Chương 1480 Thiên Phú Thần Thông Của Đại Nhĩ
Ánh mắt của Đại Nhĩ Đóa hơi động, gật đầu.
- Đã như vậy, tiểu nhân rất chờ mong lần quay lại sau của công tử!
Một khách sáo xong, Đại Nhĩ Đóa đã rời đi.
Đại Nhĩ Đóa đã quyết định, phải lập tức đi ngay, hắn biết rõ, một khi Diệp Chân rời đi, người bên Thông Thiên hào sẽ xuống tay với hắn.
Một khi bị người Thông Thiên hào bắt đi, cho dù hắn có phối hợp như thế nào, có thể sẽ bị tra hỏi, e sợ sau đó, Thông Thiên hào cũng sẽ giết hắn diệt khẩu.
Không vì gì khác, chuyện đề cập đến tiểu thế giới hoàn toàn mới, dù cho hiện nay còn chưa xác định, ai dám qua loa?
Vừa mới rời khỏi tửu lâu, Đại Nhĩ Đóa lại do dự.
Cũng đều không phải do dự, chỉ là cảm thấy trong lương tâm có chút khó chịu.
Bởi vì hắn biết, Thông Thiên hào không chỉ muốn bắt hắn, còn muốn đối phó với Diệp Chân.
Tính ra, Diệp Chân là vị khách duy nhất một tháng qua của hắn, cũng là khách hàng lớn mấy năm qua này của hắn, trong lúc qua lại, cũng rất khách khí với hắn, còn phi thường giữ chữ tín, nếu một khi rời đi không nói một lời, trong lòng hắn có chút băn khoăn.
Sau mấy tức, Đại Nhĩ Đóa lại quay lại vị trí gian phòng của Diệp Chân ở tửu lâu.
- Ồ, có việc?
Diệp Chân đang suy nghĩ chuyện thành lập đường dây tiêu thụ, có chút bất ngờ.
- Đều không phải..... Á.... Tiểu nhân muốn biết, sau khi công tử rời đi Loạn Không đảo, sẽ định đi đâu, trực tiếp về nhà hay đi những địa phương khác du ngoạn, tiểu nhân biết phong thổ xung quanh Loạn Không đảo này, muốn tận lực giúp công tử.
Đại Nhĩ Đóa nói.
Tuy Diệp Chân bất ngờ, nhưng cũng không hiểu ý đồ thật sự của Đại Nhĩ Đóa, ngược lại cười nói.
- Tạm thời chưa quay lại gia tộc, ta dự định đi dạo những nơi có thị trường buôn bán cỡ nhỏ gần đây, nhưng thị trường buôn bán (khư thị) cỡ nhỏ này, ta đã có phương hướng, nếu ta có quay lại Loạn Không đảo, nhất định sẽ thông báo cho ngươi!
Diệp Chân còn tưởng rằng Đại Nhĩ Đóa muốn từ trên người hắn tìm mối làm ăn.
- Thì ra là như vậy.....
Đại Nhĩ Đóa cắn cắn quai hàm, xong nói.
- Nếu công tử muốn đi những thị trường buôn bán gần đây nhìn một chút, nhất định phải vạn phần cẩn thận!
- Á, tại sao?
- Chuyện này.... Loạn Không đảo, đi lại đều hào phú, vì lẽ đó, sẽ có đám cường nhân cướp đường, chuyên chú ý và ra tay với những đội buôn nhỏ lẻ hoặc thương nhân, đặc biệt sau khi rời đi Loạn Không đảo, thậm chí còn lần theo mấy vạn dặm trong bóng tối mới hạ thủ.
- Một khi ra tay, xưa nay không để lại người sống, công tử nhất định vạn phần cẩn thận!
Đại Nhĩ Đóa nói.
- Cảm tạ, ta nhớ rồi!
Diệp Chân cũng không để ý lắm, thuận miệng đáp ứng, cường nhân, Diệp Chân vẫn đúng là không sợ.
Thấy Diệp Chân không thèm để ý, Đại Nhĩ Đóa cuống lên.
- Công tử, đừng có bất cẩn, những cường nhân kia, thực lực đều vô cùng mạnh mẽ, thậm chí có vài tên chính là một vài cao thủ của các Đại Thương hộ trên đảo...
- Còn có việc này?
Diệp Chân có chút bất ngờ.
Thấy Diệp Chân coi trọng, lúc này, Đại Nhĩ Đóa mới thở phào nhẹ nhõm, bước nhanh rời đi.
Diệp Chân nhìn chằm chằm bóng lưng của Đại Nhĩ Đóa đang rời đi, biểu hiện có chút quái lạ, Đại Nhĩ Đóa này vừa mới luân phiên cảnh báo, hình như không chỉ là nhắc nhở đơn giản.
Sau một canh giờ, Diệp Chân đã chọn lựa được sơ sơ mấy thị trường buôn bán cỡ nhỏ, khi sắc trời vừa tối, rời đi tửu lâu, phóng lên trời.
Đối với võ giả mà nói, rời đi ban ngày hay đêm tối, cũng không có khác nhau quá lớn.
Diệp Chân mới vừa rời đi không bao lâu, trong Thông Thiên hào, Ngôn đại chưởng quỹ đã thu được tin tức Diệp Chân rời đi.
- Nói cho bọn họ biết, nhanh đuổi theo, nhớ kỹ, nhất định phải làm theo ta dặn dò!
Ngôn đại chưởng quỹ phân phó nói với muội phu Mã chưởng quỹ, xong, lại thét ra lệnh với một tên quản sự ngoài cửa.
- Tên môi giới Đại Nhĩ Đóa kia, gọi người bắt tới đây!
Một khắc đồng hồ, quản sự kia đã vội vã chạy đến báo lại.
- Hồi Đại chưởng quỹ, Đại Nhĩ Đóa kia chuồn mất dưới mí mắt các huynh đệ đi theo.
- Chuồn mất?
Ngôn đại chưởng quỹ đột nhiên đứng lên.
- Tiểu tử này sớm tránh đi như vậy, vậy thì có thể thấy hắn khẳng định có vấn đề, xảy ra chuyện gì?
Quản sự kia một mặt xấu hổ.
- Đại chưởng quỹ, là thủ hạ huynh đệ bất cẩn.
- Có khả năng tiểu tử kia thu hoạch khá dồi dào, ăn uống thỏa thuê ở một quán rượu, còn gọi mấy vị tiểu cô nương bồi tiếp, các huynh đệ nhìn chăm chú đều không nhịn được, khi các huynh đệ phản ứng lại, tiểu tử kia đã không thấy tăm hơi!
- Hừ, có chút tính toán! Nhưng, Loạn Không đảo này, chút tính toán ấy của hắn, không tính là gì!
- Nếu hắn biết được cái gì, nên sẽ không dám ngốc ở Loạn Không đảo, chỗ này, có thể không giấu được người!
- Đường sống duy nhất của hắn là rời khỏi đây. Mà muốn trốn khỏi Loạn Không đảo, hắn chỉ có hai con đường, một là lẫn vào thuyền hàng, hai là một mình ra biển rời đi!
Nói xong, Ngôn đại chưởng quỹ đã cười gằn lên.
- Đi, phái người đi bến tàu hỏi những thương thuyền ra biển trong vòng một canh giờ, đi hỏi một chút thủ vệ tuần đảo nơi đó, có thấy võ giả nào ra biển một mình không, xong, phái người đuổi theo, hắn sẽ chạy không được!
…
Trên Bắc Hải mênh mông, một bóng người đang vút nhanh trong tầng trời thấp, thỉnh thoảng nghiêng tai lắng nghe.
Người này đều không phải ai khác, chính là Đại Nhĩ Đóa đang trốn đi.
Đại Nhĩ Đóa lăn lộn nhiều năm trên Loạn Không đảo, quá rõ thực lực và sức ảnh hưởng của Thông Thiên hào, một trong mười Đại Thương hào trên Loạn Không đảo.
Vốn dĩ, lựa chọn tốt nhất là hắn lẫn vào trong thương thuyền rời đi.
Nhưng, một khi Thông Thiên hào đi tra hỏi bên bến tàu, không chỉ đều muốn tự tra tình hình trong thuyền tất của cả thương thuyền chưa xuất cảng, ngay cả thuyền hàng vừa xuất cảng một khoảng thời gian đều sẽ đuổi theo tra.
Đến khi đó, một khi bị người Thông Thiên hào đuổi theo, hắn ngoại trừ chờ chết, lại không có lựa chọn khác.
Vì lẽ đó, cuối cùng, hắn lựa chọn tự mình phi hành bỏ trốn, tuy rằng có vô số nguy hiểm, nhưng xác suất đào mạng lại lớn hơn rất nhiều.
Biển rộng mênh mông, chỉ cần hắn rời đi Loạn Không đảo, muốn tìm một người trên hải vực, sẽ vô cùng khó khăn, dù Thông Thiên hào cũng không dễ dàng làm được.
Hắn cảm thấy, nếu hắn bỏ đi sớm, Thông Thiên hào phát hiện, đuổi một hồi, đuổi không kịp, cũng sẽ từ bỏ.
Nhưng, hắn lại không biết, vì hắn sớm bỏ đi, Đại chưởng quỹ Thông Thiên hào Ngôn Sí đã coi trọng hắn thêm mấy lần.
Càng quan trọng chính là, Đại Nhĩ Đóa này chỉ có tu vi Nhập Đạo cảnh lục trọng, tùy tiện phái ra một võ giả Thông Thần cảnh cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ đuổi bắt.
Vốn dĩ, Thông Thiên hào chỉ phái ra hơn trăm người, chia thành bốn đội đuổi bắt, một đội đuổi bắt có khoảng hai mươi lăm người, nhưng vì tu vi của Đại Nhĩ Đóa rất thấp, lúc trước, quản sự hành động có nhiều sơ suất, vì hoàn thành nhiệm vụ lần này miễn bị trừng phạt, nên đã rất to gan, tách ra thành hai người một đội, bốn đội chia thành năm mươi đội đuổi bắt, đội ngũ bay đi chia bốn phương tám hướng.
Nhưng hiện tại có năm mươi đội, tìm người trên biển rộng cũng hơi quá sức, trên căn bản, phạm vi một nhánh đội ngũ có thể tra xét, nằm trong khoảng năm đến mười dặm.
Đáng tiếc chính là, cõi đời này có một thứ gọi là vận may.
Vận may của Đại Nhĩ Đóa thực sự hơi đen đủi, võ giả đuổi bắt hắn, đều là võ giả có tu vi Thông Thần cảnh trung hậu kỳ, tốc độ nhanh hơn hắn gần gấp đôi không nói, mà còn có mấy đội, đuổi theo phương hướng Đại Nhĩ Đóa vừa mới bỏ chạy.
Cho dù Đại Nhĩ Đóa có thần thông bên người, đã sớm biết có binh đuổi theo đến, đành lặn xuống dưới nước, tránh vào trong biển sâu, chuẩn bị né qua võ giả đuổi bắt, lại vội vàng thoát đi.
Nhưng hắn vừa mới vào biển chớp mắt, một thủy yêu Nhập Đạo cảnh đã giương ra cái miệng lớn như chậu máu, vọt tới hướng hắn, suýt chút nữa làm cho hắn sợ hãi đến hồn phi phách tán.
Thủy yêu này có tu vi gần như ngang hắn, trên đất liền, hắn có thể ung dung thu thập, nhưng, đây là biển sâu, là địa bàn của thủy yêu, ngược lại sức chiến đấu của hắn còn bị giảm xuống ba phần mười.
Theo bản năng, quăng ra một tấm bùa bảo mệnh, đồng thời liều lĩnh xoay người nhảy ra khỏi mặt biển, nhìn hắn xông lên khỏi mặt biển, bay lên trên không, thủy yêu kia cân nhắc một hồi, trốn vào biển sâu.
Xong, Đại Nhĩ Đóa đã há hốc mồm.
Hai tên võ giả Thông Thần cảnh, đang lạnh lùng theo dõi hắn.
- Ngươi chính là Đại Nhĩ Đóa kia, hại gia gia ta còn chưa kịp ra quân?
Một tên võ giả Thông Thần cảnh đánh tới một cái tát, Đại Nhĩ Đóa thậm chí còn chưa nhìn rõ ràng động tác của đối phương, mắt cũng đã nổ đom đóm, trong thời gian ngắn bị bắt giữ.
Trong lúc nhất thời, cực kỳ tuyệt vọng!
Rất nhanh, hộ vệ Thông Thiên hào đã mang theo Đại Nhĩ Đóa bị bắt giữ quay lại, Đại Nhĩ Đóa bị khống chế quanh thân, phong cấm linh lực, hắn biết sau khi hắn trở về, đầu tiên là bị nghiêm hình tra hỏi, xong chính là sưu hồn, kết cục sưu hồn, hắn không thể hiểu rõ hơn được nữa.
Nhưng, Đại Nhĩ Đóa có thể pha trộn thời gian dài trên Loạn Không đảo, nơi hiểm ác như vậy, không phải một người dễ bỏ cuộc.
Dù cho bị bắt, vẫn như cũ đang cố gắng tìm kiếm cơ hội sống sót.