← Quay lại trang sách

Chương 1602 Tài Sản Mê Người (2)

Tốc độ tu luyện của Chúng Sinh Bách Huyễn Thần Thông và Hắc Long Bá Thể đều không khác mấy, tu luyện Hắc Long Bá Thể thì Diệp Chân có tinh huyết của Bích Lân Long Vương Chân Long, tu luyện Chúng Sinh Bách Huyễn Thần Thông thì Diệp Chân có Bổn Nguyên Thận Khí của Thái Cổ Thận Long, chỉ cần dốc lòng tu luyện, tốc độ tu luyện của hai đại thần thông này sẽ rất nhanh.

Nhưng Diệp Chân vẫn xếp Hắc Long Bá Thể vào vị trí thứ nhất, bởi vì Hắc Long Bá Thể có thể mang đến cho Diệp Chân năng lực phòng ngự, năng lực sống sót tăng lên gấp đôi.

Chỉ cần không xui xẻo giống như Bích Lân Long Vương bị người vây công đánh lén làm thần hồn bị thương nặng, không cách nào khống chế nhục thân nên bị người chém đứt đầu, có thể đem nhục thân trở thành Trấn khí thượng phẩm thậm chí một loại Hậu Thiên Linh Bảo để sử dụng.

Chu dù bị trọng thương, tốc độ khôi phục của Hắc Long Bá Thể cũng có thể giúp cho thời gian khôi phục thương thế rút ngắn gấp mấy lần.

Chỉ cần Diệp Chân tu luyện Hắc Long Bá Thể đến tầng ba, cho dù cường giả Giới Vương cảnh công kích thì Diệp Chân cũng có thể dùng nhục thân chống đỡ được.

Diệp Chân ở trong lòng đất tu luyện như si mê như say sưa, bắp thịt da thịt mỗi một lần xé ra và khép lại đại biểu Hắc Long Bá Thể của Diệp Chân tinh tiến một phần.

Lăng Vương Kha ở nội viện Ngũ Phúc Cư cũng không buồn khổ ngồi xếp bằng dưới gốc cây trong viện, đến khi ánh sao đầy trời, lão còn chưa tìm được biện pháp cứu tôn nữ của mình ra khỏi bể khổ.

Trong lúc bất chợt, trường mi của Lăng Vương Kha nhăn thành một cái chữ xuyên, ánh mắt nhìn về phía Diệp Chân đang ngồi xếp bằng trong tĩnh thất, trong con ngươi, hiện lên vẻ ngạc nhiên, tiểu tử kia có phiền toái.

Xong, khóe miệng Lăng Vương Kha lộ ra vẻ mong đợi.

Một đạo không gian ba động rất yếu ớt xuất hiện trong tĩnh thất của Diệp Chân, một hư ảnh cũng trong nháy mắt này từ trong hư không bị ép ra ngoài, ánh đao trong thời gian ngắn đã chen đầy toàn bộ tĩnh thất.

Ánh đao rất khủng bố, nhưng lại vô cùng tinh diệu, toàn bộ ánh đao chỉ khống chế ở trong tĩnh thất, trong tĩnh thất, ngay cả mạt gỗ cũng không rơi xuống, biểu hiện ra thực lực cường hãn không người nào sánh được.

Ngay khi khí tức Giới Vương cảnh trung kỳ kinh khủng bộc phát ra, ánh đao chen đầy tĩnh thất kia đã xoắn Diệp Chân ngồi xếp bằng ở chính giữa tĩnh thất nát bấy.

Nói đúng hơn là xoắn thành hư vô, ngay cả một chút huyết quang cũng không hiện ra.

Lăng Vương Kha đang mong đợi nhìn một màn này, hung hăng nghiến răng một cái, tiểu tử này quá giảo hoạt rồi, quả nhiên là Huyễn Ảnh Phân Thân.

Vẻ mặt tên võ giả ám sát kia ngẩn ngơ, sắc mặt lập tức kịch biến.

Sóng linh lực vô cùng bàng bạc bên trong rơi ra một chút không gian ba động, nếu ám sát thất bại thì đã nói lên đối phương sớm có chuẩn bị, lập tức rời đi là lựa chọn tốt nhất sáng suốt nhất.

Ngay vào lúc đó, một đạo Ngũ Sắc Tiên Thiên Hồn Quang vô thanh vô tức đánh vào sau đầu tên cường giả Giới Vương cảnh, cùng một giây, Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu và Cửu Đầu Trùng cùng nhau gào thét nhào tới.

Cho dù Ngũ Sắc Tiên Thiên Hồn Quang của Lăng Thiên Bích chỉ làm cho thần hồn cường giả kia Giới Vương cảnh chấn động một khoảnh khắc, nhưng chờ Linh Phủ của hắn từ trong đau nhức khôi phục như cũ thì eo đã bị chín cái đầu rắn một mắt vô cùng kinh khủng cắn, đang tí tách hút tinh huyết của hắn.

Một cái miệng to như chậu máu đang cắn xé cổ của hắn, hai móng vuốt lớn như ngọn núi, nặng nề dài màu đen đang điên cuồn đánh lên ngực hắn.

Mỗi khi đánh một cái hắn đều cuồng phún ra một ngụm máu tươi.

Không đợi hắn kêu thảm lên, đầu hắn đã bị lão hổ giương miệng to như chậu máu nuốt xuống.

Răng hổ sắc bén từ chui vào nơi mềm mại nhất là con mắt, mũi, trong lỗ tai trên đầu hắn, đang lúc nghìn cân treo sợi tóc, Tiên Thiên thần hồn của hắn chui đi ra.

Hắn vốn tưởng rằng lúc đó có thể chạy ra khỏi, nhưng không ngờ một luồng hấp lực vô cùng hùng hồn truyền tới, Tiên Thiên thần hồn của hắn không tự chủ được bị hút vào trong một lá Tiểu Huyết sắc Tiểu Kỳ lớn cỡ bàn tay.

Trước khi bị Chiến Hồn Huyết Kỳ chiếm đoạt, tên cường giả Giới Vương cảnh này hét thảm lên vô cùng thê lương.

Tham lam hại người, hắn chẳng qua dựa vào tu vi giết Địch Khoát Hải xong cướp được một khoản tài sản có thể cao đến mười triệu khối linh thạch thượng phẩm.

Đó là một khoản tiền lớn mà dù hắn dùng hơn một nghìn năm trong cuộc đời không ăn không uống cũng không kiếm được.

Diệp Chân hoặc giả nói là một cái Thận Ảnh Phân Thân khác của Diệp Chân mà ngay cả Lăng Vương Kha cũng không phân được thật giả xuất hiện trong tĩnh thất nhìn Tiên Thiên thần hồn của tên thích khách bị Ma Soái phân thân cầm Chiến Hồn Huyết Kỳ ở trong tay cắn nuốt.

Tiên Thiên thần hồn của cường giả Giới Vương cảnh chính là đại bổ đối với Chiến Hồn Huyết Kỳ.

Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu và Cửu Đầu Trùng đang gầm nhẹ giằng co với nhau, hai cái cự nhãn to như chuông đồng và chín con mắt vô cùng âm lãnh của Cửu Đầu Trùng nhìn chằm chằm.

Nguyên nhân rất đơn giản, thi thể của tên thích khách kia, tiểu Miêu chỉ nuốt một cái đầu thì nửa bả vai đã không thấy tăm hơi.

Một cái miệng làm sao có thể ăn lại chín cái miệng.

Thấy vậy, Diệp Chân tức giận đá Cửu Đầu Trùng một cước, tiểu Miêu lập tức hoan hô đứng thẳng người lên, bắt đầu phất phất móng vuốt biểu thị công khai tư thế làm lão đại của mình.

Cửu Đầu Trùng chỉ bĩu môi, nửa nhắm con ngươi lại, bắt đầu từ từ nhai mỹ thực mới vừa nuốt xuống.

Huyết nhục của cường giả Giới Vương cảnh vừa có linh khí lại vừa mỹ vị thiếu chút nữa đã có thể so với thịt rồng của Bích Lân Long Vương.

Vẻ mặt Lăng Vương Kha có chút giật mình, hắn không ngờ Diệp Chân không chỉ đã sớm có chuẩn bị, ngay cả thu thập một tên cường giả Giới Vương cảnh trung kỳ cũng giống như ăn cháo, mặc dù phần lớn là công lao của tôn nữ Lăng Thiên Bích của hắn.

Hắn có chút vui mừng, vui mừng lần này hắn đích thân đến, nếu đổi thành những người khác đến, sợ là không áp chế nổi tên hỗn đản trước mắt.

Tu vi bản thân của tên khốn này không cao, chiến lực lại có thể sánh bằng với cường giả Giới Vương cảnh trung kỳ, nhưng một khi tôn nữ của hắn, còn có hai yêu bộc phối hợp, chỉ cần có phương pháp chiến đấu nhất định, hắn đoán cường giả Giới Vương cảnh cửu trọng đỉnh phong, chỉ sợ cũng phải bị đùa chơi chết.

Ban ngày, Diệp Chân ở trên Ngũ Tiên lôi nhận khen thưởng Thập Lôi Lôi Vương Ngũ Tiên Lôi, nhìn bốn phương tám hướng, trong mắt từng người đỏ như máu, nếu Diệp Chân không ngờ sẽ có không ít người đánh chủ ý với hắn, như vậy nửa đời trước Diệp Chân lăn lộn uổng công.

Tài sản không chỉ có thể làm người mờ mắt, càng có thể làm cho người ta bí quá hóa liều!

Làm người, những cường giả Giới Vương cảnh đánh chủ ý lên người Diệp Chân cũng không bởi vì bọn họ đang bí quá hóa liều.

- Tiếp tục trông coi đi, mấy ngày sắp tới, sợ là gia hỏa giống như vừa rồi sẽ rất nhiều.

Diệp Chân chỉ cường giả Giới Vương cảnh trung kỳ vừa mới bị giết làm ví dụ, nhưng lại không tìm được bất kỳ vật gì còn sót lại.

Cường giả Giới Vương cảnh trung kỳ, ngay cả máu tươi lúc bị giết rơi ra cũng bị Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu và Cửu Đầu Trùng liếm sạch.

- Ừ, cũng không nên khinh thường, nếu gặp phải cường giả Giới Vương cảnh hậu kỳ thậm chí cửu trọng đỉnh cao, tự vệ là hơn.

Còn chưa nói hết lời, trong lúc bất chợt Diệp Chân đã thấy Lăng Vương Kha đang ở trong sân nhìn bên này, khóe miệng nở rộ ra vẻ tươi cười.

Trong lúc bất chợt, trong lòng Lăng Vương Kha lạnh sưu sưu, có một loại dự cảm không tốt.

Trong nháy mắt tiếp theo, Lăng Vương Kha đã thấy Diệp Chân giữa ngón tay hiện ra mảnh nhỏ linh quang, tôn nữ Lăng Thiên Bích của hắn thì đang nhìn soi mói hắn, sau đó bóng người hơi mông lung, biến thành bộ dáng của Địch Khoát Hải, song song đứng chung một chỗ với Địch Khoát Hải.

Hai Địch Khoát Hải!

Làm cho Lăng Vương Kha kinh hoàng là lấy tu vi Thần Hồn của lão cũng không cách nào thông qua khí tức phân biệt ra người nào là tôn nữ bảo bối Lăng Thiên Bích của lão, người nào là Địch Khoát Hải.

Xong, một Địch Khoát Hải trong đó nở nụ cười liếc mắt nhìn lão, vỗ bả vai một Địch Khoát Hải khác một cái, sau đó hư không tiêu thất rồi.

Mà ở Địch Khoát Hải còn lại thì quay lại ngồi xếp bằng lên vị trí Huyễn Ảnh Phân Thân của Địch Khoát Hải vừa ngồi.

Một cỗ khí lạnh từ lòng bàn chân Lăng Vương Kha xông thẳng lên đầu.

Hắn đã biết ẩn ý trong nụ cười kia của Địch Khoát Hải.

Dùng chân thì Lăng Vương Kha cũng biết, ngồi ở trong tĩnh thất dụ địch nhất định là tôn nữ Lăng Thiên Bích của mình!

- Địch Khoát Hải ngươi chính là cái tôn tử!

Lăng Vương Kha tức giận gầm hét, ánh mắt nhìn về bốn phía, hắn muốn tìm xem chân thân của Địch Khoát Hải ở đâu để đánh hắn cho nhừ tử.

Đáng tiếc, từ khi một Địch Khoát Hải khác biến mất thì hắn đã không dám rời khỏi viện tử này nửa bước.

Lăng Vương Kha rất rõ mấy ngày kế tiếp, trong viện tử này sẽ xảy ra loại chuyện gì.

Ám sát cướp bóc tần số cao, một lần cường đại âm độc hơn so với một lần!

Nếu lão ngủ gật, chết có thể chính là tôn nữ bảo bối của lão a!

Mười triệu khối linh thạch thượng phẩm, đó là một khoản tài sản ngay cả cường giả Đạo Cảnh cũng có thể động tâm.

Ngược lại, trong tay cường giả Đạo Cảnh như hắn cũng không có số tiền lớn như mười triệu khối linh thạch thượng phẩm kia.