Chương 1807 Huyền Cung Chi Khốn
Ha ha ha, tiểu tử, xem ra ngươi thật sự có chút năng lực, cũng không uổng công Đại Thánh ta đi chuyến này!
m thanh trong trẻo, sắc lạnh, the thé như kiếm quang xẹt qua, xông vào trong tai Chân Nhĩ Đóa, làm cho Chân Nhĩ Đóa cực đau nhức.
Lần này, Tiểu Miêu lại kịp phản ứng.
Cánh thịt giương ra, trong chớp mắt đã hóa thành một đạo ánh sáng màu đen thối lui về trên biển, trong chớp mắt, Tiểu Miêu đã tăng lên tốc độ một canh giờ hai mươi vạn dặm.
Thấy thế, ở phía xa, âm thanh chói tai vang lên lần nữa.
- Muốn chạy trốn?
- Nhưng, chỉ dựa vào tốc độ này của ngươi, còn chưa đủ!
Một tiếng lạnh quát, phía sau Thanh Ảnh bỗng nhiên lóe lên, trong vòng mười dặm khoảng cách lân cận.
Chỉ một cái hô hấp, đã bị đối phương đuổi kịp.
Nhưng vào lúc này, Diệp Chân cũng thấy rõ người trước mắt là ai?
Một con gà màu xanh vô cùng dữ tợn, thân thể to cỡ ngàn mét, nhưng lại có một đôi cánh khổng lồ hơn năm ngàn mét.
Lúc này, con chim hung ác kia đang vô cùng tùy ý huy động đôi cánh, một đoàn lưỡi đao vô cùng kinh khủng, hình thành rất nhanh ẩn trong vòi rồng.
Cuối cùng, Diệp Chân cũng biết cơn lốc phong bạo vừa rồi là đến từ nơi nào, đồng thời, cũng nhận ra đầu gà trước mắt này chính là Cự Dực Thanh Điểu.
- Đại Phong?
Đại Phong, đây chính là Thái Cổ hung thú!
Chính là Vương Giả, tốc độ như bão tố, đôi cánh có thể bay cao chín vạn dặm như diều gặp gió, chính là Đại Phong, mà hai cánh Đại Phong khẽ vỗ có thể bay xa chín vạn dặm.
Mà đó chỉ là tốc độ bình thường nhất của Đại Phong!
Khi biết được lai lịch, con ngươi của Diệp Chân chợt nhíu chặt đến cực hạn!
Đây chính là Thái Cổ hung thú Đại Phong!
Thái Cổ hung thú chân chính, huyết mạch của nó, cao quý mạnh mẽ hơn bao nhiêu lần so với Thái Cổ hung thú Cửu Đầu Trùng của Diệp Chân tiềm tu trong Thận Long châu.
Nếu trong huyết mạch Thái Cổ hung thú, Đại Phong là sự tồn tại như sư tử lão hổ, vậy Cửu Đầu Trùng trong Thận Long châu của Diệp Chân chỉ có thể xem là một con chó hoang, khả năng ngay cả chó hoang cũng không bằng!
Đại Phong này khủng bố đến mức nào, có thể thấy được ít nhiều.
Một khoảnh khắc này, Diệp Chân có một loại xúc động muốn chửi thề.
Đây là gia hỏa nào cũng quá để mắt Diệp Chân hắn?
Lại mời được một con Đại Phong Thái Cổ hung thú chân chính tới đối phó Diệp Chân hắn!
Khi Diệp Chân đang nói thầm trong lòng, cơn lốc kia lần nữa phô thiên cái địa bao trùm tới, cùng một giây, Đại Phong kia mạnh mẽ đâm tới về phía Diệp Chân và Vân Dực Hổ Vương Tiểu Miêu.
Đặt ở trong mắt Diệp Chân không khác biệt gì với một ngọn núi lớn trực tiếp rơi xuống!
Hô!
Đại Phong giương ra đôi cánh hơn năm ngàn mét, tạo thành cơn gió mãnh liệt như muốn xé rách không khí, như sóng dữ đánh úp về phía Diệp Chân và Tiểu Miêu.
Nhưng, lần này, Vân Dực Hổ Vương Tiểu Miêu lại phản ứng kịp thời, không giống như mới vừa nãy bị đánh lén như vừa tỉnh giấc.
Cuồng phong vừa xuất hiện, đôi cánh của Vân Dực Hổ Vương tiểu Miêu chấn động, không gian trước người chấn động mạnh một cái, vội vàng chở Diệp Chân bay vào trong thông đạo không gian.
Đây khiến cho Diệp Chân thầm hô may mắn.
Không uổng công Tiểu Miêu đột phá, bằng không, hôm nay, Diệp Chân đối mặt với Đại Phong kinh khủng này, chỉ có thể nếm thử trốn thoát từ biển.
- Diệp đại gia, tên trước mắt này tuyệt đối không phải Đại Phong, nếu thật sự là Đại Phong, bây giờ ngươi tuyệt đối đã bị nó nuốt không còn sót lại một chút cặn nào!
m thanh bại hoại của Thận Long Nguyên Linh A Sửu vang lên.
- Không phải Đại Phong, vậy nó là cái gì? Ta từ cổ tịch nhìn thấy miêu tả Thái Cổ hung thú Đại Phong, không sai biệt lắm với yêu thú trước mắt!
- Tốc độ của Đại Phong chính là bão tố, chỉ khi thành niên, hai cánh chấn động, ít nhất có thể bay xa chín vạn dặm. Tiểu Miêu một lần xuyên thẳng trong hư không hơn năm ba ngàn dặm, nếu đối diện với Đại Phong chân chính, khoảnh khắc xuất hiện kia, Đại Phong đã có thể xuất hiện cùng lúc, xé các ngươi thành phấn vụn!
Thận Long Nguyên Linh A Sửu nói.
- Vậy nó là cái gì?
Vẻ mặt của Diệp Chân hiếu kỳ.
- Nó không phải Đại Phong, nhưng lại có quan hệ với Đại Phong, hơn nữa rất gần! Nếu ta không nhìn lầm, hẳn là Thanh Sí Phong Diên hậu duệ xa của Đại Phong!
- Nhưng, Diệp đại gia ngươi đừng tưởng rằng là hậu duệ xa mà xem nhẹ nó, Thanh Sí Phong Diên này cũng là một trong các hậu duệ đời sau kế thừa hung tính của Đại Phong, chiến lực cực mạnh.
- Nhất là, trước mắt tu vi của con Thanh Sí Phong Diên này đã cao tới Đạo Cảnh trung kỳ!
- Ừm, dưới tình huống bình thường, dựa vào tu vi chiến lực của con Thanh Sí Phong Diên trước mắt, chém giết cường giả Giới Vương cảnh cửu trọng đỉnh phong dễ như giết chó. Còn nếu là cường giả Đạo Cảnh tu vi ngang nhau, chiến lực mạnh hơn rất nhiều.
- Cho nên, ta đề nghị ngươi, chính là chạy trốn. Tìm cách trốn, trốn bao xa thì chạy bao xa, ngươi tuyệt đối không phải đối thủ của nó. Đừng nói là đối thủ của nó, chỉ cần bị nó tiếp cận gần, ngươi nhất định sẽ chết!
Thận Long Nguyên Linh A Sửu vội nói.
- Lợi hại như vậy? Ngay cả Tử Linh Tiên Kiếm và Tiểu Ngũ Hành Hỗn Nguyên thần lôi cũng không thu thập được nó?
Diệp Chân nhíu mày.
- Tử Linh Tiên Kiếm miễn cưỡng uy hiếp được nó, nhưng cũng chỉ làm nó bị thương, tuyệt đối sẽ không thể trí mạng, hơn nữa, khả năng ngươi chém được nó cũng rất thấp.
- Về phần Tiểu Ngũ Hành Hỗn Nguyên thần lôi, sau khi ngươi hóa thân thành Quỳ Ngưu, có thể làm nó bị thương, nhưng ngươi có cơ hội thi triển sao?
- Hơn nữa, vẫn như cũ chỉ có thể làm nó bị thương! Nhiều nhất có thể dùng Tử Linh Tiên Kiếm tạo thành uy hiếp lớn một chút.
Thận Long Nguyên Linh A Sửu nói.
Trong lòng Diệp Chân đột ngột trầm xuống.
- Hiện tại, sau khi ta đột phá tu vi, đều không được sao?
Uy lực của Tiểu Ngũ Hành Hỗn Nguyên thần lôi sẽ hơi tăng lên theo Diệp Chân tăng lên tu vi, năm năm khổ tu này, mặc dù tu vi của Diệp Chân tăng bão táp như mấy người Tĩnh Hải Đại Thánh.
Nhưng biên độ tăng lên cũng không nhỏ.
Nhưng biên độ tăng lên chân chính lại không đạt tới như mong muốn của Diệp Chân.
Theo Diệp Chân dự tính, năm năm khổ tu, tu vi của hắn hẳn có thể đạt tới Huyền Cung cảnh nhất trọng hậu kỳ hoặc nhị trọng trung kỳ.
Nhưng trên thực tế, cho tới bây giờ, tu vi của Diệp Chân vẫn bị vây khốn ở Thông Thần cảnh cửu trọng đỉnh phong, cũng không có đột phá đến Huyền Cung cảnh.
Cũng không phải tốc độ tu luyện của Diệp Chân tăng lên quá chậm, kỳ thật vẫn tương đối nhanh.
Mặc dù không thể so với Yêu Tộc được trời ưu ái thiên phú, nhưng tốc độ tu luyện trong võ giả Nhân Tộc, năm năm này đã có thể xưng thiên tài.
Chỉ tiềm tu trong Thận Long châu khoảng ba năm rưỡi, tu vi của Diệp Chân đã từ Thông Thần cảnh lục trọng sơ kỳ đạt tới Thông Thần cảnh cửu trọng đỉnh phong.
Cũng không phải Diệp Chân bị vây ở bình cảnh Thông Thần cảnh cửu trọng đỉnh phong, chỉ cần Diệp Chân nguyện ý, tùy thời tùy chỗ đều có thể tụ phủ xây cung, đột phá đến Huyền Cung cảnh.
Nhưng vấn đề lại đến từ thời khắc mấu chốt Linh Phủ trở thành Huyền Cung.
Mỗi một lần Linh Phủ của Diệp Chân trở thành Huyền Cung, ở thời khắc mấu chốt cuối cùng, sắp thành Huyền Cung sẽ trong chớp mắt sụp đổ vỡ vụn.
Điều này khiến cho Diệp Chân vô cùng nghi hoặc.
May mà bên người Diệp Chân có hai quái vật tồn tại, Diệp Chân đem việc lần lượt thỉnh giáo Thận Long Nguyên Linh A Sửu và Tử Linh.
Hai người mới đầu cũng không làm rõ được tình huống, Huyền Cung sắp thành, làm sao lại vỡ vụn được?
Sau khi hai người tự mình quan sát một lần quá trình Diệp Chân đột phá thất bại, mới phát hiện nguyên nhân Diệp Chân đột phá thất bại nằm ở Nguyên Linh của hắn!
Hạch tâm Huyền Cung là tiên thiên thần hồn của võ giả, mà nơi đó của Diệp Chân, lại là Nguyên Linh.
Nguyên Huyền có thần uy quá mạnh, mỗi một lần Huyền Cung ngưng hiện, vì Huyền Cung đều không chịu nổi thần uy nên tức khắc sụp đổ.
Nguyên nhân này khiến Diệp Chân dở khóc dở cười, chỉ có thể cười khổ!
Hắn ở trước thời hạn ngưng hiện ra Nguyên Linh mà chỉ có cường giả mới có thể ngưng hiện ra, hiện tại lại đào cho mình một cái hố to?
Loại tình huống này, cũng làm cho Thận Long Nguyên Linh A Sửu và Tử Linh hai yêu quái tồn tại không biết bao nhiêu năm cũng chưa bao giờ thấy qua, tạm thời còn chưa nghĩ ra biện pháp.
Cho nên trước mắt, tu vi của Diệp Chân vây ở Thông Thần cảnh cửu trọng đỉnh phong, ngay cả sư tỷ Liêu Phi Bạch đều sắp đuổi kịp.