muốn sống, không muốn sống sợ người điên!

Lúc này dưới cái nhìn của bọn họ, hành vi Diệp Chân như là một người điên có thể liều một trận.

Một khi làm việc không kiêng dè chút nào, lại có thủ đoạn quỷ thần cỡ này, bọn họ sao lại không sợ?

Làm sao không sợ?

Cho dù Diêm Vô Địch đang phát điên miệng há nửa ngày thế nhưng lại không dám nói nửa lời hung ác nào nữa.

Vừa rồi điên lên một câu, gần bốn mươi người thân thiết của mình liền gặp độc thủ, trở lại một câu, trời mới biết còn có thể chết bao nhiêu người.

Sợ!

Diêm Vô Địch thật sự sợ!

Cái Quân hít một hơi thật sâu, lần thứ hai hướng về tứ phương chắp tay nói.

- Diệp Chân, việc này là chúng ta làm sai trước!

- Chấm dứt ở đây đi, ngươi có điều kiện gì thì cứ nói ra!

Vô tận khuất nhục lần thứ hai hiện rõ trên mặt đám người Âu Đột, Hoàng Đàn, Diêm Vô Địch, Ninh Sĩ Dị.

Hết cách rồi, bọn họ cũng không còn cách nào.

Ba ngày qua vì để đối phó Diệp Chân, chiêu gì cũng đã đều dùng.

Đào đất ngàn mét, vậy cũng thật không phải không làm.

Trên Tinh Đảo mới tăng hơn trăm nhãn tuyền thủy, mấy trăm hố sâu to lớn, đó chính là minh chứng bọn họ dụng hết toàn lực truy sát Diệp Chân.

Nhưng tốc độ oanh đào của bọn họ dù cho có nhanh hơn nữa, cũng không chống đỡ được tốc độ độn thổ của Diệp Chân!

Trừ phi triệt để phá huỷ Tinh Đảo. Thế nhưng chỉ cần Diệp Chân còn sống sót một ngày, chỉ cần bọn họ còn có lo lắng, vô luận ở đâu trong nhà cũng phải lo lắng đề phòng!

Cân nhắc mãi, Cái Quân mới lại một lần nữa chịu thua!

- Nói chuyện? Chỉ bằng các ngươi, hiện tại có tư cách gì nói chuyện với ta?

Tiếng cười nhạo của Diệp Chân vang lên.

- Diệp Chân, làm việc gì cũng nên lưu một đường. Ngày sau gặp lại mới tốt! Thật sự phải bức cuống lên, Vạn Tinh Lâu ta…

Không chờ Cái Quân nói xong, Diệp Chân đã cười gằn lên.

- Làm sao, ngươi đây xem như là đang uy hiếp ta hay sao? Ngươi lại dám uy hiếp ta, rất tốt sao?

Tiếng Diệp Chân nói còn chưa rơi xuống, xa xa đột nhiên vang lên tiếng kêu thảm thiết thê lương.

Mọi người nghe thế sắc mặt biến đổi, lần thứ hai vút nhanh đi qua đã nhìn thấy mấy vương giả Khai Phủ cảnh đang giúp cho một vị võ giả cả người là hỏa dập tắt lửa, nhưng đòi mạng chính là ngọn lửa kia mấy vị vương giả Khai Phủ cảnh trong khoảng thời gian ngắn dĩ nhiên hoàn toàn diệt không xong.

Cái Quân nhanh chóng tiến lên, bàng bạc cực kỳ Thổ linh lực ầm ầm rơi xuống, lập tức diệt ngọn lửa màu tím quanh thân người võ giả này gần như tắt.

- Giáo nhi…

Nhìn cả người giống than cốc không thành hình người, thân hình Cái Quân run lên, trái tim đột nhiên vừa kéo, trước mắt võ giả kêu thảm thiết này chính là một trong hậu bối tên Cái Giáo hắn khá yêu thích!

Tuy thương thế rất nặng, thế nhưng năng lực hồi phục bản năng võ giả cũng rất cường. Dưới linh đan diệu dược vẫn là có thể cứu được.

- Nhanh, nhanh đi cứu trị.

Còn chưa nói hết lời, Cái Giáo vừa rồi đau kêu thảm thiết đột nhiên một mặt sợ hãi run giọng mở miệng.

- Lão tổ tông, cứu ta, sau sau…

Lời này không đầu không đuôi, mấy người Cái Quân nghe có chút không rõ, trong nháy mắt tiếp theo, một đạo sóng linh lực dâng trào từ trong cơ thể Cái Giáo bay lên.

Thoáng chốc, sắc mặt đám người Cái Quân đại biến.

- Không tốt.

Thời khắc kinh ngạc thốt lên, Cái Quân theo sóng linh lực bay ra, gấp khống chế nơi sóng linh lực bay lên kia.

Ầm!

Trong trái tim Cái Giáo, huyết nhục bạo thành một đám mưa máu, trong phút chốc khí tuyệt bỏ mình!

Cái Quân thấy cảnh tượng này ngón tay không cách nào ức chế, run rẩy lên.

Rất khó hình dung khi tận mắt nhìn thấy cháu trai ruột của mình chết thảm ở trước mặt mình. Đó là một loại thống khổ, đau đến mức môi Cái Quân đều run cầm cập lên.

- Đây chính là cái giá phải trả của việc uy hiếp ta!

Thanh âm lạnh như băng của Diệp Chân lại vang lên.

Trước khi Diệp Chân đưa Cái Giáo này đã vận dụng một chút thủ đoạn nhỏ, trước đây hắn tu luyện Toái Ngọc Ấn, có thể ở khoảng cách xa làm nổ.

Trước khi đưa ra, đã đập vào một viên Toái Ngọc Ấn trong cơ thể thiếu niên này, mãi đến tận Cái Giáo này được cứu mới làm nổ.

- Ác ma!

- Diệp Chân, ngươi chính là ma quỷ trăm phần trăm không hơn không kém, ác ma!

Ngươi không sợ sau khi ngươi chết xuống địa ngục sao?

Nhìn tình cảnh này, Cái Tri Thế cuồng loạn gào thét.

- Ma quỷ?

- Cho dù ta là ma quỷ thì mấy thủ đoạn ác ma cũng là do Vạn Tinh Lâu các ngươi ép ác ma ra ngoài!

- Là các ngươi, là các ngươi lên kế hoạch muốn dùng phụ mẫu ta đến để uy hiếp ta đi vào khuôn phép! Còn muốn tàn sát đã sư môn của ta, thậm chí càng tàn sát đế quốc nơi ta sinh ra!

- Hiện tại, các ngươi lại nói hành động của ta làm là của ác ma, là ma quỷ, các ngươi không cảm thấy buồn cười à?

- Cho tới xuống địa ngục, hừ, Vạn Tinh Lâu các ngươi lén lút làm đủ trò xấu, muốn xuống địa ngục, cũng là các ngươi xuống địa ngục trước, lão tử sợ cái chim!

Diệp Chân mắng một trận, trực tiếp khiến Cái Tri Thế vừa tức giận không có gì để nói, đại đa số người theo bản năng liếc mắt nhìn Âu Đột!

Người ra tuyệt hậu kế này không ai khác chính là Tam lâu khôi Âu Đột!

Rất nhiều võ giả Vạn Tinh Lâu, bao gồm cả Diêm Vô Địch và Hoàng Đàn đều thầm hận Tam lâu khôi Âu Đột nảy ra loại ý đồ xấu này.

Cũng không biết dùng bao lớn nghị lực, Cái Quân mới cưỡng chế đưa thống khổ từ đáy lòng đi, chậm rãi khôi phục trấn định.

Hắn hận không thể lập tức tìm ra Diệp Chân, xé xác Diệp Chân, để Diệp Chân sống không bằng chết!

Thế nhưng, đừng nói bọn họ tìm không ra Diệp Chân trốn ở dưới nơi sâu xa nền đất, đại cục trước mắt đã đủ làm cho hắn không dám xằng bậy!

Hiện tại, nhất định phải lấy đại cục làm trọng!

- Diệp Chân, nói đi, ngươi rốt cuộc muốn như thế nào, cứ nói đi! Lão phu tiếp theo phải làm gì?

Cái Quân trước tiên lấy một loại ngữ khí bình tĩnh nói, nhưng đã làm tốt chuẩn bị chịu nhục!

- Hừ, hiện tại học ngoan? Mấy chục tên dòng chính tinh anh của Vạn Tinh Lâu các ngươi rơi vào trong tay ta, còn dám uy hiếp ta?

- Như thế này, năm vị thiếu lâu khôi Vạn Tinh Lâu các ngươi, mười mấy người lâu khôi dự bị, muốn sống hay muốn chết?

Diệp Chân quát lên.

Vừa dứt lời ra, khóe miệng mấy người Cái Quân, Hoàng Đàn, Âu Đột, Ninh Sĩ Dị, Diêm Vô Địch cùng nhau co giật.

Diệp Chân biết thân phận của năm vị thiếu lâu khôi không kỳ quái, thế nhưng cả thân phận của đám lâu khôi dự bị cũng biết, nếu đàm phán, bọn họ bên này phải xuất huyết nhiều bao nhiêu à!