Chương 1554 Bẫy Vào Chỗ Chết
Không người chống lôi thì sẽ không có cá cược, không cá cược thì lấy đâu ra cơ hội để bọn họ thắng linh thạch?
Rất nhiều võ giả hoài xấu ý giật dây lẫn nhau, nhưng chính là không ai dám đi lên!
Diệp Chân thủ lôi ba ngày, hai ngày trước còn có chút võ giả không tin, nhưng trận chiến đầu tiên ngày thứ ba đã khiến cho rất nhiều võ giả loại bỏ hoàn toàn tâm lý may mắn kia.
Mấy trận chiến trước, dù cho Diệp Chân có đánh bại võ giả Huyền Cung Cảnh cửu trọng thì cũng phải phí sức một phen.
Nhưng trận chiến hôm nay chính là nghiền ép!
Tuy Lăng Hoảng không nổi tiếng, nhưng nghiền ép một vị võ giả Huyền Cung Cảnh cửu trọng đỉnh phong, có một kiện Trấn Khí hạ phẩm tính phòng ngự, còn là trực tiếp nổ nát, ở tình huống bình thường nếu không có thực lực Giới Vương Cảnh sơ kỳ trở lên thì đó là chuyện không tưởng.
Nói cách khác, muốn đối phó Diệp Chân thì ít nhất cũng phải có được thực lực sánh ngang với cường giả Giới Vương Cảnh sơ kỳ, mà muốn thắng được thì ít nhất cũng phải là võ giả Giới Vương Cảnh tam, tứ trọng trở lên.
Bọn họ có sao?
Không có!
Vì lẽ đó cho nên không dám lên!
Huống chi thủ đoạn của Diệp Chân hôm nay cực kỳ độc ác, đuổi tận giết tuyệt, cho nên càng không có ai dám đưa mạng ra cho người khác đùa giỡn.
Càng chết người chính là, Tru Tà Thần Lôi và Thiên Lôi Linh Hỏa ngưng tụ thành hỏa toản đều là thần thông bí thuật thuộc về tốc chiến tốc thắng có uy lực cực lớn, xa luân chiến khiến vô số người thủ lôi nuốt hận cũng không có tác dụng!
Thiên tài!
Nhất định là võ giả thiên tài trong Huyền Cung Cảnh, còn phải là loại thiên tài vạn người chưa chắc có được một thì mới có khả năng chiến thắng Diệp Chân!
Dưới tình huống này, các võ giả đứng bên ngoài Ngũ Tiên Lôi lườm đỏ cả mắt, chờ đến mặt trời lặn cũng không có ai tới khiêu chiến Diệp Chân.
Thủ lôi ngày thứ ba, Diệp Chân một trận chiến thành công thủ lôi.
Cái tên Địch Khoát Hải lại lần nữa được khắc lên bia đá Ngũ Tiên Lôi, phía dưới tên của tam lôi đài chủ.
Bên ngoài Ngũ Tiên Lôi, Loan Đại, Vân Bôn, Hoảng Đông nhìn Lăng Thiên Bích cung kính đi theo sau Diệp Chân trở về trạch viện, ba người còn muốn mặt dày theo sau, muốn đòi một nhân tình với Diệp Chân.
Nhưng cả ba còn chưa tiến lên thì Lăng Thiên Bích đã đột nhiên quay đầu lại, trong con ngươi hiện lên một vòng ánh sáng năm màu khiến cho Loan Đại, Vân Bôn, Hoảng Đông giật mình.
Nhìn Lăng Thiên Bích đi mất, mặt Loan Đại đen như đáy nồi.
- Không được, chúng ta nhất định phải mau chóng thông báo chuyện này cho Lăng gia.....
- A.....
Hoảng Đông kêu thảm thiết lên.
- Nếu Lăng gia biết Thiên Bích do ta xúi giục lên đài rồi biến thành như vậy, vậy chẳng phải ta sẽ thảm....
- Nếu như chúng ta không thông báo Lăng gia thì sau này ba người chúng ta sẽ thảm hơn nữa!
Loan Đại lạnh lùng nói.
- Đại Nhĩ Đóa, nếu nàng ta đi theo, sau này những việc nặng phục vụ ta, cứ giao cho nàng ta đi.
Lăng Thiên Bích vẫn kiên quyết đi theo Diệp Chân đến Lâm cư độc viện.
Sau khi vào cửa, đây là chuyện đầu tiên Diệp Chân giao phó.
Nếu Lăng Thiên Bích này dám tới, Diệp Chân cũng không có ý định đối xử tử tế với nàng.
Trận chiến ấy, Lăng Thiên Bích đã khiến bí mật của Diệp Chân bị bại lộ, làm hỏng mọi việc, nếu không phải Diệp Chân có ý chí vô cùng bền bỉ, có trời mới biết hắn sẽ như thế nào?
Người khác không biết, ngược lại ý nghĩ quanh quẩn trong lòng Diệp Chân nhiều nhất, chính là phải dành thời gian về nhà nhìn một chuyến.
Mặc dù hiểu rõ huyễn tượng hôm đó cả nhà bị giết là Lăng Thiên Bích cố ý gây ra, nhưng dù cho ai đích thân trải qua một lần, nửa đêm tỉnh lại, mồ hôi cũng chảy sẽ ướt áo.
Diệp Chân giao phó như vậy, nhưng Đại Nhĩ Đóa lại hơi bực mình.
- Đại nhân, ta không…!
- Vì ta vô tích sự, nên người không cần ta nữa?
- Không phải là, ý của ta là ngươi có thể dành ra nhiều thời gian hơn để tu luyện!
Diệp Chân ngạc nhiên.
- Chút chuyện vặt đó cũng không tốn bao nhiêu thời gian, vả lại, ba bữa cơm của người, giao cho loại nữ nhân không rõ lai lịch như này, ta vẫn không yên tâm.
Đại Nhĩ Đóa lắc đầu chắc như đinh đóng cột, kiên quyết nói.
Mày liễu của Lăng Thiên Bích bỗng dựng lên, nhìn chằm chằm về phía Đại Nhĩ Đóa, nổi giận quát lên.
- Ngươi nói ai không rõ lai lịch?
Diệp Chân hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh lùng đảo qua để cho Lăng Thiên Bích trợn mắt dựng thẳng lông mi, ngoan ngoãn lại, miệng cũng không dám thở mạnh.
- Đã như vậy, ba bữa cơm của ta cứ do Đại Nhĩ Đóa phụ trách, rửa mặt, giặt áo quần, bưng trà đưa nước sẽ do ngươi làm.
Cuối cùng, Diệp Chân nhắc nhở Lăng Thiên Bích.
- Có cái gì không biết, thì hỏi Niếp Đinh, chút đạo lý đó chắc biết!
- Vâng, Thiên Bích ghi nhớ!
Lăng Thiên Bích ngoan ngoãn đáp lại.
Đại Nhĩ Đóa cũng thuộc dạng cứng đầu, Diệp Chân để cho hắn tiếp tục quản ba bữa cơm, đây là tín nhiệm hắn, còn để cho hắn chỉ điểm Lăng Thiên Bích, đây là tất cả phải nghe theo lời hắn.
Nghe lời, thì có cơm ăn, đây là pháp tắc ngầm Đại Nhĩ Đóa lăn lộn nhiều năm đúc kết được!
Lăng Thiên Bích rất nhanh kiềm chế tâm tình dưới sự chỉ huy của Đại Nhĩ Đóa, hưởng thụ Lăng Thiên Bích, cao thủ nắm giữ Ngũ Sắc Tiên Thiên Hồn quang, bưng nước nóng, khăn lông sạch rửa mặt tay, Diệp Chân lại có một cảm giác rất lạ.
Trường Lâm thương hào nhất định sẽ không chịu để yên.
- Đại Nhĩ Đóa, nghe một chút bên phía Trường Lâm thương hào, tên Hợp Thích, còn có lão Cang kia có động tĩnh gì không?
Vì muốn cập nhật tình báo không bỏ sót, Diệp Chân giao cho Đại Nhĩ Đóa một nhiệm vụ như vậy.
Rồi Diệp Chân đang bắt đầu suy nghĩ trong tĩnh thất.
Hôm nay, hắn để cho người Trường Lâm thương hào chịu thiệt quá lớn.
Đại Nhĩ Đóa nghe được nội dung là thua tới sáu mươi triệu khối linh thạch thượng phẩm.
Sáu mươi triệu khối linh thạch thượng phẩm!
Đất phong Bắc Hải Quận của hắn, còn chưa tính thương hào trên Độc Long đảo, không ăn không uống để dành được phần tài sản này, ít nhất phải sáu trăm năm!
Phần tài sản này đủ để cho bất kỳ một võ giả nào điên cuồng.
Nhưng bây giờ, Diệp Chân không chỉ để cho Thích gia và lão Cang bay mất lợi nhuận hơn trăm triệu khối linh thạch thượng phẩm, còn để cho bọn họ thua sáu mươi triệu khối linh thạch thượng phẩm.
Cản trở con đường tiền tài của người khác như giết phụ mẫu.
Diệp Chân cảm thấy, nếu Trường Lâm thương hào không trả thù mình, tuyệt đối không có khả năng.
Mặc dù nói trước đó lão Càng đã nghiêm túc nói, không để cho Diệp Chân sống rời khỏi Ngũ Tiên đảo.
Nhưng hôm nay, sau khi hung hăng gài bẫy bọn họ một cái, Diệp Chân đã trở nên vô cùng cảnh giác.
Nhất là buổi tối đầu tiên, một vị cường giả Giới Vương cảnh tinh thông không gian thần thông, nếu không phải bản thân không dùng toàn lực, trước đó chỉ xuất ra có một phần sức lực đã đánh trọng thương Diệp Chân, nếu hắn phản ứng chậm một chút, đã bị giết chết.
Như vậy lần này, Trường Lâm thương hào rất tức giận, có thể sẽ xuất cao thủ trút cơn giận với Diệp Chân hắn hay không?
- Nếu tối ngày hôm qua, bọn họ dám động thủ trên Ngũ Tiên đảo, như vậy mấy ngày sau này, ta vẫn còn ở trên Ngũ Tiên đảo, như vậy bọn họ chỉ cần có cơ hội, vẫn sẽ xuất thủ!
Lúc đang nỉ non, ánh mắt của Diệp Chân quét qua trên người từ Lăng Thiên Bích, Đại Nhĩ Đóa, đến Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu, Cửu Đầu Trùng.
Hắn đang suy nghĩ một vấn đề, nếu dựa vào hắn còn có Lăng Thiên Bích, Đại Nhĩ
Đóa, Tiểu Miêu, Cửu Đầu Trùng có thể lưu lại một vị Giới Vương cảnh cửu trọng đỉnh phong hay không?
- Nếu cường giả Giới Vương cảnh công kích, chúng ta sẽ có chút khó khăn, chúng ta không chết cũng sẽ bị thương.
- Nếu không tiếc bại lộ Ma Soái phân thân, hơn nữa thần hồn thần thông của Lăng Thiên Bích, Tru Tà thần lôi của ta, cũng có thể ứng đối một vị Giới Vương cảnh cửu trọng đỉnh phong nhỉ?
- Nhưng, chỉ đối phó vẫn không đủ, nếu dám có ý đồ muốn giết ta, ta đây cũng phải lưu lại chút gì…
- Nhưng, nếu lá bài tẩy của ta toàn bộ bại lộ, như vậy lần kế phái tới, khả năng chính là dễ dàng giết được…
- Phải làm gì đây?
Ngồi yên ở đó, Diệp Chân đau đầu suy nghĩ.
Nếu hắn có thời gian chuẩn bị trước, Trường Lâm thương hào đích thực phải phái người đến giết hắn, hắn bảo vệ tánh mạng hẳn không có vấn đề, nhưng nếu chỉ bảo vệ tánh mạng, đây chẳng phải là quá oan uổng rồi?
Ngẫm nghĩ chốc lát, Diệp Chân lại thuận tay phát ra một đạo phù tin đi ra ngoài, thử một chút phương pháp khẩu phong với người kia.
Không tới trăm hơi thở, phù tin đã quay lại.
Nhìn một cái, vẻ mặt của Diệp Chân hơi động.
- Thật có thành ý.