Chương 1563 Lại Cho Ngươi Một Đao
Đối với những chuyện như đoạt vị thì Diệp Chân cũng không xa lạ gì, thậm chí hắn từng tham dự một, hai lần.
Mà cũng chính vì từng tham dự cho nên hắn mới biết chuyện đoạt vị phức tạp và nguy hiểm như thế nào.
Khi Diệp Chân còn ở tại địa lục Chân Huyền, Hắc Thủy Đế Quốc chỉ là một quốc gia nhỏ bằng nửa châu của Đại Chu mà trận chiến đoạt vị cũng đã cắn nuốt vô số mạng người. Cuối cùng nhờ nắm tay của Diệp Chân mà người Tề Vân Tông ủng hộ mới thượng vị.
So với Hắc Thủy Đế Quốc thì tình huống của Đại Chu Đế Quốc còn phức tạp hơn vạn lần. Không những cao thủ nhiều như mây mà các thế lực lớn cũng cuồn cuộn sóng ngầm.
Bá chủ mà Diệp Chân biết đến bao gồm tám đại Nghị Chính Thân Vương, Tổ Thần Điện, Thiên Miếu, mỗi một nhà đều không phải có thể tùy tiện chạm vào.
Chớ nói chi những Vương hầu, quân đầu, quan to một phương, hơi tí là tay cầm hùng binh cũng không thiếu nhúng tay vào.
Không cần Lữ Nhượng mở miệng thì Diệp Chân cũng đã biết cái tên này hoặc chính xác hơn là tên hoàng tử sau lưng hắn tới mời chào mình để làm gì: bia đỡ đạn!
Là loại bia đỡ đạn bán mạng, có thể từ bỏ bất cứ lúc nào!
Diệp Chân hóa thân Địch Khoát Hải có được chút danh tiếng trên Ngũ Tiên Lôi đảo Ngũ Tiên, cho mọi người thấy chiến lực siêu cường, tự nhiên chỉ có thể làm những việc đánh đánh giết giết.
Mà trong trận chiến đoạt vị, người làm việc đánh đánh giết giết là không có giá trị nhất.
Chỉ điều này thôi thì Diệp Chân tuyệt đối sẽ không đáp ứng.
- Đa tạ đã coi trọng, nhưng hiện nay Địch mỗ chỉ một lòng theo đuổi võ đạo, còn chưa có suy nghĩ hiệu lực vì người khác!
Diệp Chân từ chối không chút do dự.
Gương mặt của Lữ Nhượng đột nhiên trầm xuống, trở nên càng thêm thâm độc.
- Địch công tử, ngươi phải suy nghĩ cho kỹ, hôm nay chúng ta lại đây cũng vì để mắt Địch công tử. Nếu như Địch công tử không cân nhắc kỹ càng thì… Hừ!
Trong mắt Lữ Nhượng bắn ra hung quang như rắn độc.
- Chờ khư thị Độc Long đảo kia đóng cửa đi!
Trong nháy mắt tiếp theo, gương mặt ngoài cười trong không cười của Lữ Nhượng rung động một chút.
- Đương nhiên, nếu Địch công tử đồng ý thì mấy chiếc thương thuyền dưới trướng Vương gia chúng ta cũng đủ khư thị Độc Long Đảo kiếm lời không ít.
- Ngược lại, nếu như ngươi không thức thời, không cần Vương gia nhà ta mở miệng, chỉ cần ta nói một tiếng thì ngươi chờ khư thị Độc Long đảo kia biến thành phế tích đi!
Đối với loại người có tâm lý không giống với người thường như thái giám, Diệp Chân vốn định có thể lừa gạt được thì lừa gạt cho qua chuyện. Nhưng mà hắn không ngờ tên Lữ Nhượng này lại không coi ai ra gì, trực tiếp uy hiếp mình.
Thật đúng là cho mặt mũi mà lại không cần.
- Tên không trứng nhà ngươi là cái thá gì mà dám uy hiếp ta! Còn muốn cho khư thị Độc Long Đảo biến thành phế tích, ngươi thử xem, có bản lĩnh ngươi thử xem.
- Ngươi chịu đao thứ nhất đã biến thành thứ không trứng, có tin ta lại cho ngươi một đao nữa để ngươi ngay cả thái giám cũng không làm được không?
Diệp Chân tức giận mắng to.
- Ngươi ngươi….
Bị Diệp Chân mắng ngay chỗ đau làm gương mặt Lữ Nhượng lúc đỏ lúc trắng, hắn bị
Diệp Chân mắng đến nỗi nói không ra lời.
- Cút đi, lập tức cút ngay cho lão tử!
Diệp Chân chỉ vào đại môn rồi hét to.
- Nếu không cút có tin lão tử cho ngươi một đao không!
- Ngươi dám!
Ác khí bị chặn lại nửa ngày, Lữ Nhượng rốt cục nhảy dựng lên, hắn dùng cái giọng lanh lảnh như vịt đực gào thét.
- Một tên Thông Thần Cảnh nho nhỏ lại dám nói như vậy với ta. Ngươi chờ đó, ta nhất định sẽ giết chết ngươi!
- Thiên Bích, tiễn khách!
Cơ hồ là khi Diệp Chân vừa dứt lời thì một cái roi hồn ngưng tụ từ tiên thiên hồn quang ngũ sắc bay về phía Lữ Nhượng và hai tên tiểu thái giám kia, đánh bọn họ bay ra ngoài.
Lữ Nhượng lộ ra vẻ cả kinh, quanh người lập tức tỏa ra một tầng ánh sáng âm hắc, trong tiếng hít thở mang theo vài phần âm trầm, khí tức thần hồn bàng bạc bay lên quanh thân Lữ Nhượng.
Hắn bị hồn quang ngũ sắc của Lăng Thiên Bích đánh trúng cũng chỉ loạng choạng hai cái rồi bay thẳng lên không trung, đồng thời xách theo hai tên tiểu thái giám đang kêu rên thảm thiết vì bị roi hồn ngũ sắc đánh trúng.
- Tiểu tử, ngươi chờ đó!
Giọng nói âm u tựa như rắn độc phun tâm vang vọng khắp đình viện của Diệp Chân.
Lăng Thiên Bích muốn đuổi theo lại bị ánh mắt của Diệp Chân ngăn cản, sau đó hắn nhìn về phía Đại Nhĩ Đóa Nhiếp Đinh.
Hiện tại Diệp Chân tuyệt đối sẽ không tham dự vào những chuyện phức tạp như đoạt vị.
Với thân thể hiện nay của Diệp Chân, nếu bị kéo vào vòng xoáy tranh đoạt của Đại Chu Đế Quốc thì sợ là sẽ bị xé thành mảnh nhỏ cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.
Cho nên từ chối là điều tất nhiên.
Ở trong Đại Chu, Diệp Chân đã từng qua lại với rất nhiều thái giám. Chức vị đệ nhị lộ Tuần Phong Sứ Tuần Tra Ti Tây Tuần Thú càng là biết rất nhiều bí ẩn, hắn biết loại sinh vật gọi là thái giám này rất thù dai, phần lớn phi thường mưu mô, thậm chí còn có tên ẩn nhẫn mấy trăm năm mới ra tay trả thù kẻ địch.
Vừa ra tay thì tàn nhẫn đến mức tận cùng.
Cho nên thái độ của Diệp Chân đối với thái giám chính là có thể không đắc tội thì sẽ không đắc tội, cũng không muốn xé rách mặt để tăng thêm một kẻ địch.
Nhưng không ngờ tên Lữ Nhượng này lại trực tiếp uy hiếp mình.
Vậy thì hắn cũng chỉ có thể trở nên hung ác.
Đương nhiên, Diệp Chân tuyệt đối không phải người nhất thời mắng chửi cho sảng khoái, khi mở miệng mắng tên Lữ thái giám này thì Diệp Chân cũng đã có kế hoạch.
Khư thị Độc Long Đảo ở tại Bắc Hải, có tam đại Thủy phủ bảo vệ xung quanh, nếu chỉ có thực lực bình thường thì dù là Hoàng tử thì cũng không cách nào phá hủy được, nhưng điểm trí mạng của nó lại là không có cao thủ tọa trấn.
Nếu như đối phương phái hai, ba cường giả Giới Vương Cảnh hậu kỳ tới thì sợ là khư thị Độc Long Đảo sẽ gặp tai họa.
Vì lẽ đó Diệp Chân đã có dự định từ sớm, thay vì chờ đám thái giám này trả thù thì hắn sẽ tiên hạ thủ vi cường, thu thập bọn hắn.
Nửa khắc sau, Đại Nhĩ Đóa Nhiếp Đinh nâng mắt lên nói.
- Đại nhân, tên thái giám kia đi tới vùng đảo phía tây, trên bản đồ thì hẳn là vị trí này.
- Trong sân không có nhiều người, ta phát hiện có tổng cộng mười tám người…
Lỗ tai của Đại Nhĩ Đóa Nhiếp Đinh rung động, báo cáo toàn bộ nhất cử nhất động của mỗi người trong trạch viện tên Lữ Nhượng kia.
Diệp Chân không nói gì, hắn chỉ ngồi ở đó, yên tĩnh nghe và phân tích tình báo của Đại Nhĩ Đóa.
Nếu đã không nể mặt mũi thì Diệp Chân cũng không có ý định để lại người sống.
Chỉ là người trong viện của tên Lữ Nhượng kia nhiều hơn trong dự đoán của Diệp Chân một chút.
Cái gọi đêm dài lắm mộng, Diệp Chân cũng không muốn đợi đến khi đám người Lữ
Nhượng bắt đầu trả thù khư thị Độc Long Đảo thì mới động thủ.
Giờ tý vừa qua, Diệp Chân lặng lẽ để lại một thận ảnh phân thân trong phòng, sau đó chìm xuống đất, sau nửa khắc thì hắn đã xuất hiện trong đại viện của Lữ
Nhượng.
Đây là một tòa nhà lớn có phhạm vi ngàn mét, nhưng bên trong lại không có nhiều người cho lắm, tổng cộng chỉ có mười tám người, toàn bộ đều là thái giám.
Còn là một đám thái giám có tu vi không thấp hơn Huyền Cung Cảnh.
Lúc này đã là nửa đêm, dù cho toà đại viện được một tòa đại trận hộ viện bao bọc nhưng chỉ có một nửa là nghỉ ngơi hoặc đả tọa tu luyện.
Chín người thì chịu trách nhiệm canh gác, hai người đứng canh trước cửa tinh xá của Đại thái giám Lữ Nhượng, hai người canh giữ cửa viện và hai người đứng ở hai nơi quan trọng trong viện.
Ba người còn lại, một người ẩn núp trên nóc nhà, một người ẩn núp trong bóng đại thụ, người cuối cùng thì Diệp Chân phải phí sức một lúc lâu mới xác định được vị trí. Hắn điều khiển thần niệm tản ra trong hư không, lẳng lặng quan sát gần nửa canh giờ thì mới phát hiện.
Người cuối cùng lợi dụng không gian thần thông để ẩn giấu ở trong hư không.
Như vậy một khi phát sinh chuyện gì thì tám người sẽ lập tức phát hiện cũng như xuất hiện, mà tên thái giám thứ chín này sẽ cho kẻ địch một đòn trí mạng.
Không thể không nói, canh gác thế này thật sự rất nghiêm mật.
Cũng may Diệp Chân có Tiên Thiên Ngũ Hành Thần độn, bằng không nếu người bình thường chui vào thì sợ là sẽ bị phát hiện ngay lập tức.
Diệp Chân cũng không có vội vã ra tay, mà đang đợi cơ hội.
Trong tinh xá, Lữ Nhượng chưa ngủ mà khoanh chân ngồi xuống, quanh thân tỏa ra thần hồn chập chờn.
Xem ra lúc tối hắn ăn một roi của Lăng Thiên Bích nên bị thương thần hồn, hiện tại đang chữa thương.
Diệp Chân rất có kiên trì, hắn không có nóng lòng ra tay, lẳng lặng ẩn núp trong lòng đất chờ đợi cơ hội.