← Quay lại trang sách

Chương 1808 Ba Sơn Cừu

Nhưng, cho dù tu vi của Diệp Chân chỉ từ Thông Thần cảnh lục trọng tăng lên tới Thông Thần cảnh cửu trọng đỉnh phong, nhưng chiến lực của Diệp Chân lại tăng lên gấp đôi.

Nhưng theo A Sửu nói, chút tăng lên ấy, tác dụng không lớn.

Dù sao cũng chênh lệch quá lớn so với tu vi của Thanh Sí Phong Diên.

Cũng vì vội vàng dùng thần niệm giao lưu với Thận Long Nguyên Linh A Sửu, Vân Dực Hổ Vương Tiểu Miêu không thể không thoát ra từ trong thông đạo không gian.

Trong thông đạo không gian, có vô số dòng chảy không gian chạy tán loạn, Tiểu Miêu chỉ có thể dựa vào thiên phú thần thông xuyên thẳng qua mà thôi, không thể mỏi mòn chờ đợi.

Lần này thi triển Phá Hư thần thông, Tiểu Miêu cố gắng đổi một phương hướng khác, xuất hiện bên ngoài năm ngàn dặm.

Nhưng khoảnh khắc vừa mới xuất hiện, tiếng cuồng phong rít chói tai đã bắn nhanh tới từ đằng xa hướng về nơi này.

Khoảng cách năm ngàn dặm, cũng không tính gần, nhưng khoảnh khắc tiếng cuồng phong rít vừa mới vang lên, đã xuất hiện trong ngàn dặm.

Sắc mặt của Diệp Chân đột ngột biến đổi.

Phá Hư thần thông của Tiểu Miêu không thoát khỏi Thanh Sí Phong Diên này, tốc độ nhanh nhất trước mắt, cũng vẫn rất kém Thanh Sí Phong Diên.

Nói cách khác, muốn thoát khỏi sự truy sát Thanh Sí Phong Diên, Diệp Chân chỉ có thể dựa vào bản thân.

Diệp Chân cảm giác, loại tình huống trước mắt này, Tiên Thiên Ngũ Hành Thần Độn chính là lựa chọn tốt nhất.

Thần niệm thay đổi thật nhanh, các ngón tay chà xát, hai lục trận Huyền Hỏa Toàn gào thét lên, bay ra từ đầu ngón tay Diệp Chân, oanh trực tiếp bay tới Thanh Sí Phong Diên!

Trong suy nghĩ của Diệp Chân, dựa vào hai lục trận Huyền Hỏa Toàn, tranh thủ cho hắn thời gian chạy trốn, chạy bao xa thì chạy bao xa, dù sao Thanh Sí Phong Diên này chính là tồn tại Đạo Cảnh trung kỳ.

Không cần Diệp Chân phân phó, Tiểu Miêu tâm niệm tương thông với Diệp Chân nên đã chui vào trong ngực Diệp Chân, thần niệm của Diệp Chân khẽ động, chớp mắt Tiên Thiên Ngũ Hành Thần Độn phát động, thân hình rung động, trước khi Thanh Sí Phong Diên đuổi tới, đã biến mất trong hư không.

Nhưng ngay khi Diệp Chân trốn vào hư không, Diệp Chân kinh hãi phát hiện, lục trận Huyền Hỏa Toàn đánh về phía Thanh Sí Phong Diên giống như đồ chơi trước mặt Thanh Sí Phong Diên.

Thanh Sí Phong Diên há miệng phun một cái, đã có trên trăm đạo lưỡi đao bổ ra như thiểm điện, còn không đợi Huyền Hỏa Toàn của Diệp Chân nổ tung, lục trận Huyền Hỏa Toàn hai phía của Diệp Chân đã bị hơn trăm đạo lưỡi đao gió bổ thành phấn vụn.

Chớp mắt từng tia từng tia lửa tàn dư đã bị thổi tắt trong gió lốc!

Phải biết, lần này trước khi khổ tu, lục trận Huyền Hỏa Toàn của Diệp Chân có thể đánh trọng thương cường giả Giới Vương cảnh cửu trọng.

Bây giờ, tu vi của Diệp Chân bão táp tăng đến Thông Thần cảnh cửu trọng đỉnh phong, ngay cả Giới Vương cảnh cửu trọng cường giả đỉnh tiêm cũng không dám đón đỡ.

Nhưng giống như đồ chơi trước mặt Thanh Sí Phong Diên.

Đây càng thêm chứng minh Thận Long Nguyên Linh A Sửu không có nói ngoa, chiến lực Thanh Sí Phong Diên - hậu duệ xa của Đại Phong trước mắt này không phải biến thái bình thường!

- Độn Pháp?

Nhìn thấy Diệp Chân biến mất trong hư không, Thanh Sí Phong Diên vừa đuổi tới, phát ra một tiếng cười lạnh từ trong miệng, một cái móng vuốt vô cùng sắc bén nhoáng một cái, đứng thẳng người lên, một đôi cánh khổng lồ giương lên, xong hung hăng đụng vào nhau.

Ầm!

Hai cánh màu xanh phát ra vầng sáng màu xanh, như nước gợn sóng phát tán bốn phương tám hướng, trong chớp mắt đã tràn ngập trong toàn bộ thiên địa.

Sau đó, thân hình của Thanh Sí Phong Diên thoắt một cái, cánh khổng lồ biến mất, hóa thành một nam tử trung niên toàn thân mặc vũ y, thần sắc hung ác nham hiểm.

- Ta nhìn ngươi còn có thể ẩn nấp đến khi nào?

Thanh Sí Phong Diên cười lạnh một tiếng, hai mắt nhỏ bé trợn tròn, bắn ra hai đạo ánh sáng màu xanh như thật, chiếu xạ trong vầng sáng màu xanh, lại liên tiếp xuất hiện dị tượng.

Ngay cả bụi bặm nhỏ bé nhất cũng nhìn thấy vô cùng rõ.

Cùng một giây, Diệp Chân vừa mới dựa vào Tiên Thiên Ngũ Hành Thần Độn trốn vào hư không, khuôn mặt hơi đỏ bừng, đang khó khăn chống đỡ trùng kích của vầng sáng gợn sóng màu xanh của Thanh Sí Phong Diên.

Vầng sáng gợn sóng màu xanh, lại có thể gây áp lực lên không gian, muốn ép buộc Diệp Chân hiện ra từ trong hư không.

Mỗi một điểm sáng linh lực bên người Diệp Chân đều đè xuống, nổ tung, hoặc dung hợp vầng sáng màu xanh.

Diệp Chân cũng cảm giác được quanh thân như có vô số ngọn núi lớn đè xuống, như sắp bị nó chen vỡ.

Phải nói, nếu Diệp Chân không thoát ra từ trong hư không, vầng sáng màu xanh kia, thật có thể chen bể, nổ tung Diệp Chân.

Sau khi âm thầm kêu khổ, Diệp Chân hơi có chút hối hận.

Vừa rồi nếu tiếp tục cưỡi Tiểu Miêu chạy trốn, khả năng sẽ không lâm vào hoàn cảnh tiến thối lưỡng nan trước mắt.

Nếu cứ như vậy thoát ra ngoài, Diệp Chân hẳn phải chết không nghi ngờ!

- Mở cho ta!

Nổi giận gầm lên một tiếng, Nguyên Linh của Diệp Chân trong Linh Phủ bỗng hai mắt trợn trừng, bộc phát ra thần uy khiếp người, cưỡng ép tách ra vầng sáng màu xanh đang đè ép tới.

Thần niệm của Diệp Chân khẽ động, thừa dịp giờ phút này, tăng tốc bỏ chạy về phía mặt biển.

Nhưng khi Diệp Chân chỉ mới chạy ra được ngàn mét, vầng sáng màu xanh vừa mới bị tách ra, lần nữa đè ép tới càng mãnh liệt hơn.

Như đê vỡ, lực lượng đè ép mạnh hơn mấy lần so với trước đó.

Lần này, Diệp Chân đã không còn sức lực tách ra vầng sáng màu xanh này.

Thân hình chấn động, không thể làm gì, xuất hiện rồi rơi xuống từ trong hư không.

Nhưng khoảnh khắc xuất hiện rơi xuống, thần sắc của Diệp Chân rất vui vẻ, bỗng nhiên gia tốc, tức khắc phóng vào trong biển cả.

Diệp Chân không tin, Thanh Sí Phong Diên một con chim hung ác bay trên trời, còn có thể tạo áp lực trong biển rộng?

Truyện được dịch bởi HámThiênTàThần

Lạc Ấp Đại Chu, trong tĩnh thất phía sau phủ đệ Đệ thất Đại Thủ tế Đồ Môn Trường m.

Một gương mặt dữ tợn, trên mặt có mấy vết thương bị xước như con giun, nhất là một trong các vết thương đó chạy dọc qua mí mắt, lông mày của người này, nhìn vào như nhìn thấy một quái vật.

Lúc này, tên võ giả có khuôn mặt dữ tợn kia đang quỳ một gối xuống trước mặt Đệ thất Đại Thủ tế Đồ Môn Trường m.

- Ba Nhĩ Hổ bái tạ ân cứu mạng của Đại Thủ tế!

Nếu Diệp Chân có mặt ở đây, sợ rằng sẽ bị kinh ngạc, lập tức nhảy dựng lên.

Nam tử có gương mặt dữ tợn trước mắt này lại là Ba Nhĩ Hổ?

Trước đây, mặc dù tướng mạo Ba Nhĩ Hổ thô kệch, nhưng tuyệt đối sẽ không dọa người như bây giờ.

Nếu gặp phải trên đường phố, Diệp Chân tuyệt đối sẽ không nhận ra nam tử có khuôn mặt dữ tợn trước mắt này chính là Ba Nhĩ Hổ.

Nhưng, nếu cẩn thận quan sát, bỏ qua những vết thương xấu xí kia, nam tử trước mắt này mặc dù dung mạo có thay đổi, nhưng vẫn có thể nhìn ra mấy phần bóng dáng của Ba Nhĩ Hổ.

- Ba Nhĩ Hổ?

Đệ thất Đại Thủ tế Đồ Môn Trường m cười lạnh một tiếng.

- Khoảnh khắc ngươi tẩu hỏa nhập ma, mất mạng ở Hắc Phong Tuyệt Vực, từ nay, Ba Nhĩ Hổ đã hoàn toàn biến mất trên thế gian này.

- Mà là Ba Sơn Cừu cửu tử nhất sinh mới thoát ra khỏi Hắc Phong Tuyệt Vực không có chút hi vọng nào kia.

Đồ Môn Trường m lại phải dùng một quân cờ cực kỳ quan trọng, trải qua trăm năm mới an bài được ở Hắc Phong Tuyệt Vực.

Bây giờ, quân cờ kia an bài Ba Nhĩ Hổ giả chết thoát thân, nhưng lại có khả năng bại lộ.

Ba Nhĩ Hổ quỳ một chân trên đất, chậm chạp ngẩng đầu.

- Ta hiểu, nhưng, hôm nay ta dùng thân phận Ba Nhĩ Hổ, nói lời cảm tạ với Đại Thủ tế. Cũng là lần cuối cùng ta sử dụng thân phận Ba Nhĩ Hổ.

Nói đến đây, trên mặt của Ba Nhĩ Hổ lộ ra vẻ dứt khoát.

- Từ giờ trở đi, trên đời này đã không còn Ba Nhĩ Hổ, chỉ có Ba Sơn Cừu! Ba Sơn Cừu tân sinh!

Ba Nhĩ Hổ, không, là Ba Sơn Hổ đang siết chặt nắm đấm, vang lên ken két, ý kia không thể hiểu rõ hơn được nữa.

Ba Sơn Cừu, chính là cừu hận như núi.

Mối thù cụt tay, mối hận đoạt vị, tội danh khổ dịch, tất cả đều có quan hệ với Diệp Chân, cũng là nguồn gốc cái tên này của hắn.

- Ba Sơn Cừu?

Đệ thất Đại Thủ tế Đồ Môn Trường m đột nhiên cười to.

- Ý nghĩa cái tên này của ngươi, ta hiểu! Nhưng, ngươi muốn tìm Diệp Chân báo thù, sợ là không có cơ hội.

Nghe vậy, Ba Sơn Cừu đứng lên, nhìn chằm chằm Đệ thất Đại Thủ tế Đồ Môn Trường m.

- Lời này của Đại Thủ tế có ý gì? Là xem thường quyết tâm báo thù rửa hận của ta sao?

- Không phải xem thường ngươi! Mà, qua hôm nay, ngươi có khả năng sẽ thấy được cái đầu của Diệp Chân!

Đệ thất Đại Thủ tế Đồ Môn Trường m nói.

- Đầu của Diệp Chân?