← Quay lại trang sách

Chương 1402 Ngưu Tâm Sơn (2)

Đây sẽ không có bất cứ vấn đề gì, Tước gia yên tâm, mười chiếc Phá Thiên Tru Long Nỗ này, ta nhất định sẽ dùng nhân mã tâm phúc khống chế.

- Đi chuẩn bị đi, trong ngày, ta muốn nhìn thấy kết quả!

Trong Bắc Hải quận thành, hơn bảy vạn quận binh tử thủ bắt đầu chuẩn bị hành động, Diệp Chân như một pho tượng, đứng ở trên đầu tường Bắc Hải quận thành, dưới cơn mưa lớn, nhắm hai mắt, tinh tế cảm nhận.

Tuy rằng Khiên Cơ Tỏa Hồn thuật có thể tuyệt đối khống chế đối với người bị thu cấm thần hồn, đừng nói là ngăn cách một triệu dặm, dù bị ngăn cách bởi một thế giới, chỉ cần thần niệm hơi động, có thể ung dung làm cho đối phương đột tử.

Nhưng, cảm ứng trên phương vị, khoảng cách càng xa, cảm ứng lại càng mơ hồ, chỉ có thể biết đại khái phương hướng mà thôi.

Lúc này, Diệp Chân đang cố gắng cảm ứng vị trí của Long Ngư Thủy Quân còn có mấy vị tâm phúc thủy yêu của hắn.

Vì đề phòng có chuyện vạn nhất xảy ra, Diệp Chân đã thu cấm tất cả thần hồn của mấy chục tên tù binh thủy yêu, đêm đó thủy yêu thành công đào tẩu theo Long Ngư

Thủy Quân, tất cả đều đã bị Diệp Chân thu cấm thần hồn.

Ngược lại, Diệp Chân dùng Khiên Cơ Tỏa Hồn thuật cũng chẳng tiêu hao bao nhiêu, phong cấm nhiều người hay phong cấm ít ngườ, đều không có bất cứ ảnh hưởng gì.

Khoảng chừng ở một canh giờ trước, Diệp Chân đột nhiên phát hiện, vài tên thủy yêu bao gồm Long Ngư Thủy Quân đột nhiên bất động.

Còn sống sót, nhưng khu vực hoạt động lại cố định ở phạm vi kia.

Tình huống như thế, chỉ đại biểu cho mấy loại khả năng, Long Ngư Thủy Quân bọn họ đã đến chỗ cần đến, tìm tới vị Long Thái tử kia, hoặc xảy ra sự cố gì, hoặc đã bắt đầu chạy trốn vân vân.

- Bản đồ!

Diệp Chân khẽ quát một tiếng, linh lực quanh thân Liễu Phong rung động, lập tức dùng linh lực miễn cưỡng tách ra một phương màn trời không cho nước mưa rơi vào, phạm vi mấy chục mét, mấy chục tấm linh đồ to bằng thẻ ngọc đã đưa tới trước mặt Diệp Chân, linh lực hơi động, suối sông núi non trong thẻ ngọc linh đồ, đã xuất hiện rõ ràng trước mắt Diệp Chân.

Diệp Chân suy nghĩ, cẩn thận suy tư nhìn linh đồ, một lát sau đó, vẽ một vòng tròn trên linh đồ.

- Ngưu Nhị, phái người tìm kiếm trong phạm vi này, ta muốn trong thời gian ngắn nhất biết khu vực này có lượng lớn thủy yêu hay không, vị Bích Lân Long Vương Long Thái tử kia, có ở đây hay không?

Ngươi có thể ra lệnh cho Tuần Tra Thần Liệp phối hợp với ngươi!

- Vâng!

Đáp nhẹ một tiếng, linh thám Ngưu Nhị như hòa vào trong nước mưa, chớp mắt biến mất.

Vẫn như cũ chờ đợi rất lâu, lần này, Diệp Chân chờ càng lâu thêm, tiếng la giết ngoài thành vang lên, đó chính là âm thanh Đường Hổ chỉ huy đại quân bắt đầu phản công, đang tiến hành đánh giết.

Thủy yêu ẩn nấp dưới sông kia bị giết trực tiếp biến con sông thành một con sông máu, tiếng hô ‘Giết’ rung trời, ai cũng sẽ không phát hiện trong tầng mây giữa bầu trời ẩn giấu bóng người thần bí.

Tình cờ có người phát hiện tất cả Tiên Thiên thần hồn của thủy yêu chết trận đều bay về hướng giữa bầu trời, nhưng cũng không có thời gian tra cứu, vào lúc này, làm sao có thời giờ quan tâm những thứ này.

Ngoài thành chiến đấu rất nhanh kết thúc, quyết tâm thủy yêu chiến đấu còn yếu hơn so với trong tưởng tượng của Diệp Chân, sau khi bị tập kích, bảy vạn bộ thi thể ngã xuống, sau đó lại dùng tốc độ nhanh nhất rút quân.

Dựa vào tốc độ quận binh của Bắc Hải thành, sẽ không đuổi kịp những thủy yêu ưa thích dưới nước này.

Nguyên bản, còn có thể dùng Linh chu.

Nhưng những thủy yêu này hướng về bốn phương, bơi đi một mạch, Linh chu cũng vô dụng, Quận úy Đường Hổ chỉ có thể trơ mắt nhìn đại quân thủy yêu lui lại.

- Đại nhân, trận chiến này, tổng cộng tiêu diệt hơn bảy mươi mốt ngàn thủy yêu, nhưng quân ta cũng chết trận hơn bốn ngàn người, hơn hai vạn người trọng thương!

Khi Đường Hổ báo lại kết quả chiến đấu, còn có chút kích động.

Con số này, so với trước đó, thực sự là quá hoàn mỹ.

Đương nhiên, hắn càng hiểu rõ, hơn phân nửa, tất cả công lao đều do Diệp Chân ban xuống quân giới, nếu không có những quân giới kia, thương vong lần này e sợ là phải tăng thêm mấy lần, thậm chí đại quân sẽ bị tất cả thủy yêu ăn thịt cũng có thể.

Chủ yếu vẫn do lực áp chế của Phong Hỏa Liên nỏ hỏa quá mạnh, còn có mười chiếc Phá Thiên Tru Long Nỗ kia, chính là tinh nhuệ trên chiến trường Nhân Ma, cũng chỉ có như thế.

- Thu thập chiến trường, cứu trị người bị thương, bảo các binh sĩ dành thời gian nghỉ ngơi!

Diệp Chân thuận miệng ra lệnh lại làm cho Đường Hổ biểu hiện căng thẳng, vì nghe ý tứ của Diệp Chân, hình như, còn có đại chiến!

Khi trời sắp sáng, Diệp Chân đã thu được tình báo của Ngưu Nhị.

Vẻn vẹn liếc mắt nhìn, Diệp Chân biểu hiện trở nên rất kỳ quái.

- Ngưu Tâm Sơn? Hơn năm mươi vạn thủy yêu đại quân tinh nhuệ, tụ tập ở Ngưu Tâm Sơn này làm gì? Ngay cả vị Long Thái tử kia cũng tọa trấn ở đây?

Theo Diệp Chân chỉ thị, Ngưu Nhị tự mình đi tra xét một lần, lại có phát hiện, trên linh đồ trong phạm vi gần Ngưu Tâm Sơn, Diệp Chân thấy có vô số thủy yêu đại quân, hơn nữa tất cả đều là tinh nhuệ, thủy yêu có tu vi thấp nhất đều là Khai Phủ cảnh trung kỳ.

Hơn nữa, Ngưu Nhị mạo hiểm thâm nhập sâu vào phát hiện Long Thái tử Ngao Tranh của Bích Lân Long cung cũng tọa trấn gần Ngưu Tâm Sơn.

Xung quanh Long Thái tử Ngao Tranh có năm mươi vạn tinh nhuệ thủy yêu theo bảo hộ, điểm này, Diệp Chân không có gì làm lạ.

Diệp Chân kỳ quái chính là vì sao lại tụ tập ở Ngưu Tâm Sơn?

Ngưu Tâm Sơn có không ít mỏ quặng, nhưng thủy yêu chỉ có thể cướp đoạt một ít khoáng sản, cũng sẽ không đào mỏ.

Vừa nghe ba chữ "Ngưu Tâm Sơn" này, quận trưởng Kiều Hoành biểu hiện lại trở nên rất sốt sắng, vội vàng tiến lên, nói.

- Tước gia, có lẽ ta biết nguyên nhân.

- Nói!

- Nhân khẩu!

- Ngưu Tâm Sơn nằm gần biên giới hai sơn mạch, nhưng trong Ngưu Tâm Sơn, tuy rằng địa thế phức tạp, nhưng sản vật rất phong phú, rất thích hợp sống sót, nơi đó, cũng là địa phương sinh sống của người dân, cường đạo, trốn nô ở hai quận gần Bắc Hải quận.

- Hả? Có bao nhiêu người?

Trong đôi mắt của Diệp Chân chợt tuôn ra tinh quang như thực chất.

- Điểm này thuộc hạ không rõ, nhưng ít nhất, sợ cũng phải gần trăm vạn!

Diệp Chân cũng bị con số này của quận trưởng Kiều Hoành làm cho kinh hãi, ít nhất cũng có trăm vạn, nhiều nhất sẽ là bao nhiêu?

- Bẩm báo Tước gia, nhiều nhất, khó nói, năm sáu triệu nhân khẩu cũng có thể, thậm chí có thể cao tới mười triệu!

Hai chữ "Mười triệu", trực tiếp làm cho Diệp Chân giật mình.

- Mười triệu nhân khẩu, sao có thể có chuyện đó?

Quận trưởng Kiều Hoành lại như hơi bị làm khó, cuối cùng, vì sự sợ hãi phát ra từ đáy lòng đối với chủ nhân Diệp Chân này, nói thẳng.

- Tước gia, Bắc Hải thường xuyên bị lũ lụt, Ma tộc gây rối, binh lính cũng loạn, chỉ cần trốn trong núi thẳm, trên căn bản có thể tách ra hơn nửa. Lưu dân ở Ngưu Tâm Sơn lại phải nói ngược lại ngàn năm trước.

- Ngàn năm sinh sống, lại thêm lên hàng năm lưu vong đi qua, tích luỹ đến, không phải số lượng nhỏ.

Nhưng nơi đó không có người cai quản, vì lẽ đó....

- Nhiều lưu dân như vậy, tại sao không thu về đây sử dụng đây? Lưu dân coi như có tổ chức, có cường đạo, quân lực mạnh hơn, cũng không ngăn nổi quận binh của Bắc Hải thành chứ?

Diệp Chân quát hỏi.

Lần này, Quận úy Đường Hổ mở miệng.

- Tước gia, Ngưu Tâm Sơn địa hình phức tạp, vực sâu rất lớn, nếu muốn những lưu dân này rời khỏi núi thẳm, quả thực khó như lên trời.

- Có thử qua mấy lần, nhưng chỉ cần bọn họ xuyên một mạch sâu trong núi lớn, chúng ta sẽ bó tay toàn tập.

Diệp Chân trầm ngâm một chút.

- Chuyện này, để sau lại bàn! Tiếp tục thương nghị việc lũ lụt.

- Nếu đã tìm ra vị trí chủ lực của đám thủy yêu cướp bóc và người tọa trấn phía sau, phải đánh trả lại bọn họ, nhưng vấn đề là binh lực. Binh lực Bắc Hải quận điều đến không quá nhiều, bây giờ có thể mượn dùng binh lực từ nơi nào?

Nói xong, Diệp Chân chỉ một cái trên linh đồ, nói.

- Chỗ này có một đại doanh đại quân trú quân, có ít nhất hai mươi vạn đúng không? Có thể xin bọn họ hỗ trợ hay không?

Diệp Chân không hỏi còn tốt, vừa hỏi, bất kể là Quận úy Đường Hổ hay Quận trưởng Kiều Hoành hoặc Liễu Phong, Cổ Thiết Kỳ, sắc mặt mỗi người đều trở nên khó coi.