Chương 1139 Một Màn Trào Phúng Máu Tanh Nhất
Chuyện gì có thể làm cho Cái Quân - tiền nhậm đại lâu khôi Vạn Tinh Lâu hàm dưỡng khá cao, bụng dạ cực sâu lại phát ra tiếng gào phẫn nộ như vậy, còn bị tức giận đến thổ huyết?
Nguyên nhân rất đơn giản, chính là bắt nguồn từ nội dung trong ngọc giản.
- Chư vị đến rất đúng giờ, ta rất hài lòng, nhưng La Dương đảo này hoang tàn vắng vẻ, không thể đãi khách, nên đã quay lại Phượng Vĩ đảo chờ đón chư vị, buổi trưa sáu ngày sau, Diệp mỗ sẽ đại giá quang lâm chào đón chư vị, quy củ, các ngươi hiểu!
Đây là nội dung trong ngọc giản vừa tìm được.
Đây quả thật là trêu đùa đối với năm người bọn họ, trêu đùa hay không trêu đùa, Cái Quân cũng phải chấp nhận.
Từ khi Phượng Vĩ đảo bay đến đây, Cái Quân đã từng có mơ hồ suy đoán như vậy, nhưng vẫn câu nói kia, không dám đánh cược.
Lúc này tìm được tấm thẻ ngọc này, cũng không phải không thể tiếp thu, then chốt chính là câu nói sau cùng để lại trong thư.
Câu nói "Quy củ các ngươi hiểu" này để Cái Quân phẫn nộ muốn điên.
Nói cách khác, bọn họ lại phải không ngủ phi hành liên tục sáu ngày chạy tới, tính cả thời gian trước khi bay đi là hai mươi mốt ngày, bọn họ tiêu hao thời gian và sức lực ở việc phi hành đã gần một tháng.
Đừng nói là cường giả Nhập Đạo cảnh, dù thần tiên cũng không chịu được.
Còn tiếp tục như vậy, Cái Quân rất hoài nghi, thời điểm cứu được thiếu lâu khôi Cái gia, tuổi thọ của hắn, có thể chống được đến lúc thiếu lâu khôi Cái gia được bồi dưỡng trở thành cường giả Nhập Đạo cảnh trong tương lai hay không?
Đây mới là nguyên nhân thực sự để Cái Quân thổ huyết!
Nhưng lại không có cách nào khác.
Loại biện pháp uy hiếp này, là trước đó bọn họ dùng hết ở trên người Diệp Chân, bây giờ Diệp Chân ngược lại dùng ở trên người bọn họ, nhưng uy hiếp này để cho bọn họ không thể tức giận.
Từng thẻ ngọc được lan truyền, bất kể là ai xem qua, sắc mặt đều trở nên cực kỳ tái nhợt, quả thực khó coi tới cực điểm.
- Đại bá, làm sao bây giờ? Giờ phải vội vã trở về Phượng Vĩ đảo sao?
Nhị lâu khôi Hoàng Đàn lo lắng nói.
- Đại bá, nếu chúng ta lại lấy cường độ như vậy trở về Phượng Vĩ đảo. E sợ không cần Diệp Chân trừng trị chúng ta, tự chúng ta đã sẽ ngã gục trước! Miễn cưỡng chạy về, sợ là sẽ chỉ tăng thêm biến cố!
Nói tới chỗ này.
Âu Đột biểu hiện nghiêm nghị.
- Nói không chừng đây chính là quỷ kế của Diệp Chân thì sao?
Nghe rõ ràng ý tứ, ngũ lâu khôi Diêm Vô Địch đã lập tức cuống lên.
- Ngươi là nói chậm lại tốc độ chạy về, nhưng nếu chậm lại tốc độ chạy về, tiểu tử Diệp Chân kia sẽ chọn ra một thiếu lâu khôi ra tay thì sao, tiểu tử kia là một tên có lòng dạ độc ác, chắc chắn sẽ không nương tay!
Nghe vậy, Ninh Sĩ Dị sâu sắc nhìn chăm chú Diêm Vô Địch nói.
- Vô địch, vậy ngươi nói là bị Diệp Chân chọn một hai vị thiếu lâu khôi để giết có lợi, hay Diệp Chân một lần xử lý năm người chúng ta mới tốt?
- Xử lý một lần năm người chúng ta, đây không thể nào?
Nét mặt Diêm Vô Địch giật mình.
- Không nói dựa vào cường độ sáu ngày đường trước đó đánh lại, ngươi nói xem hiện tại sức chiến đấu của ngươi còn được bao nhiêu phần mười?
Ninh Sĩ Dị hỏi.
Biểu hiện của Diêm Vô Địch lập tức trở nên hơi ủ rũ.
- Hiện tại năm phần mười sức chiến đấu ở thời kì đỉnh phong cũng chưa tới....
- Chỉ cần ở Vạn Tinh Lâu, phần lớn là con cháu đời sau chúng ta phải bảo toàn, huyết thống dòng dõi mới có thể sinh sôi! Bởi vì chúng ta đến muộn mà dẫn đến tử tôn nhà ai bị giết, vậy thời điểm đó chính là lúc Vạn Tinh Lâu bị diệt!
Nói tới chỗ này, biểu hiện của Cái Quân bất ngờ lăng lệ,
- Cho tới cùng ai sống ai chết, phải xem tạo hóa của từng gia tộc, các ngươi không có ý kiến chứ?
Khóe miệng co giật mấy lần, trong mắt loé ra từng tia thương tiếc sau đó Ninh Sĩ
Dị trước tiên gật đầu.
- Sinh tử nghe theo mệnh trời!
- Sinh tử nghe theo mệnh trời!
.....
Sau đó, tất cả mọi người đều lên tiếng tiếp sau, tấm túi Linh Thú của Ninh Sĩ Dị thu mọi người vào, ánh chớp quanh thân lóe lên, theo hướng Phượng Vĩ đảo bay trở về.
Nhưng lúc này tốc độ trở về, so với tốc độ khi đến, chậm ít nhất một vài thành.
Cũng chớ xem thường Ninh Sĩ Dị giảm tốc độ vài thành nhưng có hiệu quả hơn, điều này có thể để Ninh Sĩ Dị duy trì thời gian phi hành từ ba canh giờ tăng lên tới sáu canh giờ, trực tiếp tăng gấp đôi.
Tương ứng, võ giả khác trong túi Linh Thú có được thời gian khôi phục, sẽ tăng cường mức độ lớn.
Cơ bản trước đó một ngày thay phiên một lần, bây giờ đã biến thành gần hai ngày thay phiên một lần.
Thời gian khôi phục tăng cường mức độ lớn, làm cho bọn họ có thể triệt để khôi phục như cũ. Thậm chí luyện hóa sạch hỗn tạp linh lực trong cơ thể, nhanh chóng khôi phục thực lực.
Năm người hao tổn sức chiến đấu quá lớn, rất nhanh đã khôi phục lại.
Trước khi chạy tới Phượng Vĩ đảo, không dám nói sẽ khôi phục được thực lực đỉnh phong, ít nhất có thể khôi phục được tám phần mười thậm chí chín phần mười sức chiến đấu, đến khi đó, mới có khả năng đàm phán công bằng.
Thời gian sáu ngày đảo mắt đã qua, trong khách sạn trên Phượng Vĩ đảo mà Thiên Dực Tam Thánh đặt chân, đã không còn bất kỳ một võ giả dư thừa nào.
Lúc này, Diệp Chân vừa mới chạy tới một ngày trước, đang nâng cốc nói chuyện vui vẻ với Thiên Dực Tam Thánh.
- Nói thật, tứ đệ, khi vừa nhận được tiểu na di trận truyền tin của ngươi, ta thật sự căn bản không thể tin được!
- Sào huyệt của Vạn Tinh Lâu có phòng ngự nghiêm mật cỡ nào, làm sao có khả năng bị ngươi nháo đến long trời lở đất?
- Nhưng mười hai ngày trước, khi nhìn thấy nét mặt già nua bình thường của ngũ lâu khôi Vạn Tinh Lâu đã nhăn thành cây quýt, ta đã tin!
- Hơn nữa, còn thật thoải mái mẹ nó a!
- Có thể bắt nạt ngũ lâu khôi Vạn Tinh Lâu á khẩu không trả lời được, cuối cùng còn ngoan ngoãn dâng ra ba trăm vạn viên Tinh Linh thượng phẩm, thực sự là thoải mái.
Phá Hải Đại Thánh cười vui vẻ.
- Lần này, chúng ta cũng may nhờ có tứ đệ hết, đến, tứ đệ, ta mời ngươi một chén!
Phúc Hải Đại Thánh nâng chén nói.
Nghe vậy, Diệp Chân uống một hơi cạn sạch rượu trong chén, nhưng lại nở nụ cười khổ.
- Nhị ca đừng nói vậy, nếu như không có ba vị ca ca làm hậu thuẫn, ta nào dám đàm phán với Vạn Tinh Lâu. Nhưng nói đi nói lại, ba trăm vạn Tinh Linh thượng phẩm chỉ là món ăn khai vị mà thôi, chờ đám người Vạn Tinh Lâu đến chuộc con tin, đây mới thực sự là món chính. Đến khi đó, mọi thu hoạch, bốn huynh đệ chúng ta chia đều!
Diệp Chân nói.
- Chia đều?
Tịnh Hải Đại Thánh hơi nhướng mày.
- Tứ đệ, làm như vậy không ổn thỏa, dù sao việc này cũng do ngươi một tay thúc đẩy.....
- Đại ca đừng nhiều lời nữa, nếu như không có ba vị ca ca, ta dám giao dịch sao?
Huống hồ, lần này giao dịch xong, sẽ có thể gặp phải nguy hiểm to lớn, ta không con nối dõi, người thân cũng ít, chỉ là một khi có việc, sợ sẽ phải liên lụy người nhà ba vị ca ca. Vì lẽ đó, nhất định phải chia đều, xem như ta bồi thường một chút đối với những con cháu kia, cũng hy vọng có thể chúc bọn họ có một chút năng lực, nhanh chóng tăng cao thực lực.
Diệp Chân nói.
Tịnh Hải Đại Thánh nói.
- Đã như vậy, thì cứ chia đều đi. Nhưng theo mưu tính của tứ đệ ngươi. Chúng ta nói không chắc còn có cơ hội một lưới bắt hết bọn họ!
Diệp Chân chỉ lắc đầu.
- Khó, độ khả thi thành công vô cùng nhỏ.
Tịnh Hải Đại Thánh còn muốn nói cái gì nữa. Một đạo phù quang từ giữa bầu trời trực tiếp hạ xuống, sau khi dùng thần niệm quét qua, Tịnh Hải Đại Thánh đã nở nụ cười khổ.
- Vẫn đúng là bị tứ đệ nói trúng, chỉ một chút thủ đoạn đã bị bọn họ nhìn thấu, hải yêu dọc theo đường đi truyền đến tin tức cho chúng ta, nhân mã Vạn Tinh Lâu xuất hiện, nhưng ba trăm ngàn dặm, muốn chạy đến Phượng Vĩ đảo, nhanh nhất, còn cần thời gian một ngày.
- Vốn là không có bao nhiêu hi vọng thành công. Nhưng bọn họ dám kéo dài, vậy hãy chuẩn bị sẵn tinh thần nhìn thấy thi thể!
- Đi, buổi trưa đến, một hồi trước tiên chúng ta quải một người tới, nửa ngày không tới, cứ giết chết một tên!
Diệp Chân một mặt tàn nhẫn.
- Tứ đệ, những người này trong tay ngươi, giết lại rất đáng tiếc, mỗi một tên có thể đều đại diện cho lượng lớn linh tinh.
Phúc Hải Đại Thánh khuyên nhủ.
Diệp Chân nói.
- Nhị ca, ngươi phải hiểu được, vật hi sinh chính là vật quý! Chết được mấy tên, những người khác sẽ càng đáng giá tiền!
- Ừ, cũng đúng.....
Sau nửa canh giờ, Phượng Vĩ đảo lên nổi lên một cây gỗ cao tới trăm mét, một tên bị phong cấm tu vi, là người do đại lâu khôi dự bị của Diêm gia đang kêu rên ở nơi đó.
Bả vai người kia, Tiểu Miêu đang ở trên đó, thỉnh thoảng, xuất một trảo tử, lập tức một đám lớn huyết nhục rơi xuống, tiếng hét thảm vang vọng cả bầu trời.
Diệp Chân sở dĩ dằn vặt năm người Vạn Tinh Lâu như vậy. Một là vì để cho bọn họ mệt mỏi, không có thời gian cũng không thể nào hấp bằng hoán hữu mời cao thủ trợ giúp.
Bằng không, dựa giao thiệp của Vạn Tinh Lâu, nói không chắc còn có thể thật sự mời đến mấy vị cường giả Nhập Đạo cảnh đến trợ giúp.
Chỉ cần dằn vặt như thế, cường giả Nhập Đạo cảnh bình thường vẫn không có khả năng chạy tới.
Thứ yếu, chính là vì tranh thủ đầy đủ thời gian cho mình chuẩn bị.
Vì động tác lần này quá lớn, Tịnh Hải Đại Thánh cố ý điều đến một vạn Linh giai yêu thú từ Thiên Dực Đảo, năm ngày trước mới miễn cưỡng chạy tới.
Một khi thua, bốn người lập tức vào biển, ai dám đuổi theo?
Diệp Chân rất rõ ràng hắn đang nhảy múa trên mũi đao, làm sao có thể không cẩn thận?
Cuối cùng, còn có một chút tính toán, nếu năm vị cao tầng của Vạn Tinh Lâu thật sự đàng hoàng lại liều cái mạng già từ La Dương đảo trở về Phượng Vĩ đảo.
Như vậy Diệp Chân không ngại phát động một đợt tập kích trong lúc bọn hắn chạy tới.
Nhân lúc hắn đang yếu, đòi mạng hắn.
Có thể giết chết, tại sao lại phải thỏa hiệp đây?
Đáng tiếc chính là, Vạn Tinh Lâu rõ ràng cân nhắc đến điểm này.
Nhưng nếu Vạn Tinh Lâu cân nhắc đến điểm này, vậy việc này hôm nay, phải theo quy củ làm.
Quy củ gì?
Tự nhiên là quy củ của Diệp Chân!
Khi mặt trời sắp lặn, khóe miệng của Diệp Chân nhẹ nhàng thốt ra một chữ.
- Giết!
Trong phút chốc, Tiểu Miêu vung lên hổ trảo, đầu của tên võ giả bị trói trên cây gỗ đã bị đập thành phấn vụn.
Trong đông đảo võ giả Phượng Vĩ đảo vây xem phía dưới, có một mật thám Vạn Tinh Lâu run rẩy, phát ra một đạo phù tấn.
Một phút sau đó, ngũ lâu khôi Diêm Vô Địch đang hăng hái chạy đi sau khi nhận được phù tấn, khóe miệng đột nhiên co giật mấy lần.
Người thứ nhất bị giết, không ngờ là tử tôn Diêm gia của hắn, hắn khá là thương yêu huyền tôn Diêm Tử Diệp này.
Điều này làm cho Diêm Vô Địch đau lòng muốn điên!
Vô hình trung, tốc độ của Diêm Vô Địch đã tăng nhanh.
Nhưng dù có tăng nhanh, phía trước chậm trễ thời gian đã không thể cản lại được.
Ngày thứ bảy khi trời vừa tờ mờ sáng, Âu Đột đang mang theo túi Linh Thú chạy đi vừa nhìn thấy Phượng Vĩ đảo, chớp mắt đã thả ra mọi người, con ngươi lại co rụt lại.
Võ giả trên cây gỗ treo giãy dụa, không phải người khác, chính là đại lâu khôi dự bị của Âu gia bọn họ, cũng là người Âu Đột coi trọng nhất trong đám, Âu Linh Hiên!
Cùng một giây, Diệp Chân cũng vừa nhìn thấy đám người Vạn Tinh Lâu chạy tới, khóe miệng xoay mình hiện lên một nụ cười cực kỳ tàn nhẫn.
- Giết!
- Không...
- Không đừng.....
Con mắt của Âu Đột trừng lớn, tim như bị đao cắt!
Trong mắt, một tia thống khổ lướt qua khó có thể nhận dạng!
Đây vốn là thủ đoạn lúc trước hắn uy hiếp Diệp Chân, bây giờ lại trơ mắt rơi vào trên Âu Đột hắn, trên người tử tôn Âu gia bọn hắn.
Trào phúng!
Đây là tuyệt diệu trào phúng đối với Âu Đột hắn, cũng là một màn trào phúng máu tanh nhất..