← Quay lại trang sách

Chương 1574 Một Phong Thơ Nói Tới Thải Y

Mao ma ma vừa mở miệng, nước mắt đã chảy xuống, hiển nhiên, cực kỳ đau lòng đối với việc thiếu chủ nhà mình bị thương.

Phúc công công thân thể lọm khọm bất đắc dĩ cười khổ một cái, đỡ Mao ma ma và Nguyên Hồng Ưng cùng nhau nhảy xuống Ngũ Tiên Lôi, trong lúc nhảy xuống lại quay đầu lại nhìn chăm chú Diệp Chân.

Ánh mắt lạnh lẽo đó lại làm cho toàn thân Diệp Chân mát lạnh, trong lòng bay lên một loại cảm giác sởn cả tóc gáy, dường như bị hung thú hồng hoang gì ghê gớm lắm nhìn chằm chằm.

Điều này làm cho Diệp Chân hơi ngơ ngác!

Phải biết, cho dù ánh mắt của Sơn Thần Dịch Tuân cũng không có tạo ra loại kinh sợ cho hắn.

- Đại Nhĩ Đóa, nhìn chăm chú hai già một trẻ kia, xem có thể tìm ra lai lịch của bọn họ hay không.

Thần niệm khẽ động, Diệp Chân truyền đạt một mệnh lệnh cho Đại Nhĩ Đóa Nhiếp Đinh.

Đột nhiên, Diệp Chân cảm thấy trên mặt nóng lên, ngẩng đầu lên thì thấy Sơn Thần Dịch Tuân đang dùng một loại ánh mắt cực kỳ quái dị nhìn chằm chằm mình.

Ánh mắt kia dường như đang hỏi, Địch Khoát Hải ngươi đến cùng còn có bao nhiêu thực lực chưa hiển lộ ra?

Diệp Chân cười cười, chắp tay về phía Sơn Thần Dịch Tuân, để người sau cũng từ trong khiếp sợ khôi phục lại, bắt đầu thực hiện công việc của mình.

Vừa rồi, hắn đúng là bị thủ đoạn của Diệp Chân làm kinh hãi.

Vốn tưởng rằng Diệp Chân phải thua, không ngờ không nói đến Diệp Chân có thể chịu đựng dưới công kích cực kỳ ác liệt của Nguyên Hồng Ưng lâu như vậy, mà cuối cùng còn ngoài ý muốn thắng cuộc.

Sau khi Sơn Thần Dịch Tuân tuyên bố Diệp Chân thắng lợi, ngoài Ngũ Tiên Lôi kêu rên một mảnh, những người nhìn thấy Nguyên Hồng Ưng vô cùng tự tin tại tự mình đập lên mình bảy triệu viên linh thạch thượng phẩm, dồn dập động lòng đặt Nguyên Hồng Ưng thắng, lúc này dồn dập cố sức chửi Nguyên Hồng Ưng.

Mắng to Nguyên Hồng Ưng ngoài tô vàng nạm ngọc, trong thối rữa, nhãn cao thủ đê (*), tự tin quá mức, hại bọn họ thua linh thạch.

(*) Nhãn cao thủ đê: nói như rồng leo, làm như mèo mửa.

Càng có người mắng Nguyên Hồng Ưng là ngu xuẩn số một, tay cầm hai Hậu Thiên Linh Bảo mà vẫn có thể thua, trí tuệ này, nói hắn là heo thì quả thật là sỉ nhục heo.

Chuyện võ giả bắt tay vào làm từ trước đến giờ trắng trợn không kiêng dè, những câu nói này, toàn bộ truyền vào tai Nguyên Hồng Ưng đang được Mao ma ma ôm trong ngực, làm cho biểu hiện của Nguyên Hồng Ưng trở nên cực kỳ tái nhợt, mười ngón tay không tự chủ bấm sâu vào lòng bàn tay.

Trong nháy mắt tiếp theo, Phúc công công đột nhiên quay đầu lại, những võ giả chửi rủa phát tiết lửa giận bị ánh mắt cực kỳ âm u của Phúc công công một nhìn chăm chú, đáy lòng từng người từ phát lạnh, không dám tiếp tục mở miệng nữa.

Đương nhiên, những cái này chỉ là một phần võ giả vì phát tiết thua linh thạch tức giận chửi rủa, chiến lực chân thực của Nguyên Hồng Ưng ra sao cũng chỉ có Diệp Chân mới là người rõ ràng nhất.

Có người vui mừng có người buồn, các võ giả thua tiền mắng trời mắng đất mắng tổ tông, những chưởng quỹ mở nhà cược thì lại vui vẻ ra mặt.

Mỗi nhà kiếm lời một hai trăm vạn viên linh thạch thượng phẩm không nhiều, nhưng cũng là có một số tiền thu không nhỏ, đúng không? Thậm chí có thể bù đắp thiếu hụt mấy ngày trước.

Tin tức này truyền tới trong tai chưởng quỹ khống chế mấy nhà đổ đấu mấy ngày nay đóng cửa của Trường Lâm thương hào, làm mỗi ngươì đập ngực giậm chân, hô to tính sai.

Này lại là một tổn thất lớn.

Nguyên Hồng Ưng nắm giữ ba Hậu Thiên Linh Bảo cường hãn, đồng thời còn nắm giữ hai đại thần thông khác nhau cũng có thể bị đánh bại trọng thương, như vậy võ giả khác muốn lên chống lôi trước phải suy nghĩ kỹ càng.

Bảo bối và thần thông bí thuật trong tay mình so với Nguyên Hồng Ưng thì thế nào?

Kết quả so sánh không cần nói cũng biết.

Nguyên bản, hiện tại võ giả có can đảm khiêu chiến thất đài chủ Diệp Chân đã là phượng mao lân giác, hiện nay, có một trận đánh như Nguyên Hồng Ưng thì càng ít đến không có.

Sau khi đánh với Nguyên Hồng Ưng một trận, mãi đến cuối ngày mặt trời lặn về tây, không còn bất cứ võ giả nào dám lên Ngũ Tiên Lôi khiêu chiến Diệp Chân.

Diệp Chân thủ lôi thành công ngày thứ bảy, khắc tên lên bia Ngũ Tiên Lôi.

Trong một phòng khách ở phía tây Ngũ Tiên đảo, Nguyên Hồng Ưng được Mao ma ma ôm trở về phòng khoanh chân chữa thương, trải qua hơn nửa ngày chữa thương, chậm rãi mở mắt ra.

- Thiếu chủ, người thế nào rồi?

Nguyên Hồng Ưng vừa mở mắt, Mao ma ma đã nhào tới hỏi thăm.

- Đã có chút khôi phục, thương thế ngũ tạng lại có thêm một hai ngày nữa thì có thể triệt để khôi phục, bản nguyên thần hồn chịu đến chấn động, chỉ sợ phải dưỡng chừng mười ngày.

- Chỉ là Long Hồn Chiến Khải bị nổ đến tán loạn, muốn khôi phục, không tốn nửa năm ôn dưỡng là không thể.

Nói đến đây, Nguyên Hồng Ưng đột nhiên nắm chặt nắm đấm.

- Không ngờ cái tên gia hỏa đó lại có thể làm ta bị thương!

- Hừ, họ Địch kia quá đáng ghét.

Mao ma ma một mặt tức giận.

- Thiếu chủ yên tâm, tối hôm nay, lão bà tử ta sẽ tìm tới cửa, thủ tiêu họ Địch kia, sau đó câu thần hồn của họ Địch đến cho thiếu chủ hả giận!

- Không!

Nguyên Hồng Ưng nói ra chữ này như chặt đinh chém sắt.

- Ma ma, mối thù này ta muốn đích thân báo!

- Ta muốn tự tay đạp Địch Khoát Hải kia ở dưới chân, khi đó ta mới có thể rửa sạch nhục nhã này!

Nói xong, ánh mắt của Nguyên Hồng Ưng nhìn về phía lão giả lọm khọm một bên.

- Phúc công công, trải qua lần thất bại này, ta đột nhiên rõ ràng khổ tâm của phụ thân đại nhân.

- Từ hôm nay trở đi, ta sẽ theo phụ thân đại nhân sắp xếp.

Phúc công công nghe vậy thì đại hỉ, khom người nói.

- Thiếu chủ anh minh!

- Nhưng chờ sau khi thương thế của ta lành, ta muốn chiến một hồi với họ Địch kia trước! Một trận chiến trên võ đài đối với ta cũng không công bằng!

Trong Ngũ Phúc Cư, Đại Nhĩ Đóa Niếp Đinh đem nghe được Nguyên Hồng Ưng nói với Mao ma ma thuật lại không sót một câu cho Diệp Chân.

Đại Nhĩ Đóa là người thuật lại, vẻ mặt tràn đầy ngưng trọng, lo lắng, nhưng Diệp Chân là người trong cuộc, nghe từ đầu đến cuối lại cười lên ha hả.

Diệp Chân xuất đạo những năm này đã gặp vô số cừu địch, người đưa Diệp Chân với tử địa càng không đếm xuể, nhưng đến bây giờ, Diệp Chân như cũ sống rất tốt.

Về phần Nguyên Hồng Ưng kia, nhiều nhất chỉ là một phú nhị đại mà thôi, một khi thật liều mạng thì tuyệt đối là ngoài mạnh trong yếu, huống chi đã giao thủ qua một lần, lai lịch của Nguyên Hồng Ưng, Diệp Chân đã sờ không khác gì, Nguyên Hồng Ưng này, Diệp Chân thật không coi vào đâu.

Còn có Mao ma ma muốn giết chết hắn cho Nguyên Hồng Ưng hả giận, mặc dù tu vi bà ta cao đến Giới Vương cảnh cửu trọng đỉnh phong, nhưng Diệp Chân cũng không sợ.

Không đánh lại, chạy thoát thân lại không có vấn đề.

Diệp Chân kiêng kỵ thật ra là Phúc công công vẫn luôn không nói lời nào, mặc dù Phúc công công đó không hiển lộ ra khí tức, nhưng tùy ý liếc một cái cũng có thể làm cho Diệp Chân trải qua vô số trận chiến lớn nhỏ tê cả da đầu, tuyệt đối không phải nhân vật đơn giản.

- Ba người này, ngươi không cần phải để ý đến, lúc không có chuyện gì làm thì chú ý một chút có người nào nhắc đến thiên địa linh vật có thể bổ sung lực lượng bổn nguyên hay không, nếu có thì lập tức cho ta biết.

Diệp Chân giao phó.

Đại Nhĩ Đóa đáp ứng một tiếng, nhưng nhìn bộ dáng, hiển nhiên sẽ không bỏ qua chú ý đối với một nhóm ba người Nguyên Hồng Ưng.

- Tốt lắm, các ngươi đều đi nghỉ ngơi đi, trận chiến ngày hôm nay rất có ích lợi đối với ta, ta muốn tìm hiểu kỹ một phen, chuyện không quá quan trọng thì không nên quấy rầy ta.

Diệp Chân vừa giao phó xong, Vân Dực Hổ Vương Tiểu Miêu và Cửu Đầu Trùng đã thay nhau gầm nhẹ một tiếng, nhào ra ngoài cửa sổ để lại Diệp Chân trong tĩnh thất.

Thật ra nhắc tới, Diệp Chân hẳn phải cảm tạ Nguyên Hồng Ưng, hôm nay đánh một trận, Nguyên Hồng Ưng đã ép toàn bộ thủ đoạn tiềm lực của Diệp Chân ra ngoài, để cho Diệp Chân thụ ích lương đa.