Chương 1562 Lần Đầu Nghe Đoạt Đích
Đại Chu chính tứ phẩm vương phủ chưởng quản sự vụ, Đại thái giám - Lữ Nhượng gặp qua Địch công tử.
Võ giả mặt trắng đi đầu giọng nói như vịt đực lại thêm một thân âm khí kia, Diệp Chân đã biết mấy vị trước mắt này đều là thái giám.
Thái giám đến từ Đại Chu.
Chỉ là Diệp Chân có chút không rõ, Ngũ Tiên đảo này cách Bắc Hải rất xa, tại sao thái giám Đại Chu lại tìm tới hắn?
Ngoài miệng nói chào Diệp Chân, nhưng tên Đại thái giám Lữ Nhượng này chỉ hướng về phía Diệp Chân xa xa chắp tay, căn bản không có ý tứ chào, một mặt kiêu căng.
Đồng thời, ba vị thái giám bước vào cửa đại viện cùng cởi một cái áo khoác màu xanh trên người, lộ ra áo mãng bào thêu kim toàn ngân thanh hắc sắc bên trong.
Đặc biệt là ở ngực Đại thái giám Lữ Nhượng có một con đại mãng hung tợn dữ dằn ngẩng đầu, nhìn qua đặc biệt doạ người, Đại Nhĩ Đóa Nhiếp Đinh còn đứng trước cửa cũng bị tình cảnh này làm cho giật mình.
Đại Chu, đối với một di dân hải ngoại như Đại Nhĩ Đóa Nhiếp Đinh thực sự là một nơi Thần Tiên xa không thể với.
Đế quốc đó cực kỳ mạnh mẽ, cực kỳ dồi dào, cực kỳ bao la, con dân đế quốc cực kỳ an nhàn, đế quốc đó không ai dám trêu chọc, tuy xa cũng chắc chắn tru.
Đôi môi thật mỏng của Lữ Nhượng hơi nhếch, hắn rất hài lòng với phản ứng của Đại Nhĩ Đóa Nhiếp Đinh, những năm này giúp chủ nhân làm việc ở bên ngoài, chỉ cần lấy ra thân phận, không người nào không phải loại dáng dấp này.
Thế nhưng, Diệp Chân, cũng chính là Địch Khoát Hải còn có phản ứng của người phụ nữ kia lại làm cho hắn rất khó chịu.
Người phụ nữ kia còn có thể, một bộ mặt không hề có cảm xúc, nhưng ánh mắt của Địch Khoát Hải kia lại rõ ràng chính là dáng dấp nhìn một thằng ngu, làm cho Lữ
Nhượng cảm thấy một loại khuất nhục không tên.
Thân phận của hắn lại chấn không được tên trước mắt này?
Chỉ có thể nói, cảm tính của loại sinh vật tên là thái giám này thực sự quá lợi hại.
Lại có thể từ ánh mắt của Diệp Chân hiểu rõ ý nghĩ của Diệp Chân.
Không sai, vừa rồi Diệp Chân chính là xem mấy thằng ngốc biểu diễn.
Một thái giám tứ phẩm nho nhỏ cũng dám vẫy đuôi ở trước mặt Diệp Chân hắn?
Từ sau khi Diệp Chân được phong tước, gặp qua vô số thái giám, chính là Ngư
Triêu Ân phụng ở Ngự tiền gặp Diệp Chân cũng phải tự xưng một tiếng lão nô, miệng nói Tước gia.
Tuy rằng thật bàn về quyền thế, nếu như tên Ngư Triêu Ân kia nổi nóng muốn thu thập Diệp Chân thì hắn tuyệt đối không thấy được mặt trời ngày hôm sau.
Nhưng đây chính là lòng dạ, đây chính là vị phần.
Trước mắt, Lữ Nhượng này chỉ dựa vào việc làm ngu xuẩn vừa rồi, Diệp Chân đã biết là tiểu lâu la chạy việc bên ngoài của một Vương phủ nào đó, thói quen lấy thân phận sĩ diện ngốc bút.
- Lữ Đại thái giám? Xin lỗi, không quen biết, tiễn khách!
Diệp Chân thiếu kiên nhẫn phất phất tay, Lăng Thiên Bích thì một mặt lạnh lùng bước lên quát.
- Xin mời!
Một tiểu thái giám tìm mình, cho dù có là chính sự thì cũng tuyệt đối không phải chuyện tốt đẹp gì.
Vì vậy Diệp Chân căn bản không muốn nghe, nếu không phải mấy người này mạnh mẽ xông vào, Diệp Chân ngay cả gặp bọn họ cũng không muốn.
Nghe vậy, sắc mặt Đại thái giám Lữ Nhượng trên người mặc áo mãng bào biến đổi, cái cổ giương lên, âm thanh quái gở nói.
- Địch công tử, ngươi vẫn nên nghe chúng ta nói vài lời đi, đối với ngươi chỉ có lợi, không có chỗ xấu.
- Xin lỗi, tại hạ không có hứng thú.
Diệp Chân lần thứ hai cho một cái đinh mềm.
- Nếu như Địch công tử không có hứng thú với chuyện của chúng ta sắp nói, như vậy Vương gia nhà ta đối với Độc Long đảo nhất định sẽ rất có hứng thú.
Lữ Nhượng ung dung thong thả nói.
Sắc mặt Diệp Chân lập tức chìm xuống.
- Uy hiếp ta?
- Chúng ta sao dám uy hiếp Địch công tử, chỉ là muốn mời Địch công tử cho chúng ta một cơ hội nói chuyện, huống hồ, chuyện chúng ta nói cũng có mấy phần quan hệ với Độc Long đảo của Địch công tử.
Lữ Nhượng ngoài cười nhưng trong không cười chắp tay.
Diệp Chân suy nghĩ một hồi, nghiêng người dùng tay làm dấu mời.
Tuy rằng đến chính là ác khách, nhưng mấy người này lại mấy lần nhắc tới Độc Long đảo, hiển nhiên bọn họ đối với lai lịch của Diệp Chân cũng chính là Địch Khoát Hải đã tốn không ít công phu.
- Chúng ta làm việc luôn gọn gàng nhanh chóng, xưa nay không dây dưa dài dòng, nếu Địch công tử muốn nói chuyện, vậy chúng ta sẽ trực tiếp mở miệng.
Sau khi vào phòng, Lữ thái giám này tùy xuất ra một kết giới bảo vệ thượng phẩm, trực tiếp mở miệng.
- Chủ nhân nhà ta thấy Địch công tử vũ dũng nên muốn thu Địch công tử đến dưới trướng hiệu lực. Chỗ tốt là tuyệt đối không thể thiếu cho Địch công tử.
- Một năm có thể thu được huân vị Ân Kỵ úy, ba năm Ngân Kỵ úy, trong vòng hai mươi năm, nhất định là Kiêu Kỵ úy, đây là ân thưởng bình thường, nếu lập xuống công lao hoặc đại lao, trong vòng ba đến năm năm mò đến một cái Kiêu Kỵ giáo, chừng mười hai mươi năm làm đến Tướng Soái, cũng không phải không thể, chỉ cần ngươi có thể lập xuống công lao.
- Ngoài ra, coi ngươi có thể lực lớn hàng năm đều có đủ loại thiên tài địa bảo và linh thạch dùng để tu luyện, đương nhiên, Niệm Linh Đan quý giá nhất cũng không thể thiếu.
- Một năm ít nhất năm viên thượng phẩm Niệm Linh Đan là không thể thiếu.
- Ngoài ra, quyền thế, nữ nhân, chỉ cần ngươi có năng lực, chính là muốn nếm thử một Quận chúa, Công chúa cũng chỉ là một câu nói của Vương gia chúng ta mà thôi.
Lữ Nhượng này càng nói càng đắc ý, nói xong lời cuối cùng, tự mình còn bắt đầu cười lên, dường như kiêu ngạo giúp quyền thế Vương gia nhà hắn.
- Đúng rồi, Địch công tử không thường cất bước trên lục địa, nên chắc không biết quý giá huân vị ở Đại Chu, võ giả Huyền Cung cảnh bình thường muốn mò đến huân vị Giáo cấp một, không tốn trăm năm dốc sức là không thể.
- Cho tới Huân vị Tướng một cấp.
Đủ loại hứa hẹn, nghe vào rất lợi hại, đặc biệt là Đại Nhĩ Đóa Nhiếp Đinh, một bộ dáng dấp như đàn nghe Thiên thư, nhưng nghe tại Diệp Chân trong tai, tất cả đều là…
Trước tiên không nói Diệp Chân có nguyện ý hay không, chỉ có chút chỗ tốt này đã muốn để Diệp Chân hiệu lực, mua mạng của Diệp Chân, đây cũng quá coi khinh Diệp Chân.
Phần bảng giá này dùng để thu mua Diệp Chân vừa tới Hồng Hoang đại lục không bao lâu còn có thể, hiện tại thì nửa con mắt cũng không lọt nổi.
- Như thế nào, Địch công tử có đồng ý hay không?
Lữ Nhượng lần thứ hai giục nói.
Diệp Chân không tỏ rõ ý kiến cười cợt, khá có chút tò mò hỏi.
- Lữ công công, không biết Vương gia nhà ngươi là vị nào? Nếu muốn ta hiệu lực, ta cũng phải biết chủ nhà là ai chứ?
- Chủ nhân?
Nghe vậy, đôi môi thật mỏng của Lữ Nhượng lần thứ hai nhếch lên, một tia ngạo nghễ hiện lên.
- Tục danh của Vương gia nhà ta không phải ngươi có thể biết đến.
- Nhưng thân phận của Vương gia nhà ta thì có thể tiết lộ một, hai.
- A, Vương gia nhà ta họ Cơ, không phải Vương tộc bứt một đám lớn trong họ Cơ mà là dòng họ Vương gia hàng năm cũng có thể theo Thánh Thiên tử và Nghị Chính Thân Vương tiến vào tổ miếu tế bái trước Thánh đàn, ngươi có hiểu không?
- Nếu như ngươi không hiểu, ta sẽ nói rõ hơn cho ngươi, hàng năm có thể tiến vào tổ miếu tế bái trước Thánh đàn, chỉ có Hoàng tộc đương đại mới có thể tiến vào!
Không cần Lữ Nhượng này dông dài, Diệp Chân đã rõ ràng, chủ tử sau lưng Lữ
Nhượng này là người nào.
Hoàng tử!
Con ruột của Thánh Thiên tử Nhân Tôn Hoàng Cơ Long của Đại Chu, còn có phong hào nhi tử của Hoàng Hậu Vương phi.
Trong thời gian ngắn, trong đầu Diệp Chân đã né qua bốn chữ - Tranh quyền đoạt vị!