Chương 1555 Tiên Sơn
Vốn, Diệp Chân muốn nhấc chân lên, muốn đi ra cửa thương nghị chuyện này, nhưng vừa tới cửa, chân của Diệp Chân lại thu hồi.
Bàn về hại người, nguyên tắc của Diệp Chân là, không hãm hại thì thôi, muốn bẫy, phải hung hãn hãm hại, bẫy vào chỗ chết.
Hơn nữa, còn phải chú ý tất cả chi tiết, rất nhiều sự tình, thật ra khó chính là chuyện chi tiết.
Thân hình thoắt một cái, Diệp Chân đã huyễn ra một phân thân, khi phân thân đó ngồi xếp bằng trong tĩnh thất, Diệp Chân đã trốn vào lòng đất, chạy thẳng tới mục tiêu.
Ở một căn phòng khác trong trạch viện bên sườn núi, ba người Loan Đại, Vân Bôn, Hoảng Đông nhìn một Trận Bàn kiểu lập thể vô cùng phức tạp, mặt Loan Đại không cảm nhận được linh thạch thượng phẩm trong trận bàn thay đổi, gương mặt của Vân Bôn và Hoảng Đông lại rất đau khổ.
Nhất là Hoảng Đông.
- Thật sự phải nói à?
- Chúng ta không còn biện pháp sao? Nói không chừng có thể cứu Thiên Bích ra.
- Lấy cái gì cứu?
- Bàn về thực lực, ba người chúng ta đều không phải đối thủ của Địch Khoác Hải.
Bàn về thành tựu thần hồn, ngay cả Thiên Bích có sở trường thần hồn đều bị hắn thu thập, chúng ta rất yếu so với hắn, ngươi lấy cái gì cứu?
Vân Bôn không vui nói.
- Ai…
Hoảng Đông hận hận, giậm chân một cái.
- Ta chỉ không rõ, rốt cuộc là đá thần nào sinh ra tên Địch Khoác Hải, một Tôn Tử như vậy, Thông Thần cảnh Nhị Trọng, treo chúng ta lên đánh, hôm nay còn trực tiếp giết chết võ giả Huyền Cung cảnh cửu trọng trong nháy mắt, một chiêu đánh bể một món hạ phẩm trấn khí, đây là người sao?
Trong lúc bất chợt, Trận Bàn phức tạp trước mặt Loan Đại chợt hiện lên, bên trong truyền ra tiếng người.
- Thiên Bích, ngươi nha đầu chết tiệt này, đã chết đi nơi nào rồi? Hôm nay cuối cùng cũng đã biết liên lạc về.
Tối hôm qua, thành quả duy nhất của ba người bọn họ chính là từ trong tay lấy được Trận Phù dùng để xác định vị trí của Lăng gia Lăng Thiên Bích.
Loan Đại, Vân Bôn, Hoảng Đông ba người trố mắt nhìn nhau, ai cũng không dám mở miệng.
Cuối cùng, vẫn do Loan Đại kiên trì đến cùng, nói tất cả sự việc phát sinh gần đây, còn chưa kể xong, đầu trận pháp kia đã truyền đến tiếng gầm gừ như sư tử hống.
- Cái gì, có người khống chế thần hồn Thiên Bích nhà ta? Đó là tên trời đánh nào, muốn tìm chết…
…
Trong Trường Lâm thương hào, Đại Tổng Quản Hồng Hồ Tử - Giải Lược run lên một cái, mặt trầm như nước, lão Canh ngồi đối diện với hắn, sắc mặt càng thêm âm trầm đáng sợ.
Thỉnh thoảng, có vài đệ tử tâm phúc vào cửa hồi báo vài lời rồi lại lặng lẽ đi ra ngoài.
Hơn nữa, khi hồi báo, còn vô cùng cẩn thận, trực tiếp dùng thần hồn truyền âm, sự tình hôm nay để bọn họ càng thêm thiên y vô phùng, nhưng nếu truyền đi nửa câu, cũng sẽ rơi đầu.
Đông gia bọn họ, dưới tay chưa bao giờ thiếu người, nhưng hận nhất chính là kiểu gia hỏa dám chen ngang này.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tất cả Đông gia đều có tính cách như thế?
Trong Trường Lâm thương hào như đang bị một tầng không khí u ám bao trùm, mỗi người cố gắng giảm bớt sự tồn tại của mình, kiếm việc cho bản thân bận rộn, ngay cả người không có chuyện làm, cũng tuyệt đối không dám nói nhiều nửa chữ.
Kiểu bận rộn này, kéo dài đến khi mặt trăng nhô cao, mới dần ngừng lại.
Nhưng, vẻ mặt Đại Tổng Quản lại càng thêm âm trầm.
Từ sáng sớm, trận đầu chiến đấu trên lôi đài, học trò Lăng Hoảng của hắn hồn phi phách tán thì bọn họ đã bắt đầu bận rộn, bọn họ cất giấu bảo bối, vật quý giá nhiều năm, toàn bộ đều ý thức được trong thời gian sớm nhất dâng nộp ra.
Thậm chí, đến lúc xế chiều, hắn với Lão Canh, vì bù đắp lỗ hổng linh thạch, còn lần lượt bán đi tình báo rồi hai bộ độc môn bí pháp mà hai người đang tu luyện.
Sớm vài năm trước, Đông gia tặng cho hắn một viện trạch có tiền chưa chắc mua được, vô cùng trân quý nhưng hiện tại cũng đã phải bán ra ngoài.
Mấy người huynh đệ cũ có sinh tử giao tình thích hợp mở miệng kia có thể há mồm, có thể cầu xin tất cả, đến bây giờ, chỉ còn lại hơn tám triệu khối linh thạch thượng phẩm.
Hơn tám triệu khối linh thạch thượng phẩm, đừng nói là bây giờ, bình thường muốn gom góp, cũng phải phí chút năng lực.
- Lão Canh, ngươi chuẩn bị một chút, chúng ta có thể độ qua một kiếp này hay không đều phải xem ngươi!
Giải Lược nói về phía Lão Canh.
Lão Canh im lặng gật đầu một cái.
- Tiểu tử kia có làm chuyện gì bất thường không đó?
- Không có!
- Giám thị chặt chẽ vào, cứ nửa giờ trở về báo cáo một lần tình trạng của hắn, vẫn luôn ở trong tĩnh tu, có thể là chữa thương…
- Chữa thương.
Hai chữ này để khóe miệng của Lão Canh có chút phát khổ, tất cả chuyện hôm nay đều nằm trên hai chữ này.
- Ai, ngươi nói này tiểu tử này bị thương, tại sao lại có thể liên tiếp phát động linh lực cường độ cao để công kích mà không bị thương thế ảnh hưởng đây?
Lão Canh có chút chưa hiểu.
Giải Lược không có đáp lại, hắn tuyệt đối tin tưởng Lão Canh nói Địch Khoát Hải bị thương nặng, điểm này, Lão Canh tuyệt đối sẽ không lừa hắn, nhưng tại sao Diệp Chân không bị thương thế ảnh hưởng, hắn cũng không hiểu.
- Hôm nay, Lăng Thiên Bích đã đi theo tiểu tử kia, trước mắt, chúng ta cũng không biết ở giữa Lăng Thiên Bích với tiểu tử kia đang ở mức độ quan hệ gì!
- Nhưng, khi ngươi động thủ nhất định phải cẩn thận, Ngũ Sắc Tiên Thiên Hồn quang của Lăng Thiên Bích kết hợp thêm một chiêu thần Hồn Thần thông, dù là chúng ta nếu gặp nàng, chỉ sợ cũng không thể chống đỡ nổi.
Giải Lược nhắc nhở.
- Yên tâm, ta sẽ không cho nàng cơ hội xuất thủ!
Lão Canh cười gằn một tiếng.
- Vậy là được rồi, bắt đầu hành động đi, ta đã an bài thủ hạ, đồng thời, ta sẽ tự mình tiếp ứng ngươi!
Giải Lược trầm giọng nói.
Sau mấy hơi, hư không chấn động một cái, Giải Lược và Lão Canh đồng thời biến mất.
Trong phòng khách ở Quy Lâm Cư độc viện, Diệp Chân vẫn ngồi xếp bằng ở chỗ cũ trong tĩnh thất, nhưng vì ngày hôm qua bị ám sát, tuy hôm nay Diệp Chân vẫn rất an toàn, nhưng vẫn vô cùng cẩn thận.
Toàn bộ độc viện đều bị kết giới thủ hộ trận pháp bao trùm, xa xa, nhìn cường độ thủ hộ kết giới, cũng không phải quá mạnh, giống như cường giả Huyền Cung cảnh hậu kỳ, trong thời gian ngắn đã có thể xông qua.
Nhưng, lại có thể để cho người bên trong có thời gian kịp phản ứng.
Nhưng, đối với Lão Canh, tất cả đều không cản trở được hắn.
Bây giờ mục tiêu duy nhất của hắn đang ở bên trong.
- Đã điều tra xong, mật thám do chúng ta phái độn thổ vào lòng đất xem xét hết mọi tình huống, bố trí trong sân tương tự ngày hôm qua, con hổ kia và Cửu Đầu quái thú cũng canh giữ ở bên ngoài tĩnh thất.
- Trong phòng khách, có một nam một nữ, nữ hẳn là Lăng Thiên Bích, không dám đến gần, nam là một tên người hầu, trong tĩnh thất, có sóng linh lực, có thể xác định Địch Khoát Hải vẫn còn trong tĩnh thất!
Giải Lược dùng thần hồn truyền âm vang lên trong linh phủ của Lão Canh.
- Bên kia, bắt đầu hành động đi.
Tiếng vang vô hình truyền đến, hỏa quang ngất trời rộ lên từ phía nam Ngũ Tiên đảo, trong phút chốc, trên trăm đạo Lưu Quang từ bốn phương tám hướng dâng lên, bốc cháy tụ về một nơi.
Ngay lúc đó, vẻ mặt lão Canh ẩn núp trong hư không hơi nghiêm một chút, rơi vào một loại trạng thái huyền ảo, ngày hôm qua tiến vào trong tĩnh thất của Diệp Chân, không gian ba động bỗng hiện lên trong Linh Phủ của hắn.
Một đạo không gian vô cùng huyền ảo hỗn hợp với Đạo Văn trong thời gian ngắn khiến cho hư không xung quanh tạo nên một không gian ba động vô cùng quỷ dị.
Ngay lúc đó, Cửu Đầu Trùng canh giữ trong sân Diệp Chân lần nữa hú thật dài.
Tiếng kêu to thê lương kia đồng thời đánh thức Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu, Đại Nhĩ Đóa và Lăng Thiên Bích.
Nhưng cùng một giây đó, Lão Canh xuất hiện trong tĩnh thất của Diệp Chân, lại không thèm để ý tới những việc này.
Ngày hôm qua, hắn cũng thi triển không gian thần thông, trực tiếp trốn vào trong tĩnh thất Địch Khoát Hải, chuẩn bị đánh úp làm cho Địch Khoát Hải bị thương, không ngờ tới mới vừa thi triển không gian thần thông đi vào đã nghe được âm thanh báo hiệu, mãnh thú hí dài, tiếng hổ gầm, làm hắn giật mình, đối với tốc độ xuất thủ của hắn, hình như có hơi bị ảnh hưởng.
Nhưng hôm nay, hoàn toàn biết lai lịch tất cả, hắn đã không bị ảnh hưởng chút nào.
Nếu không phải sợ đánh rắn động cỏ, nhất định phải giết chết Địch Khoát Hải, hắn sợ đã sớm thuận tay đập chết hai súc sinh bên ngoài.
Xuất hiện chớp mắt, Lão Canh đã nhanh như tia chớp vỗ về phía Địch Khoát Hải ngồi xếp bằng ở nơi đó, lần này, Lão Canh lại không có chút nào nương tay.
Toàn lực xuất thủ!
Trong lòng bàn tay bắn ra hơn ngàn đạo ánh kiếm màu vàng óng, chớp mắt khi kiếm quang xuất hiện, một đạo kiếm quang mang theo Kiếm Sát đã chia năm xẻ bảy toàn bộ tĩnh thất oanh.
Ầm ầm!