← Quay lại trang sách

Chương 1472 Giá Cả Kinh Người

Người người đều theo đuổi hàng đẹp giá rẻ, nhưng một số thời khắc, Diệp Chân cảm thấy, đắc, tất nhiên có lý do của hắn, tuy rằng ba viên hạ phẩm Niệm Linh Đan đối với Diệp Chân không tính là cái gì.

Môi giới gọi là Đại Nhĩ Đóa trước mắt này có tu vi không cao, Nhập Đạo Cảnh lục trọng, tại Hồng Hoang đại lục cũng không ra sao, tại khư thị Loạn Không đảo này, lăn lộn sợ rằng cũng rất miễn cưỡng.

Từ trên mặt hắn vẫn chưa hoàn toàn tiêu tan vết bầm tím là thấy được.

-Công tử xưng hô như thế nào, xin mời cho cái tên gọi!

Rất nhanh, Đại Nhĩ Đóa đã tiến vào trạng thái, không thể không nói, tiểu tử thật sự có lỗ tai hơi lớn này là loại người rất giỏi nhẫn nhịn.

Danh tự Diệp Chân, quả thật không dám dùng tại Bắc Hải.

-Ta họ Địch, Địch Khoát Hải!

Diệp Chân đem danh tự mình kỷ niệm Địa Tâm Hỏa Soái báo ra.

-Tiểu nhân gặp qua Địch công tử, không biết Địch công tử lần này đến Loạn Không đảo muốn mua hay muốn bán, muốn bán cái gì hoặc mua cái gì, tiểu nhân sẽ mang công tử đi cửa hàng tương ứng tốt nhất!

Đại Nhĩ Đóa nói.

Thiên địa linh vật có thể bổ sung lực lượng bản nguyên, chỗ nào có?

Diệp Chân hỏi rất thẳng tiếp.

Đại Nhĩ Đóa bất ngờ liếc Diệp Chân một cái.

- Địch công tử, tin tức bảo bối cấp độ kia, không phải ta có thể biết đến!

Thấy thế, Diệp Chân cười ha ha, cũng không lại trêu chọc Đại Nhĩ Đóa, trực tiếp nói.

- Trong tay ta có một nhóm thiên tài địa bảo muốn bán, ta muốn trước tiên hỏi thăm giá bán nơi này một chút, sau đó sẽ đi xem xem giá thu mua, cuối cùng ra quyết định sau.

Tựa hồ hỗn quen tại khư thị Loạn Không đảo, sớm có thói quen đối với tình hình như thế, Đại Nhĩ Đóa hơi khom người nói.

- Địch công tử, trên đảo có hơn một phần ba Thương gia, đồng loạt thu mua và bán ra thiên tài địa bảo.

- Kính xin công tử cho biết ta là loại thiên tài địa bảo nào, ta sẽ mang công tử đi cửa hàng tương ứng tốt nhất.

- Xích Âm thảo, Lưu Thạch đằng, Tam Hoa Tiên Nữ Mai, Tố Diệp liễu, bốn loại này đi!

Diệp Chân thuận miệng báo ra tên dược.

Lần này, Đại Nhĩ Đóa lúc đầu rất bình tĩnh nhưng giờ lại lộ ra sắc mặt kinh hãi.

- Bốn dạng thiên tài địa bảo này, có thể đều khác ít gặp, hai dạng trước chính là vật liệu kỳ tuyệt, trong khư thị khó gặp, hai dạng phía sau, trong khư thị tuy có nhưng người cầu rất nhiều, người bán rất ít, đều là hàng nóng, vừa xuất hiện đã hết.

- Địch công tử, không biết bốn dạng thiên tài địa bảo này, trong tay ngươi có bao nhiêu?

Lời nói vừa ra khỏi miệng, Đại Nhĩ Đóa đã thấy ánh mắt Diệp Chân biến đổi, bắt đầu giải thích.

- Địch công tử không nên hiểu lầm, tiểu nhân chỉ muốn biết để đề cử cho Địch công tử địa điểm giao dịch thích hợp nhất.

- Bốn dạng thiên tài địa bảo công tử vừa rồi nhắc tới, tuy rằng khá quý hiếm, nhưng giá cả trong khư thị cũng không cao, hơn nữa có chút thấp.

- Nếu công tử ít hàng, tiểu nhân có thể mang công tử đi một ít quầy lẻ, nơi đó có một chút Đan sư đang tận lực treo bài thu mua Linh dược, giá cả thành giao hơi cao chút, bất quá số lượng bọn hắn có thể ăn hàng khá có hạn.

- Nếu công tử hàng nhiều, tiểu nhân cũng chỉ có thể mang công tử đi tới Đại Thương gia, làm sao thành giao thì xem hết vào công tử!

Đại Nhĩ Đóa nói.

Nghe vậy, biểu hiện Diệp Chân buông lỏng, không ngờ Đại Nhĩ Đóa để ý hắn kỹ như vậy.

- Đã như vậy, trước tiên mang ta đi đến những Đan sư rải rác nhìn xem giá cả bọn họ đưa ra là bao nhiêu.

- Được, Địch công tử, mời tới bên này!

Toàn bộ Loạn Không đảo là một thành thị thương mại phồn vinh đến mức tận cùng, có thể nói tấc đất tấc vàng đều không quá đáng.

Đủ loại Thương gia lớn nhỏ, tất cả phân bố tại nam bộ cùng bắc bộ cùng phía Đông Loạn Không đảo, vùng phía tây diện tích nhỏ nhất nhưng là một thị trường có thể xếp đặt rải rác quầy hàng và nô lệ.

Trung bộ có diện tích chiếm khoảng một phần tư Loạn Không đảo thì hoàn toàn là tiêu kim quật, sống phóng túng, tại trung bộ Loạn Không đảo chính là một con rồng, trên căn bản, chỉ cần ngươi muốn, thì nơi đó sẽ có.

Dù có muốn ngủ với Mị Ma hoặc Xà Ma, cũng có thể tìm được người, có chính là hào khách vung tiền như rác.

Dùng như Đại Nhĩ Đóa nói, tiền lời chỉ một ngày của Loạn Không đảo quả thực không cách nào hình dung.

Không nói những hải cảng, khách sạn, sòng bạc còn có tiền thuê đủ loại cửa hàng thương mại kia, chỉ nói đến các quầy hàng rải rác ở vùng phía tây, một ngày thu vào đã để Đại Nhĩ Đóa kinh ngạc không ngớt.

Thị trường rải rác kia, cần đưa ra linh thạch mới có thể đi vào, chỉ cần tiến vào thị trường sẽ giao ra một khối linh thạch trung phẩm, muốn bày sạp trong thị trường, cần giao một trăm khối linh thạch trung phẩm, mới có thể thu được một quầy hàng.

Theo Đại Nhĩ Đóa giải thích, chỉ nói đến thị trường rải rác, trong vòng một ngày ra vào người bán, mua, còn có nhân công sửa chữa đã có hơn một triệu người, phần thu vào chính là một triệu khối linh thạch trung phẩm.

Đủ loại phân chia, bất luận thu mua hay là bán, quầy hàng mỗi ngày không dưới một vạn người, này sẽ lại thu thêm trăm vạn khối linh thạch trung phẩm.

Chỉ thị trường kia, một ngày chính là hai trăm vạn khối linh thạch trung phẩm, tương đương với hai vạn khối linh thạch thượng phẩm, vậy cũng đủ để đổi lấy hai vạn viên hạ phẩm Niệm Linh Đan.

Hơn nữa chỉ là thu vào trong một ngày.

Một tháng là bao nhiêu?

Một năm lại là bao nhiêu?

Mà rải rác thị trường thu vào chỉ sợ cũng không bằng một nửa của một phần mười doanh thu của Loạn Không đảo.

Dọc theo đường đi, Diệp Chân nghe Đại Nhĩ Đóa giới thiệu, Diệp Chân nghe thế nà nóng lòng không ngớt.

Nếu như tự mình mua bán tạo ra một khư thị như vậy, của cải kia, quả thực....

Bất quá, Diệp Chân rất sáng suốt nhấn chìm ngay cái ý niệm này.

Khư thị quy mô loại này, không phải người nào đều có thể kinh doanh.

Nếu trong tay Diệp Chân hiện tại có một khư thị quy mô như vậy, có lẽ trong nháy mắt tiếp theo, Diệp Chân sẽ phơi thây đầu đường.

Sau lưng Loạn Không đảo, có người nói là Bắc Hải Long Quân đương nhiệm, ngược lại nơi này không ai dám đến gây sự, xưa nay đều có mấy vị cường giả Giới Vương cảnh tọa trấn, dưới tay mang theo một đám võ giả Huyền Cung cảnh quản lý.

Cũng chỉ có vị Bắc Hải Long Quân kia ở sau lưng tọa trấn, khư thị Loạn Không đảo này mới có thể vững vững vàng vàng phát triển xuống.

Rất nhanh, Đại Nhĩ Đóa đã dẫn Diệp Chân tiến vào chợ rải rác, sau khi nộp thuế vào cửa, Diệp Chân có một loại kích động quay đầu bước đi.

Quá nhiều!

Người đông nghìn nghịt đều không quá đáng!

-Công tử, cẩn thận một chút, tốt nhất nên linh lực ngoại phóng, kẻ cắp ở nơi này có thể là phi thường nhiều!

Đại Nhĩ Đóa dụng thần hồn truyền âm nhắc nhở một câu cho Diệp Chân.

-Kẻ cắp?

Diệp Chân có chút bất ngờ.

- Tu vi của ta tuy rằng chỉ có Thông Thần cảnh, nhưng cũng không phải kẻ cắp có thể trộm chứ?

- Trừ phi bọn họ trắng trợn cướp đoạt.

- Công tử, ngươi vẫn nên cẩn thận chút, những kẻ cắp kia đều đã luyện ra bản lĩnh một tay.

- Năm ngoái, một vị đại năng Giới Vương cảnh bị người moi đi rồi trữ vật giới chỉ ở ngay đây!

Đại Nhĩ Đóa lại nói.

- Giới Vương cảnh, làm sao có khả năng?

Lần này đến phiên Diệp Chân trợn mắt.

- Còn nữa, dù bị moi đi cũng có thể lập tức tìm trở về chứ?

- Làm sao tìm được?

- Nơi này người đông nghìn nghịt, làm sao tìm được?

- Cho dù ngươi dùng thần niệm khóa chặt kẻ cắp, một khi ngươi vận dụng linh lực, ra tay đánh nhau, ắt phải sẽ ảnh hưởng đến chuyện làm ăn nơi này, cường giả tọa trấn nơi này sẽ xuất hiện, ai dám gây sự?

Đại Nhĩ Đóa lại nói.

Diệp Chân vừa nghĩ, tình huống như thế, thật có khả năng, lập tức làm theo Đại Nhĩ Đóa từng, bắt đầu phóng thích linh lực, đặc biệt là bảo vệ trữ vật giới chỉ.

Để Diệp Chân trố mắt ngoác mồm chính là, vừa chen vào đoàn người không bao lâu, từng người từng người đã lao lên bắt chuyện với hắn, mà đại đa số đều đụng chạm đến linh lực Diệp Chân đã sớm chuẩn bị, sau đó tất cả lùi bước.

Nhưng có một tay dĩ nhiên giống như linh xà điểm về phía chỗ yếu hại trên ngực Diệp Chân, chỉ cần yếu hại Diệp Chân chịu trọng kích, linh lực bảo vệ trữ vật giới chỉ sẽ tản đi, đồng bọn của hắn có thể thừa cơ moi đi trữ vật giới chỉ của Diệp Chân.

Không ngờ, ngay chớp mắt cái tay kia nhanh chóng điểm đến Diệp Chân ngực, trong lồng ngực Diệp Chân đột nhiên dò ra một cái đầu nhỏ, cái đó là một đầu của Cửu Đầu Trùng, thuận thế giương lên, đã nuốt cái tay kia vào trong miệng.

Răng rắc một tiếng, tiếng kêu thảm thiết liền vang dội.

Chớp mắt trên tay cụt phun ra máu tươi, Diệp Chân đã mang theo Đại Nhĩ Đóa tiến vào nơi sâu trong đoàn người, chỉ còn lại kẻ cắp ở nơi đó kêu la thảm thiết, nhưng không bao nhiêu người để ý tới.

Đi được không bao lâu, Đại Nhĩ Đóa có chút sợ hãi liếc mắt nhìn ngực Diệp Chân, sau đó nói.

- Công tử, là nơi này, ngươi nhìn phía trước quầy hàng đều bày ra tên gọi thiên tài địa bảo mà mình muốn thu mua, hỏi dò từng cái là được.

Khoan hãy nói, quầy hàng thu mua Xích Âm thảo, Lưu Thạch đằng cũng không có thiếu.

Như giá thu mua Xích Âm thảo, thấp nhất là 50 khối linh thạch trung phẩm, còn có một khối linh thạch thượng phẩm, một Đan sư ra giá cao nhất là một cây Xích Âm thảo lên đến 150 khối linh thạch trung phẩm.

Cái giá này để Diệp Chân vui mừng khôn xiết, phải biết, Xích Âm thảo trong Thận

Long Châu, có ít nhất trăm vạn cây trở lên.

Nếu như bán hết, của cải sẽ ra sao?