Chương 1553 Sẽ Thảm Hơn Nữa
Phía trước quầy đánh cuộc Kim Nguyên, Đại Nhĩ Đóa kiêu ngạo vung ra phiếu đánh cuộc cao tới hai trăm ba mươi vạn linh thạch thượng phẩm, cái này khiến cho chưởng quỹ bồi thường đến mức chảy máu trong lòng, hận nghiến răng!
Hắn là tâm phúc của Giải lão gia cho nên biết nội tình, biết Nhiếp Đinh là tuỳ tùng của Địch Khoát Hải, càng thêm nghiến răng nghiến lợi.
Nguyên nhân rất đơn giản, lần này Giải lão gia chơi quá trớn, không những chỉ đơn giản là bồi thường, ngay cả bọn hắn cũng bị liên lụy.
Đại Nhĩ Đóa mua phần bồi thường tỷ suất cao nhất là hai phần năm, tuy rằng bồi thường tỷ suất Diệp Chân thấp, nhưng mà hắn lại đặt rất nhiều, tổng cộng thắng năm mươi bảy vạn năm ngàn linh thạch thượng phẩm.
Khi chưởng quỹ quầy Kim Nguyên đưa nhẫn trữ vật cho Đại Nhĩ Đóa thì hàm răng đã nghiến đến kẽo kẹt.
Trong hư không, Giải lão gia râu mép đỏ cùng với lão Canh nhìn thấy tình cảnh này cũng tức giận đến run rẩy, nhưng mà bọn họ biết mình không có thời gian để tức giận.
Lần này bọn họ chơi quá trớn nên đã vận dụng phần lớn tiền vốn trong Trường Lâm thương hào.
Địa vị của hai người bọn họ trong Trường Lâm thương hào khá cao, đặc biệt là Giải lão gia, quản lý toàn bộ công việc của Trường Lâm thương hào trên Ngũ Tiên đảo, nhưng Trường Lâm thương hào cũng không phải của bọn họ, mà có lão bản.
Trong mấy trăm năm nay thì bọn họ cũng từng làm việc như vậy vài lần, nhưng mà chưa bao giờ có tác phẩm lớn như vậy.
Lần này bởi vì tu vi của Diệp Chân thấp, biến số ít cho nên tác phẩm càng lớn.
Vì thu được lượng tiền lời lớn, bọn họ đã dùng thân phận đại quản sự của Trường Lâm thương hào để sử dụng tài chính dùng cho việc nhập hàng. Vốn dĩ theo suy nghĩ của bọn họ thì cũng chính là tham ô nửa ngày mà thôi, nhưng ai mà ngờ kế hoạch thiên y vô phùng lại phải bồi thường.
Linh thạch bồi thường cho người đặt cược ở các quầy cũng đã cao tới ba mươi triệu viên, lại thêm việc bọn họ vận dụng năm ngàn người đặt ba ngàn viên linh thạch thượng phẩm tại quầy chính thức của Ngũ Tiên Lôi, lỗ lã tổng cộng hơn sáu mươi triệu viên linh thạch thượng phẩm.
Trong sáu mươi triệu viên linh thạch thượng phẩm kia, một nửa có thể đổ cho việc bồi thường người đánh cược, dù sao thì đánh cược có thua có thắng, cũng có khi không may phải chịu lỗ, bồi thường tiền. Cho nên việc bồi thường ba mươi triệu viên linh thạch thượng phẩm có thể giải thích với lão bản.
Giải lão gia đã nghĩ kỹ rồi, kéo một tên chưởng quỹ ra chết thay, nói hắn ta nóng đầu gia tăng tiền đặt cược gây ra tổn thất, chắc đủ để gánh chịu sự chỉ trích của lão bản.
Như vậy việc lỗ lã ba mươi triệu viên linh thạch thượng phẩm coi như giải quyết xong.
Nhưng hắn tự tiện sử dụng ba mươi triệu viên linh thạch thượng phẩm còn lại không phải có thể tùy tiện biến mất, thiếu hụt thì nhất định phải bù đắp.
Điều động linh thạch với quy mô lớn như vậy, không có sự cho phép của hắn là tuyệt đối không thể.
Nếu lão bản biết chuyện này thì hắn chắc chắn sẽ bị lột da.
Mặc dù ở trước mặt người thì võ giả Giới Vương Cảnh hậu kỳ nhìn qua cực kỳ uy phong, nhưng ở trước mặt cường giả chân chính hào môn mấy đời hoặc chiếm cứ một tiểu thế giới thì bọn họ căn bản không tính là gì.
Nghiêm trọng thì có thể bị lột da sưu hồn diệt tộc.
Nếu như bình thường, dựa vào mặt mũi của hắn thì còn có thể mượn tạm một ít, nhưng hôm nay ai cũng biết Trường Lâm thương hào thua lỗ lớn, chỉ có thể dựa vào bản thân!
- Hai ngày, lão Canh! Mỗi hai ngày thương hào sẽ thay đổi ghi chép sổ sách một lần, chúng ta còn có một ngày rưỡi, nhất định phải trả lại ba mươi triệu viên linh thạch thượng phẩm kia về chỗ cũ!
Khi Giải lão gia nói những lời này thì râu mép đỏ cũng đang run rẩy.
- Ba mươi triệu viên linh thạch thượng phẩm, đó chính là ba mươi triệu viên linh thạch thượng phẩm!
- Ta sống hơn một nghìn năm cũng chưa kiếm được con số này!
Nghe được con số kia, lão Canh muốn khóc!
- Ngươi cũng biết thủ đoạn của lão bản rồi đấy...
Vừa nhắc tới lão bản, môi của lão Canh giật giật hai lần, trong mắt tràn đầy sợ hãi.
- Nhất định phải bù đắp ba mươi triệu viên linh thạch thượng phẩm này, có như vậy thì chúng ta mới có tương lai, mới có thể sống sót, mới có thể nghĩ chuyện khác!
- Đúng vậy!
- Chúng ta, còn có mọi việc tâm phúc biết chuyện này cùng nhau gom tiền lại, cho dù chỉ còn lại một cái quần cộc thì cũng phải trả lại phần thiếu hụt kia!
Giải lão gia râu mép đỏ lộ ra vẻ mặt tàn nhẫn, hắn không những rút ra nhẫn trữ vật của mình ngay trước mặt lão Canh, còn trực tiếp thả ra việc giam giữ cường giả Giới Vương Cảnh, tiểu thế giới mà hắn khổ sở tìm hiểu và ẩn giấu ở trong thân thể mấy năm nay.
Nói cho đúng hơn thì đó chính là tiểu thế giới không có bất luận sinh cơ gì do giới tử không gian thành hình được ẩn giấu ở trong cơ thể. Với tốc độ hiện tại của Giải lão gia thì chỉ cần tu luyện mấy ngàn năm nữa, nói không chừng còn có thể rèn đúc ra một tiểu thế giới có một tia sinh cơ tàn khuyết.
Nhưng hiện tại thì đây chính là giới tử không gian an toàn mà hắn gửi vật liệu vào.
Bên trong có đủ loại linh thạch xếp chồng lên nhau, thảo dược và đủ loại trân phẩm được tích góp mấy năm nay.
- Ngoại trừ đan dược thiết yếu thì ta đã lấy ra toàn bộ, nếu đem đi bán thì hẳn là thu được gần ba trăm vạn viên linh thạch thượng phẩm, có thể bù đắp một phần!
Nói xong, Giải lão gia bình tĩnh nhìn về phía lão Canh.
Huynh đệ nhiều năm như vậy, lão Canh sao có thể không hiểu ý của Giải lão gia.
Ánh nhìn đó là đang ra hiệu, ta làm vậy thì ngươi cũng phải làm như vậy, nhất định phải làm như vậy!
Lão Canh nở nụ cười sầu thảm, hắn móc nhẫn trữ vật rồi mở ra thế giới không gian tồn tại ở trong cơ thể mình ra, tiểu thế giới của hắn có chút lớn hơn so với Giải lão gia.
- Tài sản của ta không bằng ngươi, tiêu dùng và bán đi không ít, nhiều nhất chỉ có thể gom được hai trăm vạn viên linh thạch thượng phẩm..... Đây chính là tài sản ta tích góp vất vả mấy trăm năm qua.....
Trong âm thanh của Lão Canh có chút khóc nức nở.
- Thông báo cho đồ đệ, tâm phúc của ngươi và ta, nhất định phải qua được cửa này, bằng không chúng ta..... Đều phải chết!
Giải lão gia lạnh lùng nói.
May mà bọn họ có chút uy vọng, thuộc hạ cũng không có người ngu xuẩn, sau một khắc đồng hồ thì đã có kết quả.
Sau khi bọn họ và nhóm tâm phúc, đồ đệ táng gia bại sản thì đã thu được hơn 900 vạn, coi như là một ngàn vạn viên linh thạch thượng phẩm, nhưng mà như vậy thì vẫn còn thiếu hai ngàn vạn viên!
Giải lão gia và lão Canh nhìn nhau, sắc mặt của hai người đều là màu xám trắng.
Một lúc lâu, râu mép đỏ Giải lão gia mới chậm rãi nói.
- Lấy quyền hạn của ta thì có thể điều động khoảng năm trăm vạn viên linh thạch thượng phẩm tài chính tùy cơ ứng biến, nói cách khác, chúng ta còn có 1500 vạn viên linh thạch cần bù vào!
- 1500 vạn viên linh thạch thượng phẩm, chính là giết ta thì cũng không kiếm được!
Cả khuôn mặt lão Canh đều là đen tối, hắn nhìn Diệp Chân trên Ngũ Tiên Lôi, hận không thể hiện tại vọt vào giết chết hắn ta.
Đều là do kẻ này hại.
Không những làm cho đại kế kiếm tiền của hắn thất bại, còn hại bọn họ rơi xuống tình cảnh như thế này.
- Hừ, không cần chờ đến hắn rời khỏi Ngũ Tiên đảo, đêm nay ta sẽ kết liễu hắn để trút cơn giận này....
Mới nói được phân nửa thì ánh mắt lão Canh đột nhiên sáng ngời.
- Đúng rồi, trên người tên Địch Khoát Hải này có một khoản kếch xù gần ba trăm vạn viên linh thạch thượng phẩm!
Nghe vậy, con mắt Giải lão gia cũng sáng ngời.
- Không sai, có thể bù đắp một phần thiếu hụt! Còn có, nếu giết chết hắn rồi bắt được Hậu Thiên Linh Bảo, nếu may mắn hơn nữa, sau khi sưu hồn có thể ép hắn nói phương pháp tu luyện Tru Tà Thần Lôi, vậy thì chúng ta....
Ánh mắt của Lão Canh càng sáng hơn.
- Không những có thể bù đắp cho lần này, nói không chừng còn có lời!
- Đúng là như thế!
Râu mép đỏ của Giải lão gia run lên, lập tức làm ra quyết định.
- Đêm nay ngươi động thủ đi!
Một khi ra quyết định, lão Canh ngược lại có chút do dự.
- Nhưng Ngũ Tiên đảo....
- Sợ cái gì, lấy bản lĩnh của ngươi thì có thể tốc chiến tốc thắng, trước khi bọn hắn tới thì ngươi đã rời khỏi, tới lúc đó bọn họ đoán được là ngươi thì có thể làm sao nào?
- Hiện tại quan trọng chính là bảo mệnh, sống sót thì mới có tất cả!
Giải lão gia nói.
Nghe vậy, lão Canh gật đầu lia lịa!
Diệp Chân hoàn toàn không hay biết có người dự định ra tay với mình, lúc này Diệp Chân với thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn xoá bỏ sự tồn tại của Lăng Hoảng đứng trên Ngũ Tiên Lôi lại là thanh tĩnh.
Đã qua một canh giờ nhưng không có bất kỳ võ giả nào đến chống lôi.
Diệp Chân không vội, nhưng các võ giả quan chiến xung Ngũ Tiên Lôi lại sốt ruột muốn chết.