← Quay lại trang sách

Chương 1712 Tước Chiếm Cưu Sào

Nói như vậy, người sở hữu Khư Thị Độc Long Đảo như ta muốn đi vào cũng phải nghe chưởng quỹ các ngươi?

Khóe miệng Diệp Chân treo nụ cười lạnh.

Về nhà của mình còn phải được người khác đồng ý, quả thực là làm trò cười cho thiên hạ!

- Ha ha, chẳng cần biết ngươi là ai, ngươi muốn đi vào thì trước phải được chưởng quỹ nhà ta đồng ý mới được, chờ xem.

Cường giả Giới Vương cảnh không để ý Diệp Chân chút nào, phối hợp vung tay phát ra một đạo phù tấn.

Vẻ mặt Diệp Chân biến đổi, bỗng nhiên tiến lên nửa bước.

- Nếu ta không muốn chờ, hiện tại muốn tiến vào thì sao?

Giữa đôi mắt Diệp Chân tản mát ra sát khí như có như không.

Lông mày võ giả Giới Vương Cảnh giương lên, hiển nhiên có chút ngoài ý muốn đối với Diệp Chân có ý định động thủ, nhưng lại không sợ chút nào, cũng cười lạnh:

- Vậy ngươi thử một chút!

- Ta ngược lại muốn xem thử ai dám cản ta!

Cười lạnh một tiếng, thân hình Diệp Chân khẽ động bay về phía cao ốc tổng bộ Thiên Dực Thương Hào.

Lúc này, vẻ mặt tên cường giả Giới Vương cảnh trở nên vô cùng dữ tợn:

- Tự tiện xông vào cấm địa, chết!

Khí tức Giới Vương Cảnh lục trọng trong chớp mắt thôi động đến cực hạn, sát khí giống như thuỷ triều tuôn hướng Diệp Chân.

Bản ý của tên Giới Vương Cảnh đầu lĩnh tuần vệ là muốn mượn khí thế giật mình lui Địch Khoát Hải, ở Ngũ Tiên Đường, quy củ là quy củ, thượng vị giả định ra quy củ, người dưới phải chấp hành đến cùng.

Nhưng nằm ngoài ý nghĩ của tất cả mọi người, Diệp Chân lại không nhìn thẳng tên đầu lĩnh tuần vệ Giới Vương Cảnh uy hiếp, ngược lại lướt qua trước mặt tên Giới Vương Cảnh đầu lĩnh tuần vệ.

Trong chớp mắt, tên Giới Vương Cảnh đầu lĩnh tuần vệ nóng nảy, phía sau hắn chính là tổng bộ Thiên Dực Thương Hào, nếu Địch Khoát Hải qua được, đó chính là hắn thất trách.

Ánh mắt xiết chặt, một đạo kiếm quang tản ra um tùm kiếm sát như dải lụa hướng về phía đầu Diệp Chân.

Khoảng cách gần như thế, lấy tu vi Giới Vương Cảnh lục trọng của hắn, Diệp Chân tuyệt đối là tránh cũng không thể tránh, chỉ có thể đón đỡ.

Tên tuần vệ Giới Vương Cảnh là dự định một chiêu bức lui Diệp Chân, cho nên, một chiêu này của hắn cũng lưu lại vài phần lực, đồng thời không xuất toàn lực.

Nhưng hắn không ngờ là, cũng chính là cử động thoáng lưu thủ này của hắn đã bảo đảm cho hắn một mạng.

Để tên đầu lĩnh tuần vệ Giới Vương Cảnh này kinh hãi là, Địch Khoát Hải trước mắt đối mặt kiếm quang như dải lụa của hắn, lại không tránh không né, thẳng tắp tiến lên đón.

- Sẽ không phải muốn dùng nhục thân chọi cứng chứ?

Trong lòng đầu lĩnh tuần vệ Giới Vương Cảnh bỗng nhiên hiện lên một ý niệm.

Trong nháy mắt tiếp theo, con ngươi tên đầu lĩnh tuần vệ Giới Vương Cảnh đột ngột co rụt lại, trước mặt hắn, Địch Khoát Hải lại thật dùng nhục thân cứng đối cứng với kiếm quang của hắn!

Kiếm quang này của hắn chính là kiếm quang cấp bậc Hạ Phẩm trấn khí, đừng nói là võ giả Thông Thần Cảnh, cho dù võ giả Huyền Cung Cảnh cửu trọng cũng có thể một kiếm chém giết.

Ầm!

Ngay khi kiếm quang đánh xuống, Diệp Chân hơi nghiêng đầu, để kiếm quang bổ vào nơi bả vai. Dùng đầu đón đỡ kiếm quang, mặc dù đầu Diệp Chân cũng đủ cứng rắn, nhưng Diệp Chân cũng không có ham mê bị người bổ đầu.

Trong nháy mắt tiếp theo, con mắt của tên đầu lĩnh tuần vệ Giới Vương Cảnh, còn có mấy tên tuần vệ khác trong chớp mắt trừng to như chuông đồng.

Kiếm quang băng tán.

Sau khi món trường kiếm cấp bậc Hạ Phẩm trấn khí phách lên bả vai Diệp Chân, ông một tiếng, bị cao cao bắn lên.

Mà bả vai Diệp Chân chỉ là y phục bị cắt một lỗ hổng, lộ làn da ra ngoài, ngay cả một đạo vệt trắng cũng không để lại.

Trong chớp mắt, tất cả mọi người trừng mắt, trong đầu đồng thời lướt qua một ý nghĩ.

- Đây không phải người?

Cũng ở trong nháy mắt này, chân trái Diệp Chân như rắn độc như thiểm điện chui ra, giống như giống như núi cao đá vào ngực tên đầu lĩnh tuần vệ Giới Vương Cảnh.

Răng rắc răng rắc!

Thanh âm xương vỡ vụn dày đặc làm cho ngực của tên đầu lĩnh tuần vệ Giới Vương Cảnh trực tiếp sụp đổ một mảnh lớn, cả người tức thì bị đạp bay, trong miệng đã có bọt máu rơi ra.

Tất cả mọi người trừng to mắt, tràn ngập kinh ngạc.

- Ngươi hẳn là may mắn, nếu không phải xem ở trên mặt mũi của Dịch Tuân, ngươi đã là người chết!

Diệp Chân thật ra không nói ngoa, vừa rồi hắn chỉ thử một chút lực lượng nhục thân Hắc Long Bá Thể tăng phúc như thế nào, đồng thời không muốn giết người.

Bằng không, tên đầu lĩnh tuần vệ Giới Vương Cảnh này cũng không phải chỉ chịu một cước của Diệp Chân, mà Tru Tà Thần Lôi, lại hoặc là Huyền Hỏa Toản có thể đem hắn hóa thành tro bụi.

Cười lạnh một tiếng, lần nữa dời bước lướt về phía phương hướng tổng Thiên Dực Thương Hào bộ.

Kia ngực đầu lĩnh tuần vệ Giới Vương Cảnh vỡ vụn, thương thế làm cho hắn nói không ra lời, một Giới Vương Cảnh tuần vệ khác nhìn lướt về phía Diệp Chân tổng bộ Thiên Dực Thương Hào, thân hình lắc lư không ngừng, muốn ngăn, nhưng lại không dám cản.

Nhìn một màn này, hai gã tuần vệ khác đến từ Bảy họ Độc Long Đảo vừa kích động lại vừa khiếp sợ.

Nhưng quy củ trên Ngũ Tiên Đường rất nghiêm, dù rất sợ, một tuần vệ Giới Vương Cảnh khác cuối cùng lấy hết dũng khí chuẩn bị ngăn lại Diệp Chân.

Hắn chỉ cần cản, dù không thể ngăn lại thì cũng không thất trách, loại hành vi này ở Ngũ Tiên Đường sẽ còn nhận khen thưởng, nhưng nếu trực tiếp không có cản, những ngày an nhàn của hắn sẽ hết.

- Hắn chỉ có một người, chúng ta cùng tiến lên!

Tên tuần vệ Giới Vương Cảnh gào thét một tiếng, định cùng hai gã tuần vệ khác đến từ Ngũ Tiên Đường cùng một chỗ chặn đường Diệp Chân.

Ánh mắt của Diệp Chân mãnh liệt, chuẩn bị cho bọn hắn điểm lợi hại nhìn một, những người này, không gặp chút máu sẽ không nhớ lâu.

Đang muốn động thủ, trong tổng bộ Thiên Dực Thương Hào đột nhiên đi ra mấy người, một người trong đó quát lớn.

- Dừng tay!

Ánh mắt của Diệp Chân rơi vào và người kia sau đó nhìn qua sư tỷ Liêu Phi Bạch, ngọc nhan sư tỷ vẫn như cũ, chỉ là không biết sao, nhìn qua có chút mỏi mệt.

- Vâng, Thông Thiên chưởng quỹ!

Tên tuần vệ Giới Vương Cảnh đang chuẩn bị liều một trận lúc này như được đại xá, vô cùng nhanh chóng lui xuống.

Ánh mắt Thông Thiên chưởng quỹ lại rơi trên người vào tuần vệ Giới Vương Cảnh đầu lĩnh bị thương, vẻ mặt không khỏi biến đổi.

- Đây là có chuyện gì?

Thông Thiên chưởng quỹ hỏi.

Lập tức có tuần vệ hồi bẩm chuyện Diệp Chân đả thương người, Thông Thiên chưởng quỹ biến sắc, lập tức cười lên ha hả.

- Hóa ra là Địch lôi vương trở về, hiểu lầm, việc này, thực ra là hiểu lầm! Đây là lũ lụt xông miếu Long Vương.

- Trách ta, trách ta không có giao phó rõ ràng, còn xin Địch lôi vương thứ lỗi!

- Mời vào trong, Địch lôi vương, mời vào trong!

Thông Thiên chưởng quỹ không hổ là người được Ngũ Tiên Đường phái đi ra chủ trì chi nhánh, một mình gánh vác một phương, mấy câu đã hóa giải tình hình xấu hổ trước mắt không còn một mảnh.

Bộ dáng nhiệt tình để bất luận kẻ nào nhìn đều cảm giác là hiểu lầm.

Thế nhưng, đối mặt Thông Thiên chưởng quỹ mời, Diệp Chân lại đứng tại chỗ, không có chút động tĩnh nào, dùng một loại ánh mắt lạnh buốt nhìn kia Thông Thiên chưởng quỹ.

Thông Thiên chưởng quỹ ngẩn ngơ, sau đó cười nói.

- Địch lôi vương đây là?

- Thông Thiên chưởng quỹ, đây là địa bàn của ta? Cho dù là mời người, cũng ta mời ngươi đi vào, còn chưa tới phiên ngươi đến mời ta đi vào?

- Lại hoặc là, ngay khi ta không biết, Khư Thị Độc Long Đảo sửa họ Thông Thiên rồi?

Diệp Chân cười lạnh.

Vẻ xấu hổ từ chợt lóe lên trên mặt Thông Thiên chưởng quỹ, sau đó, Thông Thiên chưởng quỹ gượng cười hai tiếng.

- Là ta lầm, thật có lỗi, thật có lỗi!

Nói xong, Thông Thiên chưởng quỹ chủ động vọt đến một bên, nhường đường cho Diệp Chân.

Thân hình Diệp Chân tung bay, vọt đến bên người Liêu Phi Bạch, tiện tay vòng lấy eo nhỏ Liêu Phi Bạch, ôm Liêu Phi Bạch bước vào cửa chính tổng bộ.

- Tham kiến đại nhân!

- Tham kiến chưởng quỹ!

Cái Quân, lão tổ tông bảy họ Độc Long Đảo Sở Chiếu, từng người vấn an.

- Mấy người các ngươi vào đi, ta có lời muốn hỏi.

Diệp Chân nói nhóm thân tín Khư Thị Độc Long Đảo từng người đi vào, lại hết lần này đến lần khác không mời Thông Thiên chưởng quỹ.

Hàm dưỡng Thông Thiên chưởng quỹ cũng cao minh, một chút cũng không vội, chỉ cười tủm tỉm nhìn Diệp Chân.

Mãi cho đến khi Diệp Chân đóng cửa chính tổng bộ Thiên Dực Thương Hào, lúc này, vị Thông Thiên chưởng quỹ mới tức giận.

Bỗng nhiên vừa sải bước ra, ngăn cản Diệp Chân muốn đóng cửa chính lại.

Diệp Chân hỏi:

- Thông Thiên chưởng quỹ muốn làm gì?

- Thông Thiên nào đó cũng được đi vào, có chút chuyện....

- Chẳng lẽ Thông Thiên chưởng quỹ không có lỗ tai hay sao? Ta vẫn chưa mời ngươi đi vào. Đây là địa bàn của ta, ngươi có ý kiến gì?

Diệp Chân cười lạnh nói.

Trên mặt Thông Thiên chưởng quỹ lóe lên thần sắc xấu hổ rồi biến mất, sau đó lại cố gắng gạt ra vẻ tươi cười nói:

- Địch lôi vương, lời nói không sai, nhưng chi nhánh Ngũ Tiên Đường chúng ta, hiện tại là đồng bạn hợp tác quan trọng của Khư Thị Độc Long Đảo các ngươi.

Hôm nay vừa lúc có đại sự phải thương lượng, hiện tại ngươi trở về, cũng đúng lúc, chúng ta sẽ cùng quyết định chuyện này.

- Đại sự?

Diệp Chân bĩu môi khinh thường, chỉ ngón tay lên trời nói:

- Trời này còn chưa sập đâu! Có chuyện gì, ngày mai lại nói!

Diệp Chân định lần nữa đóng cửa.

Giữa đôi mắt Thông Thiên chưởng quỹ hiện lên một tia lửa giận, ngược lại không chặn cửa nữa, lui lại một bước, nghiêm mặt dùng một loại ngữ khí chậm chạp mà ngưng trọng nói:

- Địch lôi vương, chi nhánh Ngũ Tiên Đường chúng ta hợp tác với Khư Thị Độc Long Đảo, là bộ phận quan trọng tạo thành Khư Thị Độc Long Đảo.

- Ta đề nghị, ngươi vẫn là mở cửa, nghe một chút ý kiến của ta, chấp nhận mấy chuyện lúc trước ta định ra, nếu không!

Trên mặt Thông Thiên chưởng quỹ đột ngột xuất hiện ra ý uy hiếp.

- Ồ, nếu không thì như thế nào? Ta cũng muốn nghe xem?

Khóe miệng Diệp Chân xuất hiện một tia cười nhạo.

Lúc này, không cần người khác nhiều lời, Diệp Chân cũng hiểu rõ gặp được tình huống như thế nào.

Đang muốn tước chiếm cưu tổ.

Thật ra việc này khi hợp tác với Ngũ Tiên Đường, Diệp Chân cũng từng cân nhắc qua loại tình huống này, nhưng Diệp Chân cũng không nghĩ nhiều.

Thứ nhất có Sơn Thần Dịch Tuân đảm bảo, thứ hai chiêu bài làm ăn chính yếu nhất của Khư Thị Độc Long Đảo đến từ thiên tài địa bảo độc nhất của Chân Huyền Đại Lục, nguồn cung cấp ở chỗ của hắn, ai cũng không cướp được, cũng không để ý.

Nhưng không ngờ, trước mắt tình hình này, hay là xảy ra.

- Địch lôi vương, cũng đừng trách ta không nể mặt ngươi, hôm nay nếu không định xong việc này, hậu quả đó không phải ngươi hay ta có thể tiếp nhận.

Đến lúc đó, Ngũ Tiên Đường chúng ta lên sẽ rút lui khỏi Khư Thị Độc Long Đảo, việc đó cũng nhẹ.

Thông Thiên chưởng quỹ một mặt uy hiếp.

- Ngươi uy hiếp ta?

Diệp Chân cười lạnh một tiếng, một bên Cái Quân, Sở Chiếu thấy Diệp Chân đang muốn nổi giận giúp bọn họ hả giận, nhưng vượt quá tất cả mọi người dự kiến là Diệp Chân ngược lại cười một tiếng, mở cửa chính ra:

- Đã như vậy, vậy thì đi vào nói chuyện.

Nói xong, Diệp Chân quay người đi về hướng đại sảnh tổng bộ Thiên Dực Thương Hào, bọn người Cái Quân, Sở Chiếu vô cùng ngạc nhiên, không rõ tại sao Diệp Chân đột nhiên mềm như vậy.

Chỉ có Liêu Phi Bạch hết sức quen thuộc Diệp Chân, mới từ trong đôi mắt Diệp Chân nhìn thấy sát khí!