Chương 1556 Lai Lịch Của Lăng Thiên Bích
Chưởng ấn của Lão Canh đập lên lưng Diệp Chân đang ngồi xếp bằng ở chỗ đó.
Nhưng, khoảnh khắc còn chưa ra chưởng, thân ảnh của Diệp Chân đã bị Kiếm Sát của hắn đâm thủng biến thành vô số ánh sáng tiêu tan ở trong không khí.
- Không ổn!
Nhiều năm như vậy, trải qua vô số sinh tử cũng không phải người tốt lành gì, Lão Canh lập tức đưa ra quyết định.
Nếu đối phương sớm có cảnh giác, chuẩn bị Huyễn Thân, như vậy, chuyện hôm nay ám sát đã không thể thành.
Cơ hồ là cùng một giây, Lão Canh quyết định rời đi!
Lập tức rời đi nơi này!
Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, vô số dây mây từ trên mặt đất tuôn trào ra, như thuỷ triều, quấn tới hắn.
- Thủ đoạn nhỏ như vậy, cũng muốn bắt ta?
- Có gan, đi ra đây cho lão tử!
Một thanh Tiểu Kiếm lóe lên linh quang bốn phía từ sau ót Lão Canh bay ra, kiếm quang quay lại, vô số roi mây chồi lên do Diệp Chân dùng Ất Mộc linh lực thúc giục trong thời gian ngắn bị chặt đứt.
Nhưng, đừng thấy Lão Canh bề ngoài rất thoải mái, nhưng lại âm thầm kêu khổ, trì hoãn lần này đã khiến hắn đã bỏ lỡ thời gian tốt nhất rời đi nơi đây.
- Chỉ dựa vào một lão tạp toái như ngươi cũng muốn giết ta?
Tiếng cười lạnh của Diệp Chân vang lên, thân ảnh của hắn bất ngờ xuất hiện trong góc sân.
- Khốn kiếp!
Vừa nhìn thấy Diệp Chân, Lão Canh vô cùng tức giận, hận đến cắn răng nghiến lợi, chuôi Tiểu Kiếm bắn ra linh quang bốn phía, phảng phất như phích lịch bắn về phía Diệp Chân.
- Tiên Sơn!
Trong hư không, tiếng quát bỗng vang lên dằng dặc, một đạo roi thủy quang lòe lòe, như ngân hà cửu thiên chợt kéo xuống từ trên bầu trời.
Roi kéo xuống lại có tiếng sấm gió, nhìn qua thật khiến người ta hoảng sợ!
Nếu thứ này kéo xuống tới, đâu chỉ là một roi, rõ ràng đây là một ngọn núi.
Trong cảm giác của Diệp Chân, dưới nhánh roi này hình như có treo một ngọn núi.
Ầm!
Trong tiếng nổ vang àm ầm, Thủy Tiên roi lập lòa đụng vào Linh Kiếm, rồi bắn ra tứ tung đốm lửa, nhìn qua rất quái dị.
Trong nháy mắt tiếp theo, đoản kiếm của Lão Canh phát ra một tiếng kêu gào, như bị không biết bao nhiêu vật nặng vạn cân kinh khủng đập một cái, cong lại, mất đi ánh sáng.
Một Trấn khí được ân dưỡng nhiều năm, dưới một đòn đã bị hư tổn, Linh Phủ của Lão Canh run lên một cái, cổ họng chợt xông lên một ngụm máu tươi, trong ánh mắt lại tràn đầy sợ hãi.
- Sơn Thần Dịch Tuân?
- Tại sao ngươi lại ở chỗ này?
- Tại sao lão phu không thể ở chỗ này?
Khoảnh khắc nói chuyện với Dịch tuân, Tru Tà thần lôi của Diệp Chân đã phát ra tiếng sét đánh vang dội, cùng một giây, Thủy Tiên roi của Dịch tuân như treo
Thập Vạn Đại Sơn lần nữa đập tới.
Đập!
Không sai, trong mắt của Diệp Chân nhìn thấy, chính là đập!
Đồng tử của Lão Canh chợt co rụt, một tên Dịch Tuân, hắn ứng phó đã vô cùng khó khăn, hơn nữa Địch Khoát Hải cũng có thể lăn lộn ở đảo bên cạnh, như vậy chuyện này đã rõ.
Giờ phút nguy hiểm đó, Tru Tà thần lôi của Địch Khoát Hải cũng không phải hắn có thể nhìn đủ hay không, nếu bị đánh trúng, hắn là cường giả Giới Vương cảnh cửu trọng đỉnh phong cũng sẽ không chịu nổi.
Lúc này dưới tình huống này, Lão Canh vô cùng ngu xuẩn cũng hiểu, hôm nay bị
Địch Khoát Hải tính toán, Địch Khoát Hải đã đoán được hôm nay bọn họ sẽ đến giết hắn, bằng không, Hắc Y chấp sự Ngũ Tiên Đường, Sơn Thần Dịch Tuân đại danh đỉnh đỉnh sẽ không xuất hiện ở nơi đây.
Sơn Thần Dịch Tuân xuất hiện trên căn bản đã cho hắn biết mình không thể rời đi.
Trong ánh mắt của Lão Canh bỗng hiện ra vẻ điên cuồng.
- Đã như vậy, để lão phu buông tay đánh một trận!
Gầm thét một tiếng, ánh sáng kỳ quái chợt lóe lên trong đôi mắt của Lão Canh, vô số không gian Đạo Văn cuồng phún ra từ mi tâm, không gian trước người Lão Canh trong lúc bất chợt đã run rẩy vô cùng kịch liệt, một đạo Sắc Không đen ngòm đang bắt đầu xuất hiện vết nứt thật nhanh
Tru Tà thần lôi Diệp Chân vừa mới vỗ ra đã bị vết nứt không gian âm u cắn nuốt mất.
- Vô Cực Thần Trảm!
Gầm lên một tiếng, dưới sự dẫn đường của Lão Canh, vết nứt không gian kia giống như một cây đao, cuồng bổ về phía Dịch Tuân.
Vẻ mặt của Dịch Tuân bỗng lạnh lẻo, Thủy Tiên roi trong bầu trời rũ xuống mang theo tiếng sấm gió lần nữa đập tới, toàn bộ hư không như bị vô số chuôi thiết chùy đánh vào, ầm ầm vang dội.
- Dù đao sắc bén đi nữa cũng phải nhìn là chém thứ gì.
Âm thanh quát lạnh của Dịch Tuân còn chưa kết thúc, một mủi tên nhọn được ngưng tụ thành từ Ngũ Sắc Tiên Thiên Hồn quang nhanh như tia chớp đánh vào sau đầu Lão Canh.
Cả người của Lão Canh run lên bần bật, vết nứt không gian ngưng tụ thành Vô Cực Thần Trảm trong lúc bất chợt đã bắt đầu tiêu tan thật nhanh.
Ầm!
Thủy Tiên Roi của Dịch Tuân mang theo một loại cảm giác như núi cao đè chết một con kiến hung hãn rút xuống, không, phải gọi là đập xuống mới đúng!
Ầm!
Roi của Dịch Tuân đánh trúng bả vai chéo xuống bụng của Lão Canh, nhưng thanh âm phát ra cũng không phải tiếng roi va chạm với thịt, mà âm thanh nổ vang giống như dùng cục gạch đập vào.
Dưới ánh nhìn soi mói của Diệp Chân, thân thể Lão Canh bất chợt chia năm xẻ bảy giống như dưa hấu chín bị viên gạch đập vào!
Vẻ mặt Diệp Chân chợt trở nên vô cùng kinh ngạc, theo bản năng nhìn về phía Sơn Thần Dịch Tuân đang dễ dàng quơ roi.
Một cổ hàn khí lập tức từ lòng bàn chân xông thẳng lên ót.
Đây còn là một võ giả Giới Vương cảnh sao?
Một roi trực tiếp đánh nhục thân của một vị võ giả Giới Vương cảnh cửu trọng đỉnh phong chia năm xẻ bảy, thịt vụn bay đầy trời, vậy sao có thể là roi, rõ ràng là búa mới đúng!
Cùng bị đánh thành mảnh vụn còn có một trung phẩm Trấn giáp!
Thậm chí Diệp Chân thấy trong ánh mắt của Lão Canh theo nửa đầu bay ra ngoài cũng hiện đầy khiếp sợ!
Mặc dù nói để có thể dùng một roi quất Lão Canh được như vừa rồi có công lao đánh lén nhờ tiên thiên hồn quang ngũ sắc của Lăng Thiên Bích, nhưng uy lực này cũng quá con mẹ nó lớn một chút rồi?
- Roi này ít nhất cũng là Hậu Thiên Linh Bảo?
Trong lòng Diệp Chân lóe lên một suy nghĩ.
- Trường Lâm thương hào các ngươi thật to gan, lại dám làm xấu quy củ Ngũ Tiên đảo ta, lần này, cho dù đích thân Đông gia của Trường Lâm thương hào các ngươi đến cũng phải cho Ngũ Tiên đảo chúng ta một câu trả lời thỏa đáng!
Nổi giận quát một tiếng, Sơn Thần Dịch Tuân giống như Lưu Tinh Cản Nguyệt bay về hướng lão Canh bị một roi đánh cho chia năm xẻ bảy, định bắt sống Tiên Thiên thần hồn của lão Canh, người và tang vật đều lấy được!
Trong lúc bất chợt, một đốm lửa đột ngột từ trong hư không rơi xuống, giống như ánh nến có hơi nhảy một cái.
- Tinh Tinh Chi Hỏa, một đốm lửa nhỏ có thể thiêu cháy cả đồng cỏ.
Một tiếng quát như có như không từ trong hư không truyền tới, đốm lửa nhỏ yếu ớt giống như ánh nến hơi nội liễm kia lập tức nổ tung.
Trong phút chốc, chu vi mười dặm đã nổ thành một biển lửa.
Sắc mặt Diệp Chân cũng ở trong nháy mắt này trở nên vô cùng cổ quái.
- Người nào?
Sơn Thần Dịch Tuân gầm lên giận dữ, Linh Tiên trước người cuốn một cái, giống như chuồn chuồn lướt nước lướt đến biển lửa trước mặt.
Nhưng xem ở trong mắt Diệp Chân, lần này đánh ra cũng không phải roi, mà là vô số hư ảnh núi lớn phô thiên cái địa, dưới hư ảnh núi lớn nặng nề đè ép, biển lửa vừa xuất hiện đã thật nhanh bị dập tắt.
Diệp Chân nhìn đến ngây người, hôm nay hắn thật là mở rộng tầm mắt, thấy được cao thủ chân chính.
Sở dĩ lúc trước vẻ mặt Diệp Chân trở nên cổ quái là bởi vì ngay đốm lửa giống như ánh nến nổ lên, Diệp Chân cảm giác Hỏa Linh Lực quanh người hắn hoàn toàn bị rút sạch.
Không chỉ Hỏa Linh Lực quanh người hắn, mà ngay cả tứ trận Huyền Hỏa Toản do Thiên Lôi Linh Hỏa ngưng tụ thành mà hắn chuẩn bị xong bất cứ lúc nào chuẩn bị đánh ra lại cũng trong một khắc này mất đi ba phần sức mạnh.
Nói cách khác, uy lực Huyền Hỏa Toản của Diệp Chân trong ngay khi đó bị suy yếu ít nhất ba thành!
Đây là dưới tình huống Diệp Chân dùng toàn bộ Lực Lượng Thần Hồn toàn lực khống chế.
Loại thủ đoạn giống quỷ thần này làm cho trong lòng Diệp Chân hoảng hốt.
Diệp Chân luôn cho rằng Thiên Lôi Linh Hỏa chính là đòn sát thủ của mình, nhưng đối chiến với cao thủ như vậy, Diệp Chân còn chưa xuất thủ thì thực lực đã bị suy yếu hơn ba thành.
Đây chính là ba thành thực lực, cao thủ so chiêu, thường cũng chỉ kém một chút, nếu uy lực của sát chiêu thoáng cái bị suy yếu ba thành, thế thì còn đánh như thế nào?
Thủ đoạn này thật sự vô cùng kỳ diệu.
Quan trọng hơn chính là, ngọn lửa nhìn như tiện tay hội tụ Hỏa Linh Lực trong thiên địa nguyên khí ngưng tụ từ bốn phương tám hướng, thậm chí có không thấp hơn uy lực Thiên Lôi Linh Hỏa của Diệp Chân.
Cao thủ!
Người đột nhiên ra tay vào lúc này tuyệt đối là cao thủ trong cao thủ!
Theo bản năng, quanh người Diệp Chân léo lên một tầng lôi đình lôi quang bích lũy, bảo vệ toàn thân mình:
- Đại Nhĩ Đóa, Thiên Bích, đều lui ra sau, cẩn thận!
Diệp Chân quát lên.