← Quay lại trang sách

Chương 1271 Bắt Ba Ba Trong Rọ

A Sửu, nếu như ngươi còn muốn ở ngoài lêu lổng, ngươi phải thu lại độc giác dư thừa kia cho lão tử, lão tử cũng không muốn bị tất cả mọi người nhìn chằm chằm.

Diệp Chân quát lên.

Mắt thấy sắp tới Bá Châu Châu thành, Diệp Chân mang theo một bích y tiểu cô nương cực kỳ linh khí, người gặp người thích, chạy đi, càng thu hút sự chú ý của người khác.

Bây giờ trên bả vai còn có một con thằn lằn nằm úp sấp, một đầu không ra ngô ra khoai dài khoảng nửa thước, đầu mọc một sừng, càng quái dị chính là, độc giác trên đỉnh đầu kia còn thỉnh thoảng lấp loé ánh sáng.

Dáng vẻ kia, muốn không để cho người chú ý cũng rất khó.

- Phong cách độc giác như thế, có thể đâm muội tử rít gào, kẻ địch kêu thảm thiết, độc giác làm sao có khả năng dư thừa chứ..... Ạch.... Đại gia, ta thu!

Khi trên đầu ngón tay của Diệp Chân lập loè ra lôi đình màu tím, A Sửu hú lên quái dị, độc giác trên cái trán đột nhiên rụt trở lại.

Cứ như vậy, Thận Long Nguyên Linh nhìn hợp mắt hơn nhiều, dù sao bò sát bốn chân trên cõi đời này vẫn tốt.

Từng thấy qua Lạc Ấp phồn hoa, người đến người đi, sau khi đến Bá Châu Châu thành cũng như vậy.

Sau khi tiến vào Bá Châu Châu thành, Diệp Chân đi thẳng đến trung tâm Châu thành, toà Thượng Cổ na di trận công cộng kia, ngay ở trung tâm Bá Châu, vì Bá Châu thường xuyên có lượng lớn dòng người đi đến, đồng thời cũng vì Bá Châu mang đến tiền lời khó có thể tưởng tượng.

- Bá Châu Thượng Cổ na di trận chỉ cung cấp ba tọa độ na di, mỗi người cần mười vạn viên linh thạch hạ phẩm, ngươi muốn đi Linh Châu, giao nộp linh thạch, cầm thẻ số, qua bên kia chờ, sau khoảng nửa canh giờ, cửa sẽ mở ra.

- Ngươi bên này hai vị, cần giao nộp hai mươi vạn viên linh thạch hạ phẩm, còn có tiểu sủng vật trên bả vai của ngươi, cơ thể dài không đến một thước, không cần.....

- Tôn tử, ngươi mới là sủng vật, cả nhà ngươi đều là sủng vật!

Còn không chờ thủ vệ kia nói xong, thằn lằn trên bả vai của Diệp Chân đã chửi ầm lên.

Thủ vệ kia ngẩn người, lập tức nổi giận.

Thời đại này, đồ chơi nhỏ biết nói chuyện không hiếm thấy, nhưng mở mồm mở miệng nói tục mắng người tùy tiện vẫn rất hiếm thấy.

Diệp Chân một bên gắt gao che miệng thằn lằn, một bên hướng về thủ vệ kia liên tiếp xin lỗi, thủ vệ kia còn muốn tìm Diệp Chân lý luận, Tiểu Yêu bên cạnh Diệp Chân đã mở miệng.

- Thủ Vệ thúc thúc, đây là A Sửu nhà ta, vừa nhặt được không bao lâu, vẫn chưa thuần phục loại bỏ dã tính, ngươi đừng nóng giận!

Tiểu Yêu mặc một thân bích y, thiên chân vô tà, cực kỳ đáng yêu, ra tay, nét mặt của thủ vệ kia đang tức giận lập tức tan rã, không cần thiết phải phát hỏa với một nữ hài, còn là một nữ hài cực kỳ đáng yêu.

- Vậy các ngươi phải cẩn thận, chúng ta cũng còn tốt, nếu xúc phạm một số quý nhân, chính là gặp phải đại họa!

Thủ vệ có lòng tốt dặn dò một câu, mới thu linh thạch Diệp Chân đưa lên, phát ra thẻ số.

Diệp Chân lại ngớ ngẩn, có một loại cảm giác cực kỳ đau đầu.

Hiện tại Tiểu Yêu đặt chân nhân mới bao lâu? Chưa tới một tháng, cũng đã nhí nha nhí nhảnh học được cách lợi dụng cho mình.

Diệp Chân dám cam đoan, nếu không cẩn thận chính là dạy hư con rắn này.

Dù sao lúc ở Ma Thần Điện Thượng cổ hai mươi ngày kia, Tiểu Yêu và A Sửu sống và chăm sóc nhau mỗi ngày.

- A Sửu, lần sau, nếu như ngươi còn dám nói hưu nói vượn gây phiền toái cho ta, có tin ta oanh ngươi một vạn lần hay không?

Xách ngược thằn lằn lên, Diệp Chân một mặt phiền muộn.

- Không phải, Diệp đại gia, loại hôi tôn tử này đều không phải tùy tiện, lại dám mắng đại gia ta là sủng vật, này không phải sỉ nhục xuất thân cao quý của ta sao?

A Sửu vội vã biện giải.

Diệp Chân lại một mặt không nói gì, thật không biết cảm giác ưu việt của cái tên A Sửu này là từ đâu tới đây?

Võ giả chờ được na di có hơn trăm người, lúc này, không ít người đang hùng hùng hổ hổ mắng to Bá Châu Châu Mục có tâm địa độc ác, thu một người na di số lượng lớn linh thạch, nhưng tập trung mấy trăm người sau đó mới na di một lần.

Hơn nữa còn hạn định tọa độ na di, thật là đáng trách.

Diệp Chân cũng không nói gì, vốn dĩ, Diệp Chân chỉ cần na di hai lần sẽ đến được Long Du Nguyên, nhưng vì Bá Châu hạn định tọa độ, hắn ít nhất cần phải na di ba lần, thậm chí bốn lần mới có thể đến được Long Du Nguyên.

Trong quá trình chờ di chuyển, Thượng Cổ na di trận ở ngay trung tâm Bá Châu bỗng sáng lên hào quang chói mắt.

Đại đội thân mang Tinh Lương giáp trụ, khí tức dũng mãnh, chiến quân tinh nhuệ từ trong na di trận đi ra, dù cho sĩ tốt bình thường nhất đều có tu vi xung quanh Chú Mạch Cảnh trung kỳ, trong binh nghiệp con số võ giả Nhập Đạo Cảnh cũng không ít, càng có không ít khí tức đặc hữu của Thông Thần cảnh.

Đội hình này, đều gần sánh bằng cấm quân Đại Chu.

Không biết là vị Vương Hầu nào giá lâm, Diệp Chân cũng không khỏi nhìn sang.

Sau khi một vạn tinh nhuệ lục tục đi ra, tiếp theo là một đội thân vệ ngàn người xung quanh Nhập Đạo Cảnh, mỗi người quan sát động tĩnh tứ phương bằng cặp mắt như chim ưng, sói hoang.

Trên thân thân vệ ngàn người này, trên người hơn một nghìn người mặc cung trang, hầu gái có dung mạo cực kỳ mỹ lệ bước ra, dáng đi vô cùng uyển chuyển.

Nhìn những hầu gái kia cực kỳ mỹ lệ, A Sửu trên bả vai Diệp Chân đều sắp chảy nước miếng.

- Thật nhiều muội tử, thật nhiều muội tử xinh đẹp.....

Phía sau hầu gái là một chiếc xe ngựa cực kỳ xa hoa đang huyền không, xe ngựa dài chừng trăm mét, bề rộng chừng hơn hai mươi mét, quy mô kia, chỉ đứng sau xe giá của Trường Nhạc Công chúa.

Xuyên thấu qua mạn trướng như bạc lụa mỏng bốn phía, có thể nhìn thấy trên xe ngựa có hơn trăm hầu gái thân mang lụa mỏng, hầu gái yếu đuối đang đi tới đi lui, thỉnh thoảng đem các loại hoa quả tươi, rượu ngon đưa vào trung tâm xe ngựa, bên người hai nam tử.

Thậm chí Diệp Chân nhìn thấy, một hầu gái dùng miệng của nàng đưa một viên mứt vào trong miệng đại hán trọc đầu một thân mặc đạo bào, làm cho đại hán trọc đầu tiếu ý liên tục, bàn tay lớn càng cực kỳ tùy ý tiến vào trong áo yếm của thị nữ kia nhào nặn.

Một màn cực thối nát như vậy, nhìn ra bốn phía có vô số con ngươi đỏ chót, nhưng tất cả mọi người đều giận mà không dám nói gì, ai dám dễ dàng đắc tội những Vương Hầu quyền thế ngập trời này?

- Tôn tử, hôi tôn tử, dù là một hôi tôn tử cũng không thể tùy tiện như thế, lại có thể hưởng thụ nhiều muội tử như vậy, đáng thương cho đại gia ta chỉ có thể nhìn, ta nhổ vào!

Trong miệng thằn lằn lẩm bẩm tức giận mắng, đột nhiên há mồm phun ra một vệt sáng.

Đại hán trọc đầu kia đang hưởng thụ hầu gái có gương mặt xinh đẹp, đang được hầu hạ vui sướng, một vệt sáng cực lạnh cực kỳ cấp tốc oanh vào miệng của hắn.

Vừa rồi không có phòng bị, thứ hai chỉ có một mình hắn, đầu lưỡi của hắn đã đông cứng lại không thể di chuyển.

Thoáng chốc kêu thảm một tiếng, trong miệng lập tức phân tán máu tươi.

Tên đầu trọc kia giận dữ đột nhiên đem thân thể dò ra xe ngựa, hướng về phương hướng lưu quang oanh đến, gào thét lên.

- Tên khốn kiếp nào dám đánh lén bản đại gia, lăn ra đây cho lão tử, có gan, lăn ra đây cho lão tử!

Đây là trò đùa dai của thằn lằn A Sửu, nhưng cũng rất thông minh, sau khi phun ra đạo lưu quang kia, đã vèo một cái tiến vào trong lồng ngực Diệp Chân.

Đầu trọc gào thét, nhìn bốn phương tám hướng bắt lấy đầu người, cũng không cách nào xác định là ai động thủ.

Lúc này, trong xe ngựa bỗng truyền đến một tiếng ‘hừ’ lạnh, một nam nhân khác cũng chui ra mạn trướng, nhìn về phía phương hướng này.

- Dám đánh lén Thiên Miếu Đại Linh sư, mỗi một người các ngươi đều cảm thấy không đủ kiên nhẫn để sống?

- Hung thủ lập tức đi ra cho ta, bằng không, những người các ngươi ở đây, từng tên đều sẽ đi đày vì....

Còn chưa nói hết lời, ánh mắt của nam tử đầu đội hầu quan kia đột nhiên ngẩn ngơ, hình ảnh ngắt quãng ở trên mặt Diệp Chân.

Mà Diệp Chân đang nhìn đến nam tử kia chớp mắt, sắc mặt đột nhiên trở nên cực kỳ khó coi, thầm hô xui xẻo.

Nam tử này đầu đội hầu quan không phải ai khác, chính là An Linh Hầu Cơ Già trước đây bị Diệp Chân hố trong quân diễn trên Lôi Trạch lĩnh.

Nhìn thấy hình ảnh trong ánh mắt Cơ Già ngắt quãng trên người Diệp Chân, Diệp Chân đã biết không ổn.

- Là hắn, hung thủ chính là người này, bắt lại bản Hầu, chính là hắn, bắt lại cho bản Hầu, muốn sống, bản Hầu muốn hắn sống!

Chỉ vào Diệp Chân xoay người lao nhanh, An Linh Hầu Cơ Già cuồng loạn gào thét lên.

Thoáng chốc, hơn một nghìn thân vệ trước xe ngựa của An Linh Hầu đang đứng im, lúc này đã chạy đi một nửa, một vạn chiến binh đang tiến lên kia cũng dưới sự chỉ huy của quan quân nhanh chóng thân mang bọc đánh lại Diệp Chân.

- Một món đồ chơi nhỏ như thế cũng dám động bản đạo gia?

Đại hán đầu trọc mặc đạo bào nanh cười một tiếng, vung tay lên, hơn trăm đạo sĩ có khí tức Thông Thần cảnh từ phía sau xe ngựa lao ra.

- Bắt sống, Hầu gia nói muốn bắt sống, nhất định phải sống!

- Vâng, xin nghe sắc lệnh của Đại Linh sư!

Hơn trăm đạo sĩ Thông Thần cảnh ấp lễ, sau đó đã dồn dập hướng về phương hướng Diệp Chân chạy trốn bay đến.

Sau khi Diệp Chân phát hiện hơn trăm tên đạo sĩ Thông Thần cảnh xuất hiện, đã hô to không ổn.

Mười ngàn đại quân và mấy trăm thân vệ của An Linh Hầu, hắn có thể đọ sức, nhưng thêm vào hơn trăm đạo sĩ Thông Thần cảnh, một khi Diệp Chân bị bọn họ vây lại, tuyệt đối không còn đường sống.

Mạnh mẽ cho Thận Long Nguyên Linh A Sửu một tát, Diệp Chân đang lao nhanh trong hư không, như biến thành một đoàn lưu sa, nhanh chóng lao xuống mặt đất biến mất không còn tăm hơi, để những truy binh kia trong nháy mắt mất đi mục tiêu.

Điều này làm cho tên đầu trọc Đại Linh sư kia trên xe ngựa biểu hiện ngẩn ngơ, đang muốn phát hỏa, đồng thời Hưng Khánh Hầu ở bên cạnh hắn nói nhỏ vài câu.

- Hóa ra là hắn, chính là hắn để Lôi Điện chúng ta tổn thất gần một nghìn Lôi Đình Thánh Vệ?

Gật đầu, Vi Ngu hiện ra vẻ lạnh lẽo, trước ngực bay ra một hình cầu kính nhỏ bắn ra ánh chớp bốn phía, trên hình cầu kính kia chợt bắn ra gần năm trăm đạo ánh chớp tinh tế rơi vào đạo sĩ gần đó.

- Ngũ Hành độn pháp? Hừ, thần thông pháp môn nho nhỏ, cũng dám hiển lộ ở trước mặt bản tọa?

- Đi, lôi tiểu tử kia từ dưới nền đất lôi lên cho ta!

Một tiếng quát mắng, hơn bốn trăm đạo sĩ phía sau xe ngựa dĩ nhiên lại nhằm về phía trước, sau khi hơn bốn trăm đạo sĩ này với một trăm đạo sĩ binh phía trước hội hợp, dồn dập thân hình biến hóa thành ánh chớp trốn vào dưới nền đất.

- Người đâu, cầm lệnh phù bản Hầu, lập tức mệnh lệnh cho Bá Châu đóng cửa thành, khởi động Chu Thiên Hộ Thành đại trận, để ngừa tên tặc tử này từ dưới nền đất lẩn trốn!

Một đạo lệnh phù từ trong tay An Linh Hầu bay ra, một lão thái giám bay dọc không trung, nhanh chóng tiếp nhận lệnh phù, bay về phía phương xa.

Trước sau chỉ hơn mười hơi thở, giữa bầu trời đột nhiên phóng xuống vô số tinh quang, toàn bộ bao phủ gắt gao Bá Châu thành.

Hầu như cùng một giây, vừa rồi Diệp Chân từ dưới nền đất độn đến bên cạnh tường thành, một đầu đụng vào một tầng tinh quang vừa bao phủ xuống, chạm đến bản thân choáng váng đầu óc hoa mắt.

Tinh quang kia cấp tốc kết hợp với lực lượng địa mạch dưới nền đất, chưa tới một hô hấp, đã ngưng tụ thành một màn sáng bảo hộ cực kỳ cứng cỏi.

Nhìn thấy toàn bộ lòng đất của Bá Châu thành đều bị một tầng màn sáng bảo hộ này vây khốn gắt gao, Diệp Chân tức giận, đánh thằn lằn A Sửu một quyền cực mạnh.

- Khốn nạn, ta chợt phát hiện, thả ngươi đi ra là một quyết định sai lầm, ngươi căn bản chính là một tên gieo vạ!

Một bên tìm kiếm nơi ẩn thân, Diệp Chân một bên nghiến răng nghiến lợi tức giận mắng, lần này sợ là đã biến thành bắt ba ba trong rọ, mà Diệp Chân, chính là con ba ba kia!