Chương 1535 Quật Bảo Sơn (2)
Nhớ năm đó, Diệp Chân dựa vào Huyền Hỏa Toản, tu vi vẫn còn Khai Phủ cảnh sơ kỳ, dựa vào chính là Thanh Diễm Thiên Hỏa rất bình thường đã có thể trọng thương Hoàng Sa Hầu - Minh Đường tu vi cao tới Thông Thần Cảnh cửu trọng đỉnh phong, cách biệt hai đại cảnh giới, hơn hai mươi tiểu cảnh giới.
Nhưng bây giờ, dùng Thiên Lôi Linh Hỏa mà cả các cường giả Huyền Cung cảnh cũng cực kỳ kiêng kỵ, khoảng cách một đại cảnh giới, nhưng ngay cả Hoảng Đông đều không đối phó được.
Không thể không nói đây là một loại thoái hóa đáng thương.
Đương nhiên, Diệp Chân cũng rõ ràng loại thoái hóa này của mình làm sao mà có.
Giống như tranh đấu với dã thú, ban đầu Diệp Chân nắm cái kiếm gỗ cốt kiếm, không cẩn thận sẽ kiếm đoạn người tổn thương, vì vậy sẽ tận lực sử dụng kỹ xảo kiếm pháp, dành thế tránh mở ra, như thế nào tiết kiệm khí lực, làm sao có thể có thể tạo thành thương tổn to lớn nhất.
Nhưng sau đó, Diệp Chân đạt được một thanh tuyệt thế Thần binh chém sắt như chém bùn, quản dã thú đột kích ra sao, mặc kệ là lão hổ hay là sư tử hay hoặc là hùng bi, ta chỉ cần bổ ra một kiếm đã có thể phân thây.
Lâu dần, Diệp Chân quen dần với tuyệt thế Thần binh bá đạo, nhưng trong núi rừng, đột nhiên đến một đám hung thú hấp thu qua thiên địa linh khí, xương cốt da lông đều cứng cỏi hơn so với dã thú bình thường mấy lần.
Tuyệt đối Thần binh đột nhiên không có tác dụng nữa, một kiếm phách xuống không chết những hung thú này.
Mà Diệp Chân cũng chui vào ngõ cụt, một kiếm không được thì hai kiếm, hai kiếm không được thì lấy ra sức bú sữa, nhưng hắn quên năm đó dựa vào một thanh kiếm gỗ cũng có thể chém giết sư hổ hùng bi trong núi.
Hôm qua, dưới liên tràng ác chiến, sau khi Diệp Chân suy nghĩ về không đủ của mình, đột nhiên tình ngộ ra.
Hắn đây là bày đặt không cần tuyệt thế kiếm pháp, nhất định phải dùng tuyệt thế
Thần binh như đao bổ củi.
Ngay đêm đó, Diệp Chân lần thứ hai ôn lại một lần võ đạo truyền thừa của Địa Tâm Hỏa Soái.
Một đời Địa Tâm Hỏa Soái là một đời khiêu chiến, mỗi khi lấy yếu thắng mạnh, võ đạo của hắn cũng cực kỳ coi trọng kỹ xảo, coi trọng mỗi một phân lực lượng đều dùng đến trên lưỡi dao, tuyệt không lãng phí chút sức mạnh nào.
Cũng chính là hôm qua, Diệp Chân mới chính thức biết được giá trị chân chính trong võ đạo của Địa Tâm Hỏa Soái, một võ đạo thiên địa mới bày ra ở trước mặt của Diệp Chân.
Lúc đạo vừa xuất hiện, Diệp Chân theo đuổi chính là kỹ xảo, sau đó, thực lực mới mạnh hơn kỹ xảo, Diệp Chân vẫn theo đuổi chính là tu vi, hiện nay, Diệp Chân mới rõ ràng, võ đạo truyền thừa của Địa Tâm Hỏa Soái thật ra chính là kết hợp hoàn mỹ giữa thực lực và kỹ xảo.
Bởi vậy lĩnh ngộ, học một biết mười dưới, Diệp Chân lập tức đã biết mình đánh bài nát thế nào.
Không nói cái khác, Lôi Xà Thiểm loại bí thuật di động với tốc độ cao, nếu lợi dụng tốt bám thân lôi đình cự ly ngắn, chính là thả diều cũng có thể giết chết kẻ địch.
Toàn bộ quá nhiều tổ chức như thế.
Giống như Hắc Long Giảo, nếu dùng tốt, Diệp Chân có thể dùng Hắc Long Giảo cố định kẻ địch tại chỗ, sau đó tiện tay dùng Tru Tà Thần Lôi hoặc là Thiên Lôi Linh hỏa đánh giết.
Hay hoặc là Ất Mộc Thông Linh Thần quyết, Diệp Chân quả thực quá lãng phí.
Ngày hôm qua, lúc chiến đấu với Vân Bôn, Diệp Chân chỉ cần hơi làm chuẩn bị, trước khi Vân Bôn dịch chuyển tức thời trong hư không, chỉ cần thúc ra một vài đạo dây leo thoáng quấy rầy hoặc kéo dài thời gian Vân Bôn hư không đại na di, Vân Bôn chỉ có thể trở thành mục tiêu sống cho Tru Tà Thần Lôi của Diệp Chân, lúc vừa khai chiến đã sớm bị bổ ra khỏi võ đài.
Phối hợp như vậy, Diệp Chân tay trái phân phối tay phải đã có thể ung dung hoàn thành, thế nhưng Diệp Chân lại cố thủ bảo sơn mà không dùng.
- Xem ra, này Ngũ Tiên Lôi cũng thật là đến đúng rồi, đúng là nơi mài giũa chiến kỹ!
Đứng thẳng người lên, đẩy cửa phòng ra, Cửu Đầu Xà và Tiểu Miêu đồng thời tiến vào trong lồng ngực Diệp Chân, Đại Nhĩ Đóa đã sớm bưng chậu nước rửa mặt hầu ở ngoài cửa.
- Ngươi.... Đại Nhĩ Đóa, ngươi thật sự không cần như vậy.
Nhìn Đại Nhĩ Đóa, Diệp Chân nở nụ cười khổ.
- Công tử, đây là tiểu nhân cần phải làm.
Đại Nhĩ Đóa thuần thục tiến vào phòng ngủ, nhúng ướt khăn đưa cho Diệp Chân,
- Đại nhân, tiểu nhân pha trộn ở Loạn Không Đảo nhiều năm như vậy, mỗi ngày đều nơm nớp lo sợ, đến cả ngủ cũng phải dựng thẳng lỗ tai nghe động tĩnh bên ngoài.
Mỗi ngày trừ nuôi sống tự mình, còn phải vắt óc tìm mưu kế nhiều kiếm lời một chút linh thạch nâng cao một chút tu vi, lại không dám bại lộ chút bản lãnh này, sợ bị người xem là chó nuôi.
- Từ khi theo công tử, có thể mỗi ngày yên tâm một giấc ngủ tới bình minh, mỗi ngày không cần tính toán bận tâm để sống, không cần bận tâm vì tài nguyên tu luyện, công tử thưởng tài nguyên dùng mãi không hết.
- Nếu công tử ngươi không cho ta hầu hạ ngươi, làm chút gì, ta sợ lại ngủ không yên.
Vừa lải nhải, vừa nhìn Diệp Chân lau sạch xong mặt, Đại Nhĩ Đóa lại đưa lên khăn ướt lau mặt.
- Lại muốn ngủ không yên?
- Tại sao?
Diệp Chân vừa lau mặt vừa hỏi.
- Vô dụng thôi! Công tử, hoa cỏ mèo chó dê bò cũng phải có chút tác dụng, nếu như không có chút tác dụng, vậy cũng chỉ có thể giống heo bị giết ăn thịt mà thôi.
- Mà nếu như con người không còn tác dụng, không tốn thời gian dài, cũng sẽ không cơm ăn.
- Đến khi đó, cho dù công tử có thưởng, tiểu nhân cũng không có mặt mũi nhận!
Đại Nhĩ Đóa nói.
Nhiếp Đinh nói một phen đạo lý lớn làm cho Diệp Chân ngẩn người, ngươi khoan hãy nói, thật là có mấy phần đạo lý.
Nhưng Đại Nhĩ Đóa nói lời này, Diệp Chân có thể nghe rõ ràng cũng phi thường lý giải, không ở tầng dưới chót hỗn qua dốc sức làm qua sẽ không biết tầng dưới chót khổ.
Giống như Diệp Chân năm đó khi còn làm đệ tử tạp dịch, không chỉ phải đau đầu vì tài nguyên tu luyện sát hạch tu vi, mà còn phải bị các đệ tử tạp dịch khác giở đủ loại thủ đoạn.
Vì vậy, Diệp Chân hoàn toàn lý giải tâm thái lúc này của Đại Nhĩ Đóa.
Ngay trong thời gian Diệp Chân suy nghĩ này, Đại Nhĩ Đóa đã lại giống như ảo thuật biến hóa ra một hộp đựng thức ăn.
Mùi thịt thơm nức, bánh bao bốc hơi nóng, hiện ra hương vị ăn sáng thơm ngát.
Thấy thế, Diệp Chân cười cợt, cũng không nói gì thêm nữa, chỉ gọi Đại Nhĩ Đóa cùng ngồi xuống dùng điểm tâm.
Thật ra so với Đại Nhĩ Đóa, Diệp Chân rất may mắn, ở Chân Huyền đại lục, rất sớm đã nhảy ra khỏi vũng bùn đệ tử tạp dịch, sau đó Nhất Phi Trùng Thiên.
Nhưng Đại Nhĩ Đóa với cuộc sống ăn bữa nay lo bữa mai, đã lăn lộn bốn mươi, năm mươi năm.
Một khắc đồng hồ sau, Diệp Chân xuất hiện ở trên võ đài Ngũ Tiên Lôi.
Đón ánh mặt trời mới chiếu xuống, xung quanh Ngũ Tiên Lôi đã là người người nhốn nháo, so với hôm qua càng thêm náo nhiệt.
Hôm qua, Diệp Chân thủ lôi thành công, trở thành nhất lôi đài chủ, trong một đêm không chỉ truyền khắp toàn bộ Ngũ Tiên đảo mà cũng truyền khắp hải vực xung quanh.
Đối với rất nhiều võ giả thì thường ngày Ngũ Tiên Lôi luân phiên trình diễn võ giả bình thường chém giết đã không có bao nhiêu thứ đáng xem.
Nhưng, mỗi khi xuất hiện nhất lôi đài chủ, nhị lôi đài chủ thậm chí ngủ lôi đài chủ thì toàn bộ xung quanh Ngũ Tiên Lôi sẽ trở nên cực kỳ náo nhiệt, người đến đây xem cuộc chiến sẽ lập tức tăng trưởng nhanh chóng.
Bởi vì cuộc chiến thủ lôi của hai lôi sau đó, không nói mỗi một tràng đều vạn phần đặc sắc, nhưng mỗi ngày tuyệt đối sẽ có một hai tràng chiến đấu đặc sắc vô song.
Sau khi ánh mặt trời buổi sáng triệt để mọc lên cao khỏi mặt biển, sau khi quầy chủ sự lớn nhỏ của Ngũ Tiên Lôi vào chỗ, hắc y chấp sự của Ngũ Tiên Lôi đã xuất hiện ở phía trên Ngũ Tiên Lôi, lệnh phù trong tay lóe lên, kết giới bảo vệ Ngũ
Tiên Lôi từ từ bay lên.
- Cuộc chiến đầu tiên hôm nay của Ngũ Tiên Lôi, sẽ do nhất lôi đài chủ hôm qua Địch Khoát Hải thủ lôi, nhất lôi đài chủ Địch Khoát Hải đã đến chưa?
Hắc y chấp sự ôn hòa cao giọng hô lên.
Trong nháy mắt tiếp theo, Diệp Chân theo tiếng nhảy lên Ngũ Tiên Lôi.
- Nhất lôi đài chủ Địch Khoát Hải đã vào chỗ, có người nào muốn chống lôi không?
Giần như khi giọng nói vừa rơi xuống, ít nhất năm vị cường giả Huyền Cung cảnh đã cùng lúc bay lên không, giơ lên giấy sinh tử về phía Dịch Tuân.
Cũng khi Dịch Tuân kiểm tra giấy sinh tử, chọn đối thủ cho Diệp Chân thì trong hư không đột nhiên nổi lên một chút ba động, một đạo sức mạnh thần hồn cực kỳ hùng hậu nhưng lại ẩn mà không hiện vượt không mà tới, giống như một đôi mắt nhìn xuống Diệp Chân trên Ngũ Tiên Lôi.
Gần như là đồng thời, một đạo, hai đạo, ba đạo, tổng cộng năm đạo thần niệm đồng thời vượt không mà tới, giống như con mắt yên lặng quan sát Diệp Chân.