← Quay lại trang sách

Chương 1196 Tỷ Tỷ Muội Muội

Ứng cử viên mới gia nhập?

Ánh mắt Diệp Chân nhìn về phía ba người Tịnh Hải Đại Thánh hơi nghi hoặc một chút, Diệp Chân biết ba người này không phải người qua loa lỗ mãng, nhưng đột nhiên nói có một người mới gia nhập vẫn để cho Diệp Chân có chút bất ngờ.

Bởi vì Diệp Chân đã biết cường giả, người phù hợp điều kiện, gần như không có.

- Lão tứ, ngươi xem một chút sẽ biết, sống lại lỡ hẹn!

Nói xong, Phá Hải Đại Thánh vỗ tay một cái, nói.

- Đệ muội, đi ra đi!

Một câu nói để Diệp Chân cả kinh, ai cũng không có chú ý tới, Hồ Thanh Đồng nhìn về phương hướng tiếng bước chân truyền đến, ánh mắt cũng chợt trở nên sắc bén như lưỡi đao.

- Sư tỷ, Phi Bạch?

Khi thấy rõ người đến là Liêu Phi Bạch, lửa giận của Diệp Chân lập tức bộc phát.

- Các ngươi..... Các ngươi đang không phải hồ nháo sao?

- Quay trở về, Phi Bạch, bây giờ nàng lập tức trở về! Lập tức trở về Hắc Long vực, bây giờ ta tự mình đưa nàng trở lại...

Liêu Phi Bạch trực tiếp xuất ra Huyền Băng linh kiếm, Huyền Băng kiếm sát lạnh lẽo âm trầm xông thẳng đến Diệp Chân, trong thời gian ngắn đã rơi xuống một tầng băng sương dày đặc trên người tất cả mọi người trong toàn bộ đại điện.

Sau khi Diệp Chân bị đông lại, cũng đánh run một cái, Thanh Diễm Thiên hỏa nhanh chóng rơi ra, mới đuổi đi băng sương quanh thân.

- Ta nói này Diệp sư đệ, ngươi quá to gan rồi? Liêu Phi Bạch ta đi hay ở, lúc nào đến phiên Diệp Chân ngươi tới làm chủ? Còn muốn đưa ta trở lại? Nếu ta đến rồi, đừng hòng để ta rời khỏi!

Mặt Liêu Phi Bạch cười nhưng ngưng đọng sương lạnh.

Diệp Chân không biết nói gì, hắn biết tính khí của Liêu Phi Bạch, nếu cho nàng biết chuyện này rồi, muốn cho nàng trở về, sợ là thật sự vô cùng khó khăn.

- Tam ca, các ngươi. Các sao ngươi có thể, làm sao có thể.....

Nói xong, Diệp Chân oán hận dậm chân, căm tức hướng về phía Phá Hải Đại Thánh.

Chuyện có quan hệ Hồng Hoang đại lục, Hắc Long vực, Diệp Chân cũng không có tiết lộ chút nào, mà bên này có liên hệ với Liêu Phi Bạch, cũng chỉ có Thiên Dực Tam Thánh.

Phá Hải Đại Thánh lúng túng cười cợt, vội vàng hướng về phía Diệp Chân quơ quơ tay.

- Lão tứ, đừng trách một mình ta, đây chính là chủ ý của đại ca!

Lần này, đến phiên Diệp Chân ngẩn ra. Nếu chuyện này do Phá Hải Đại Thánh làm còn có khả năng, nhưng Tịnh Hải Đại Thánh luôn luôn thận trọng, sẽ làm chuyện như vậy sao?

- Đại ca?

- Lão tứ, từ một năm rưỡi trước, nhận được tin tức của ngươi, ba người chúng ta sầu đến muốn chết, đối phó với Tiên Thiên Phụ Cốt Lân Hỏa hỏa linh, không phải là chuyện dễ dàng, đặc biệt là theo sự miêu tả của ngươi, nào còn có một mảnh biển lửa Tiên Thiên Phụ Cốt Lân Hỏa.

Có biển lửa kia tồn tại, Tiên Thiên Phụ Cốt Lân Hỏa hỏa linh có thể gần như là tồn tại giết không chết. Chỉ cần hơi có bị thương, Tiên Thiên Phụ Cốt Lân Hỏa có thể từ trong biển lửa thu được bổ sung.

Chúng ta nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng phát hiện. Chỉ có Huyền Băng linh sát của đệ muội, có thể khắc chế Tiên Thiên Phụ Cốt Lân Hỏa hỏa linh kia, có thể tạo ra thời gian quý giá cho chúng ta thu thập Tiên Thiên Phụ Cốt Lân Hỏa hỏa linh, vì lẽ đó, bản thân ta đã thông báo cho đệ muội!

Nói tới chỗ này, Phúc Hải Đại Thánh biểu hiện một trận.

- Lão tứ, chúng ta biết ngươi đang lo lắng cái gì! Vì lẽ đó, hơn một năm nay, chúng ta đã suy nghĩ ra cách trợ giúp đệ muội tăng cao thực lực, hầu như chúng ta đều lấy ra tất cả trữ hàng ép đáy hòm!

- Đệ muội, biểu diễn một hồi cho lão tứ xem!

Phá Hải Đại Thánh đắc ý bĩu môi.

Khóe miệng của Liêu Phi Bạch giương lên, thần hồn khí tức hơi động, hai Hồn khí sáng lấp lóa đã hiện lên ngoài thân Liêu Phi Bạch.

Chỉ liếc mắt nhìn, khóe miệng của Diệp Chân đã giật giật.

Hùng Vương Hàn Băng giáp, hạ phẩm Hồn khí, chính là dùng da của Hàn Viêm Băng Hùng và Thiên Niên Hàn Băng làm chủ tài, luyện chế thành Hồn giáp quý giá, đây là một thể Hồn giáp trong số Hồn giáp hiếm có có thể công phòng, thậm chí năng lực phòng ngự có thể đuổi sát trung phẩm Hồn giáp.

Hơn nữa, lấy thần niệm của Diệp Chân quan sát, trong luyện chế này dùng giáp của Hùng Vương Hàn Băng và da của Hàn Viêm Băng Hùng, hình như là da của Hàn Viêm Băng Hùng Vương, nhưng thủ pháp luyện chế.

Chỉ cần Diệp Chân cải tiến thêm một tí, vậy thì một trung phẩm Hồn giáp, uy năng phòng ngự có thể từ trung phẩm Hồn giáp tăng lên thành thượng phẩm Hồn giáp.

Hồn khí áo choàng sau lưng sáng lấp lóa, tên là Hàn Quang Băng Phách Y, chính là trung phẩm Hồn khí, tài liệu chính cũng là da của Hàn Viêm Băng Hùng Vương, nhưng lại được gia tăng thêm nhiều loại vật liệu có thuộc tính hàn băng, thôi thúc lên uy năng khó lường, có thể công có thể thủ.

Hai Hồn khí này, đừng nói là hai, chỉ cần có một, dựa vào tu vi hiện nay của Liêu Phi Bạch, là có thể đối kháng được cường giả nửa bước Nhập Đạo, thậm chí có thể dưới công kích của cường giả Nhập Đạo cảnh đào mạng.

Hơn một năm trước, tu vi của Liêu Phi Bạch vì dùng Kim Liên Hoàn Phủ Đan mà Diệp Chân đưa tới, tu vi đã từ Khai Phủ Cảnh tứ trọng tăng lên tới Khai Phủ Cảnh ngũ trọng hậu kỳ, bây giờ lần thứ hai đột phá đến Khai Phủ Cảnh lục trọng.

Nghĩ đến Thiên Dực Tam Thánh tốn không ít sức.

Nhìn dáng vẻ Diệp Chân kinh ngạc, Phá Hải Đại Thánh đắc ý nở nụ cười.

- Lão tứ, như thế nào, vì đệ muội chúng ta chuẩn bị bảo bối cũng không tệ lắm phải không? Đây chính là họa sắc ép đáy hòm mà huynh đệ chúng ta tích trữ mấy trăm năm. Hơn nữa, chúng ta đưa cho đệ muội bảo bối bảo mệnh, còn chưa hết đâu, có thời gian, các ngươi lén lút câu thông đi.

- Như thế nào, không tức giận chứ?

- Ta còn có thể tức giận được không?

Diệp Chân nở nụ cười khổ.

Nhưng Diệp Chân chưa kịp thả lỏng, biểu hiện của Diệp Chân lần thứ hai căng thẳng.

Diệp Chân vốn phải dẫn Liêu Phi Bạch đi gặp mặt mấy người Tôn Bá trong đại điện, nhưng Liêu Phi Bạch lại trực tiếp đi qua trước mặt Diệp Chân, trực tiếp hướng đến Hồ Thanh Đồng ngồi trong góc đại điện.

- Vị muội muội này, hình như tỷ tỷ và muội ngồi cùng một chỗ đúng không?

Liêu Phi Bạch nhìn chằm chằm Hồ Thanh Đồng cười nói.

Hồ Thanh Đồng vẫn nhoẻn miệng cười.

- Ngồi có thể, nhưng, ta là tỷ tỷ, ngươi là muội muội!

- Làm sao có khả năng, muội muội xinh đẹp như thế, lẽ nào tuổi còn muốn lớn hơn so với tỷ tỷ ta?

Liêu Phi Bạch nói.

- Muội muội ngươi nói xem?

Hồ Thanh Đồng không nhượng bộ chút nào.

- Hồ muội muội, ta thấy vẫn do ta làm tỷ tỷ!

- Ây..... Sư tỷ, luận tuổi tác, kỳ thực Thanh Đồng thật sự lớn hơn nàng...

Diệp Chân không sợ chết chen vào một câu thoại, lập tức để hai nữ nhân đồng thời quay đầu hướng về phía Diệp Chân nổi giận quát lên.

- Câm miệng!

- Ai cần ngươi lo!

Diệp Chân triệt để không nói gì.

Nhìn hai nữ ở nơi đó tranh cãi ‘tỷ tỷ muội muội’ không ngớt, Diệp Chân có một loại dự cảm không tốt.

- Chư vị, đã như vậy, lần này chúng ta đi tới Hồng Hoang đại lục nhân số chính là chư vị ngồi ở đây, nhưng trước khi xuất phát, có mấy ước định, hi vọng chư vị có thể có thể tuân thủ!

Diệp Chân nói.

Lúc này trong Thiên Dực điện, tổng cộng có mười một người ngồi.

Phân biệt là Tịnh Hải Đại Thánh, Phúc Hải Đại Thánh, Phá Hải Đại Thánh, Bạch Tự

Tại, Tôn Bá, Chu Hồng, Huyền Hổ, Hồ Thanh Đồng, Liêu Phi Bạch, Diệp Chân, còn một người là Ngô Thuật đảo chủ An Bình Đảo có tu vi nửa bước Nhập Đạo.

Vốn, dựa theo ước định năm đó, Dương Dân đảo chủ Bạch Tung Đảo cũng có trong hàng ngũ ước định, nhưng này Dương Dân này có vận may khá xấu, đã ngã xuống trong Thượng cổ Ma Thần Điện.

- Bất luận làm sao, bất luận chư vị đến Hồng Hoang đại lục gặp phải tình huống gì, dù cho bị người dùng mọi cách tra tấn, dù cho chính là cái chết, cũng tuyệt đối không thể nói ra chuyện có quan hệ với Chân Huyền đại lục!

- Tin tưởng chư vị rất rõ ràng hậu quả khi nói ra, một khi Chân Huyền đại lục bị

Hồng Hoang đại lục biết được, tất cả mọi người trên Chân Huyền đại lục, bao gồm dòng dõi đời sau của các ngươi, đều phải trở thành nô lệ của một vị cường giả!

- Hơn nữa, dù là tình huống may mắn, tình huống kém may mắn, nếu như bị Ma tộc biết được, tất cả mọi người trên Chân Huyền đại lục có thể sẽ trở thành chiến khí oan hồn ác quỷ kêu khóc mạnh liệt trong tay Ma tộc!

Tất cả võ giả biểu hiện lập tức trở nên cực kỳ nghiêm nghị.

Tất cả mọi người đều gật đầu liên tục.

Nếu Diệp Chân không biết tính ràng trói của Thần Hồn Lời Thề cũng không có hiệu quả lớn, có thể sẽ muốn tất cả mọi người phát xuống Thần Hồn Lời Thề tại chỗ.

Chủ yếu là tin tức nơi này một khi bị tiết lộ, sẽ tạo thành hậu quả quả thực khó có thể hình dung.

- Một khi có ai dám tiết lộ tin tức, người chính là công địch của mọi người chúng ta! Chỉ cần chúng ta quay lại Chân Huyền đại lục, sẽ tàn sát hết gia tộc bọn họ!

Tịnh Hải Đại Thánh đột nhiên lệ quát một tiếng, lập tức sát khí bắn ra bốn phía.

Sau đó, mọi người tại chỗ lại thương nghị rất nhiều ước định, cùng với phương pháp liên lạc.

- Chư vị, vì thượng cổ na di trận nơi đó, có một con Tiên Thiên Phụ Cốt Lân Hỏa hỏa linh, nhưng Tiên Thiên Phụ Cốt Lân Hỏa hỏa linh này rất khó đối phó. Vì lẽ đó, chúng ta sẽ ở lại Thiên Dực Đảo thêm ba ngày.

- Ba ngày này, mười một người chúng ta do Tịnh Hải Đại Thánh bọn họ an bài xuống, liên hợp diễn luyện làm sao đối phó con Tiên Thiên Phụ Cốt Lân Hỏa hỏa linh kia, kính xin các vị phối hợp, cũng phải vạn phần cẩn thận! Tiên Thiên Phụ

Cốt Lân Hỏa kia phi thường ác độc, một khi trúng chiêu, không chết cũng bị thương!

Diệp Chân sắp xếp nói.

Người ở đây đều là tồn tại đứng đầu nhất trên Chân Huyền đại lục, lập tức cứ dựa theo mấy người Tịnh Hải Đại Thánh tức định phương pháp diễn luyện lên.

Trong quá trình diễn luyện, những cường giả này không ngừng căn cứ năng lực tự thân sửa chữa phương pháp chiến đấu, để có thể trực tiếp giảm xuống độ nguy hiểm khi đối phó với Tiên Thiên Phụ Cốt Lân Hỏa hỏa linh kia.

Buổi chiều sau khi nghỉ ngơi, Diệp Chân chủ động đi về phía gian phòng của Liêu Phi Bạch.

Diệp Chân cũng là nam nhân bình thường, cái gọi là ăn tủy biết vị, lúc này có cơ hội, đương nhiên sẽ không buông tha.

Vừa rơi vào trong sân của Liêu Phi Bạch, còn chưa vào cửa, một đoàn băng sương mang theo một chữ ‘Cút’ tự nổ tung, trực tiếp bạo rơi xuống một tầng băng sương trên mặt Diệp Chân.

Đáng tiếc Diệp Chân cải tạo Hồn giáp cho Liêu Phi Bạch nửa ngày, hỏa khí kia, là tăng tăng hướng đến bốc lên.

Nhưng khi Diệp Chân nhìn thấy bóng người xinh đẹp của Hồ Thanh Đồng bên cạnh người Liêu Phi Bạch, trong lòng run lên, không chút do dự lấy tốc độ nhanh nhất rời khỏi viện Liêu Phi Bạch.