← Quay lại trang sách

Chương 1596 Lăng Thiên Bích Quả Tuyệt

Nhị Đường Tôn Phục Tiêu nói ra ý hắn, cũng là ý của Thái Thượng.

Nghe vậy, Thôi Thạch nặng nề gật đầu một cái.

Kiểu chuyện này, làm rất đơn giản, không ngoài mấy giờ, chính là để cho Địch Khoát Hải phạm phải Đường quy, hoặc giả cho chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm cao, hoặc giả cho nhiệm vụ thất bại xong khai trừ ra Ngũ Tiên Đường, đến lúc đó, chỉ cần Địch Khoát Hải không phải là một thành viên của Ngũ Tiên Đường, tự nhiên có thể tùy tiện hạ thủ.

Đương nhiên, còn có càng độc thủ đoạn, như…

Đến đây, Thôi Thạch cười lạnh!

- Đây là lệnh phù của sư tôn, toàn bộ lực lượng Minh Sơn Đường, trừ ngươi và mấy vị sư huynh đang ở tiềm tu để đột phá Đạo Cảnh ra, những người khác đều có thể điều động!

Vẻ mặt của Nhị đường Tôn rất vô tình, tiện tay ném ra một khối tín vật lệnh phù đại biểu cho bản thân hắn.

Vẻ mặt của Thôi Thạch cả kinh, chuyện này sư tôn rất quyết tâm, lại có một nhận thức mới!

Thiên Vận nội đường, Sơn Thần Dịch Tuân tiễn Diệp Chân rời khỏi đang đứng xuôi tay chờ chỉ pháp của sư tôn Đại Đường Tôn.

Mới vừa đụng phải Thôi Thạch, phản ứng của Thôi Thạch để cho hắn ý thức được, lập tức hồi báo việc này cho sư tôn Tố Trì Đức.

Để cho hắn ngoài ý muốn là, sư tôn Tố Trì Đức lại vô cùng thận trọng lần nữa vận chuyển Thiên Vận thần thông thôi toán, hắn ở chỗ này, đã đợi hơn nửa canh giờ.

Trong lúc bất chợt, quanh thân Đại Đường Tôn lưu chuyển thanh quang huyền dị vừa thu lại, chậm rãi trợn mở con mắt, Sơn Thần Dịch Tuân đã vội vàng đứng nghiêm, lắng nghe.

- Tuân, chuyện này ngươi không cần phải lo lắng, cẩn thận lưu ý, tận lực phối hợp với Địch Khoát Hải là được.

Đại Đường Tôn Tố Trì Đức nói.

- Đồ nhi cẩn tuân sư mệnh, đồ nhi cáo từ!

Mấy hơi sau, Sơn Thần Dịch Tuân vô cùng cung kính thối lui ra Thiên Vận đại điện, ngay khi cửa đại điện đóng lại chớp mắt, sắc mặt Đại Đường Tôn Tố Trì Đức bỗng biến hóa như tờ giấy trắng.

- Phốc!

Đại Đường Tôn cuồng phun ra một mũi tên máu từ trong miệng.

Nếu Sơn Thần Dịch Tuân ở chỗ này, tuyệt đối sẽ thất kinh.

Tu vi sư tôn Tố Trì Đức của hắn đáng sợ bực nào, môn hạ đệ tử Đạo Cảnh đều có mấy vị rồi, lại vì thúc giục Thiên Vận đại pháp mà bị thương hộc máu, đây tuyệt đối là chuyện không thể tưởng tượng nổi!

Mặt Đại Đường Tôn Tố Trì Đức trắng như tờ giấy, run sợ lau vết máu bên mép một cái, lại ho khan nở nụ cười khổ.

- Cuối cùng, ta đã hiểu vì sao Thái Thượng lại hao tổn lớn như vậy!

- Người này rốt cuộc có lai lịch ra sao, thiên cơ thật không ngờ hỗn loạn, ta đây đã tu luyện Thiên Vận thần thông vài vạn năm, lại không cách nào nhìn ra thiên cơ.

Vốn, Tố Trì Đức dự định hồi báo sư tôn, xin lời khuyên của Thiên Vận Đường Thái Thượng, nhưng Thái Thượng đã hao tổn quá nhiều, hắn đã không đành lòng quấy rầy Thái Thượng.

Truyện được dịch bởi HámThiênTàThần

Trong Ngũ Phúc Cư, ánh mắt của Diệp Chân vừa mới rơi vào trên người Tiểu Miêu, Cửu Đầu Trùng, Đại Nhĩ Đóa đang hôn mê, từng đạo linh quang Kết Giới bỗng xông ra, bao lại Ngũ Phúc Cư tầng tầng.

Cùng một giây, bốn đạo khí tức bàng bạc như biển cực kỳ đột ngột hiện ra trong hư không, bốn khí tức kinh khủng của cực phẩm Trấn khí tản ra bay đến treo trên đỉnh đầu của Diệp Chân.

Một vị lão giả mặc trường sam màu xanh từ trên xuống dưới, râu ria rậm rạp, chậm rãi xuất hiện trong tĩnh thất của Diệp Chân.

Đồng tử của Diệp Chân chợt co rụt lại, mới vừa nãy, hắn hình như không cảm ứng được khí tức của lão giả vừa xuất hiện kia!

- Tiểu tử, nếu ngươi thử động một cái, lão tử lập tức sẽ cho ngươi nếm thử mùi vị thịt nát xương tan!

Vị lão giả vừa xuất hiện ra trong tĩnh thất của Diệp Chân đang chắp tay thong thả nói, bộ dáng cực kỳ ôn hòa.

Nhưng chỉ cần không phải kẻ ngu cũng có thể nghe hiểu được từng chữ của lão giả, gần như là cắn răng nghiến lợi nói ra, hận không thể chém giết Diệp Chân tại chỗ.

- Lão tử biết ngươi có một hạng thần thông pháp môn có thể bỏ chạy dễ dàng, rất huyền diệu, nhưng ở trước mặt lão tử, ngươi tốt nhất không nên thi triển, nếu không, lão tử nhất định sẽ cho ngươi hối hận!

Lão giả kia lần nữa quát lên.

Chỉ hai câu này, trong con ngươi của lão giả kia đột nhiên hiện lên một tia thần thái khác thường.

- Đao phủ trên người mà không biến sắc, không hoảng hốt, không loạn, vô cùng trầm ổn! Tiểu tử, chỉ bằng một phần định lực này của ngươi, ngày sau nhất định không phải vật trong ao, đáng tiếc, vì sao phải trêu chọc Lăng gia chúng ta? Vì sao phải hại Thiên Bích của ta đây?

Lão giả nói lần nữa.

Trên dưới quanh người bị sát khí của bốn cường giả Đạo Giới Vương cảnh cửu trọng đỉnh phong vây khốn, khí tức thượng phẩm Trấn khí vây khốn Diệp Chân gắt gao, dùng khóe mắt liếc qua nhìn Lăng Thiên Bích, dùng một loại tốc độ vô cùng chậm chắp tay lại.

Trong cảm giác của Diệp Chân, hắn biết rất rõ, trước mắt, lão gia tử hung mãnh như sư tử không có nói láo, nếu hắn chỉ cần dâng lên sóng sức mạnh, bốn Trấn khí treo ở đỉnh đầu bốn hướng tuyệt đối sẽ đập hắn thành thịt nát ngay đầu tiên!

- Xem ra, hẳn là trưởng bối trong nhà của Thiên Bích đến, Thiên Bích, ngươi cũng không giới thiệu với ta.

Diệp Chân nhẹ giọng nói.

- Chủ thượng, đây là gia gia ta - Lăng Vương Kha.

- Im miệng!

- Nữ nhi Lăng gia ta, chỉ có tổ tông phụ mẫu, ai dám làm chủ nhân con cháu Lăng gia ta!

Không đợi Lăng Thiên Bích nói xong, trong lúc bất chợt, Lăng Vương Kha đã gầm hét lên hướng về phía cháu gái mình.

Lăng Vương Kha giống như một con Sư Vương phẫn nộ xù lông, trong thời gian ngắn đã làm cho Lăng Thiên Bích ngậm miệng lại.

Xem ra, gia gia Lăng Vương Kha của Lăng Thiên Bích rất có uy thế trong gia tộc!

Ánh mắt Lăng Vương Kha nhìn về phía Diệp Chân, trong lúc bất chợt đã biến hóa vô cùng tàn bạo, ánh mắt kia, như một con hùng sư bị xâm phạm, rất hận, muốn ngay lập tức cắn nuốt xương thịt của Diệp Chân!

- Tiểu tử, nếu ngươi còn muốn sống, hãy ngoan ngoãn buông tha khống chế đối với Thiên Bích nhà ta, đồng thời hoàn toàn buông ra thần hồn, để cho lão phu kiểm tra ngươi có để lại hậu quả gì không?

- Ngoài ra, ngươi phải đưa pháp môn khống chế Thiên Bích, toàn bộ thoái thác cho lão phu!

Nói tới chỗ này, Lăng Vương Kha cười hắc hắc.

- Bằng không, nếu ngươi không ngốc! Ở trong mắt chúng ta, những người chuyên tinh tu thần Hồn, nhục thân bị hủy, chỉ là một bước bắt đầu! Để cho người không thể sống lại, muốn chết cũng không thể chết. Ví dụ như thủ pháp luyện ngục, rất nhiều rất nhiều…!

- Pháp môn khống chế Thiên Bích?

Khóe miệng của Diệp Chân hơi vểnh lên.

- Vậy ngươi nên tỉ mỉ kiểm tra qua Nguyên Linh của Thiên Bích đi.

- Ta không có táy máy tay chân trong thần hồn của nàng, bây giờ lão hẳn đã biết!

Sắc mặt của Lăng Vương Kha bỗng biến đổi.

- Bí pháp thiên hạ vô cùng vô tận, lão phu làm sao có thể biết hết!

- Lão phu khuyên ngươi, nên đàng hoàng giao ra, kiên nhẫn của lão phu cũng có hạn.

Diệp Chân nghe lời này lại khá hơi không kiên nhẫn, quay đầu nhìn về phía Lăng Thiên Bích, nói.

- Thiên Bích, ngươi mang đến phiền toái cho ta, ngươi tự giải quyết đi, hoặc, ngươi tự rời đi, biết chưa?

Những lời này của Diệp Chân lại để cho Lăng Thiên Bích như nghe được âm thanh kinh khủng nhất thế gian, sắc mặt trắng bệch, như sắp khóc, hai đầu gối mềm nhũn, đã quỳ xuống hướng về phía Diệp Chân.

- Sư tôn thứ tội, xin sư tôn cho Thiên Bích thêm một cơ hội, Thiên Bích nhất định sẽ không mang đến phiền phức cho sư tôn.

- Đứng lên!

- Nữ nhi Lăng gia ta, lạy trời lạy đất lạy phụ mẫu, không quỳ người khác, ngươi đứng lên cho lão tử!

Thấy Lăng Thiên Bích quỳ xuống, Lăng Vương Kha giống một con Hùng Sư bị chọc giận, bóng người chợt lóe, đã vọt tới bên người Lăng Thiên Bích, bàn tay bóp về phía gáy của Lăng Thiên Bích, định đỡ Lăng Thiên Bích lên.

Động tác của Lăng Vương Kha rất nhanh, nhưng Lăng Thiên Bích lại như sớm đã đoán được, thân hình vô định lướt ngang trăm mét, một thanh trường kiếm thượng phẩm Trấn khí sáng lấp lóa, đặt trên cái cổ thon dài như ngọc của nàng.

Máu tươi chói mắt lập tức lăn xuống.

- Gia gia, không nên ép ta, lập tức thả sư tôn ta, chuyện này, ta sẽ giải thích đầu đuôi một cái cho ngươi!

Mặt của Lăng Thiên Bích tràn đầy kiên định!

Lăng Vương Kha ngẩn người, lông mày nhếch lên, chợt thoáng một cái, đã phát ra tiếng cười vô cùng chói tai như quạ kiêu.

Trong tiếng cười mang theo mấy phần không khỏi tang thương, Lăng Vương Kha cười cười, lại cười ra nước mắt.

- Được, được, tiểu nha đầu năm đó vẫn luôn bám chặt đi theo phía sau gọi gia gia đã trưởng thành, lại học được cách uy hiếp gia gia nàng, còn dùng mạng của mình!

- Đã trưởng thành rồi, cũng không biết là ai nuôi lớn nàng, ai hiểu rõ nàng nhất, còn quên mất tính khí gia gia ta, ha ha ha ha cuộc đời này của Lăng Vương Kha ta, chưa bao giờ bị uy hiếp!