← Quay lại trang sách

Chương 1552 Không Nên

Trong diễm quang mãnh liệt, kết giới bảo vệ Ngũ Tiên Lôi bắt đầu run rẩy kịch liệt, ánh sáng nhanh chóng rút lui như thuỷ triều, tình cảnh này khiến Dịch Tuân biến sắc, hắn cuống quýt ra tay ổn định kết giới bảo vệ.

Trong nháy mắt, trái tim của Giải lão gia và lão Canh đang ẩn giấu ở trong hư không run lên, sắc mặt cả hai đều trở nên trắng bệch.

Ánh mắt bọn hắn dán chặt vào Lăng Hoảng, người đang bị diễm quang mãnh liệt bao vây.

Bởi vì có kết giới bảo vệ cho nên hai người căn bản không thể xác định tình hình của Lăng Hoảng, chỉ có thể chờ đợi.

Chờ diễm quang tản đi!

Bàn tay nắm chặt của Giải Gia và lão Canh đã run rẩy không thể dừng lại.

Nếu Lăng Hoảng thua, hậu quả sẽ.....

Lúc này, bọn họ nào còn tâm tư đi suy nghĩ tại sao chiêu thức của Diệp Chân lại trở nên cường đại như thế, tại sao vết thương của Địch Khoát Hải còn chưa phát tán?

Bọn họ chỉ muốn biết kết quả!

Không chỉ có hai người lo lắng, ngay cả các tâm phúc lo liệu chuyện cho bọn họ cũng mồ hôi đầy đầu nhìn tình cảnh này.

Nếu như Lăng Hoảng thua, hậu quả kia.....

Chỉ trong nháy mắt như vậy mà đối với một số người lại đột nhiên trở nên cực kỳ chậm chạp.

Giải Gia và lão Canh cảm giác trong chớp mắt này như dài bằng một năm.

Diễm quang mãnh liệt dần dần tản ra, hình bóng của Lăng Hoảng cũng từ từ hiện ra.

Nhìn qua thì Lăng Hoảng cũng không thảm như trong bọn họ tưởng tượng, dù sao thì nếu dùng hết toàn lực thôi thúc hạ phẩm Trấn Khí phòng ngự - Tam Tài Vạn Sơn Kỳ thì uy lực cũng cực kỳ không tầm thường.

Huống chi làm võ giả Huyền Cung Cảnh cửu trọng đỉnh phong, Lăng Hoảng cũng có một, hai dạng bản lĩnh bảo mệnh, nếu ném hết ra thì ít nhất cũng có thể bảo toàn một mạng.

Nhưng Tam Tài Vạn Sơn Kỳ Trấn Khí cũng vì thế mà bị phá hủy, cộng thêm việc tới thời khắc mấu chốt lại còn phun ra mấy ngụm tinh huyết bản mệnh làm cho Lăng Hoảng bị thương không nhẹ. Càng chết người là lúc này lôi đình ẩn chứa trong Thiên Lôi Linh Hỏa đang đấu đá tán loạn trong cơ thể hắn.

So sánh với việc này thì cánh tay gần như bị đánh thành than đen kia cũng không tính là nghiêm trọng.

Nhìn thấy Lăng Hoảng đang giãy dụa đứng dậy, biểu hiện của Giải Gia và lão Canh đồng thời buông lỏng.

Chỉ cần còn sống thì vẫn còn có cơ hội.

Chỉ cần Lăng Hoảng lại kiên trì một hai hiệp nữa, nói không chừng có thể tìm được thời cơ thắng lợi, thậm chí dưới góc nhìn của bọn họ, hiện tại Diệp Chân đứng tại chỗ bất động là do thương thế đã bộc phát.

Còn đứng đó giả vờ hù người, trình độ công kích vừa rồi hẳn là đã khiến cho thương thế của hắn ta lộ ra.

Trong chớp mắt này, Giải Gia và lão Canh có một loại cảm giác sống sót sau tai nạn!

Nhưng không chờ bọn họ thả lỏng lại, Diệp Chân đột nhiên cười gằn một tiếng, vô số ngọn cỏ sắc bén như lưỡi cưa đột nhiên toát ra dưới chân Lăng Hoảng. Chúng nó như từng thanh lợi kiếm đâm sâu vào thân thể hắn.

Trong thời gian ngắn, cả người Lăng Hoảng đã xuất hiện hơn trăm mũi tên máu cùng với trăm ngọn cỏ xanh nhiễm màu đỏ sậm. Ngực, bụng, tim, cổ họng, thậm chí trong hốc mắt cũng có cỏ bắn ra.

Tiếng kêu thảm thiết của Lăng Hoảng vang lên nửa hơi thở rồi đột nhiên im bặt, thân thể hắn co giật một hồi, thiên linh cái đột nhiên nổ tung, Tiên Thiên bản nguyên thần hồn kêu la thê lương rồi toát ra.

Diệp Chân không thèm nhìn một cái, tiện tay cho một chiêu Tru Tà Thần Lôi!

Ầm ầm ầm!

Một làn khói hiện lên, tiên thiên thần hồn của Lăng Hoảng hoàn toàn tan thành mây khói.

Bên ngoài Ngũ Tiên Lôi, tất cả mọi người đều kinh ngạc đến ngây người, ai nấy đều khiếp sợ bởi thủ đoạn tàn nhẫn của Diệp Chân.

Chỉ là một hồi luận võ mà thôi, có cần đuổi tận giết tuyệt như vậy không?

Giết Lăng Hoảng, còn đuổi tận giết tuyệt tiêu diệt tiên thiên thần hồn của hắn.

Đây là hoàn toàn xoá bỏ sự tồn tại của Lăng Hoảng trong thiên địa này.

Rất nhiều người đều sợ hãi trước thủ đoạn hung tợn của Diệp Chân, mấy người Loan Đại, Vân Bôn, Hoảng Đông thấy thế cũng hít vào một ngụm khí lạnh.

Đặc biệt là Vân Bôn và Hoảng Đông từng giao thủ với Diệp Chân, cả hai cảm thấy mình thật may mắn, may mà Diệp Chân không ra tay ác độc như vậy với bọn họ, bằng không.....

Hắc y chấp sự Dịch Tuân thấy vậy cũng không khỏi hít hà một hơi.

Tuy rằng trước khi lên Ngũ Tiên Lôi thì mỗi người đều sẽ ký giấy sinh tử, nhưng đó chỉ là một loại thủ đoạn để tránh khỏi phiền phức. Thực chất thì Ngũ Tiên Lôi chỉ là một võ đài để luận đấu, ngẫu nhiên cũng sẽ có người vì quá máu lửa mà giết chết đối phương, nhưng mà đuổi tận giết tuyệt, tiêu diệt tiên thiên thần hồn, xoá bỏ hoàn toàn sự tồn tại của đối phương thì là chuyện cực kỳ hiếm thấy.

Trên Ngũ Tiên Lôi, Diệp Chân bình thản thu hồi linh lực quanh thân, các ngọn cỏ do linh lực Ất Mộc hóa thành cũng được rút vào trong người, sau đó hắn thản nhiên nhìn về phía bốn phương tám hướng.

Người của Trường Lâm thương hào cũng đã buông lời không cho Diệp Chân sống sót rời khỏi Ngũ Tiên đảo, nếu vậy thì Diệp Chân còn tha mạng hắn ta để làm gì?

Chờ tên Lăng Hoảng này báo thù hay truy sát mình?

Hôm nay, Diệp Chân không những phá hỏng đại kế kiếm tiền của Trường Lâm thương hào, còn để bọn họ tổn thất một con số khủng bố, Trường Lâm thương hào không sống chết với Diệp Chân mới là lạ.

Nếu như Diệp Chân thật sự tha mạng tên Lăng Hoảng này thì đó mới là lòng dạ đàn bà!

Trong hư không, Giải lão gia và lão Canh nhìn tình cảnh này thì mồ hôi tuôn như nước, sắc mặt cả hai xám xịt, dường như không thể tin tưởng tình cảnh trước mắt này là sự thật.

Thua!

Lăng Hoảng cứ thế bị Địch Khoát Hải giết chết một cách lưu loát, mà bọn họ kỳ vọng thương thế của Địch Khoát Hải bộc phát lại không có bất cứ dấu hiệu gì.

Nhưng lúc này, bọn họ đã không có thời gian cân nhắc tại sao.

Hiện tại cả hai sắp sửa đối mặt một chuyện, trong nháy mắt tiếp theo, ánh mắt của hai người cực kỳ gian nan dời về phía cửa vào nơi đặt cược.

- Lăng Hoảng khiêu chiến Địch Khoát Hải, Địch Khoát Hải thắng!

Ngẩn người một chút, hắc y chấp sự Dịch Tuân rốt cục tuyên bố kết quả chống lôi.

Mà kết quả này lại như là một tín hiệu khiến cho các võ giả đặt cược trước đó điên cuồng.

Mọi người ngẩn ra một lúc sau đó bay như điên về phía quầy đặt cược như Tứ Hải, Kim Nguyên, bắt đầu tranh nhau đổi tiền.

Mặc dù uy tín của Ngũ Tiên Lôi đặt ở đó, đổi sớm hay đổi chậm đều giống nhau, nhưng mà trận đánh cuộc như vậy không giống bình thường.

Nếu bọn họ thua quá nhiều, không bồi thường nổi thì làm sao bây giờ?

Ai cũng nhìn thấy tình cảnh sôi động lúc đặt cược.

- Chấp sự đại nhân, chuyện này có chút không đúng. Vừa rồi người đặt Địch Khoát Hải thắng quá lớn, dự đoán có hơn hai trăm triệu viên linh thạch thượng phẩm, mà mấy quầy đặt cược kia lại có bồi thường tỷ suất khá cao.

- Nếu tính bình quân là tỷ suất một thành năm bồi thường thì cũng phải bồi thường ba mươi triệu linh thạch thượng phẩm trở lên. Mức tiền hơi lớn, chúng ta có nên....

Một đạo phù quang bay về phía Dịch Tuân xin chỉ thị.

Dịch Tuân liếc mắt nhìn về quầy chính thức của Ngũ Tiên Lôi, liên tưởng đến việc trước đó có chút võ giả khác thường cược lớn Lăng Hoảng sẽ thắng, khóe miệng hắn hiện ra một nụ cười lạnh lùng.

- Xem ra có người muốn làm chuyện, nhưng mà lại làm hỏng....

- Thông báo tuần vệ, bảo bọn họ canh chừng kỹ lưỡng mấy quầy kia, tuyệt đối không được để bọn họ chuồn mất. Cho dù bọn họ có bồi thường đến không còn quần thì uy tín của Ngũ Tiên Lôi chúng ta cũng không thể để cho bọn họ làm xấu đi!

Hầu như là đồng thời, Giải Gia đã thu được mấy chục phù tấn xin chỉ thị, tất cả nội dung đều là —— bồi thường hay không!

Còn không chờ vị Giải Gia râu mép đỏ cho ra đáp án thì trăm vị tuần vệ mặc huyền y của Ngũ Tiên đảo đột nhiên xuất hiện xung quanh Ngũ Tiên Lôi, từng người đều nhìn về phải các chưởng quỹ quầy đánh cuộc với ánh mắt bất thiện.

Đồng thời, Giải Gia lại thu được phù tấn của thân tín trong Trường Lâm thương hào.

- Giải Gia, một đám tuần vệ Ngũ Tiên đảo đột nhiên tiến vào trong hiệu buôn, không biết ý đồ gì, trên trời còn có mười vị cường giả Giới Vương Cảnh ẩn hiện.

Trong nháy mắt tiếp theo, Giải lão giả râu mép đỏ cười thảm một tiếng.

Hàng loạt động tác này đại biểu cho cái gì? Người khác không biết nhưng hắn còn không rõ ràng sao?

Máy quầy đánh cuộc kia mở nhiều năm như vậy, Ngũ Tiên đảo đã sớm thăm dò nội tình rõ ràng, đây là đề phòng bọn họ quỵt nợ.

Huống hồ, cho dù hắn có tâm thì cũng không gan làm, chuyện này cũng không thể trốn là giải quyết được.

- Bồi thường, nhất định phải bồi thường toàn bộ, cho dù có phải mượn tạm cửa hàng khác thì cũng phải trả hết cho bọn họ!

Giải lão gia cắn răng nói.

Lão Canh đứng bên cạnh đã hoàn toàn thất thần, khóe miệng giật giật!

Tại sao lại như vậy!

Mọi chuyện không nên là như thế này!