Chương 1162 Tu Vi Bão Táp
Chín viên Đại Tàng Khai Phủ Đan, bảy viên Kim Liên Hoàn Phủ Đan, trong đó chín viên Đại Tàng Khai Phủ Đan, Diệp Chân để lại một viên dự bị khi cần, còn lại tám viên, chia làm hai phần. Bảy viên Kim Liên Hoàn Phủ Đan cũng giống như vậy, Diệp Chân lưu dụng một viên khi cần, sáu viên khác, cũng phân làm hai phần, mỗi phần ba viên.
Trong đó, một phần Đại Tàng Khai Phủ Đan và Kim Liên Hoàn Phủ Đan, Diệp Chân thông qua na di trận loại nhỏ, đưa cho Tề Vân tông ở Hắc Long vực. Thực lực Hắc Long vực không đủ vẫn là lo lắng trong đầu của Diệp Chân.
Bây giờ, bốn viên Đại Tàng Khai Phủ Đan này, ít nhất có thể cho Tề Vân tông có thêm bốn vị vương giả Khai Phủ cảnh, mặt khác ba viên Kim Liên Hoàn Phủ Đan, nhưng có thể trong khoảng thời gian ngắn, giúp cho Tề Vân tông tạo ra được ba vị có thể đánh một trận với cao thủ.
Dựa vào tu vi của Liêu Phi Bạch, sau khi dùng Kim Liên Hoàn Phủ Đan này, tu vi thấp nhất cũng có thể tăng lên tới khoảng chừng Khai Phủ Cảnh ngũ trọng trung kỳ, nếu may mắn, có thể trực tiếp đột phá đến Khai Phủ Cảnh lục trọng.
Dựa vào sức chiến đấu của Liêu Phi Bạch thêm vào tu vi Khai Phủ Cảnh lục trọng, đối đầu với võ giả Khai Phủ Cảnh cửu trọng đỉnh phong, chắc cũng có thể ứng đối.
Chuyện đáng giá chính là, từ trình độ nào đó, sau khi tu vi của Liêu Phi Bạch bước vào Khai Phủ Cảnh, vận may còn tốt hơn nhiều so với Diệp Chân.
Từ Hắc Long vực đi ra ngoài tìm Diệp Chân ba năm, Liêu Phi Bạch từng có một lần gặp kỳ ngộ, lần kỳ ngộ kia không chỉ có làm cho nàng trong thời gian cực ngắn tăng lên tới Khai Phủ, mà còn làm cho tu vi của nàng trong thời gian cực ngắn tăng lên tới Khai Phủ Cảnh tam trọng.
Tuy tu vi của Diệp Chân có tăng lên, nhưng sau khi bước vào Khai Phủ Cảnh, cũng đã chậm hơn nhiều.
Ngoại trừ Liêu Phi Bạch, chưởng môn Quách Kỳ Kinh cũng cần luyện hóa một viên Kim Liên Hoàn Phủ Đan, hiện nay, Quách Kỳ Kinh có tu vi là Khai Phủ Cảnh nhất trọng trung kỳ, sau khi luyện hóa đan dược, tu vi rất có thể sẽ đột phá đến Khai Phủ Cảnh tam trọng.
Đến khi đó, dựa vào linh khí Diệp Chân lưu lại, sức chiến đấu của Quách Kỳ Kinh sẽ không lúng túng như trước nữa.
Còn một viên Kim Liên Hoàn Phủ Đan cuối cùng, thì phải xem sắp xếp của chưởng môn.
Ngoài ra, mặt khác, Diệp Chân còn chuẩn bị lượng lớn đan dược đỉnh cấp, một phần thiết yếu cho việc tu luyện của võ giả Hồn Hải cảnh và Chú Mạch cảnh, căn dặn Liêu Phi Bạch chuyển giao cho Lục La.
Lần trước trở lại quá mức vội vàng, không kịp gặp mặt Lục La một lần, để Diệp Chân khá tiếc nuối.
Một phần cho Tề Vân tông, một phần khác đương nhiên giao cho Giản Thiên Hùng.
Thế hệ tuổi trẻ như Phong Khinh Nguyệt, Niên Tinh Hà đều có thể dựa vào sự giúp đỡ của Đại Tàng Khai Phủ Đan đột phá đến Khai Phủ Cảnh, tu vi Giản Thiên Hùng cũng có thể vì Kim Liên Hoàn Phủ Đan mà tăng lên trên diện rộng.
Mấy ngày sau khi Thanh Lam võ đô triệt để yên ổn, sau khi bản thân Diệp Chân khôi phục lại trạng thái đỉnh phong, cuối cùng Diệp Chân cũng bắt đầu luyện hóa viên Kim Liên Hoàn Phủ Đan kia.
Đan dược vào miệng lập tức tan ra, khởi đầu vẫn rất bình thường, dược lực tan ra lập tức chuyển biến thành linh lực dâng trào tinh khiết xông thẳng đan điền Diệp Chân.
Nhưng gần đến cuối, một đạo tiếp một đạo dược lực kỳ dị xông thẳng Linh Phủ, bất ngờ bay lên.
Mỗi một đạo dược lực nhảy vào Linh Phủ, thần hồn sức mạnh từ bốn phía bao lấy Linh Phủ của Diệp Chân, vì đó bốc lên một trận, một loại cảm giác cực kỳ kỳ dị chợt hiện lên trong lòng.
Bởi vì trong cảm ứng của Diệp Chân, thần hồn sức mạnh xung quanh Linh Phủ của hắn, đang thôi hóa dược lực, nảy sinh ra các loại biến hóa kỳ diệu.
Lại như nấu nước, mỗi một lần dược lực đều sẽ làm ấm lên thần hồn sức mạnh của Diệp Chân, cứ như vậy khi đến đạo dược lực thứ chín nhảy vào Linh Phủ của Diệp Chân, xung quanh Linh Phủ của Diệp Chân gần như sôi trào, tiên thiên hồn quang tứ sắc đồng nhất bất ngờ nổ tung.
Thoáng chốc, bốn phía quanh thân Diệp Chân lập tức đã bị tiên thiên hồn quang tứ sắc che kín.
Tiên thiên hồn quang tứ sắc sôi trào, bức ra ngoài cơ thể, dưới dược lực thôi thúc, một loại phương thức vận chuyển cực kỳ huyền ảo không bị Diệp Chân khống chế.
Mỗi một phần vận chuyển, tiên thiên hồn quang tứ sắc dày đặc quanh người Diệp Chân, mỗi một phần xuất ra sức hút mạnh mẽ hơn.
Thiên địa nguyên khí bốn phía, gần như dựa vào một loại phương thức kiểu sụp đổ bị cuồng quất tiến vào trong cơ thể Diệp Chân.
Mà tiên thiên hồn quang tứ sắc của Diệp Chân vẫn như cũ thôi thúc dược lực, vận chuyển rất nhanh, mỗi một lần vận chuyển, Diệp Chân cảm giác sức mạnh ẩn chứa trong tiên thiên hồn quang tứ sắc của hắn đã bị nghiền ép một phần.
Nhưng cùng lúc ấy, mức độ thiên địa nguyên khí bị lấy ra sẽ tăng lên một phần.
Tán dược lực trong cơ thể kéo dài như một chất xúc tác không tên. Khiến tốc độ
Diệp Chân luyện hóa tạp chất trong thiên địa nguyên khí tăng mạnh đến gấp trăm lần.
Tu vi của Diệp Chân gần như là tăng lên bão táp mà mắt thường có thể thấy được.
Nhưng, theo dược lực vận chuyển kéo dài, tốc độ Diệp Chân hút vào thiên địa nguyên khí còn đang không ngừng tăng lên.
Lúc đầu là một lần lấy sạch thiên địa nguyên khí trong phạm vi trăm mét. Khi thiên địa nguyên khí bốn phía mới vận chuyển bổ sung tới, lần thứ hai, phạm vi Diệp Chân lấy sạch thiên địa nguyên khí đã biến thành một trăm mười mét!
Một trăm hai mươi mét!
Một trăm ba mươi mét!
Hai trăm mét!
Hai trăm linh năm mét!
Ba trăm mét!
Phạm vi bị lấy sạch thiên địa nguyên khí không ngừng tăng lớn, đồng thời tu vi của Diệp Chân cũng tăng lên điên cuồng, một loại tốc độ kinh người.
Khai Phủ Cảnh nhất trọng trung kỳ!
Khai Phủ Cảnh nhất trọng hậu kỳ!
Khai Phủ Cảnh nhất trọng đỉnh phong!
Khai Phủ Cảnh nhị trọng!
Khai Phủ Cảnh nhị trọng trung kỳ!
Khai Phủ Cảnh nhị trọng hậu kỳ!
Khai Phủ Cảnh tam trọng!
Sau khi, tu vi của Diệp Chân đột phá đến Khai Phủ Cảnh tam trọng, một lần nữa phạm vi Diệp Chân lấy sạch thiên địa nguyên khí đã đạt đến khoảng chừng ngàn mét, vô cùng khủng bố!
Thiên địa nguyên khí mới ở bốn phía gần như là lốc xoáy hướng về trung tâm bổ sung sau khi bị lấy sạch.
- Truyền lệnh xuống, bắt đầu từ đây, trong Thanh Lam võ đô, bất kỳ người nào đều không được tu luyện, không được vận dụng linh lực! Tất cả võ giả Chú Mạch Cảnh nhất trọng trở lên trong Nhật Nguyệt Thần Giáo, toàn bộ dùng linh lực của mình thôi hóa Tinh Linh trung phẩm, bổ sung nồng độ thiên địa nguyên khí cho linh viện gần đó! Không cần tính toán lượng thôi hóa, con số tiêu hao linh tinh, thần giáo sẽ thanh toán!
Khi phát hiện dị tượng này, Giản Thiên Hùng đột nhiên truyền xuống một mệnh lệnh cực kỳ mạnh mẽ.
Một khắc sau đó, thiên địa nguyên khí gần đó vốn dĩ cực kì nhạt, bắt đầu vận chuyển trở nên dày đặc lên.
Không thể không nói, Giản Thiên Hùng rất có kiến thức.
Diệp Chân cướp đoạt sạch thiên địa nguyên khí, nhìn qua phạm vi đang không ngừng mở rộng, nhưng một lần cướp đoạt được thiên địa nguyên khí, nhưng phạm vi tăng cường không có quá lớn.
Không sai, sau khi một nơi bị lấy sạch thiên địa nguyên khí, bởi vì áp lực duyên cớ, thiên địa nguyên khí mới bốn phía sẽ bổ sung lại.
Nhưng sau khi một nơi bị kéo dài lấy sạch thiên địa nguyên khí một quãng thời gian, thời điểm thiên địa nguyên khí mới bốn phía sẽ bổ sung lại, nhưng nồng độ thiên địa nguyên khí cũng sẽ càng ngày càng thấp, càng ngày càng thấp.
Dù sao để nồng độ thiên địa nguyên khí triệt để khôi phục, cũng cần thời gian nhất định.
Tình huống như thế kéo dài thời gian càng dài, nồng độ thiên địa nguyên khí càng thấp.
Giản Thiên Hùng nhìn ra được tình huống như thế, mới truyền đạt mệnh lệnh không thể tưởng tượng nổi, gần như là lãng phí Linh Tinh.
Nhưng Diệp Chân đang luyện hóa dược lực, tăng cao tu vi, lại không biết tất cả những chuyện này.
Diệp Chân chỉ cảm thấy, mỗi một tức hắn lấy ra đến thiên địa nguyên khí càng ngày càng ít, tốc độ tăng lên tu vi càng ngày càng chậm.
Nhưng dược lực cũng đã bắt đầu chậm rãi suy giảm, thần hồn sức mạnh bị dược lực triệt để thôi thúc,giống như hít thuốc lắc bình thường, đang không ngừng giảm thiểu.
Một tia thiên địa nguyên khí vô hình đánh trong cơ thể vào đan điền của Diệp Chân, hơi chấn động một cái, dĩ nhiên trong thời gian ngắn tăng hơn mấy lần.
Hơn nữa, một tia kia, hiệu quả này vẫn còn đang kéo dài.
Theo bản năng, Diệp Chân cảm thấy, nguyên nhân khả năng này là tác dụng dược lực chính đang kéo dài, cũng không nghĩ nhiều, dành thời gian tu luyện.
Tu vi lần thứ hai bắt đầu tăng vọt.
Khai Phủ Cảnh tam trọng trung kỳ!
Khai Phủ Cảnh tam trọng hậu kỳ!
Khai Phủ Cảnh tam trọng đỉnh phong!
Khai Phủ Cảnh tứ trọng!
Khai Phủ Cảnh tứ trọng trung kỳ!
Khai Phủ Cảnh tứ trọng hậu kỳ!
Khai Phủ Cảnh ngũ trọng!
Nhưng sau khi tu vi của Diệp Chân đột phá đến Khai Phủ Cảnh ngũ trọng, vẫn chưa tới nửa canh giờ, sau khi một tia dược lực cuối cùng của viên Kim Liên Hoàn Phủ
Đan đưa vào trong Linh Phủ của Diệp Chân, nguyên bản thần hồn sức mạnh của Diệp Chân như đang hít thuốc lắc bắt đầu vội vàng tiêu tán.
Không tới mười tức, tiên thiên hồn quang tứ sắc cực kỳ hùng hồn của Diệp Chân đã biến mất không còn một mống.
Đầu giống như co giật, sọ não như sôi trào bình thường truyền đến đau nhức, Diệp Chân quát to một tiếng, cứ như vậy hôn mê đi.
Nhưng khi hôn mê, Diệp Chân thông qua hai mắt của Tiểu Miêu vẫn canh giữ ở giữa bầu trời, nhưng nhìn thấy một màn kỳ cảnh.
Trong phạm vi ngàn mét, khi hắn tiềm tu ở Trúc Hải linh viện, hơn vạn tên võ giả
Nhật Nguyệt Thần Giáo ngồi xếp bằng.
Trên lòng bàn tay mỗi một võ giả, đều đang có linh diễm nhảy lên, một viên lại một viên Tinh Linh trung phẩm bị thiêu.
- Bọn họ đang làm gì vậy?
Đây là một ý nghĩ cuối cùng bay lên trong đầu Diệp Chân!
- Phụ thân, Diệp Chân không có sao chứ? Tại sao hôn mê năm ngày còn không tỉnh lại?
Trong tĩnh thất trong Trúc Hải linh viện, nét mặt Phong Khinh Nguyệt lo lắng, chăm sóc Diệp Chân.
Giản Thiên Hùng, Niên Ti Cảnh, Trần Sí, La Thù, mỗi người một mặt sầu khổ.
Sau khi Diệp Chân tu luyện bốn ngày bốn đêm thì hôn mê, hôn mê cho đến hiện tại vẫn chưa tỉnh, mấy người Giản Thiên Hùng gấp đến độ đi qua đi lại, từng thử qua các loại phương pháp, nhưng đều không tỉnh lại.
Không kể đến quan hệ của Diệp Chân và Phong Khinh Nguyệt, hiện tại Minh Đường vẫn chưa chết. Còn Diệp Chân lúc này lại hôn mê bất tỉnh, vừa mới chỉnh đốn lại Nhật Nguyệt Thần Giáo, chính là một sự đả kích nặng nề!
- Hừm, tiểu tử này dĩ nhiên hôn mê? Sao lại có chuyện này?
Một tiếng nói cực kỳ già nua đột ngột vang lên từ trong tĩnh thất, mọi người kinh hãi, sắc mặt biến đổi.
Trong tĩnh thất chột dạ không một cơn chấn động, thân hình Kiều lão đột nhiên xuất hiện.
- Kiều lão?
Mọi người hoảng sợ một trận, rồi lại cõi lòng đầy hi vọng nhìn về phía Kiều lão thần bí này.
Phong Khinh Nguyệt còn trực tiếp đi tới trước mặt Kiều lão, quỳ xuống.
- Kính xin Kiều lão ra tay cứu Diệp Chân một lần.
Tay Kiều lão giương lên, Phong Khinh Nguyệt không có quỳ xuống, nhưng Phong Khinh Nguyệt vẫn như cũ cố ý muốn quỳ xuống, Kiều lão đột nhiên than nhẹ một tiếng.
- Ai, nha đầu, đều đã lớn như thế, vẫn là cái tính bướng bỉnh kia, một điểm không thay đổi!
- Hả?
Âm thanh này thở dài để Giản Thiên Hùng nhìn về phía Kiều lão, biểu hiện có chút sốt sắng, Phong Khinh Nguyệt nhìn về phía Kiều lão, biểu cảm lại mang tới mấy phần kinh hỉ.
- Ngươi là...
- Ta là Bạch gia lão gia của ngươi!
Tay hướng về trên mặt, ánh sáng trên mặt tản đi, Kiều lão đã biến thành Bạch Tự
Tại với gương mặt trẻ con, chỉ là lúc này nhìn sinh uy quanh người, tư thế nhiều hơn mấy phần bễ nghễ.
- Ngươi...
Mọi người kinh ngạc thốt lên, đồng thời Bạch Tự Tại làm ra một thủ thế đình chỉ, đi thể xem xét tình huống của Diệp Chân.
- Thần hồn sức mạnh thúc giục quá mãnh liệt, dẫn đến thần hồn sức mạnh khô cạn, thậm chí ảnh hưởng đến Tiên Thiên thần hồn! Có đan dược khôi phục lại vững chắc thần hồn sức mạnh, hắn sẽ khôi phục được. Hoặc, cho hắn lại mê man mười ngày nửa tháng, cũng có thể tự mình khôi phục!
Âm thanh Bạch Tự Tại vang lên.
...