Chương 1365 Man Tộc Cổ Chú
Lôi hệ Hậu Thiên Linh Bảo?
Diệp Chân gật đầu cười.
- Ta quả thật có một cái, làm sao?
- Lấy ra, để ta xem một chút!
Cơ Già kiềm chế lửa giận, nỗ lực tìm chứng cớ, nói câu nói này.
Nghĩ tới chuyện này, hắn đã phẫn nộ vạn phần.
Phí ra đánh đổi lớn như vậy lại bị người hái được, cuối cùng còn bị phạt tước vị, xóa tông tịch.
Tuy rằng thu được một vị trí thủ tịch tri huyện Thiên Miếu Lôi Điện, nhưng, vị trí này đều có người nhìn chằm chằm từ trên xuống dưới, sao có thể so được với An Linh Hầu trước đó như là thằng chột làm vua xứ mù.
Lời nói rất nhỏ nhẹ, khi làm An Linh Hầu, có hai năm, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, mỗi ngày đều ngủ với một nữ nhân khác nhau.
Nhưng hiện tại, hắn lại cực kỳ đau khổ, chơi với nữ đệ tử chỉ có thể lén lén lút lút, còn lại chỉ có thể chơi với sư tôn, Điện chủ, trụ trì.
Con mắt của Diệp Chân đột nhiên trừng lớn, dùng một bộ biểu cảm huênh hoang, nói.
- Dựa vào cái gì?
- Dựa vào thân phận Hầu gia của ngươi, hay thân phận tri huyện Thiên Miếu Lôi Điện?
- Nhưng dù bây giờ, thân phận ngươi cao đến đâu, lão tử không vui, ngươi có thể thế nào? Lão tử có một Hậu Thiên Linh Bảo như thế, lão tử không cho ngươi xem đấy, ngươi có gan cắn ta!
Bộ dáng của Diệp Chân chính là muốn ăn đòn.
Bị chọc vào điểm đau, sắc mặt của Cơ Già trong thời gian ngắn đã trở nên tái nhợt, bộ dáng muốn nhào lên đánh Diệp Chân, nhưng lại không có lập tức nhào lên.
Điều này làm cho Diệp Chân có chút thất vọng, nguyên bản, ý của hắn là muốn làm Cơ Già tức giận, để Cơ Già dưới cơn nóng giận động thủ, chuyện đó rất dễ làm.
Đáng tiếc chính là, Cơ Già đã thông minh hơn.
- Sư tôn, mau ra đây!
Đột nhiên, Cơ Già quay đầu lại, gào rống cổ họng lên hướng phía sau ngọn núi.
Hầu như trong thời gian ngắn, thân ảnh một người khác đã xuất hiện ở trên đỉnh một ngọn núi phía xa.
Dựa vào thị lực rất tốt, Diệp Chân hầu như ngay lập tức đã nhận ra người kia là ai, không phải ai khác, chính là sư tôn của Cơ Già, Thần sư Vi Ngu.
Diệp Chân không biết Thần sư Vi Ngu tại sao lại ở đây, nhưng biết chuyện Đạo Nhất, nếu hiện tại vị thủ tịch tri huyện Thiên Miếu Lôi Điện Cơ Già này nổi lên lòng nghi ngờ đối với Hậu Thiên Linh Bảo của hắn.
Như vậy sư tôn của Cơ Già - Thần sư Vi Ngu cũng tuyệt đối nổi lên lòng nghi ngờ đối với Hậu Thiên Linh Bảo của hắn.
Lúc này Vi Ngu lại xuất hiện ở đây, tuyệt đối không phải chuyện tốt của hắn, một khi không ổn, Diệp Chân tuyệt đối có phiền toái lớn.
Thần sư Vi Ngu chui ra từ trong ngọn núi tinh xá, liếc mắt nhìn một cái, trong mắt đã có vô số hung quang, thân hình hơi động, khí tức đã khóa chặt lại Diệp Chân từ xa, giống như một viên Lưu Tinh đang lao về phía Diệp Chân.
Trong chớp mắt, ngay khi Diệp Chân bị khí tức của Thần sư Vi Ngu khóa chặt, Diệp Chân đã quyết định.
Thần niệm khẽ động, quả đấm khổng lồ lập loè ánh chớp đã đập ra ngoài!
Nắm đấm của Diệp Chân nện thật mạnh lên mặt của Cơ Già, trong tình huống không có chuẩn bị, hoặc nói, Cơ Già căn bản không ngờ, Diệp Chân lại dám ở chỗ này ra tay với hắn.
Nơi này chính là phân viện Thiên Miếu, tương đương với sào huyệt của bọn họ, nếu như Diệp Chân dám ở chỗ này xông lên ra tay với hắn, chẳng khác nào lão già đòi thắt cổ, chán sống à?
Trước đây vị trí của Cơ Già làm cho Diệp Chân lo ngại.
Nhưng bây giờ, Diệp Chân thật sự ra tay với hắn.
Không chỉ có ra tay với hắn, hơn nữa vừa ra tay đã đả kích liên tiếp.
Quyền thứ nhất đánh xuống, Diệp Chân dùng nắm đấm thép có lôi kình cuồng bạo oanh vào mặt của Cơ Già, tuy rằng lôi kình kia được Diệp Chân tận lực khống chế, không tạo thành tổn thương quá lớn với Cơ Già.
Nhưng lôi kình oanh vào mặt làm cho toàn thân Cơ Già co giật liên hồi, còn không chờ thân thể của Cơ Già phản ứng lại, quyền thứ hai của Diệp Chân đã xông đến.
Ầm ầm ầm ầm!
Từng cú đấm của Diệp Chân gần như oanh thấu vào thịt trên mặt Cơ Già, mỗi một quyền, đều mang theo lượng lớn kình lôi oanh vào mặt Cơ Già, mỗi một quyền làm cho Cơ Già co giật không ngớt.
Đến khi Diệp Chân oanh đến quyền thứ tư, Cơ Già đã không khống chế được thân thể của mình, ngã rạp trên mặt đất.
Nhưng, Diệp Chân vẫn như cũ không buông tha hắn, chìa tay nắm Cơ Già lên, thu Cơ
Già vào trong ngực, một quyền lại một quyền đập xuống mặt Cơ Già.
Chỉ một hai hô hấp, mặt Cơ Già đã bị Diệp Chân đập tan nát, vì bị đau cả người, nên phát ra tiếng kêu thảm thiết.
- Dừng tay!
Thần sư Vi Ngu bắn như điện lao tới, thấy thế giận tím mặt, định công kích Diệp Chân, nhưng còn không chờ hắn hành động, Trường Nhạc Công chúa đã lặng yên không một tiếng động, che ở trước mặt Diệp Chân.
Thần niệm khẽ nhúc nhích, hơn một nghìn âm linh bỗng hiện lên, một luồng khí tức âm lãnh thấu xương, chợt xông thẳng đến Thần sư Vi Ngu.
- Âm linh nho nhỏ, cũng dám làm càn ở trước mặt Lôi Điện chúng ta!
Cười lạnh một tiếng, trong lòng bàn tay Vi Ngu bỗng nổ ra lượng lớn ánh chớp màu đỏ thẫm, đánh về lượng lớn âm linh chặn ở trước hai người bọn họ.
Lôi đình chí dương chí cương, vốn là một loại khắc tinh của âm linh, Vi Ngu nổ ra lôi pháp, Ngự sử âm linh của Trường Nhạc Công chúa lập tức thảm thương kêu gào không ngớt.
Nhưng Trường Nhạc Công chúa cũng không chút nào lo lắng, ngón tay nhỏ bé vung lên, một vệt ánh sáng xanh thăm thẳm lập tức hiện lên trên ngón tay nhỏ bé, ngón tay nhỏ bé nhanh chóng vung vẩy, vẽ ra một ký tự cực kỳ phức tạp quỷ dị trong hư không.
Hoàn thành một bút cuối cùng, ngón tay nhỏ bé của Trường Nhạc Công chúa nhẹ nhàng hơi điểm nhẹ hướng về Thần sư Vi Ngu.
- Mau!
U quang màu xanh lục lóe lên, lập tức xông vào trong cơ thể Thần sư Vi Ngu, Thần sư Vi Ngu lại rùng mình một cái, trong bụng đột nhiên truyền đến cảm giác quặn đau giống như xót ruột, muốn lập tức tìm một chỗ giải quyết.
Vi Ngu hắn biết đây là do Trường Nhạc Công chúa, bàng bạc lôi linh lực ầm ầm ầm lướt vào trong cơ thể, bắn trúng hướng trong bụng hắn, những nơi lôi linh lực chí cương chí dương đi qua, tất cả trong bụng lại yên tĩnh lại.
Nhưng trải qua một lúc, cái kia ngón tay nhỏ bé của Trường Nhạc Công chúa lập loè u quang, nhanh chóng viết ra vài ký tự vô cùng phức tạp, trong miệng đọc nhanh!
Dịch, ôn, sợ, buốt, đau, độc!
Khi viết thành chữ phù "Độc" Thượng Cổ phức tạp cuối cùng, rồi điểm ra, chóp mũi của Trường Nhạc Công chúa đã óng ánh mồ hôi.
Nhưng chữ "Độc" này điểm ra, sắc mặt của Thần sư Vi Ngu, cũng trở nên cực kỳ đặc sắc, quả thực vạn phần đặc sắc.
Chỉ trong nửa hơi thở ngăn ngắn, trong cơ thể Thần sư Vi Ngu trải qua một quá trình cực khủng bố, như không cách nào tỉnh lại trong một cơn ác mộng.
Đầu tiên là cực kỳ đau bụng, tiếp theo cực kỳ buồn nôn, trời đất quay cuồng, sau đó tứ chi bủn rủn, trở nên cực kỳ nhát gan, tiếp theo lại là cực kỳ sợ hãi, tiếp theo là loại cảm giác có hoạ lớn ngập trời, làm cho thần kinh và tâm hắn không yên, ngay cả thần hồn sức mạnh cũng run rẩy lên.
Tiếp theo, một loại cảm giác rủn rẩy bắt nguồn từ lục phủ ngũ tạng, làm cho hắn sợ hãi vạn phần, đột nhiên, hắn phát hiện, hai tay của hắn đã trở nên xanh mượt.
Trong cơ thể, tất cả biến hóa quá nhanh, trước đó hắn vẫn có thể vận dụng sức mạnh sấm sét chí cương chí dương, không tiếc hao tổn bản thân để loại bỏ trạng thái này, nhưng sau đó đã làm cho hắn không thể ra tay.
Đến hiện tại, nhìn dáng vẻ này, hắn như bị độc phát, thường ngày Thần sư Vi Ngu rất thích đấu chí, đột nhiên đã triệt để hoảng sợ, hắn cảm thấy, trong nháy mắt tiếp hắn có thể sẽ chết đi.
Dù cho hắn rõ ràng biết muốn giết chết hắn, rất khó, nhưng hắn cảm thấy cái chết đang đến gần.
Trong lòng vô cùn hoảng sợ không cách nào hình dung.
- Cứu mạng!
Theo bản năng, nói theo bản năng, Thần sư Vi Ngu lên tiếng kêu cứu trong hậu viện này.
Rít gào chớp mắt, âm linh phía sau Trường Nhạc Công chúa cùng tiến lên với nàng, trong đó có vài con âm linh đặc biệt cường tráng, đã bám vào sau lưng Thần sư Vi Ngu, chỉ chờ Trường Nhạc Công chúa ra lệnh một tiếng sẽ triệt để hút đi huyết nhục tinh hoa của Vi Ngu, linh lực thậm chí là thần hồn sức mạnh để Vi Ngu biến thành một bộ xương cốt.
Nhưng Trường Nhạc Công chúa lại không có làm như thế.
Ngược lại, nhìn mấy ngọn núi cao kia, khẽ quát.
- Nếu điện chủ các ngươi không ra, Trường Nhạc sẽ có thêm nhiều con âm linh Ngự sử Huyền Cung Cảnh trung hậu kỳ!
Thoáng chốc, trên hai ngọn núi, xuất hiện hai lão giả thân mặc đạo bào, khí tức cực kỳ mạnh mẽ, còn có vài vị Thần sư xuất hiện theo sát hai vị lão giả này.
Trước đây Diệp Chân từng gặp qua phó điện chủ Thanh Điện - Thần sư Phàn Tố, cũng ở phía sau một lão giả trong đó.
Khí tức Phàn Tố so với khí tức hai vị lão giả này lại cực kỳ nhỏ bé. Khí tức hai vị lão giả này gần như khí tức Linh Tôn, Ma Tôn, Đạo Tôn mà trước đây Diệp Chân từng tao ngộ.
Nói cách khác, hai vị lão giả này, chính là hai vị tồn tại ở cấp bậc Đạo Tôn.
Nhưng bất luận hơi thở của bọn họ cường đại cỡ nào, vẻ mặt bọn họ, lúc này đều giống như đúc với Diệp Chân.
Làm sao cũng không nghĩ ra, một Công chúa yểu điệu như Trường Nhạc Công chúa lại có tu vi cao tới Huyền Cung Cảnh cửu trọng đỉnh phong đã chế trụ được Thần sư Vi Ngu chỉ thiếu chút nữa là Giới Vương cảnh.
Hơn nữa, tính mạng của Thần sư Vi Ngu lúc này hoàn toàn nằm trong tay Trường Nhạc Công chúa.
Diệp Chân cũng không ngờ tới, chỉ trong thời gian ngăn ngắn không thấy, Trường Nhạc Công chúa lại từ trong truyền thừa Thánh nữ Man tộc thu được loại Man tộc cổ chú thuật này vô cùng quỷ dị.
Nhìn như loại chú thuật này không có gì nguy hiểm, ba lần hai lần, đã bắt giữ được một vị Thần sư Huyền Cung Cảnh cửu trọng đỉnh phong.
Càng làm cho mọi người kinh ngạc là hiện tại dáng vẻ của Thần sư Vi Ngu dưới tác dụng của các loại chú pháp hợp lại, tè ra quần, mặt mũi tèm lem, sợ hãi co lại thành một đoàn, đầu ngón tay xám ngắt đã bắt đầu chảy ra nùng dịch cực kỳ tanh hôi.