← Quay lại trang sách

Chương 1427 Giở

Vừa nghe lời này, Bích Lân Long Vương đã cuống lên, trong trận chiến này, hắn đã xác định, Diệp Chân chính là loại người sát phạt cực kỳ quả tuyệt, lòng dạ độc ác, là người nói được làm được.

Nếu thật như vậy, đừng nói mấy vạn, chỉ cần có thêm một ngàn Bắc Hải bách tính bị giết, ái tử Ngao Tranh của hắn sẽ xong đời!

Trong nháy mắt tiếp theo, Bích Lân Long Vương cũng lấy ra mười mấy con ốc, thôi thúc đồng thời, hầu như là gầm thét ra lệnh.

- Dừng tay, tất cả dừng lại, không được tiến công nữa, lập tức lui về bờ biển, từ giờ trở đi, nếu ai dám giết bất kỳ Bắc Hải Nhân tộc nào, bản vương sẽ trực tiếp ra lệnh cho Thủy tướng và toàn bộ Thủy Quân Thủy phủ giết tên đó!

Bây giờ, mệnh lệnh có hơi nghiêm khắc, tàn khốc, dù cho có một vài thủy tộc gan lớn còn muốn gây sự, nhưng nghe được Thủy tướng Thủy Quân nên bọn họ không dám làm như thế nữa.

Ai dám xằng bậy, sẽ giết tên đó trước!

Cũng không có ai dám nắm cái mạng nhỏ của mình đến đánh cược!

- Thả người, lập tức thả người!

Hống hết mệnh lệnh xong, Bích Lân Long Vương lại tức đến nổ phổi, rít gào lên về phía thủy yêu, làm cho những thủy yêu kia vội vã thả người, Long Thái tử Ngao Tranh đang kêu lên thê lương thảm thiết, co giật thân thể, chợt duỗi thẳng ra, đã không còn co giật.

Tuy đã không còn co giật, nhưng cả người giống như mất hết sức lực, ngã trên mặt đất, ngay cả khí lực nói chuyện cũng không có.

Bình dân bách tính được thủy yêu thả ra, người trải qua chuyện này, rất nhiều người bị kinh hoàng, nhưng đồng loạt quay về phía giữa thiên địa, quỳ lạy cảm tạ quận trưởng Diệp Chân, lúc này mới vội vàng rời đi, trong mắt tràn đầy vẻ cảm kích.

Có thể nói, việc này vừa qua, từ hôm nay trở đi, toàn bộ Bắc Hải quận sẽ bị khống chế hoàn toàn.

Còn Tử tước Diệp Chân được xem là Thần Minh, từng nhà bắt đầu cung phụng bài vị của Diệp Chân, nhưng đây là chuyện sau này.

Thấy Diệp Chân không còn dằn vặt nhi tử của hắn, Bích Lân Long Vương mới nhanh chóng nhào tới, kiểm tra một phen, nét mặt già nua lần thứ hai đen lại, lại nhịn không nổi tức giận lên.

Trạng thái thân thể nhi tử của hắn rất kém, suy yếu đến cực hạn, thậm chí bị tổn thương tới bản nguyên.

Nhưng cũng không phải không thể cứu chữa, sau khi trở về, chỉ cần bồi bổ nhiều hơn, lại dùng mấy thứ thiên tài địa bảo tĩnh dưỡng cỡ một năm, sẽ khỏe mạnh lại!

Nhưng loại dằn vặt vừa mới nãy, nếu lại kéo dài nhiều hơn nửa khắc đồng hồ, cũng sẽ rất khó nói.

Âm thanh của Diệp Chân, lập tức vang lên.

- Long Vương các hạ, hiện tại, chúng ta có thể bắt đầu nói chuyện tiền chuộc còn có tiền bồi thường chiến tranh chứ?

- Tiền chuộc và tiền bồi thường chiến tranh?

Bích Lân Long Vương hướng về hư không xem xét một chút, vẫn cứ không cách nào xác định vị trí của Diệp Chân.

- Chuyện tiền chuộc, bản vương hiểu! Vương công quý tộc Đại Chu các ngươi, nếu bị bắt, có thể dùng tiền chuộc để đổi về tự do và sinh mệnh, đây cũng là truyền thống trên Hồng Hoang đại lục!

- Nhưng, bồi thường chiến tranh, bản vương vẫn chưa hiểu, bất kể là Đại Chu hay Bắc Hải Thủy Tộc hay Hồng Hoang đại lục, bản vương chưa từng nghe nói đến tiền bồi thường chiến tranh!

Bích Lân Long Vương nói.

Kỳ thực, dựa vào kiến thức của Bích Lân Long Vương, vừa nghe bốn chữ ‘bồi thường chiến tranh’ này, dù cho trước nay chưa từng nghe tới, cũng hiểu được ý nghĩa bốn chữ đó, cũng hiểu rõ ý đồ của Diệp Chân, chỉ là đang giả dạng hồ đồ mà thôi.

Hồng Hoang đại lục chiến tranh liên miên, nhưng Đại Chu thực hành chính sách thiết huyết, có thể diệt liền diệt sạch, cái gọi bồi thường chiến tranh, cũng chỉ xuất phát từ cá nhân.

Không thể tiêu diệt, đối phương cũng rất có niềm tin từ chối bồi thường chiến tranh, dù cho thua cuộc, như Ma tộc, như tứ hải Thủy Tộc, như Yêu tộc.

Còn Man tộc là sự tồn tại khác thường, nhưng Đại Chu các ngươi giết nhiều thân tộc chúng ta như vậy, còn muốn đòi bồi thường chiến tranh, thì ngươi cứ chờ đi ngủ mà mơ đi.

Lão tử dù phải nhờ vả những người khác, chắc chắn cũng sẽ không khuất phục! Kết quả, Man tộc trực tiếp rơi vào trong tay Ma tộc.

Nhưng Diệp Chân đang nắm giữ sinh mạng của Bích Lân Long Vương trong tay, cũng không để ý những thứ này.

- Nếu chưa bao giờ có, ngày hôm nay, Diệp mỗ sẽ đi đầu bắt đầu đòi bồi thường chiến tranh ở Hồng Hoang đại lục, cũng sẽ được lưu danh sử sách rồi!

Diệp Chân cười lạnh.

- Lưu danh sử sách?

- Người muốn lưu danh sử sách, bình thường đều là người chết, Diệp Tử Tước, hậu quả của việc ăn quá nhiều, không phải thành tên béo thì là bị nghẹn chết!

Bích Lân Long Vương có lòng tốt nhắc nhở.

- Điểm này, không phiền Long Vương các hạ nhọc lòng.

Diệp Chân lại cười to lên, bóng người đột nhiên xuất hiện từ trong tầng mây nào đó, chậm rãi rơi xuống cách vị trí trước người Bích Lân Long Vương một ngàn mét.

Đây làm cho con ngươi của Bích Lân Long Vương co rụt lại, gần như có một loại kích động muốn xông lên bắt giữ Diệp Chân, chỉ cần bắt giữ Diệp Chân, đánh cho hắn hôn mê, có thể có tranh thủ thời gian cứu ra nhi tử của hắn.

Nhưng, trước đó phải nhằm một huyễn thân, làm cho Bích Lân Long Vương cẩn thận từng tí, nếu lại thất thủ lần nữa, như vậy, Ngao Tranh nhi tử hắn sẽ...

Sau khi hạ xuống, Diệp Chân đột nhiên nở nụ cười.

- Long Vương các hạ, ngươi đoán, lần này ta hiện thân là chân thân hay huyễn thân?

Trên khuôn mặt già nua của Bích Lân Long Vương đột nhiên tràn ngập vẻ khiếp sợ.

Không chỉ có Diệp Chân ngồi ở trước mặt hắn, những phương hướng khác trong hư không, đồng thời xuất hiện sáu Diệp Chân giống như nhau.

Sáu Diệp Chân giống như đúc, đang ngồi xếp bằng ở trong hư không, Bích Lân Long Vương dựa vào tu vi và nhãn lực, dĩ nhiên không cách nào phán đoán ra trước mắt bảy Diệp Chân này đến cùng là chân thân bản thể hay là huyễn thân!

Đây mới là nguyên nhân thực sự để Bích Lân Long Vương khiếp sợ!

Tu vi của Bích Lân Long Vương chỉ kém nửa bước đã chính là Đạo cảnh.

Ở gần như trong mắt tất cả võ giả, Đạo cảnh chính là sự tồn tại của Thần!

Mà Diệp Chân chỉ là con tôm nhỏ bé, Nhập Đạo cảnh cửu trọng đỉnh phong, nhưng, Bích Lân Long Vương lại không nhìn thấu được Diệp Chân hư thực như thế nào.

Trước mắt, trong bảy Diệp Chân này, chỉ có một cái là chân thân, sáu cái khác là giả, nhưng cuối cùng dù Bích Lân Long Vương có thị lực và Thần hồn sức mạnh cũng không phân biệt được.

Đùa giỡn, đây chính là Diệp Chân vận dụng bản nguyên Thận khí từ Thái Cổ mê thận ngưng tụ huyễn thân, theo thằn lằn A Sửu nói, bản nguyên Thận khí ngưng tụ huyễn thân, đừng nói Giới Vương Cảnh, dù là Đạo cảnh hay sự tồn tại trên Đạo cảnh cũng không nhìn ra.

Ngoại trừ một ít tên trời sinh đã có thiên phú thần thông có thể nhìn thấu mê chướng, mới có khả năng nhìn thấu.

Nhưng Bích Lân Long Vương chỉ là con tiểu bò sát, cũng đừng nghĩ đến.

Nên bây giờ, làm cho trong lòng Bích Lân Long Vương bị phủ một tầng bóng tối, khiến hắn âm thầm quyết định, qua ngày hôm nay, bất kỳ hành động nào nhằm vào Diệp Chân, nhất định phải cẩn thận nhiều hơn nữa, cẩn thận cẩn thận hơn nữa.

Sau khi phải xác định được chân thân bản thể của Diệp Chân, mới có thể hành động!

Bằng không, mạo muội hành động rất có khả năng để Ngao Tranh ái tử của hắn bị thương nặng lần thứ hai thậm chí tử vong!

Đáng tiếc chính là, Bích Lân Long Vương vẫn đoán sai.

Trước mắt, bảy Diệp Chân này, không có ai là chân thân bản thể của hắn, bản thể của hắn, độn sâu trong lòng đất ngàn mét, bảy Diệp Chân chủ động xuất hiện, tất cả đều là huyễn thân!

Sở dĩ Diệp Chân chủ động lấy ra huyễn thân, chính là muốn cảnh cáo Bích Lân Long Vương.

Có thể tưởng tượng, bất luận là kết quả đàm phán hôm nay ra sao, từ sau hôm nay, Bích Lân Long Vương có khả năng sẽ mưu tính muốn bắt giữ Diệp Chân.

Nhưng cứ như vậy, trước khi hành động, Bích Lân Long Vương phải vạn phần cẩn thận, nếu không cẩn thận chỉ bắt được huyễn thân của Diệp Chân, dẫn đến hành động bại lộ, thì Diệp Chân sẽ trả thù, không thể chịu đựng được.

Thân hình loáng một cái, sáu huyễn thân Diệp Chân ngồi xếp bằng ở trong hư không đồng thời tiêu tan, chỉ còn để lại một huyễn thân đang to gan ngồi xếp bằng ở trước mặt Bích Lân Long Vương, tiện tay lấy ra một tấm thẻ ngọc, ném cho Bích Lân Long Vương.

- Long Vương các hạ, đây là tổn thất Thái tử Ngao Tranh của ngươi xuất binh xâm lấn Bắc Hải quận, gây ra cho Bắc Hải quận chúng ta, chỉ cần bàn bạc xong xuôi phương diện này tổn thất, chúng ta mới có thể tiếp tục đàm luận vấn đề tiền chuộc của Ngao Tranh nhi tử người!

Nói tới chỗ này, hai tay của Diệp Chân mở ra, nói.

- Đương nhiên, lúc này, người cứu Ngao Tranh ái tử của ngươi xong, ngươi cũng có thể không nói chuyện tiền chuộc.

- Nhưng, ngươi chưa biết tính khí này của ta đâu, một khi khó chịu, thích làm một ít việc khác người!

- Đến khi đó, ái tử của ngươi có chuyện gì bất trắc, đừng đến trách ta!