Chương 1272 Tiên Thiên Ngũ Hành Thần Độn
Con mẹ ngươi, là ngươi tu luyện thứ này quá kém cỏi, quá vô dụng, còn nói ta gây sự! Nếu như trước đây, hôi tôn tử như vậy, ta dùng một miệng có thể nuốt sống từ ngàn vạn đến tám trăm tên!
A Sửu bị Diệp Chân đánh, lườm nguýt một cái.
Cảm ứng được xa xa có mấy đạo ánh chớp đang độn đến nhanh tốc, ẩn sâu trong một giếng nước, Diệp Chân mượn Thận Long châu biến ảo thành huyễn ảnh xà Vương có khí tức Nhân cấp đỉnh phong, đột nhiên che miệng A Sửu.
Hắn thật sự lo lắng cái miệng vô già lan của gia hỏa này lại đưa tới cho hắn tai họa gì.
Mấy Thông Thần cảnh Diệp Chân có thể không để vào mắt, nhưng năm, sáu trăm vị
Thông Thần cảnh, còn có Thiên Miếu Linh sư sức chiến đấu cường hãn, lực sát thương mạnh mẽ, Diệp Chân không dám lỗ mãng.
Huống chi, An Linh Hầu chỉ cần đồng ý, bất cứ lúc nào có thể điều động mấy chục vạn đại quân Bá Châu thành, lùng bắt Diệp Chân, dù Hắc Long Bá thể của Diệp Chân cường hãn hơn nữa, cũng không dám gắng gượng chống đỡ với mấy trăm ngàn đại quân trang bị quân giới khủng bố.
Năm Linh sư thân biến hóa ánh chớp độn qua từ dưới nền đất, thần niệm một hồi chớp loạn, trực tiếp gào thét lướt qua Diệp Chân biến ảo thành huyễn ảnh Xà vương như yêu thú mới sinh.
Đến đây, Diệp Chân mới chậm rãi thở phào nhẹ nhõm.
Lần này, tao ngộ này năm trăm Linh sư so với lần trước Linh sư Hợp Tiêu truy sát Diệp Chân, tu vi càng chênh lệch một đoạn dài, đều chỉ có tu vi Thông Thần cảnh trung kỳ.
Thế nhưng nhân số rất nhiều không chịu nổi, ít nhất năm trăm người.
Huống hồ, Đại Linh sư Vi Ngu chỉ huy năm trăm Linh sư này, là nhân vật khủng bố.
Cũng lúc đó ở xa, có lẽ do thân phận của Vi Ngu bị hạn chế không có xảy ra việc gì, bằng không, Diệp Chân có thể chạy thoát hay không đều là vấn đề?
- Con xà xấu xí này, đều do ngươi, nếu không phải ngươi, ta và phụ thân sẽ cũng không đến mức oan ức trốn ở chỗ này, không thấy ánh mặt trời!
Tiểu Yêu vừa mới đến Hồng Hoang đại lục chơi đùa được một ngày, đã bị Diệp Chân lúc đang chạy trối chết, thu vào trong cơ thể, đang tức giận mắng.
A Sửu mở ra bốn chân, bất đắc dĩ nói.
- Chuyện này làm sao có thể trách ta? Ta cũng không biết tôn.... này Ừ, không biết Diệp đại gia có bản lĩnh kém cỏi như vậy.
- Cái khác không nói, ngay cả bản lĩnh dùng để thoát thân, đều là loại mặt hàng rác rưởi này. Nhớ năm đó, tiểu thiếp của Xích Diễm Thần Quân bị lão tử nhìn thấy thân thể không biết bao nhiêu lần, cũng không có cách nào lên mặt với lão gia ta?
A Sửu một mặt đắc ý.
- Xích Diễm Thần Quân là ai?
Nghe ra không đúng Diệp Chân đột hỏi.
Thận Long Nguyên Linh A Sửu ngẩn ngơ.
- Đúng vậy, Xích Diễm Thần Quân là ai? Tại sao ta.... ta không nhớ ra được cơ chứ? Ta chỉ nhớ, bộ ngực kia của tiểu thiếp hắn thật sự rất trắng, quá.....
Diệp Chân mạnh mẽ búng vào cái trán của A Sửu đang chảy ngụm nước miếng, nói.
- Được rồi, ngươi nói phương pháp ta thoát thân quá kém, phương pháp ngươi thoát thân rất cao minh, như vậy, ngươi đưa ra phương pháp thoát thân cao minh để ta tu luyện?
A Sửu ngẩn người, bất đắc dĩ buông tay, đáp.
- Phương pháp thoát thân cao minh ở chỗ đại gia ta có vô số, năm đó đại gia ta có mỹ danh là đệ nhất gieo vạ của Chu Thiên vạn giới, không phải tự nhiên mà có!
Nhưng vấn đề là.....
A Sửu chỉ chỉ đầu.
- Chủ thể bị phong cấm, ký ức thiếu hụt, ký ức thiếu hụt!
Diệp Chân biểu hiện chợt chuyển lạnh, trên đầu ngón tay bắt đầu nhảy lên lôi đình màu tím.
- Lại không thành thật khai báo, lão tử lập tức oanh ngươi một vạn lần! Hơn nữa, nhốt ngươi vào trong Thận Long Châu, không cho ngươi đi ra!
Uy hiếp này quá kinh người, đối với Thận Long Nguyên Linh mà nói, quá khủng bố.
Vội vã nhấc tay đầu hàng cầu xin.
- Để ta nhớ, Diệp đại gia, đừng vội, để ta ngẫm lại!
- Vì sao ta lại cảm thấy phương pháp thoát thân này rất nát? Ta thấy ngươi triển khai, theo bản năng cảm thấy rất nát, so với phương pháp thoát thân của bổn đại gia, quá kém, nát đến không đáng nhắc tới!
- Nói điểm chính!
Lôi đình nổ vang trên đầu ngón tay của Diệp Chân.
- Ây.... Diệp đại gia, ta cảm thấy. Ừm, ta đang thành thật nói với ngươi, ta cảm thấy, khi ngươi sử dụng một số công pháp, đã làm cho trí nhớ của ta thức tỉnh, giả như phương diện ký ức có liên quan đến ta! Vừa rồi khi ngươi triển khai độn pháp kia nát đến mức tận cùng, lập tức làm cho ta buồn nôn, để ta nghĩ tới rất nhiều, rất nhiều!
Thận Long Nguyên Linh nói.
Diệp Chân trong lòng hơi động.
- Ý của ngươi là, nếu như ta lại triển khai Ngũ Hành Vô độn pháp kia để ngươi xem, ngươi có thể nhớ tới chút gì?
- Không sai, tôn tử rất thông minh.....
Trong nháy mắt tiếp theo, thằn lằn A Sửu lần thứ hai kêu rên lên.
- Diệp đại gia, tha cho ta một lần này, ta thật sự chỉ thuận miệng, thuận miệng theo thói quen mà thôi.....
- Được rồi, tha cho ngươi một lần này, bây giờ, ta lần thứ hai triển khai độn pháp, ngươi nhìn kỹ cho lão tử, nếu nhớ lại cái gì, lập tức nói cho ta!
Diệp Chân hung hãn nói.
- Có thể có điều kiện hay không?
A Sửu rụt rè nói.
- Không thể!
- Há, không, Diệp đại gia, theo lệ, ngươi nên khen thưởng cho ta một chút, sẽ làm cho ta khi làm việc càng thêm ra sức, tâm tình của ta sung sướng, có thể nhớ tới ký ức có thể càng nhiều!
A Sửu kháng nghị lên.
- Nói nhảm nữa, lập tức nhốt vào trong Thận Long Châu!
Thần niệm của Diệp Chân hơi động, Thận Long Nguyên Linh sáng suốt ngậm miệng lại.
- Xem kỹ!
Khẽ quát một tiếng, linh quang quanh thân Diệp Chân lóe lên, lập tức biến mất từ nước trong giếng, sau đó mấy tức, lại trốn vào trong lòng đất, mười mấy hơi thở qua đi, Diệp Chân từ trên một cây hoè lớn trong đại viện, lộ ra cái đầu, rồi lại trốn vào trong một cái chuông lớn.
Sau nửa canh giờ, Diệp Chân một lần nữa trở lại trong cái giếng chứa đầy nước kia, thở hồng hộc trừng mắt về phía A Sửu.
- Có nhớ lại cái gì hay không?
Trong Ngũ Hành Vô độn pháp, Diệp Chân thuần thục nhất là độn thổ, cũng cực kỳ ung dung, độn pháp khác, triển khai ra có chút lao lực.
Nghe vậy, A Sửu lại ôm đầu tru lên.
- Chủ nhân của ta, ngươi thật sự tu luyện Ngũ Hành độn pháp nát thế như, nhớ năm đó, hôi tôn tử mà bổn đại gia không để vào mắt, cũng không tu luyện loại mặt hàng rác rưởi này, nha, nếu thiệt thòi không đụng tới người quen cũ, bằng không, ta đều muốn dập đầu một cái mà chết…
- Bang!
Một nhánh đằng thuần khiết tinh tế ngưng tụ thành roi mạnh mẽ đánh ở trên người thằn lằn, trên đằng roi kia có đầy lông tơ tinh tế, mỗi một lông tơ trên đều lập loè đủ loại ánh sáng.
- Con rắn xấu xí này, ngươi dám mắng phụ thân ta, ta sẽ quất chết ngươi!
Tiểu Yêu nổi giận quát lên.
- Ha ha, tiểu nha đầu mảnh tử, ta là nguyên linh thể, ngoại trừ Diệp đại gia chủ nhân của ta, ai công kích, đều không thể làm ta bị thương, đều không thể làm ta bị thương, ha ha..... A a!
Không chờ Thận Long Nguyên Linh A Sửu đắc ý xong, A Sửu đột nhiên kêu thảm thiết lên, Tiểu Yêu thôi thúc đằng roi như mưa rơi, rơi vào trên người thằn lằn, đánh cho con thằn lằn kia kêu rên liên hồi.
- Chuyện này.... Chuyện này không thể nào, chuyện này làm sao có thể.....
- Con rắn ngu xuẩn xấu xí, ta là sinh ra trong cơ thể phụ thân, khí tức Tiên Thiên chứa trong phụ thân, vì lẽ đó, ta trừng trị ngươi, hay do phụ thân trừng trị ngươi cũng không có bất kỳ khác biệt!
Nói xong, trên da Diệp Chân đột nhiên dò ra hơn một nghìn đằng roi tinh tế, hướng về Thận Long Nguyên Linh cuồng quất tới.
Hơn một nghìn đằng roi tinh tế, mỗi một lần đánh xuống, chính là hơn một nghìn roi, theo Diệp Chân thấy, chỉ cần mấy hơi, Thận Long Nguyên Linh đã trúng hết mấy vạn roi.
Âm thanh kia kêu thảm thiết lên để Diệp Chân nghe đều không rét mà run.
Nhưng Tiểu Yêu lại không có bất kỳ ý tứ ngừng tay, cuối cùng, vẫn do Thận Long Nguyên Linh hướng về Diệp Chân xin tha, để hắn mở miệng, trừng phạt lần này mới xem như kết thúc.
- Lần sau nếu ta nghe được ngươi dám có bất kỳ bất kính đối với phụ thân, Hừ!
Một tiếng quát, hơn một nghìn đằng roi tinh tế thu hồi vào trong cơ thể Diệp Chân.
Thận Long Nguyên Linh run lên lập cập nhìn Diệp Chân, nhanh chóng hướng về mặt đất gắt một cái, môi không biết lẩm bẩm câu gì, nghĩ đến khẳng định không có gì êm tai.
Sau đó, bị ánh mắt Diệp Chân nhìn gắt gao, khó khăn mở miệng, nói.
- Ngươi biểu diễn cho ta xem hẳn là Ngũ Hành độn pháp, hơn nữa là Ngũ Hành độn pháp thuộc về loại cơ bản thối nát nhất, ta vừa rồi mơ hồ nhớ lại, loại Ngũ Hành độn pháp này, hẳn là một loại nhập môn cơ sở thần thông độn pháp, tên là Tiên Thiên Ngũ Hành Thần độn. Nhớ năm đó, đại gia ta dựa vào Tiên Thiên Ngũ Hành Thần độn độn pháp, tới vô ảnh đi vô tung, ngay cả một ít Thần trận cũng có thể đi qua đi lại mấy lần...
Diệp Chân đúng lúc đánh gãy A Sửu đang ở nhớ lại hồi ức, mặt mày hớn hở.
- Nói điểm chính, phương pháp tu luyện cụ thể ngươi biết không?
- Đương nhiên....
Âm thanh của A Sửu dừng lại.
- Đương nhiên là biết, nhưng có thể cho ta nhấc lên một điều kiện.....
Còn không chờ âm thanh của A Sửu rơi xuống đất, ngoài thân Diệp Chân lập tức đã đâm ra hơn một nghìn đằng roi tinh tế.
Nói thật, đối với tạo hình này, Diệp Chân cảm giác là lạ, nhưng vẫn phi thường hữu hiệu.
Còn không chờ Tiểu Yêu đằng roi đánh xuống, một lần pháp quyết cực kỳ huyền ảo đã vọt vào trong Linh Phủ của Diệp Chân, hơi một duyệt, so sánh với Ngũ Hành Vô độn pháp, quả thực như mây bùn.
Mặc dù Tiên Thiên Ngũ Hành Thần độn bình thường, đều so với nơi huyền ảo nhất của Ngũ Hành Vô độn pháp huyền diệu hơn trăm lần.
- Khà khà, Diệp đại gia, đây chính là một trong các sở trường bản lĩnh của ta năm đó, không biết dùng thứ này hố qua bao nhiêu hôi tôn tử, chờ ngươi học được, nhất định phải mang ta đi nhìn lén mấy muội tử xinh đẹp nhiều một chút.....
Nhìn thấy nhánh đằng xuất hiện lần nữa, A Sửu sáng suốt ngậm miệng lại.
Này Tiên Thiên Ngũ Hành Thần độn huyền diệu càng thêm huyền diệu, lấy trình độ của Diệp Chân, chỉ xem công pháp, đã biết độn pháp này cực kỳ lợi hại.
Bất kỳ Ngũ Hành đều có thể độn, dù cho có nhảy ra ngoài Ngũ Hành, chỉ mang có một tia khí tức Tiên Thiên Ngũ Hành, Tiên Thiên Ngũ Hành Thần độn này cũng có thể dễ dàng độn ra.
Nhưng Diệp Chân lo lắng chính là, thần thông pháp môn huyền ảo như vậy, tuyệt đối trong thời gian ngắn không thể tu luyện thành, mà hiện nay lại bị vây khốn nguy hiểm, càng thêm vô ích!
Nếu như An Linh Hầu quyết tâm muốn bắt hắn, vận dụng Thông Thần cảnh cao thủ sưu vào dưới nền đất, chung quy sẽ bắt ba ba trong rọ, tóm được Diệp Chân.
- Híc, kỳ thật, có lúc càng đỉnh cấp càng tùy tiện, càng đơn giản! Theo lão già kia mà nói... mà nói, càng thêm huyền ảo (đại đạo chí giản)!
Thận Long Nguyên Linh khoa tay nói.
- Đại đạo chí giản, nhưng từ xưa đến nay, có mấy ai tìm hiểu được Đại Đạo tồn tại?
Diệp Chân tức giận hỏi.
- Chí giản đại đạo ta cũng không biết, nhưng, chí giản chi đạo của Tiên Thiên Ngũ Hành Thần độn này, ta có biết đến!
A Sửu khoa tay.
- Diệp đại gia, chỉ cần ngươi không bắt ta nhốt lại, ta sẽ nói chí giản chi đạo của Tiên Thiên Ngũ Hành Thần độn cho ngươi!
Diệp Chân trừng A Sửu một chút.
- Nếu như ta không giữ lời, ngươi có thể làm gì ta? Vì lẽ đó, khai ra toàn bộ, tâm tình ta tốt, tất cả đều có thể!
Trong miệng khó chịu lẩm bẩm, khí tức A Sửu khẽ động, lại có thêm một làn sóng thần hồn tin tức vọt vào trong Linh Phủ của Diệp Chân.
Chỉ liếc mắt nhìn, con mắt của Diệp Chân đã sắp lòi ra ngoài!
Thứ này đúng thật là..... Đại đạo chí giản!