← Quay lại trang sách

Chương 1561 Thái Thượng Dụ Lệnh

Không phải không nói, Sơn Thần Dịch Tuân đại danh đỉnh đỉnh hôm nay cảm thấy thủ lôi tràng Lục Lôi là một lần lôi tràng nhàm chán nhất trong kiếp sống chủ trì của hắn.

Gần như chính là phơi một ngày dưới anh mặt trời chói chang, gió biển thổi một ngày, hết sức buồn chán.

Loại thời gian này là thời gian trôi qua chậm nhất, nên khi thời gian chống lôi vừa kết thúc, Dịch Tuân cũng rất không có hình tượng duỗi người, chuẩn bị đi trở về bắt đầu tu luyện.

Ngũ Tiên lôi rất quan trọng nên luôn là mấy vị đệ tử thân truyền của Đại Đường Tôn thay phiên chủ trì, mỗi người luân phiên ba năm, Dịch Tuân đã chủ trì hơn hai năm mười một tháng.

Còn hơn nửa tháng nữa sẽ đến ngày Ngũ Tiên Đảo tổ chức đấu giá đại hội mỗi năm một lần, đồng thời luân trị này của hắn cũng sẽ kết thúc, lần kế đến phiên hắn luân trị Ngũ Tiên lôi chính là hai mươi bảy năm sau, có thể cực kỳ tiêu dao mấy năm.

Nhưng vào lúc này, một đạo phù quang từ trên trời hạ xuống rơi vào trong tay Dịch Tuân.

Võ giả thu phát phù tấn, đây là chuyện rất bình thường, nhưng Dịch Tuân nhìn phù tấn một cái, vẻ mặt đã trở nên ngưng trọng hơn mấy phần, vội vàng bước về phía Thiên Vận Đại Điện của Ngũ Tiên Đường.

Phát phù tấn cho hắn chính là Đại Đường Tôn của Ngũ Tiên Đường, nội dung cũng rất đơn giản, nói có chuyện quan trọng triệu kiến.

Phải biết, dưới tình huống bình thường, Đại Đường Tôn của Ngũ Tiên Đường cũng là sư tôn Dịch Tuân, giao phó chuyện cho Dịch Tuân làm việc thì đều là một đạo Phù tấn mà thôi, gần như rất ít khi yêu cầu hắn đến đại điện giao phó.

Loại tình hình hiếm thấy này từ mặt ngoài nói rõ, chuyện lần này Đường Tôn giao phó có thể rất quan trọng.

- Tham kiến sư tôn.

Sau khi chạy tới đại điện Ngũ Tiên Thiên Vận, Dịch Tuân vô cùng cung kính hành lễ vấn an.

- Không biết sư tôn cho gọi đệ tử đến đây là có chuyện gì quan trọng cần giao phó.

Đại Đường Tôn người mặc Hắc Y, dưới hàm có một chòm râu dài không nói gì, mà giao một phần Ngọc Giản cho Dịch Tuân, đồng thời dùng thần hồn truyền âm cho Dịch Tuân nói.

- Chuyện này rất quan trọng, chỉ có ngươi biết ta biết, tuyệt đối không thể nói cho bất kỳ kẻ nào, sau khi xem xong thì lập tức hủy.

Phân phó này làm cho vẻ mặt của Dịch Tuân biến hóa càng thêm ngưng trọng, ở trong đại điện cũng phải dùng thần hồn truyền âm, độ quan trọng của chuyện này cần phải xem Ngọc Giản, vẻ mặt Dịch Tuân lần nữa biến thành vô cùng cổ quái.

- Sư tôn, ngài gọi đệ tử ở nơi đó hầu cả đêm, cụ thể làm gì? Xin sư tôn chỉ thị?

Dịch Tuân đầu óc mơ hồ dùng thần Hồn truyền âm hỏi.

- Ngươi cứ làm theo lời nói trong ngọc giản, ở nơi đó hầu đến trời sáng, cụ thể làm gì, chờ cơ duyên đến, ngươi sẽ biết phải nên làm như thế nào.

Đại Đường Tôn nói.

- Cơ duyên đến.

Lời này làm cho Dịch Tuân hoảng sợ ngẩn người một chút, thấy thế nào cũng lộ ra huyền cơ.

Nhưng sư tôn không muốn nói nhiều, hắn cũng không thể hỏi nhiều, chỉ có thể nhận loại chuyện không giải thích được này, còn ngay trước mặt sư tôn hủy phần Ngọc Giản kia thành bột.

- Đúng rồi, sư tôn, buổi sáng ta thấy người của Thiên Miếu đến Ngũ Tiên Lôi, bọn họ lại tới?

Dịch Tuân hỏi.

- Như cũ rồi, đánh cho vi sư!

- Nhớ rõ, chuyện đó ngươi tuyệt đối không thể lơ là.

Đại Đường Tôn lại dặn dò một câu.

Cho đến đi ra khỏi Thiên Vận đại điện của Ngũ Tiên Đường, Dịch Tuân vẫn còn có chút không rõ, món đó nhìn qua hi lý hồ đồ, sao sư tôn lại coi trọng như vậy?

Thật ra thì không chỉ là Dịch Tuân không hiểu, cho dù sư tôn Đại Đường Tôn của hắn cũng không hiểu huyền cơ trong này là như thế nào.

- Sau khi sư tôn quy ẩn là trở thành Thái Thượng, mỗi một lần mở miệng chỉ điểm, chắc gì mang đến chỗ tốt cực lớn cho Ngũ Tiên Đường, chắc gì giúp Ngũ Tiên Đường có hơn huyền cơ, lần này cùng mấy lần trước kia đều không như thế, sẽ xảy ra chuyện gì đây?

Sau khi Dịch Tuân đi, vẻ mặt Đại Đường Tôn cũng vô cùng nghi hoặc nỉ non một câu.

Trên thực tế, một tờ mệnh lệnh hắn cho Dịch Tuân cũng không phải chủ ý của hắn mà là từ Thái Thượng, Thái Thượng trong lúc bất chợt truyền chỉ dụ xuống, nói hắn an bài như vậy, hắn cũng không biết huyền cơ trong đó ra sai cả.

- Công tử, mấy đầu trọc vòng vo một vòng ở trên Ngũ Tiên Đảo, sau khi đi mấy nhà thương hào thì ngay ở Ngũ Tiên Đường thiết lập bổn bộ ở trên Ngũ Tiên Đảo.

- Một gia hỏa được gọi là Đại Đường Tôn tiếp đãi kia một nhóm năm người, người cầm đầu của nhóm đầu đầu trọc nói là phụng mệnh Sơn chủ chuyên tới để đưa lên Ngọc Thư do Sơn chủ tự tay viết, nói một đống lời khách sáo.

Sau đó, sau khi Đại Đường Tôn xem qua Ngọc Thư, chỉ nói là sự việc trọng đại, yêu cầu xin phép Thái Thượng, nhưng Thái Thượng bình thường muốn gặp rất khó, nếu sau khi được chỉ thị của Thái Thượng, bọn họ sẽ tự đáp lại.

Trở lại Ngũ Phúc cư, Đại Nhĩ Đóa Niếp Đinh đã kể lại đầu đuôi mọi thứ hắn nghe được cho Diệp Chân.

Đáng tiếc là những thứ này lại làm cho Diệp Chân có chút không sờ được đầu não.

Đám đầu trọc Thiên Miếu gọi là phụng mệnh Sơn chủ, sợ rằng thấp nhất cũng là một trong ba Đại Thánh Đất Đầu Mục của Thiên Miếu, giống Phong Chủ Thanh Lê Phong, lại hoặc là Lôi Ngục Sơn Đích Sơn Chủ, hoặc là chủ nhân Nhật Nguyệt Thiên.

Khỏi cần phải nói, phần Ngọc Thư xuất từ tay mấy người kia tuyệt đối không đơn giản.

Đáng tiếc là, Diệp Chân cũng không biết mọi chuyện cụ thể trong đó là như thế nào.

Chỉ dựa vào những thứ này, Diệp Chân chỉ có thể nhìn ra giữa Ngũ Tiên Đường và Thiên Miếu có quan hệ, nhưng cụ thể là loại quan hệ nào thì không rõ cho lắm.

Nhưng từ trước mắt mà đoán, tuyệt đối không phải địch nhân.

Duy nhất một thu hoạch ngoài ý muốn chính là Thái Thượng!

Ngũ Tiên Đường lại có một vị tồn đại mà ngay cả Đại Đường Tôn đều phải gọi là Thái Thượng.

Mấy vị đệ tử Đường Tôn của Ngũ Tiên Đường giống như đám người Dịch Tuân, Thôi Thạch đều là tu vi Giới Vương cảnh Cửu Trọng đỉnh phong, bị vây trước cánh cửa Đạo Cảnh.

Như vậy, dùng cái này suy đoán, mấy vị Đường Tôn của Ngũ Tiên Đường sợ đều là người trong Đạo Cảnh.

Cũng chỉ có chừng mấy vị Đạo Cảnh tồn tại mới có thể phòng thủ một mảnh cơ nghiệp lớn như Ngũ Tiên Đường, để cho hào cường tứ phương không dám mơ ước.

Diệp Chân vốn tưởng rằng, Đạo Cảnh chính là võ lực cao nhất của Ngũ Tiên Đường, nhưng không ngờ, Ngũ Tiên Đường còn có một vị Thái Thượng.

Vậy vị Thái Thượng này sẽ có tu vi gì?

- Công tử, có người tới.

Còn không đợi Diệp Chân suy nghĩ xong, lỗ tai Đại Nhĩ Đóa Niếp Đinh động một chút, sau đó xoay người nghênh hướng cửa trạch viện.

Mấy hơi sau, Đại Nhĩ Đóa Niếp Đinh lộ vẻ mặt cổ quái chậm rãi nghiêng người, nói cho đúng là để cho ba vị nam tử mặc áo khoác màu xám mặt trắng chậm rãi bước vào.

Nhất là nam tử mặt trắng dẫn đầu, khí tức Giới Vương cảnh bát trọng hết sức kinh người, trực tiếp dọa Đại Nhĩ Đóa sợ hãi, sắc mặt tái nhợt.

Diệp Chân cảm thụ lại hoàn toàn khác Đại Nhĩ Đóa.

Diệp Chân cảm thụ là sau khi ba nam tử mặt trắng mang theo khí tức âm lãnh bước vào.

Trong sân, giống như có ba con rắn độc âm lãnh đi vào, có thể làm người ta cả người phát lạnh.

Cửu Đầu Trùng từ trong bụi cỏ lộ ra mấy cái đầu, trong mắt bắn ra hung quang bốn phía, đường vân đen nhánh trên đối cánh của Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu theo đôi cánh chậm rãi huy động, đường vân càng thần bí.

Lăng Thiên Bích ở một bên sân pha trà, trong lúc bất chợt giống như một thanh kiếm đứng lên, khí tức thần hồn vô cùng bàng bạc giống như thuỷ triều tràn ra bốn phương tám hướng.

Đang lúc Diệp Chân ý muốn thúc giục Thiên Lôi Linh Hỏa để xua tan âm khí làm người ta cả người khó chịu đi thì nam tử mặt trắng dẫn đầu bất chợt lên tiếng.

Giọng nói giống như vịt đực làm cho cho vẻ mặt Diệp Chân trở nên ngẩn ngơ.