Chương 1218 Giá Trị Mệnh Của Tây Điền Bá.
Ha ha, thú vị, thú vị, đường đường là Tây Điền Quận Quốc, lại sắp bị một tiểu tử Khai Phủ Cảnh trung kỳ diệt quốc! Đại Chu Đế Quốc ta thành lập bao nhiêu vạn năm, cũng không có tiết mục đặc sắc như vậy, nhưng hôm nay, bản hầu lại có thể tận mắt thấy, thực sự là.....
- Thực sự là quá mẹ kiếp may mắn!
Giữa bầu trời đột nhiên vang lên tiếng cười mang theo vài phần ngột ngạt.
Trong tiếng cười, một thanh niên thân mang mãng phục xanh ngọc, đầu đội ngọc quan, mặt đầy kiệt ngạo đột nhiên từ xuất hiện trong hư không, dáng vẻ phình bụng cười to, vô cùng làm người khác chú ý.
Nhưng hấp dẫn sự chú ý của Diệp Chân chính là khí tức toả ra của sáu hộ vệ tuổi tác không đồng nhất theo hầu bên người thanh niên kiệt ngạo này, khí tức toả ra của sáu vị hộ vệ này đều là khí tức Thông Thần cảnh.
Ở phía cuối một bên, một bạch diện lão nhân không có râu, hai tay ôm trong tay áo, quanh thân toả ra khí tức vọt thẳng tới Thông Thần cảnh hậu kỳ.
Ánh mắt nhìn vị lão giả kia một chút, Diệp Chân vội vàng dời đi, trong nháy mắt đó, con mắt của Diệp Chân có một loại cảm giác bị đâm đau.
Tồn tại Thông Thần cảnh, làm sao vừa xuất hiện lại có sáu người?
Thời khắc ngơ ngác, Diệp Chân đột nhiên phát hiện một chuyện rất thú vị.
Diệp Chân vốn tưởng rằng, thanh niên này còn có sáu vị Thông Thần cảnh là viện quân của Tây Điền Bá, không thì ít nhất cũng là người quen, có thể sẽ giúp Tây Điền Bá.
Nói như vậy, ngày hôm nay, phiền phức của Diệp Chân sẽ rất lớn, có thể phát triển ở nơi này hay không, cũng chưa biết.
Nhưng Diệp Chân phát hiện, chớp mắt ngọc quan thanh niên xuất hiện, biểu hiện của Tây Điền Bá trở nên đã trở nên cực kỳ quái lạ, mà ánh mắt của Giải Ưu Công chúa lại trở nên bất an, dư quang của khóe mắt không ngừng đảo qua từ trên người Diệp Chân, hình như đang lo lắng cái gì!
- Đào ca ca, ngươi làm sao lại đến đây?
Âm thanh của Giải Ưu Công chúa đột nhiên mang tới mấy phân mùi vị làm nũng.
- Nhưng ngươi đến cũng quá khéo, nhanh giúp ta thu thập cái tên cuồng đồ này!
Ngọc quan thanh niên lại cân nhắc nhìn Giải Ưu Công chúa một chút.
- Ha ha, Giải Ưu muội tử, tình cảnh đặc sắc thú vị như vậy, tại sao không gọi ta đến xem?
- Các ngươi tiếp tục, ta nhìn!
Ngọc quan thanh niên cười nói.
Sắc mặt của Giải Ưu Công chúa tối sầm lại, Tây Điền Bá lại cười khổ hướng về phía ngọc quan thanh niên đứng trên trời cao, chắp tay nói.
- Hầu gia, kính xin xem giao tình hai gia tộc chúng ta, ra tay....
Còn chưa nói hết lời, trên bầu trời cung thành đột nhiên lướt tới một đạo khí tức cường hãn để Diệp Chân hơi liếc mắt.
Nếu trước khi ngọc quan Hầu gia kia không dẫn người xuất hiện, Hoa phục lão giả này xuất hiện có khí tức cường hãn, khẳng định là người có tu vi mạnh nhất ở đây.
Nhưng ở trước mặt sáu tên hộ vệ của ngọc quan Hầu gia, người này toả ra tu vi khí tức liền không đáng chú ý.
Thông Thần cảnh nhị trọng!
Nhìn thấy Hoa phục lão giả, Tây Điền Bá lập tức đại hỉ.
- Quốc sư đến rồi, kính xin quốc sư mau chóng bắt giữ tiểu tử này, cẩn thận Viêm Linh Bạo Ma nỗ trong tay thụ yêu phía sau hắn!
- Chỉ là một tiểu tử Khai Phủ Cảnh trung kỳ, Quốc chủ yên tâm, lão phu lập tức sẽ diệt hắn!
Khí tức cực kỳ khủng bố bỗng từ trên người quốc sư Yến Tử Quế bay lên.
Nhưng ngay khoảnh khắc Yến Tử Quế xông lại hướng về Diệp Chân, Hầu gia thân mặc ngọc quan, một mặt kiệt ngạo, cái miệng nao nao đột nhiên hướng về phía Yến Tử
Quế.
Bạch diện lão nhân không có râu phía sau ngọc quan thanh niên thân hình hơi động, đã chắn trước mặt Yến Tử Quế. Sát khí hơi tán đi, để Yến Tử Quế không dám có bất kỳ động tác gì.
Sắc mặt Tây Điền Bá lập tức trở nên cực kỳ khó coi.
- Hưng Khánh Hầu, ngươi.... Đây là ý gì?
Diệp Chân cũng có chút không rõ, vô duyên vô cớ, tại sao Hưng Khánh Hầu này phải giúp Diệp Chân hắn?
Hưng Khánh Hầu không nhìn thẳng Tây Điền Bá, ánh mắt nhìn về phía Diệp Chân.
Diệp Chân chưa kịp nghĩ rõ, trong đám hộ vệ phía sau Hưng Khánh Hầu, lại có ba người động.
Ba hộ vệ Thông Thần cảnh lóe lên linh quang ngoài thân, không có dấu hiệu nào đã xuất hiện ở quanh người Diệp Chân. Ba đạo sát khí um tùm lập tức khóa chặt gắt gao Diệp Chân, làm cho Diệp Chân sợ hãi, không dám nhúc nhích.
Diệp Chân không biết Hưng Khánh Hầu này làm như vậy có ý gì, nhưng có một việc Diệp Chân có thể khẳng định, dưới tình cảnh trước mắt, bị sát khí của ba vị
Thông Thần cảnh này khóa chặt, khoảng cách gần như vậy, chỉ cần ba người này động thủ, Diệp Chân sẽ chết chắc.
Dù là độn thổ sợ cũng không kịp.
Hành động này để sắc mặt Tây Điền Bá và Giải Ưu Công chúa càng khó coi hơn so với thấy quỷ, lập tức thở phào nhẹ nhõm một chút.
Giải Ưu Công chúa lại dịu dàng nói.
- Đào ca ca, chúng ta trúng độc của tên cuồng đồ này. Đào ca ca nhanh giúp chúng ta tìm ra thuốc giải đi!
Để người mở rộng tầm mắt chính là, Hưng Khánh Hầu lại không đếm xỉa đến Giải Ưu Công chúa, ánh mắt xa xa nhìn về phía Diệp Chân, cất tiêng hỏi.
- Ất Mộc Thông Linh Thần quyết?
- Ngươi vừa rồi triển khai, là bản Ất Mộc Thông Linh Thần quyết hoàn chỉnh?
Ngươi tu luyện chính là Ất Mộc linh lực chân chính?
Sắc mặt của Tây Điền Bá lập tức đại biến, Giải Ưu Công chúa đã cắn lại cánh môi anh đào, dáng vẻ cực kỳ oan ức, khi cúi đầu, trong con ngươi hiện lên hung quang, nhưng khi ngẩng đầu lên, lại là dáng vẻ oan ức, cực kỳ điềm đạm đáng yêu.
Diệp Chân lại thất thần.
Bản Ất Mộc Thông Linh Thần quyết hoàn chỉnh?
Ất Mộc linh lực chân chính?
Diệp Chân vẫn chưa hiểu rõ, từ Xuân Hồi Phúc địa, Diệp Chân có được Ất Mộc Thông Linh Quyết, trong cơ thể cũng lưu chuyển Ất Mộc linh lực.
Lúc đó, dáng vẻ của Diệp Chân tu luyện Ất Mộc linh lực cũng rất dễ dàng, hình như cũng không có khuếch đại như Hưng Khánh Hầu nói tới trước mắt này.
Diệp Chân chần chờ một chút, để ba hộ vệ của Hưng Khánh Hầu biểu cảm lạnh lẽo, bao quanh vây nhốt Diệp Chân, đồng thời ‘hừ’ lạnh một tiếng, trong đó ánh mắt của một người hơi động, ánh đao đã dựng tiếp nổ tung trên đỉnh đầu của Diệp Chân.
Ngay lúc này, một tầng Long Lân Linh giáp ngoài thân của Diệp Chân đã bị chém nát, một đống tóc của Diệp Chân đã vô thanh vô tức nát vụn, lộ ra da đầu trắng mịn, mang đến từng trận cảm giác mát mẻ.
Diệp Chân đột nhiên hít vào một ngụm khí lạnh, ngày hôm nay thực sự biết được một lần cái gì gọi là mắt thần như đao.
Uy thế khủng bố như đao phủ gia tăng trên gáy Diệp Chân, trực tiếp làm cho Diệp Chân lập tức đưa ra lựa chọn phải phối hợp!
- Ta tu luyện chính là Ất Mộc Thông Linh Quyết, có phải Ất Mộc Thông Linh Thần quyết thì không rõ! Cho tới Ất Mộc linh lực chân chính, ta cũng không rõ, còn lại chính là như vậy!
Một mầm cây nhỏ xanh biêng biếc bắt đầu nảy mầm trên đầu ngón tay của Diệp Chân.
Hưng Khánh Hầu ngây cả người, sau đó, trên khuôn mặt kiệt ngạo chợt lộ ra một nụ cười.
- Ha ha, không ngờ lần này dĩ nhiên nhặt được bảo bối! Giải Ưu, lần này, ta còn phải thực sự cảm tạ ngươi!
Giải Ưu Công chúa u oán chăm chú nhìn Hưng Khánh Hầu một chút, còn không chờ nàng mở miệng, Hưng Khánh Hầu đã trực tiếp bay đến trước người Diệp Chân.
- Diệp Chân đúng không, đến dưới trướng bản hầu hiệu lực được không?
Hưng Khánh Hầu hỏi.
- Ta có lựa chọn sao?
Diệp Chân nở nụ cười khổ.
- Ha ha! Người rất thông minh, bản hầu thích nhất giao thiệp với người thông minh, nói như vậy, ngươi đáp ứng rồi!
Hưng Khánh Hầu cười to nói.
Ánh mắt Diệp Chân nhìn chằm chằm ba vị hộ vệ Thông Thần cảnh quanh thân, lại vô cùng khinh thường.
- Có thể không đáp ứng không? Nhưng có thể nói cho ta là muốn ta làm cái gì? Ta nghĩ, dựa vào thân phận Hưng Khánh Hầu, dưới trướng không thiếu nhân thủ nhỉ?
Diệp Chân nói.
- Đương nhiên không thiếu! Thế nhưng nhân thủ tu luyện Ất Mộc Thông Linh Thần quyết, vẫn rất thiếu!
Hưng Khánh Hầu híp mắt nở nụ cười.
Nghe vậy, Diệp Chân hít một hơi thật sâu, nhìn về phía Hưng Khánh Hầu.
- Ta cần một kỳ hạn!
- Kỳ hạn?
Hưng Khánh Hầu sờ sờ cằm.
- Một năm đi, nếu ngươi có thể giúp bản hầu thắng trận thi đấu kia, bản hầu thả ngươi rời khỏi được không? Đương nhiên, nếu đến khi đó, ngươi còn muốn rời khỏi!
- Nói thật, trên đời này, bao nhiêu người đánh vỡ đầu đều muốn làm thủ hạ của bản hầu, ngươi là người thứ nhất muốn rời khỏi! Không tin, ngươi hỏi Tây Điền Bá một chút.
Hưng Khánh Hầu luyên huyên cái miệng.
- A, chuyện đó sau này hãy nói! Một vấn đề cuối cùng, hiệu lực một năm, cũng phải có ít chỗ tốt chứ?
Diệp Chân cười nói.
Diệp Chân không đề cập tới chỗ tốt cũng còn tốt, nhấc lên hai chữ ‘chỗ tốt’ này, gương mặt kiệt ngạo kia của Hưng Khánh Hầu đã chợt chìm xuống.
- Bản hầu làm việc, xưa nay sẽ không bạc đãi thuộc hạ!
- Nếu đổi thành người khác dám nói như thế với bản hầu, sớm đã bị bản hầu loạn côn đánh chết! Ngươi không biết quy củ, lần này, bản hầu có thể không tính, nhưng lần sau…!
Ý kia, không nói cũng hiểu.
Lời này, Diệp Chân nghe càng ngạc nhiên.
Còn có thói quen như vậy?
Nhưng Diệp Chân cũng không có ý tứ nghe lời, cười hì hì, đã mở ra hai hàng răng trắng chỉ về Tây Điền Bá lộ ra uy bạch quang nghiêm lập loè đáng sợ.
- Hầu gia, chỗ tốt này của ta chính là chỉ Tây Điền Bá!
- Tây Điền Bá?
Ánh mắt của Hưng Khánh Hầu đột nhiên hơi động.
- Đúng đấy, toàn gia tộc của Tây Điền Bá trúng độc hiếm thấy của ta, hiện tại muốn sống, phải lấy chút chỗ tốt chứ! Hầu gia chẳng lẽ không muốn biết cái mạng này của Tây Điền Bá đến cùng đáng giá giá bao nhiêu sao?
Nói tới chỗ này, Diệp Chân thấp giọng nở nụ cười.
- Nếu Hầu gia đồng ý giúp đỡ, thu hoạch chúng ta có thể chia năm mươi: năm mươi!
Vừa dứt lời, Tây Điền Bá và Giải Ưu Công chúa biểu hiện bỗng trở nên cực kỳ căng thẳng.
Hưng Khánh Hầu ngẩn người, chợt dùng ánh mắt như nhìn quái vật nhìn về phía Diệp Chân:.
- Năm mươi: năm mươi, tiểu tử, ngươi đây rốt cuộc là xem thường bản hầu, hay đang thăm dò bản hầu đây?
Nói tới chỗ này, Hưng Khánh Hầu rộng lượng phất phất tay nói.
- Chút thân gia này của Tây Điền Bá, bản hầu còn không đặt vào trong mắt! Có thể lấy được bao nhiêu, thì xem bản lãnh của ngươi!
- Cho ngươi thời gian ba ngày! Triệu Trung, ba ngày nay, ngươi hãy bên người Diệp Chân, cố gắng bảo vệ hắn, sau ba ngày, dẫn hắn tới gặp bản hầu!
Hưng Khánh Hầu ra lệnh.
Bạch diện lão nhân đang ngăn cản Yến Tử Quế lập tức thấp giọng đáp "Lão nô tuân mệnh", thân hình lóe lên, đã đứng phía sau Diệp Chân, lông mày chau lại, dáng vẻ đang bảo vệ Diệp Chân.
Tây Điền Bá và Giải Ưu Công chúa lại đồng thời kinh ngạc thốt lên.
- Hầu gia không thể! Hầu gia, nể tình giao tình giữa hai gia tộc của ngươi và ta.....
- Đào ca ca, ngươi, ngươi đang muốn bức tử Giải Ưu sao?
Hai mắt của Giải Ưu Công chúa một đỏ, lã chã ướt át.
Hưng Khánh Hầu bỗng muốn rời đi lại sững người lại, sắc mặt bỗng chuyển lạnh.
- Giải Ưu, ngươi diễn kịch thành nghiện rồi sao?
- Không biết mấy năm qua ngươi hầu hạ người nào, học được hành động còn không bằng những kỷ nữ thanh lâu kia, còn dám bắt chước khoe khoang trước mặt của ta?
Nghe vậy, Giải Ưu Công chúa như bị sét đánh, như ngẩn ngơ nhìn về phía Hưng Khánh Hầu.
- Mấy năm qua ngươi tao ngộ, ta không muốn biết! Thế nhưng, ngươi không nên nhắc lại chuyện xưa, muốn vươn tay đến hậu viện bản hầu, hiểu chưa?
Nói xong, Hưng Khánh Hầu đã biến mất không còn tăm hơi.
Tạo Hóa Chi Vương -