Chương 1253 Hơn Một Điểm Điên Cuồng
----
- Chết chắc rồi, dám ở Lạc Ấp vận dụng quân giới, tiểu tử ngươi chết chắc rồi, chết chắc rồi!
Điền Giang Hầu gầm hét lên hướng về phía Diệp chân.
Hắn bị sợ hãi, hắn thực sự bị sợ hãi.
Lớn như vậy, dù là lịch lãm trên chiến trường vẫn được trọng trọng sự bảo vệ, chưa từng trực diện đối diện tử vong như hiện tại.
Vừa rồi ngay khi đó, hắn thực sự cho là mình sắp chết, cũng bị đánh giết, kiểu tử vong này đã mang tới cảm giác sợ hãi, quả thực không cách nào hình dung.
Cho đến khi hộ thể pháp bội của hắn do tổ phụ hắn ban thưởng sáng lên quang hoa, hắn mới nhớ lại trên người hắn có một kiện bảo bối hộ thân đã mang theo mấy thập niên, bảo vệ hắn một mạng.
Lúc này, Điền Giang Hầu phẫn nộ có thể hiểu.
Thấy tuần tra Thần ti từ trong hư không hăng hái chạy tới, Điền Giang Hầu kích động chỉ vào Diệp Chân rống giận.
- Bắt giữ tên tiện chủng này, vừa rồi tiện chủng này vận dụng quân nỗ, vi phạm lệnh cấm, oanh kích ta!
Điền Giang Hầu từng chữ từng chữ ‘tiện chủng’, trong ánh mắt của Diệp Chân bắn ra hung quang bốn phía, con hàng này quá khi dễ người, dù cho tu vi cao tới Thông Thần cảnh tam trọng, dưới bất ngờ đánh, Diệp Chân cũng có thể dễ dàng chém giết, nhưng, lý trí nói cho Diệp Chân biết, hiện tại cũng không phải lúc thu thập con hàng giá đáng ghét này.
- Địa công công, đã đến lúc ngươi lên sân khấu thay ta đến rồi!
Giống như kẻ ngu si, Diệp Chân hướng về phía trong hư không nhếch miệng cười, cười rất tự tin, cười cực kỳ vui, Mao Trung Khắc vô cùng kinh ngạc.
Trong hư không, trong một đám mây trôi không có qui luật, phân thân chiếu hình của Địa công công trống rỗng ngưng tụ trực tiếp đáp xuống trước cửa phủ Trường Nhạc công chúa, ánh mắt âm sâm nhìn chằm chằm Diệp chân, nhìn kỹ từng hơi thở, đột nhiên cười hắc hắc nói.
- Lá gan của tiểu tử ngươi khá lớn, điên cuồng, già như lão phu, ngày hôm nay lại cho ngươi mượn thế, về chuyện này điên cuồng hơn một chút!
Diệp Chân tái nhếch miệng cười ha hả, từ lúc mấy ngày trước phân thân hình chiếu của Địa công công lần đầu tiên xuất hiện, đồng thời không cần hỏi đã rõ ràng tất cả tình huống, Diệp Chân chỉ biết, người bảo vệ chân chính chủ phủ Trường Nhạc Công Chúa, điều không phải cấm vệ, cũng không phải những thân vệ bọn họ.
Mà là Địa công công này!
Bản thể của Địa công công này không biết tiềm tu ở nơi nào, nhưng vẫn phân ra một đạo thần niệm, bao phủ toàn bộ chủ phủ Trường Nhạc Công Chúa.
Sở dĩ ngày hôm nay, Diệp Chân mới khẳng định chỉ cần hướng về bầu trời rống một tiếng, Địa công công nhất định sẽ xuất hiện.
Nhưng, Địa công công phản ứng, vẫn còn có chút ngoài dự liệu của Diệp Chân, dĩ nhiên đòi điên cuồng hơn một chút.
Chỉ mười hơi thở, gần trăm tên Thần ti tuần tra đã từ trên bầu trời đập xuống, hội tụ đến trên không bốn phương tám hướng quý phủ của Trường Nhạc Công Chúa, ba nghìn cấm quân Lạc Ấp mặc hắc giáp, chia làm hơn mười đội, đằng đằng sát khí từ các đường tắt tụ tập hướng về phía phủ Trường Nhạc Công Chúa.
Nhưng ở nơi này, chỉ trong thời gian ngắn, những người canh gác, một lệnh phù tử màu vàng đột nhiên đã địa chắn trước mặt bọn họ.
Lệnh phù tử màu vàng vô luận là tướng lĩnh cấm quân hay Thần ti tuần tra, thần tình mỗi người hơi bị biến đổi, ánh mắt nhìn về phía lệnh phù mà Địa công công cầm trong tay.
- Điền Giang Hầu nhập phủ bị ngăn cản, dĩ nhiên suất lĩnh một đám hộ vệ mạnh mẽ trùng kích trường phủ Trường Nhạc Công Chúa, sau đó hộ vệ được lão phu hạ lệnh đánh giết, hiện Điền Giang Hầu tội ác tày trời, giao cho ba Tuần Tra ti xử trí!
Địa công công đạm nhiên nói.
Vừa dứt lời ra, những người khác còn có thể, Điền Giang Hầu cũng đã há hốc mồm tại chỗ.
Cái tội danh dẫn người trùng kích phủ Trường Nhạc công chúa này thật không đơn giản. Nếu tổ chức thảo luận có quy mô, đó là ý đồ ám sát hoàng tộc, còn tổ chức thảo luận nhỏ, đó cũng là có ý đồ gây rối đối với công chúa, đều không xem nhẹ được.
Ngẩn ra, Điền Giang Hầu lập tức biện giải.
- Địa công công, điều không phải, không phải như vậy...
Không đợi Điền Giang Hầu nói cái gì, tên Tuần Tra ti dẫn đầu kia đã quan sát rồi vung tay lên. Có vài Thần ti tuần tra tiến lên áp bên người Điền Giang Hầu, các loại thủ pháp đóng cửa luân phiên ra trận, một đoàn vải rách bỏ vào trong miệng Điền Giang Hầu.
- Đây là lúc Điền Giang Hầu cho người trùng kích phủ Công chúa, lão phu thi triển bí pháp lưu lại trong Ngọc Giản Ảnh. Các ngươi cứ cầm về điều tra!
Địa công công ném ra một ngọc giản nói.
Khóe miệng của Diệp Chân không nhịn được co rúm hai cái, âm thầm cảm thán cho Điền Giang Hầu, lúc này đây, Điền Giang Hầu sợ là sẽ rất thảm, Địa công công này ngay cả chứng cứ đều đã chuẩn bị xong.
- Còn có, Trường Nhạc công chúa điện hạ đã bị quấy nhiễu. Hậu quả các ngươi hẳn hiểu rõ, việc này, lão phu thông suốt sẽ thông truyền cho Nội Sự Giam trước, các ngươi hiểu rõ chứ?
Địa công công trịnh trọng nói.
Ngôn từ của Địa công công vô cùng trịnh trọng, đã làm cho tên quan sát sử kia lại biến sắc, chắp tay nói.
- Việc này, lúc thuộc hạ điều tra rõ, nhất định sẽ đăng báo cho Đại Ti Thiên, giao cho Đại Ti Thiên xử trí!
Nghe thế đoạn nói, Điền Giang Hầu bị khống chế, đang giùng giằng kêu rên, nếu Địa công công nói trước sẽ thông truyền cho Nội Sự Giam, trên cơ bản đại biểu cho chuyện này sẽ rất nhanh đến tai Thiên Thính, cũng chính là truyền tới vào tai Thánh thiên tử Đại Chu.
Tuần tra ti bên này cũng muốn báo chuyện này lên cấp Đại Ti Thiên, Điền Giang
Hầu nếu tiếp tục vô liêm sỉ, cũng biết đại biểu cho những ý nghĩa gì.
Điều này đại biểu vốn là việc nhỏ họ cậy thế tranh giành tình nhân, tốc hành biến thành đại sự trình vua.
Bất luận là một chuyện nhỏ, nếu có ngày đến trước mặt Thánh thiên tử, đều sẽ biến thành đại sự.
Hắn nằm mơ đều không ngờ, kết quả này vốn hắn là bị người lường gạt sẽ diễn biến thành hiện tại đi gặp mặt vua.
Điền Giang Hầu rất muốn nói, đây là hiểu lầm, chuyện này là một hiểu lầm!
Thế nhưng, hắn bị phong cấm, một chữ cũng nói không nên lời!
- Mang đi!
Ra lệnh một tiếng, tuần tra ti Thần áp bắt Điền Giang Hầu bay đi thật nhanh, tướng lĩnh cấm quân cũng lần lượt thối lui.
- Một đám chó lợn, con hàng này giờ chỉ biết lăn lộn chờ chết, cũng dám đánh chủ
ý lên công chúa điện hạ, vừa lúc bắt ngươi để chấn nhíp toàn trường!
Nhìn Thần ti tuần tra đi xa, Địa công công hừ lạnh.
- Diệp tướng quân, việc này ngày hôm nay.....
Xoay người, phân thân hình chiếu của Địa công công nhìn Diệp chân, nheo lại ánh mắt lóe ra hung quang.
- Địa công công, thuộc hạ chỉ không muốn công chúa bị con hàng cùi bắp này quấy rầy tâm tình mà thôi! Huống hồ, một chút thủ đoạn sét đánh, làm sao có thể chấn trụ đệ tử vương công quý tộc này vô cùng ngang ngược kiêu ngạo?
Diệp Chân giải thích.
Thần sắc trong con ngươi của Địa công công dần dần trở nên nhu hòa, khẽ gật đầu một cái.
- Tuy rằng tiểu tử ngươi hành sự to gan lớn mật, nhưng, chỉ bằng điểm này, rất hợp mắt của lão phu! Hãy làm cho thật tốt nhé, từ trước đến nay, lão phu nhất ngôn cửu đỉnh!
Nói xong, Địa công công xoay người muốn chạy, lại bị Diệp Chân cản lại.
- Tiểu tử ngươi còn muốn làm gì?
Phân thân hình chiếu của Địa công công tức giận hỏi.
- Địa công công, binh lính dưới quyền không tuân hiệu lệnh, ngươi sẽ cho ta giải quyết không? Bằng không, nếu công chúa xuất ngoại gặp phải nguy hiểm gì, sợ là thuộc hạ vừa chỉ huy ra lệnh lại toàn đội bất động, ta lấy cái gì bảo hộ công chúa điện hạ? Cũng không thể để Tiểu Miêu đứng ra đánh chứ?
Diệp Chân bất đắc dĩ nói.
Sắc mặt đô vệ Mao Trung Khắc sau lưng Diệp Chân lập tức trở nên vô cùng xấu xí, hắn không ngờ, Diệp Chân sẽ ở trước mặt Địa công công đưa ra yêu cầu này, về phần thân vệ, thần sắc cả đám lặng lẽ, âm thầm oán than không ngớt.
Cái kiểu mệnh lệnh điên cuồng này của Diệp Chân, bọn họ dám nghe sao?
- Binh lính dưới quyền không nghe hiệu lệnh, án theo quân luật Đại Chu, người không nghe hiệu lệnh, chém!
Trong kẻ răng của Địa công công thốt ra chữ "Chém", lập tức đã làm cho Mao Trung Khắc ở trong một đám thân vệ sợ đánh run một cái, Địa công công này bắt đầu đã dùng quân pháp, vậy cũng tuyệt đối sẽ không nương tay.
Nghe vậy, Diệp Chân cũng nở nụ cười khổ.
- Địa công công, tiểu tử còn muốn sống thêm vài năm, ngươi sẽ không ép tiểu tử lên tuyệt lộ chứ?
Xuất thân nhóm thân vệ dưới trướng Diệp Chân, toàn bộ đến từ quyền quý trong Lạc Ấp.
Theo cách nói của Cổ Thiết Kỳ, thân vệ bị nhét vào đây, có một địa vị đều sẽ không phải rất cao trong gia tộc đại đô, cũng không phải đệ tử tinh nhuệ nhất ưu tú nhất.
Rất nhiều đều là bị những vương công quý tộc kia nhét vào dùng để mật báo tin tức.
Chân chính đang đeo đuổi Trường Nhạc Công Chúa, đều là con trai trưởng gia tộc như Điền Giang Hầu.
Thế nhưng, những thân vệ này ở trong gia tộc không được coi trọng, không có nghĩa là Diệp Chân có thể tùy tiện hành quân pháp chém bọn họ.
Muốn trên chiến trường, hành quân pháp chém giết những thân vệ, ai dám cãi nửa chữ không.
Thế nhưng đây là Lạc Ấp.
Diệp Chân muốn dùng quân pháp chém một hai tên thân vệ, không có gì, nhưng nếu chém toàn bộ, gần một nửa quyền quý trong Lạc Ấp sẽ xử lý Diệp Chân.
Thực sự lá gan của Diệp Chân rất lớn, nhưng còn chưa có gan lớn đến trình độ đó.
Lúc này mới hướng Địa công công xin giúp đỡ, thật muốn hành quân pháp chém những thân vệ, Diệp Chân hoàn phải dùng tới xin giúp đỡ của Địa công công?
Địa công công liếc liếc mắt Diệp Chân, hình như ánh mắt kia đang nói hình như tiểu tử ngươi là một người biết điều sao?
- Ngươi nghĩ thế nào?
- Thay đổi người!
- Thay cho ta một nhóm nghe lời, không phải cái loại hành quân pháp tùy tiện này!
Diệp Chân nói.
Địa công công trầm ngâm một chút, tiện tay ném ra một đạo lệnh phù, ném cho Lữ công công.
- Tiểu lữ tử, chiếu theo ấn tín của lão phu, những thân vệ này đuổi về bộ binh, nói những đại gia này "Không nghe hiệu lệnh" của chủ phủ Trường Nhạc Công Chúa, chúng ta hầu hạ không nổi, sau đó nếu còn dám tống loại đại gia này đến phủ
Trường Nhạc Công Chúa, tất cả sẽ bị đánh gãy chân đưa trở về!
Mặt khác, mệnh lệnh Cổ Khuông chọn cấm vệ có thân gia sạch, trung thực, thân vệ được bổ nhập đàng hoàng!
- Vâng!
Lữ công công thấp giọng lĩnh mệnh lệnh.
Mao Trung Khắc sau lưng Diệp Chân còn có một vài thân vệ, cả đám như có cha mẹ chết, cái cớ "Không nghe hiệu lệnh" bị đuổi ra phủ Trường Nhạc Công Chúa, bọn họ rất rõ ràng, bọn họ muốn lăn lộn ở cấm quân trung, là không thể nào nữa.
Nếu có thể đi đến biên quân, giết chết số lượng nhiều trên chiến trường Nhân Ma thì có lẽ.
Quan quân nơi đó, nếu thuyết hành quân pháp sẽ được quân công, ngày hôm nay bọn họ những người này, có thể giữ lại một mạng, đã coi như không tệ.
Một đám thái giám như lang như hổ đi lên, trực tiếp cởi giáp trụ của bọn họ, tịch thu quân giới của bọn họ, cả đám bị liên đả đái mắng hôi đầu thổ kiểm đuổi ra khỏi phủ Trường Nhạc Công Chúa!
Có vài võ giả bỏ ra rất nhiều thân gia mới trà trộn vào thân vệ của phủ Công chúa, lúc này đã hối hận xanh ruột.
Nhìn một màn này, Cổ Thiết Kỳ đứng ở một bên, dùng một ánh mắt may mắn cuồng nhiệt nhìn Diệp Chân.
Hắn cảm thấy mình may mắn, ngay lúc đó, đi theo Diệp Chân đưa ra lựa chọn chính xác.
Nhưng để cho hắn mê muội chính là, hắn phát hiện, theo loại người to gan lớn mật như Diệp Chân làm việc, quá sảng con mẹ nó khoái.
Không chỉ có chiếm hết tiện nghi, sau cùng còn chả bị gì, quá sung sướng đi!
Trong lúc bất chợt, Cổ Thiết Kỳ cảm thấy, so với việc trải qua ngày hôm nay, nửa đời trước của hắn đều sống uổng a!